Sống Như Tiểu Cường

Chương 6



Tôi bắt xe buýt đến quảng trường trên đường Đại Sơn.Tối qua, tôi đã hẹn với chủ nhân của chiếc điện thoại. Tôi lắc lắc cáicổ, tối qua nằm chen chúc với Tứ Mao trên cái giường chật chội chẳngthoải mái chút nào nên ngủ không được ngon lắm, Tứ Mao thì ngáy như sấmrền, đến nỗi từng lớp bụi trên trần nhà lần lượt rơi xuống. Thêm vào đólà những tiếng lạch cạch làm tôi lo lắng, chẳng biết nửa đêm từ mấy lỗhổng trên trần nhà có rơi xuống một con chuột nhắt hay con rắn không.

Tứ Mao ngay từ khi mười mấy tuổi đã ngáy rất siêu đẳng, hồi còn bé có lầnbố mẹ tôi đi công tác xa nên gửi tôi qua bên nhà Tứ Mao. Tôi, Tứ Mao vàbố cậu ấy ngủ trong một căn phòng, họ có trình độ kéo gỗ ngang ngửa nhau đến nỗi vừa đặt lưng cái là phải ngủ ngay chứ nếu một người đã ngủ rồithì người kia đừng hòng ngủ nổi. Thế mà sáng ra, họ vẫn cằn nhằn tiếngngáy của người kia làm mất giấc ngủ của mình.

Bố Tứ Mao nói: "TứMao, mày mới tí tuổi đầu mà đã ngáy kinh như vậy coi sao được, học tậpTiểu Cường kia kìa, ngủ phải im lặng thế mới gọi là ngủ chứ."

Tôi chẳng biết khi ngủ mình có ngáy không nhưng tôi biết là những người thức trắng đêm thì không bao giờ ngáy cả.

Tôi dựa vào cửa xe ngủ gật, xe không đông lắm, chỉ có vài người phải đứng.Lại qua một bến nữa, tôi ngó lên bảng lịch trình, cũng còn khá nhiều bến nữa mới đến.

Xe dừng lại, một ông già tóc hoa râm bước lên vàrun rẩy tiến vào trong xe, hành khách ai nấy ngồi bất động như núi TháiSơn, có vài người thấy ngần ngại bèn quay ra ngoài cửa sổ.

Dáng dấp ông cụ rất giống ông Tôn ở thôn Đông Đầu, mỗi lần tôi đi qua nhàông đều được ông cho quà bánh. Lúc này ông lão đang dần tiến về phíatôi, tôi đứng dậy nhìn về phía ông lão để ông biết rằng tôi sẽ nhườngchỗ, ông ta nhìn tôi đầy ngờ vực và không ngồi.

Tôi đành ngồi xuống ghế và quan sát ông lão tiếp tục run rẩy bước về phíacuối xe, ông già này thật kỳ quặc. Sắp đến cuối xe lại có một gã thanhniên đứng lên nhường chỗ, lần này ông lão ngồi thật.

Tôi ngồi trên ghế nhìn vào cái quần vừa bẩn vừa rách của mình, và chợt hiểu hóa ra ông già chê tôi bẩn thỉu!

Tôi mặc cái quần này đã mấy năm rồi, năm ấy chúng tôi gặp nạn, người thànhphố đã quyên góp rất nhiều quần áo tặng dân thị trấn, lúc quần áo đưa về đến thị trấn, mấy ông cán bộ thị trấn đem quần áo tốt chia cho họ hàng, bạn bè, còn quần áo rách nát của họ lại được đem đi phân phát cho dân.Mẹ tôi mồm miệng vốn khéo léo lại có mối quan hệ tốt với mấy ông cán bộ, nên cái quần được phân này là cái quần thải ra của cậu ruột Chủ tịchthị trấn nhưng vẫn còn rất mới, tuổi đời mới chỉ có sáu năm.

Tôi ấm ức lắm nhưng đúng lúc này còi xe buýt báo hiệu đã đến quảng trường Đại Sơn.

Tôi vội xuống xe, lúc đi qua ông già khi nãy trong đầu tôi lại nảy ra mấytrò đùa tai ác. Thế là tôi hít một miệng đờm, nhổ "toẹt" ra cạnh chânông già, ông ta giật bắn mình vội rụt chân lại, đám đờm vàng lầy nhầyngay cạnh chân ông, tôi nở một nụ cười quái ác, thực ra ông ta không rụt chân lại thì tôi cũng không nhổ trúng. Kỹ thuật khạc đờm tôi đã luyệnnhiều, hồi nhỏ tôi và bọn Tứ Mao toàn trốn trên nóc nhà Ủy ban thị trấnvà nhổ nước bọt xuống người đi đường. Cán bộ cấp cao nhất dính chưởngnước bọt của tôi là một ông cán bộ tỉnh về địa phương điều tra. Nhổ nước bọt không khó nhưng nhổ có kỹ thuật thì không dễ, phải biết kết hợp hài hòa sức gió và độ đậm đặc của nước bọt. Hôm đó, trên xe buýt cũng phảichú ý đến quán tính, tôi nhổ ở vị trí cách chân ông ta là 3,8cm, ông lão nhìn tôi đầy vẻ sợ sệt, tôi chẳng nhìn lại nữa mà vênh mặt bước xuốngxe trước những ánh mắt oán trách.

Tôi đến quảng trường, ngồi đợi bên đài phun nước, ngắm dòng người ăn mặc sang trọng đi qua đi lại.

Chuông điện thoại reo, tôi chợt nghe thấy có tiếng gọi mình.

"Chào anh!", âm thanh không phải phát ra từ điện thoại mà ngay sau lưng tôi, tôi ngoái lại, thì ra là một cô bé dáng gầy gò.

Cô gái không cao, mặt trái xoan xương xương, tóc dài chấm vai, da trắngbủng, vừa nhìn đã biết là kiểu con gái thành thị, trông cũng tàm tạmnhưng không hấp dẫn, mặc dù đã chuẩn bị tâm lí từ trước tôi vẫn hơi thất vọng.

Cô ta có thân hình gầy guộc, mà ở thị trấn tôikiểu người ấy là mất điểm nhất, vì được liệt vào loại sinh đẻ kém. Quêtôi con gái xuất giá được nhận lễ của nhà trai theo trọng lượng cơ thể,một tháng trước khi lấy chồng phải ăn tống ăn táng để kiếm thêm chút lễcho bố mẹ.

"Anh đợi lâu rồi phải không?" cô ta thỏ thẻ hỏi.

"Cũng vừa đến thôi" Tôi trả lời.

Tôi đưa cái điện thoại cho cô ta: "Điện thoại của cô đây."

Tôi không hề lo lắng cô ta sẽ không trả tiền vì dựa vào trình độ của mình tôi biết cô ta có muốn cũng không lừa được tôi.

Cô ta cảm ơn, nhận lại điện thoại, vội rút trong túi xách ra một xấp tiền, không đếm lại, xem ra đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Tôinhận tiền, vừa chạm vào là biết ngay tiền thật, cô Tám thường mua tiềngiả ở nơi khác về tiêu, kỹ thuật nhận biết tiền giả của tôi cũng là họctừ mấy chuyên gia tiền giả ở thị trấn.

Lúc cầm tiền tôi tiện thểvuốt tay cô ta một cái, tuy chỉ là một bàn tay khô gầy, cảm giác kém xaso với cầm tay em Hoa nhà cô Tám, nhưng kể ra đây cũng là một cơ hộikhông tồi để trải nghiệm cuộc sống.

Cô ta sợ quá vội rụt tay lại, mặt mày hốt hoảng khiến tôi hả hê.

Tôi nhìn cô gái, tuy vẫn đang sợ nhưng rõ ràng tôi thấy quen lắm, lẽ nào đã gặp ở đâu?

"Cô đến thị trấn Tam Thủy bao giờ chưa?" Tôi thăm dò.

"Chưa." Cô gái trả lời tôi.

Cô ta hơi ngại ngùng khi tiếp lời: "Tôi chưa bao giờ ra khỏi thành phố."