Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Chương 37: Sự ngọt ngào



Nhưng vẫn không hết nấc.Hắn vỗ lưng cô: “Chúng ta không đi, bảo vệ đến bắt đấy”. An An giật mình, hoàntoàn không nghĩ tới chuyện này, cả hai vẫn đang đứng dưới khách sạn, bất cứ lúcnào người trong công ty cũng có thể phát hiện ra. Cô bối rối, đột nhiên chiếckhăn giấy được đưa tới trước mặt, cô cầm lấy lau vội. Hắn khoác túi, ôm cô rakhỏi sân khách sạn.

Đến tận lúc hai người đãngồi xuống quán hải sản, cô vẫn hoàn toàn chưa hết choáng váng, ánh mắt đờ đẫnnhìn hắn. Tiểu Vũ gọi ông chủ tới nhờ giới thiệu vài món ngon, ngao biển, sò,ốc...

“Này”, hắn đưa tay huơhuơ trước mặt cô, bởi An An đang ngồi ngây ra trước mặt mình: “Còn ngấn ngườira đó à, mau nghĩ xem còn muốn ăn gì nữa?”.

“Tôi...”, cô không biếtnên nói gì, trong lòng đang có rất nhiều, rất nhiều câu hỏi, “Sao cậu lại ởđây?”, đây là điều

ông rõ khóc bao lâu, mãimột lúc sau cô mới chịu níncô muốn biết nhất.

Hắn khẽ cười: “Tôi cóquyền không trả lời không, tối nay chưa ăn gì cả?”, cô nghe xong liền cau mày:“Mấy giờ rồi mà còn chưa ăn? Mười giờ ba mươi rồi đúng không, sao cậu có thểhành hạ sức khỏe mình thế”. Cô không nhịn được mắng hắn.

Nhưng hắn không cảm thấytự ái, ngược lại còn rất vui, vì cô thật sự lo lắng cho hắn.

“Cho nên mới muốn kéo côđưa tôi đi ăn hải sản.” Tiểu Vũ không định trêu chọc cô nữa: “Được rồi, khôngsao, tôi có ăn một chút trên máy bay, chỉ là không vừa miệng lắm nên giờ lạiđói rồi”.

Cô nhìn hắn miệng muốntrách mà nói không nên lời. “Làm sao cậu đến đây? Sao lại đến đây?”, An An thậtlòng không mong hắn đến đây vì cô, như vậy quá vất vả, cô không chịu nổi khinghĩ đến điều đó.

“Đừng nghĩ lung tung, tôiđến đây vì công việc”, hắn cốc vào đầu cô, sau đó lại dùng ngón tay cái xoa nhẹtrán cô.

“Công việc?”, cô khôngtin: “Không phải cậu nói đi đào tạo sao, làm thế nào..cô ngừng lại: “Cậu, cậuđi đào tạo ở Đại Liên?”, không phải trùng hợp thế chứ, thật khó tin.

“Không sai, câu trả lờichính xác”, cuối cùng cô gái nàycũng trở lại bình thường rồi.

“Nhưng, sao không nghecậu nói gì hết.” Cô tiếp tục truy hỏi, nếu như Tiểu Vũ từng đề cập đến chuyệnnày sao mình không có chút ấn tượng nào nhỉ?

“Cô cũng có hỏi đâu”, hắnpha trò, thấy mắt An An trừng lên giận dữ mới ngừng cười: “Được rồi, tôi cũngkhông ngờ là trùng hợp đến thế, nghe cô nói đi Đại Liên công tác, tôi cũngkhông tin”. Hắn rót cho cô một ly nước rồi tiếp tục: “Tổng công ty bên tôi nằmở Đại Liên, nên tôi muốn cho cô một sự bất ngờ lớn”.

“Nhưng sao cậu biết tôi ởđây? Tôi chưa nói với cậu mà.” Cô vẫn còn rất nhiều thắc mắc nảy ra trong đầu.

“Không còn cách nào khác,đành phải hy sinh một chút nhan sắc thôi.” Gương mặt hắn lộ vẻ bất đắc dĩ,“Nhan sắc?”, An An ngạc nhiên la lớn, hắn vội đưa tay bịt miệng cô lại, cô ngốcnày sao lại kích động đến thế? Nhìn quanh một lượt, thấy mọi người đều đanghướng về phía cả hai.

Cô kéo tay hắn xuống,không chịu buông tha. Tiểu Vũ vội giải thích: “Được rồi, không ng trọng vậyđâu, chỉ là hỏi tin tức từ trợ lý của cô thôi. Cô ta vừa biết là tôi liền chủđộng nói hết”, nói xong, hắn còn chớp chóp mắt.

Tiểu Vân? Sao lại khônggọi điện báo cho cô chuyện nàychứ? Nhìn An An vẫn có vẻ nghĩ ngợi, hắn liền nắmlấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nhìn cô trìumến: “Lẽ nào cô không muốn gặp tôi sao?”. An An ngơ ngác gật đầu rồi lại lắcđầu, ánh mắt hắn đột nhiên nheo lại nhìn cô.

“Cô không nhớ là tôi đãnói chúng ta cách nhau ba mươi ngàn mét và tôi đang nhìn cô sao?”, giọng hắngiống như vòng kim cô, từng vòng từng vòng phong tỏa chỗ hai người, cách ly mọithứ xung quanh.

“Nhưng tôi không nghĩ làcậu lại xuất hiện đột ngột như vậy”, cô trả lời.

“Hiện giờ tôi đã ở trướcmặt cô rồi, đừng nghi ngờ nữa.” Tiểu Vũ nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đưa gần lênmiệng rồi đặt xuống một nụ hôn, như để khẳng định cho cô thấy.

Ông chủ ồn ã bưng đồ ra.Hắn buông tay cô, nói: “Mau ăn đi, tôi đói lắm rồi”. Ánh mắt hắn lộ vẻ đóikhát, nhìn vẻ mệt mỏi trên gương mặt hắn, cô hết sức cảm động.

Cô không ăn chút nào, chỉngồi gắp sò rồi lấy thịt ra, chấm gia vị bỏ vào bát hắn. Tiểu Vũ vui vẻ nhìn AnAn chăm sóc mình, ra hiệu cho cô cùng ăn. Nhưng cô chẳng để tâm đến, hắn liềntỏ vẻ không bằng lòng, gắp một miếng thịt sò đưa lên miệng cô. An An lắc đầunhưng hắn thuyết phục: “Cô không ăn cùng, tôi ăn chẳng thấy ngon gì cả”. Hắnlạibắt đầu làm nũng, rốt cuộc cô đành há miệng.

Hắn cười tiếp tục thưởngthức bữa hải sản. Cô múc cho hắn một bát cháo ốc, đưa đến trước mặt hắn. NhưngTiểu Vũ bĩu môi không chịu ăn, nũng nịu muốn cô xúc cho mình. Cô nhìn cậu nhóctrước mặt, gương mặt điển trai đáng yêu như vậy, cô không nỡ từ chối.

Cô xúc từng thìa một đưalên miệng hắn. Cứ như thế, mỗi người một miếng, hai người đút cho nhau ăn hếtmột bàn hải sản.