Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình

Chương 105:



Minh Nghi nghĩ mình hoảng sợ quá nên nghe nhầm nên vẫn đứng nguyên một chỗ.

"Cứu... cứu tôi.. với."

Tiếng kêu cứu rõ ràng lại phát ra, lần này không thể nghe nhầm được nữa, âm thanh ngay sát bên cạnh cậu. Dựa vào ánh trăng mờ nhạt còn có thể thấy hình như ở góc tường có thứ gì đó động đậy, Minh Nghi nuốt khan xuống một ngụm, lý trí bảo cậu nhanh chạy đi nhưng lại không cản nổi sự tò mò. Không biết trong đầu nghĩ gì mà tiến về hướng đó, cậu run run tiến lên từng bước trong màn đêm đen tối, chỗ này còn khuất ánh trăng nên càng đi chỉ còn lại một mảng đen kịt.

"Là người hay ma?" Minh Nghi run giọng hỏi.

Cậu vừa tiến lên thêm một bước, đột nhiên có thứ gì đó nắm chặt lấy cổ chân mình.

"AAAAAAAA."

Minh Nghi dùng hết sức bình sinh mà hét lên, có thể cảm nhận được thứ đang nắm lấy chân mình kia là một bàn tay lạnh ngắt. Cậu sợ đến mức ngồi bệt xuống đất liên tục đá vào thứ kia, nhưng bàn tay kia nắm lấy cổ chân rất chặt, cậu có đá thế nào nó cũng không chịu buông. Minh Nghi sợ đến phát khóc miệng còn không ngừng van xin: "Đừng đến gần ta, đừng đến gần ta!!!"

Sở Tiêu đuổi theo đằng sau nghe thấy tiếng hét lập tức chạy về phía đó, từ xa thấy Minh Nghi đang giãy giụa gào thét dưới đất vội lại gần kéo cậu lên. Minh Nghi đang hoảng sợ, đột nhiên bị một bàn tay khác nắm lấy không kịp để ý vội theo bản năng phòng vệ trước đá mạnh vào chân Sở Tiêu, lại đá đúng nơi vết thương của hắn. Sở Tiêu khụy gối xuống đau đớn nhăn mặt, hắn nắm chặt lấy tay Minh Nghi hét lên: "Minh Nghi bình tĩnh là ta, Sở Tiêu đây!"

Nghe thấy đúng là giọng nói của Sở Tiêu cậu mới dám mở mắt ra nhìn, không nghĩ ngợi liền ôm chầm lấy hắn khóc lên: "Sở Tiêu... hức sao giờ ngươi mới đến. Có ma.. ở đây có ma." Minh Nghi ôm chặt lấy cổ hắn đến nghẹt thở, Sở Tiêu có đẩy thế nào cũng không buông cùng tiếng khóc không ngừng bên tai, hắn khó chịu hét lên: "Ngươi im lặng!"

Minh Nghi bị hắn quát sụt sùi, Sở Tiêu nhân cơ hội này đẩy mạnh Minh Nghi ra, cậu vẫn không chịu lại chạy lại nắm chặt lấy tay hắn. Sở Tiêu khổ sở nói: "Làm gì có ma quỷ gì, ngươi nhìn gà hóa cuốc rồi."

"Không phải, nó còn nắm lấy chân ta nữa." Minh Nghi lắc đầu chỉ về phía đen thui trong góc: "Ở chỗ kia kìa."

Sở Tiêu nhíu mày lôi từ trong người ra một cây lửa nhỏ tiến về đằng trước, có ánh sáng hắn mới nhìn rõ ở đấy có một người đang nằm đó gục đầu xuống không nhìn rõ mặt. Minh Nghi vẫn nắm chặt lấy vạt áo đi đằng sau hắn, Sở Tiêu lạnh lùng nói: "Tứ hoàng tử người nhìn đi là người đó, ma quỷ gì chứ."

Nghe nói là người Minh Nghi mới thoáng yên tâm thở phào nhẹ nhõm, Sở Tiêu lật người kia lên, vừa nhìn thấy mặt người kia sắc mặt Sở Tiêu chợt biến sắc nói ra một cái tên: "Tiểu Vũ?"

Khi Sở Tiêu và Minh Nghi trở về, còn dẫn thêm hai người bị thương nặng làm Mạc Nhiên thoáng kinh ngạc, vừa nhìn thấy người trên lưng Sở Tiêu, y vội chạy lại giúp hắn đỡ xuống, hoảng hốt nói: "Tại sao lại là Sở Ngọc ca ca, huynh ấy sao lại ở đây còn bị thương thành thế này?"

Minh Nghi cũng đặt người mà nãy Sở Tiêu gọi là Tiểu Vũ đó xuống, cậu mệt mỏi nằm lăn ra sàn thở dốc kêu lên: "A... mệt chết ta rồi." Từ trước đến nay Minh Nghi đã phải cõng ai bao giờ.

"Lúc ta tìm thấy Minh Nghi thì gặp Tiểu Vũ cùng tứ ca bị thương nằm đó nên vội vàng mang người trở về." Sở Tiêu giải thích qua loa.

Tần Lăng cũng đã giúp lấy một ít thuốc trị thương đưa cho Sở Tiêu nói: "Xem ra cả hai người đều bị thương không nhẹ, chữa trị cho họ trước rồi nói sau."

Sở Tiêu gật đầu bắt đầu trị thương cho ca ca của mình, Mạc Nhiên cũng giúp hắn chữa thương cho người kia, y thở dài nói: "Huynh đi tìm ca ca mình bao lâu không gặp, không ngờ lại thấy trong hoàn cảnh này."

Sở Tiêu nhìn tứ ca của mình đầy thương tích không trả lời, sau khi đã giúp họ chữa qua thương tích trên người Sở Tiêu nói: "Vết thương không có gì đáng ngại, có lẽ mai là họ sẽ tỉnh mọi người mau đi nghỉ ngơi đi, hôm nay đã mệt cả ngày đường rồi."

Thật ra cũng chỉ còn mỗi Mạc Nhiên và Tần Lăng còn thức, Minh Nghi vì quá mệt nên đã ngủ say từ lâu, nhìn cậu nằm trên nền đất lạnh giá thỉnh thoảng người còn khẽ run lên, Sở Tiêu cũng không biết trong đầu mình nghĩ gì mà lôi từ trong tay nải ra một bộ y phục đắp lên người Minh Nghi.

Tần Lăng dẫn Mạc Nhiên ngủ ở một chỗ trong góc, hắn để cánh tay của mình cho y gối còn tay kia ôm y vào lòng nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."

Mạc Nhiên gật gật đầu ở trong vòng tay hắn thiếp đi, đến nửa đêm một cơn ác mộng làm y giật mình tỉnh giấc, lúc này mồ hôi đã thấm đầy mặt. Mạc Nhiên hơi thở dồn dập, nhìn thấy Tần Lăng vẫn đang yên giấc nằm bên cạnh mình, Mạc nhiên nhẹ nhàng hết mức có thể đẩy hắn ra rồi từ từ ngồi dậy.

Lúc nãy y mơ một giấc mơ rất lạ, y nhìn thấy mình ở cạnh Tần Lăng nhưng hắn không hề ôn nhu như thường ngày. Tần Lăng nhìn y bằng con mắt sắc lạnh chứa đầy thù hận, hắn đi phía trước nhưng y vẫn cảm nhận được sự xa cách của hắn. Còn bản thân mình thì trên người đầy thương tích, bước đi cũng khó khăn nhưng hắn chẳng một chút bận tâm, y thấy mình ngã xuống dưới đất nhưng Tần Lăng chỉ lạnh lùng ngồi xuống, bóp chặt lấy cằm y gằn giọng nói: "Không tự mình đi được có cần ta giúp không?"

Mạc Nhiên muốn lắc đầu kháng cự nhưng đã bị hắn kéo lấy sợi dây trên tay, lôi y dưới nền đất. Y không theo kịp bước chân nhưng hắn vẫn mặc kệ, cứ đứng lên rồi ngã biết bao nhiêu lần hắn vẫn lạnh lùng kéo mạnh sợi dây đi, đến ngoảnh đầu lại liếc y một cái cũng không hề.

Dù biết chỉ là mơ nhưng cảm giác rất chân thực làm Mạc Nhiên trong lòng khó chịu không ngủ lại nổi, y quan sát Tần Lăng nằm trước mặt, một người đối xử với y tốt như vậy sao có thể làm thế với y chứ.

Mạc Nhiên mỉm cười tự trách mình suy nghĩ linh tinh, y đang định cố nằm ngủ trở lại thì đột nhiên nhận ra, có phải nơi này hơi quen mắt. Hình như là... giống với giấc mơ vừa nãy? Mạc Nhiên nhíu mày, sao lại có thể cơ chứ đó chỉ là mơ, hay là do lúc đến y nhìn cảnh vật nơi đây nhiều nên đến lúc ngủ cũng mơ thấy.

Mạc Nhiên từ từ đứng dậy bước về phía đống lửa đang cháy nhỏ kêu ra những tiếng lách tách, nhìn mọi người đang ngủ y nhẹ nhàng cầm lấy một thanh củi lên làm đuốc rồi đi ra ngoài.

Chính y cũng không biết mình định đi đâu chỉ là đi theo cảm tính, như có người dắt mình đi trong giấc mơ vậy. Hành lang này lối rẽ này... càng đi con đường càng tăm tối và ẩm thấp. Mạc Nhiên đứng trước một cánh cửa lớn khẽ đẩy vào, bên trong lâu ngày không được mở ra nên nồng nặc mùi khó chịu. Mạc Nhiên thấy bẩn do dự một chút lại đi vào, hình như nơi này chính là nhà lao vì đây là nha môn cũ ngày xưa, nên có nhà lao cũng không hề lạ.

Y bước trên từng bậc cầu thang đi xuống hai bên đều là những cánh cửa nhà lao đóng kín, không có gì đặc biệt nhưng có sức mạnh nào đó cứ thôi thúc mình đi tiếp đi tiếp, rồi đến tận cùng trong dãy.