Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 187



Mục Duẫn Tranh theo sát phía sau, đem cánh tay những người này đều bẻ trật khớp.

Lúc này Trầm Việt mang theo tiểu Đa chạy tới, mặc một thân quân nhân, một ngón tay trạc trạc vành mũ, nói:

- Thông khí đều làm rớt, bộ đội lập tức có người đi qua. Thật là, năm mới cũng không cho người được ổn định!

Thật vất vả từ chỗ Đường Cao thắng tới xương cốt còn chưa kịp cắn đâu, lạnh rụng tiếp tục hâm lại ăn không ngon!

Biến chuyển thật lớn làm người trong thôn đều sợ ngây người, nhất là cha của Lý Mậu Xuân cùng Lý Đại Trụ.

Trầm Việt tháo dây thừng trên lưng đem đám cướp trói thành một chuỗi buộc ở đại đội, mang theo từng quân khuyển Victor tự mình trông coi.

Tống Hi nhìn quanh, nói:

- Không có việc gì, đều về nhà đi!

Biểu hiện của mọi người như thế nào hắn đã nhìn thấy được, đêm khuya, cũng không cần nhìn thêm. Các hương thân nên có giao tình gì, chính là giao tình đó là được! Hắn sẽ không vì thôn dân xả thân hi sinh, tự nhiên cũng sẽ không yêu cầu người ta vì hắn xả thân cứu giúp.

Đám người rất nhanh tản ra.

Tống Hi đi nâng lão thôn trưởng đi đường có chút run rẩy.

Lão thôn trưởng cầm tay Tống Hi, thần tình nước mắt:

- Lòng người phá hủy, lòng người phá hủy!

Đều đã một đống tuổi, vì sao lại đỏ mắt người khác sống tốt đâu!

Đám cướp bóc tiến thôn liền chiếm đại đội, đem người xung quanh tụ tập hướng lên trời nã một phát súng, những người khác đều bị cảnh cáo không được báo cảnh không được nhúc nhích.

Nhưng dù báo cảnh chỉ sợ tác dụng cũng không lớn, người tới phải có xe, trong trấn không có đồn công an, chờ trong huyện nhận được tin tố giác xuất động hoặc là phái quân đội, bên này cũng sớm bị cướp xong chạy mất. Phía trước có mấy thôn bị cướp cũng là như vậy, phản kháng còn chết người. Lần này cướp bóc vừa bắn súng còn có nhiều người bị hù vỡ mật.

Tống Hi đưa lão thôn trưởng về nhà, nói với con lớn nhất của hắn:

- Theo tôi qua hốt thuốc, chú bị kinh hách, lại lớn tuổi, cần phải nuôi dưỡng.

Con lớn nhất lo lắng nhìn cha mình, theo Tống Hi đi rồi.

Trở về nhà, lấy thuốc cho thôn trưởng, Tống Hi ngồi trong đại sảnh ấm áp thở ra một hơi. Nhìn Lý Bảo Điền, Lưu Kim Bảo cùng Na Nhật Tùng chạy tới, nói:

- Nhanh chóng về nhà ăn tết đi!

Mục Duẫn Tranh đưa cho mỗi người một ly trà sữa.

Lý Bảo Điền cùng Lưu Kim Bảo uống thật nhanh.

Na Nhật Tùng uống một hớp:

- Dễ uống!

Lại do dự, nói:

- Tiểu Tống ca, nhà tôi có sữa, sữa dê sữa bò cũng có, ngày mai tới nhà tôi uống sữa nha!

Tống Hi cười híp mắt ứng, nói:

- Nếu sữa dê dùng không hết, đổi cho tôi một ít, tôi làm bột sữa dê.

Trong nhà sữa dê quá ít, làm một lần sữa bột phải tích trữ vài ngày, phí tổn giữ tươi rất cao.

Na Nhật Tùng lập tức đáp ứng:

- Ngày mai tôi gọi Ô Lực Hãn đưa tới cho anh, hiện tại cũng là hắn vắt sữa.

Tống Hi nhất thời liền kính nể:

- Ô Lực Hãn thật tài giỏi, mới mười ba tuổi đi!

Sữa dê nhà hắn cũng phải do chính hắn vắt sữa, mỗi lần quan quân động thủ mấy con dê cái kêu ầm ĩ như sắp bị bỏ vào trong nồi.

Mục Duẫn Tranh vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Na Nhật Tùng, đem dân chăn nuôi làm hắn bại lộ khuyết điểm ghi nhớ kỹ.

Đợi một hồi, Tống Hi lại đuổi người:

- Đều về nhà ăn tết đi, nhà của chúng tôi không cần gác năm mới, nên đi ngủ.

Ba người lưu luyến không rời về nhà.

Mục Duẫn Tranh đưa cho mỗi người một túi đường fructoza tự làm.

Loại đường này là dùng tuyết hoa lê cùng đường trắng ngao thành, còn bỏ thêm vài loại dược liệu, sau khi làm thành màu xanh nhạt, đông lại cắt thành khối nhỏ, dùng làm mứt ăn tết. Tuyết hoa lê cùng đường trắng là do Trần Tiểu Bàn tặng tới, bằng không chỗ bọn họ còn muốn tìm hai loại nguyên liệu này thật sự không dễ dàng.

Xét thấy Trầm liên trưởng trong thời kỳ nghỉ phép nhưng vẫn phải làm việc đi bắt cướp, người trong nhà đều đi theo ngủ không ngon.

Cũng không biết Trầm Việt xử lý đám cướp như thế nào, Tống Hi cũng không hỏi nhiều, chỉ đợi qua mùng một.

Năm nay Tống Hi chiêu đãi nhi đồng cũng sơ sài hơn rất nhiều. Tự mình làm đường Fructoza, Đường dì làm bánh nướng thịt, còn có đậu phộng rang, hạt dưa cùng hoa quả khô không có. Cho dù như vậy các nhi đồng trong thôn cũng vô cùng cao hứng, trong túi chứa đậu phộng cùng bánh nướng, hai tay cầm đường, chậm rãi liếm ăn.

Đưa đi một đám nhi đồng, trong viện còn lại hai đứa trẻ.

Lý Kim Triêu nói:

- Em ăn nhanh lên, ăn xong rồi hãy về nhà, nếu không ông nội khẳng định lại không cho em ăn.

Lý Minh Nguyệt nói:

- Nếu em đều ăn ông nội sẽ nói em.

Lý Kim Triêu:

- Nói thì nói thôi, cũng không thiếu một khối thịt, không sợ, ông nội không đánh người.

Lý Kim Triêu đưa đường của mình đút vào miệng em gái.

Lý Minh Nguyệt không chút khách khí cắn một ngụm lớn, nhai răng rắc:

- Thật ngọt.

Tống Hi đi qua chỉ vào trán thằng bé, cười nói:

- Lý Tiểu Pháo không sai a, biết sủng ái em gái, thật là một nam tử hán một anh trai tốt!

Lý Kim Triêu ưỡn ngực:

- Tôi không gọi Lý Tiểu Pháo, tôi gọi là Lý Kim Triêu!

Mục Duẫn Tranh cầm khối đường đi tới đưa cho Lý Tiểu Pháo:

- Biết chiếu cố em gái, thưởng cho cậu.

Đôi mắt Lý Kim Triêu chợt sáng, thoáng do dự nói:

- Bẻ ra được không? Cho em tôi một nửa.

Mục Duẫn Tranh nghĩ muốn lấy thêm một khối.