Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào!

Chương 63: Giận không quá một tiếng!



Và thế là hai người không ai thèm nhìn mặt ai, tự đi vào trong nhà. Mọi người trong nhà thi nhau xì xào, bàn tán.

- Ô, ông chủ với Điềm tiểu thư giận nhau hay sao thế?

- Không biết, chắc là vậy rồi.

- Thường thường thì họ phải tay nắm tay cũng nhau bước vào. Đằng này mỗi người một hướng chắc là chiến tranh lạnh rồi. .......

Khi đi ngủ, Tử Phong và Điềm Điềm nằm quay lưng lại với nhau. Ở giữa có một chiếc gối ôm chắn ngang như vạch phân chia khoảng cách.

- Điềm Điềm em ngủ chưa?

- Điềm Điềm....

Tử Phong gọi tên cô mấy lần mà vẫn không thấy đáp lại. Quay ra nhìn thì mới thấy cô đã ngủ say sưa. Còn anh thì mãi trằn trọc không chợp mắt được. Cứ thiếu thiếu cái gì ấy, đúng rồi! Là thiếu ' gối ôm '.

Anh nhẹ nhàng rút chiếc gối quẳng xuống đất. Nhích từ từ cơ thể lại gần Điềm Điềm. Sau đó ôm cô từ phía sau, tham lam tận hưởng mùi thơm nhè nhẹ từ mái tóc của cô.

Điềm Điềm đang thong thả ngủ ngon, thì cảm giác được như có thứ gì đó đè lên người, còn ôm mình chặt cứng. Thật là khó chịu, cô đã mở mắt tỉnh dậy.

- Anh cho anh ôm em?

Điềm Điềm giãy dụa, muốn đẩy người đàn ông này ra. Hắn không những không buông mà còn mặt dầy ôm chặt hơn.

- Được rồi, anh xin lỗi...anh xin lỗi bảo bối. Không được ôm em anh ngủ không được. Vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm hoà cuối giường mà!

Ban đầu Tử Phong còn quyết tâm lắm, muốn đối đầu với Điềm Điềm xem thử là ai sẽ xuống nước dỗ ai trước. Nào ngờ chưa đầy một tiếng thì anh đã không chịu được rồi. Anh mặc kệ, thiếu hơi cô anh sống không nổi.

Điềm Điềm bụm miệng cười tủm tỉm, trong lòng sinh ra một cảm giác đắt thắng, khoái chí thì bất chớt bàn tay hư hỏng của người nào đó nắm lấy một bên ngực của cô mà bóp mạnh.

- Á...ai cho anh sờ. Biến thái, lấy tay ra đi.

Tử Phong lật người cô lại, để cô đối diện với mình. Dụi mặt vào hõm vai Điềm Điềm làm nũng.

- Điềm Điềm, anh thèm.

- Thèm? Thèm gì thì đi mua ăn đi, nói em làm gì.

Điềm Điềm đương nhiên hiểu ý Tử Phong muốn gì, nhưng lại cố ý lãng tránh. Giả ngây giả ngờ trước mặt anh.

- Thứ này có tiền cũng không mua được. Điềm Điềm, đi mà.

Cô phải giơ tay đầu hàng trước giọng điệu và bộ dạng làm nũng như một đứa con nít của Tử Phong. Nó không hề ô dề một tí nào, ngược lại trông rất dễ thương.

- Ưm...ừm.

Điềm Điềm vừa quay mặt sang nơi khác, gật đầu đồng ý. Dù đã làm một lần rồi nhưng mà cô vẫn rất sợ, cô sợ cái kích thước kinh khủng kia của Tử Phong. Hôm đó không hiểu sao cô ăn nhằm cái gì mà có thể to gan như thế.

Được sự đồng ý của Điềm Điềm, anh nhanh chóng đè lên người cô. Gấp gáp nuốt trọn lấy cánh môi mềm mại, cướp lấy dưỡng khí của cô gái nằm dưới thân.

Đồ đạc quần áo trên người cô được anh cởi bỏ khi nào chẳng hay. Cơ thể Điềm Điềm hoàn toàn trần trụi, còn anh vẫn một thân quần áo chỉnh tề. Tử Phong hôn dọc từ cổ cho đến hai đỉnh đồi trắng trẻo, một lần lướt qua đều để lại một lớp nước bọt óng ánh.

Điềm Điềm bị anh kích thích, cơ thể dần trở nên ngứa ngáy, khó chịu. Vô tình lọt ra những tiếng ngân nga, nũng nịu. Những âm thanh ấy như một liều xuân được khiến anh trở nên điên cuồng hơn.

Tử Phong quá nhanh, Điềm Điềm thích ứng không kịp. Ngực phập phồng, thở hỗn hễn. Tay luồng vào mái tóc đen đang ngự trị trước ngực mình. Không ngừng uống éo, rên rỉ. Anh ngặm một bên ngực của cô, mút lấy mút để. Thỉnh thoảng còn hút mạnh một cái làm Điềm Điềm giật nảy cả người.

- Ưm...a

Tử Phong nhốm người, tiếp tục cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô trêu đùa cho đến khi Điềm Điềm thở gấp mới luyến tiếc nhả ra.

Anh cũng bắt đầu thoát y cho bản thân. Điềm Điềm nằm xụi lơ trên giường. Thân hình quyến rũ không ngừng uống éo khi anh bất ngờ dừng lại.

- Phong...khó chịu...em khó chịu, bắt đền anh.

Tử Phong hôn dọc từ chiếc bụng phẳng của Điềm Điềm cho đến đoá hoa giữa hai chân mèo nhỏ. Muốn dùng lưỡi chăm sóc cho cô, khiến cho cô gáu nhỏ nhanh chóng ướt át để anh còn tiến vào.

- A...đừng, bẩn mà.

Điềm Điềm bật dậy, đẩy đầu anh ra khỏi cơ thể của mình. Hai chân khép chặt, ngại ngùng. Tử Phong từ từ ép cô nằm xuống giường. Nắm lấy hai chân cô dạng ra, nhưng Điềm Điềm dùng sức giữ lại. Khuôn mặt đầm đìa nước mắt, van xin anh.

- Đừng mà...anh không thấy bẩn sao? Hức.

Anh lau đi những giọt nước mắt của cô, nhẹ giọng dụ dỗ con nai tơ trước mặt.

- Anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về em. Ngoan, mở ra...em sẽ thích mà bảo bối.

Điềm Điềm dùng gối che mặt, hai chân mở ra theo ý muốn của anh. Tim cô đập thình thịch, cảm nhận được môi anh lại hôn vào nơi đấy của mình. Bên dưới không ngừng run rẩy. Tử Phong cắn lấy hai cánh hoa múp mát, khi cô cô đau thì nhẹ nhàng buôn chúng ra. Dịu dàng mút lấy. Đau đớn xen lần khoái cảm, cô lại bắt đầu ngân nga bài ca dành riêng cho mình. Mật ngọt từ nhuy hoa bị kích thích cực độ, bắt đầu tiết ra. Anh ngậm lấy một ngụm, rồi hôn lên môi cô, để cô tự nếm thử mùi vị của bản thân.

Ngón tay thô ráp lại đưa vào khoáy động vài cái, sau đó liền rút ra. Lợi dụng lúc cô đang chìm trong mê mang, phía dưới liền chuẩn bị tư thế. Lập tức húc vào nơi sâu nhất.

- A....

Hai người cùng nhau phát ra tiếng rên thoả mãn. Điềm Điềm cảm thấy trướng vô cùng. Nhưng cảm giác được anh lấp đầy thật sự rất sung sướng.

- Bảo bối, mới một ngày không đụng đến nó liền chặt như thế này rồi.

Tử Phong buông lời trêu chọc cô, Điềm Điềm ngại ngùng, xấu hổ ôm lấy mặt không đáp lại.

Bép.

- Thả lỏng nào. Muốn cắn đứt anh à?

Anh vỗ nhẹ vào mông cô. Nhưng lại quên kiềm chế lực đạo. Điềm Điềm bị anh ức hiếp, giọt nước mắt ấm ức đã bắt đầu tuông trào.

Tử Phong đặt hai chân của cô lên vai, bắt đầu luân động nhịp nhàng. Hai bầu ngực núng nính như chiếc bánh flan lắc lư lên xuống làm anh không kiềm được mà cuối xuống cắn nhẹ.

Tiết trời thì se lạnh nhưng bên trong cô thật sự rất ấm áp, anh chỉ muốn chôn sâu vào nơi này mãi mãi, không bao giờ rút ra.

- Phong...dừng...lại...em... thật...sự rất mệt!

Chỉ mới qua ba mươi phút mà cô đã bắt đầu cầu xin. Mỗi lần cô phát ra một chữ thì anh lại đẩy đến thật mạnh, làm cả câu nói ngẵt quãng, không trọn vẹn.

- Em mệt mà... hức hức.

- Đừng khóc, đừng khóc. Ngồi lên đùi anh này.

Tử Phong kéo cô ngồi dậy, để cô tùy í dựa lên vai mình. Nắm lấy eo Điềm Điềm nhấn xuống. Ở tư thế này thì cô có thể nhìn thấy được con ' quái vật ' to lớn, đỏ sẫm của anh đang ra vào ở giữa hai bên đùi của mình.

- Sâu quá...to, nhẹ nhẹ thôi.

Sự chiếm hữu điên cuồng của anh làm cho cô gái phải bật khóc. Môi nhỏ hơi sưng, đôi mắt như được phủ một lớp sương mù, cần cổ thiên tha ngửa ra sau vừa nức nỡ, vừa ngân nga những tiếng kêu ái mụi.

- Ôm chặt anh...Điềm Điềm.

Cô như một con búp bê, mặc anh điều khiển. Cô đưa tay ôm chặt cổ người đàn ông, tựa đầu lên hõm vai của anh mà thở dốc. Sự xinh đẹp thuần khiến của cô dường như biến mất, nhưng anh lại rất yêu dáng vẻ bây giờ của cô. Anh khoá chặt Điềm Điềm vào người, bên dưới ra vào với tốc độ kinh người, đẩy sâu vào tận cùng nơi ướt át của cô. Điềm Điềm chỉ còn biết nấc lên từng đợt, non nỉ.

- Ưm...Phong, em chịu không nổi....áaaaaa

Chất lỏng nóng hổi bắn trực tiếp vào trong cơ thể cô. Điềm Điềm hét lên sau đó nhũn người, nếu không có vòng tay của anh có lẽ cô đã ngã ra sau.

Anh không nỡ rút ra mà ở bên trong tận hưởng dư vị cao trao. Điềm Điềm mệt nhoài, dựa cả cơ thể vào lòng người đàn ông. Tử Phong vuốt tấm lưng mảnh mai ấy để mèo nhỏ dễ hít thở. Cô cắn mạnh vào bả vai Tử Phong, mông từ từ nhích ra, nói.

- Anh lấy ra đi...

Giọng nói khàn khàn, vẫn nhiễm đầy dục vong, cắn lấy vành tai của cô, nói

- Em mà hư là anh ngâm đến sáng đấy!

Điềm Điềm ngay lập tức ngoan ngoãn, không cục cựa. Tử Phong phì cười, đánh nhẹ vào hai bên mông, sau đó nâng chúng lên, rút ra khỏi có thể cô. Điềm Điềm run rẫy, đến nỗi da gà cũng nổi lên cả rồi.

- Ngoan lắm, đi tắm thôi.