Sống Như Tiểu Cường

Chương 77



Lưu Dĩnh cũng ngỡ ngàng, nhưng chị ta cũng bị trói chặt chân tay như tôi, chỉ có điều lại còn bị nhét giẻ vào miệng.

Tôi sấn lại phía Lưu Dĩnh làm chị ta khiếp sợ nhìn tôi, tôi đưa miệng gần sát vào mặt Lưu Dĩnh, cố gắng hết sức dùng răng kéo miếng giả trong mồm chị a ra. Lưu Dĩnh hét lên: “Trương Tiểu Cường, cậu dám bắt cóc tôi hả?” Lưu Dĩnh đang định nổi đoá lên mà chửi thì cũng nhìn thấy tôi bị trói bèn dừng ngay cơn thịnh nộ, rồi hỏi tôi: “Sao cậu cũng ở đây vậy?”

Lưu Dĩnh? Trưởng phòng Lưu? Lẽ nào… Tôi hỏi Lưu Dĩnh: “Trưởng phòng lưu ở Uỷ Ban thành phố là gì của chị vậy?”

Lưu Dĩnh trả lời: “Là bố tôi.”

Tất cả những khúc mắc của tôi lập tức được giải đáp. Hôm đó đúng là Lý Dương có cho người đi nhận mặt con gái Trưởng phòng Lưu, chỉ có điều không phải ở trong phòng mà là ngoài đường phố, khi ấy tôi và Lưu Dĩnh đang tranh cãi chuyện Chu Tiểu Bạch, kẻ đi nhận mặt đã nhận ra Lưu Dĩnh bèn báo cho Lý Dương biết người đi cùng tôi chính là con gái trưởng phòng Lưu, vì thế Lý Dương mới hoàn toàn tin tưởng về thân phận của Tiểu Thuý.

Mà bà Lý lại biết con gái thật sự của Trưởng phòng Lưu nên đã bắt Lưu Dĩnh lại, nếu tôi đoán không nhầm thì người đi nhận mặt hôm đó rất có khả năng là bà Lý, chỉ vì bà ta và chúng tôi đều biết nhau nên không dám tiếp cận chúng tôi mà đứng từ đằng xa nhìn.

Tôi nói với Lưu Dĩnh: “Xem ra chúng ta chỉ còn cách hợp tác, nghĩ cách thoát thân trước rồi tính tiếp.”

Lưu Dĩnh “hứ” một tiếng: “Tôi thì không muốn cảnh sát với phỉ phối hợp.” Tôi bực mình nói: “Ai là phỉ ở đây chứ?”

Phỉ phải là những người dùng thể lực để kiếm ăn như Tứ Mao và Chu Tiểu Bạch, chứ tôi là dân trí thức, kiếm cơm bằng cái đầu, chị ta có thể lăng nhục nhân cách của tôi nhưng không được lăng nhục công việc của tôi.

Tôi nói: “Cảnh sát cổ hủ dốt nát mấy người chỉ biết làm những việc giáo điều, cho mình là cao hơn người khác, giờ không phải cũng bị người ta bắt vào đây sao? Chị thông minh tài giỏi hơn tôi bao nhiêu hả?”

Lưu Dĩnh bị tôi mắng té tát bèn im như hến không còn tranh cãi với tôi nữa.

Nghỉ cho cùng bây giờ vẫn phải hợp tác với Lưu Dĩnh nên tôi đành nuốt giận vào trong. Tôi mở lời hỏi: “Cảnh sát Lưu, chị có biết nhiều về việc mời thầu của bố chị hay không?”

Chị ta đáp trả lời tôi: “Tôi chỉ biết đó là một dự án mời thầu rất lớn, rất nhiều công ty muốn tham gia đấu thầu. Vì Ủy ban thành phố thấy bố tôi là người làm việc rất có phép tắc nên giao cho ông phụ trách toàn bộ hoạt động đấu thầu này.”

Tôi lại hỏi: “Vậy khả năng công ty của Lý Dương trúng thầu có lớn không?”

Lưu Dĩnh ngạc nhiên nói: “Lý Dương? Tôi không biết người này, từ trước đến nay tôi không bao giờ hỏi han công việc của bố tôi.”

Tôi ngồi bên chị ta, thời gian cứ trôi đi từng giây từng phút, trong phòng bắt đầu trở nên im ắng. Tại sao Lý Dương và bà Lý vẫn chưa xuất hiện? Tôi bỗng à lên: “Hỏng rồi! Hỏng rồi!”

Lưu Dĩnh ngạc nhiên hỏi tôi: “Sao vậy?” Tôi nói: “Chúng ta bị nhốt ở đây đến tận bây giờ mà không một ai canh chừng, chị không thấy lạ sao?” Lưu Dĩnh trả lời: “Cậu thấy có chuyện gì?”

Tôi nói: “Họ bắt chúng ta vào đây chỉ để ép bố chị dành cho họ cơ hội trúng thầu, ngay sau khi trúng thầu, tuy tôi không biết họ sẽ xử lý tôi ra sao nhưng điều mà tôi có thể khác chắc chắn, đó là họ sẽ không bao giờ để ai biết được chuyện bắc cóc hôm nay.”

Tôi lại nói: “Thế nên cách tốt nhất của bọn chúng là trở mặt, sau đó sẽ nghĩ cách đối phó với bố chị. Đến bây giờ bọn chúng vẫn chưa ra tay là vì còn có thể lợi dụng được chúng ta.”

Mồ hôi tôi bỗng vã ra, tôi bảo Lưu Dĩnh: “Không xong rồi, chúng ta phải tìm cách trốn thoát.”

Lưu Dĩnh nói: “Cậu dựa vào lưng tôi để tôi cởi trói cho cậu.”

Tôi dực vào Lưu Dĩnh, chị ta khó nhọc mở từng nút sợi thừng trói tay tôi, mất rất nhiều thời gian cuối cùng sợi thừng đã lỏng khỏi tay tôi, tôi giãy giụa một tí là dây nới ra luôn, tôi bắt đầu quay lại cởi trói cho Lưu Dĩnh.

Vừa tháo được một nút thì cửa phòng đột ngột mở ra, có một người bước vào, mang theo cơm và rau. Hắn thấy động tác của chúng tôi như vậy nên đứng ngây một lúc, sau đó hét toáng lên: “Người đâu! Họ định chạy thoát!” có tới mấy người từ ngoài xông vào, dây trói tôi và Lưu Dĩnh vẫn chưa tháo hẳn ra ngay lập tức bị chúng tóm được, bọn chúng tìm sợi thừng to hơn và trói chúng tôi lại với nhau, buộc lại không khác gì buộc một cặp bánh chưng.

Một gã nói với tôi: “Hai đứa mày đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn, định trốn nữa ông đánh cho què chân.”

Tôi quay đầu lại nhìn hắn, bỗng thấy một bóng người vội lẩn đi, trốn sau lưng bọn họ.

Lưu Dĩnh định chửi um lên nhưng tôi vội dùng tay ra hiệu chị ta đừng manh động. Lưu Dĩnh cố gắng kiềm chế.

Bọn chúng lại khóa trái căn phòng, lần này đến cơm canh cũng không để lại, tôi và Lưu Dĩnh ngồi dựa lưng giữa một cái giường trống trơn.

Tôi vẫn nhìn được ra ngoài, bầu trời dần tối đen như mực, lòng tôi cũng u ám.

Lẽ nào Trương Tiểu Cường tôi thông minh, lanh lợi, hiếu thuận, thấu hiểu lòng người, hễ có dịp là lương thiện đến vậy mà phải chết như thế này sao?