Sống Lại Sinh Em Bé

Chương 3



Triệu Ngạn Kiều thế nào cũng không nghĩ đến vừa đến cửa công ty vậy mà lại thấy mấy chị dâu đã nhiều năm không gặp của cô.

Dựa vào trí nhớ của thân thể này, Triệu Ngạn Kiều biết hóa ra cô vẫn đang ở thành phố, chẳng qua là từ khu công nhân ở Thành Tây đi tới khu biệtthự ở Thành Đông. Thời không giống nhau, thành phố giống nhau, ngay cảthời gian cũng giống nhau, chỉ khác là thân thể của cô bị thay đổi màchẳng hiểu tại sao.

Cô không kịp đợi đến sáng thứ hai đã vội vã chạytới công ty, hi vọng biết được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, không nghĩtới lại nhìn thấy một màn khó coi như thế này.

“Tôi nói cho cácngười biết, người là chết ở công ty! Các người phải bồi thường! Chúngtôi là nói có lý lẽ!” Chị dâu cả luôn chua ngoa chỉ tay vào mũi của quản lí lớn tiếng quát to, vẻ mặt dối trá vặn vẹo, hình dáng hung dữ.

“Đúng! Nhất định phải bồi thường! Còn có sổ tiết kiệm và phòng ở khi còn sốngcủa Triệu Ngạn Kiều, tất cả đều giao cho chúng tôi, chúng tôi là ngườithân của cô ấy, có quyền nhận lại mọi thứ của cô ấy!” Chị dâu thứ haicũng không chịu yếu thế, giống như chị dâu cả la lối om sòm, không biếtmất mặt chút nào.

Thì ra cô đã chết, là mệt chết. Trước mắt Triệu Ngạn Kiều biến thành màu đen một hồi. Tử vong, trước đây, cô cảm thấyhai chữ này cách cô rất xa, thậm chí cô chưa hề nghĩ tới. Thế nhưng bâygiờ, cô đang đứng ở đám người xung quanh nghe người khác nói cô đã chết!

Trong lòng buồn bực gần như không thở nổi, Triệu Ngạn Kiều che ngực nước mắt rơi xuống từng giọt.

Tại cửa công ty, mấy chị dâu còn đang ầm ĩ, tiếng chửi bới chói tai truyềntới rõ ràng trong lỗ tai của Triệu Ngạn Kiều, càng ngày càng chịu khôngnổi.

“Nhanh chóng trả tiền, nếu không hàng ngày chúng tôi sẽ đến đây náo loạn! Xem một chút ai sợ ai!”

“Đúng! Người chết vì mệt, đến cả bồi thường cũng không có, đây còn là công ty lớn!”

“Cho dù chết con chó cũng phải bồi thường, huống chi người lớn như vậy! Hôm nay các người thử không đưa tiền xem!”

“Tất cả mọi vấn đề chúng tôi sẽ giải quyết theo trình tự thông qua phápluật, mời các người không nên náo loạn ở chỗ này.” Quản lí không tứcgiận chút nào, lời nói ra cũng hết sức khách sáo. Những người phụ nữnông thôn không có hiểu biết thế này, anh là nể mặt mũi của Triệu NgạnKiều mới không gọi bảo vệ kéo các cô ra ngoài, các cô không đáng để anhtức giận.

“Không cần phải nói pháp luật hay không pháp luật gìhết! Chúng tôi chỉ cần đưa tiền rồi giải quyết riêng! Luật pháp để làmgì!” Chị dâu cả ngồi trên mặt đất, nhìn dáng vẻ này là muốn đòi hỏi chút lợi ích rồi.

“Đúng! Trả tiền rồi giải quyết riêng! Chúng tôi thả cho công ty các người một con ngựa!” Chị dâu thứ hai liền hùa theo.

Người thân? Triệu Ngạn Kiều chỉ cảm thấy hết sức thất vọng, những bi thươngcố ý cất giấu trong lòng từng chút hiện ra trong đầu.

Cô từ nhỏđã rất thông minh, tính cách lại mạnh mẽ, cho dù là cạnh tranh kịch liệt ở huyện Nhất Trung hay là tại thành phố trọng điểm nhân tài đông đúc,đến bây giờ cô đều đứng thứ nhất, điểm số cao đủ để khiến người đứng thứ hai phải ngửa mặt trông lên. Thành tích thi tốt nghiệp Trung học tấtnhiên không cần phải nói, tuy không phải là giỏi nhất, thế nhưng cũngđứng trước vài tên, thậm chí có đài truyền hình muốn phỏng vấn cô, cóđiều Triệu Ngạn Kiều không muốn khoe khoang nên không đồng ý.

Cha mẹ Triệu vui mừng nét mặt hồng hào, giống như trẻ lại mười tuổi, mỗikhi nhắc đến con gái út vẻ mặt liền kiêu ngạo, nói thẳng ra là trong ổcỏ nhà bọn họ bay ra kim phượng hoàng. Nuôi ba đứa con, hai đứa con trai không có tiền đồ, ngược lại đứa con gái này lại khiến bọn họ vẻ vang.Triệu Ngạn Kiều vẫn nhớ rõ khi đó, cha cô vừa uống rượu lúa mạch vừavuốt đầu của cô, trong mắt đều là vui mừng. Chính là ánh mắt yêu thươngkhông vụ lợi như vậy, mới khiến cho Triệu Ngạn Kiều cắn răng chống đỡgiữa hoàn cảnh khó khăn sau này, cho dù đến đường cùng cũng không hềbuông tha.

Hai cụ già thu nhập không cao, nhưng lại không muốncon gái vào đại học bị người ta xem thường, liền lấy tiền tiết kiệm gầnnhư cả đời đi thành phố để mua quần áo cho con gái, ai ngờ giữa đườnglại xảy ra tai nạn xe cộ, hai cụ già tham rẻ, ngồi xe không có bằng láitrái với pháp luật, vốn tưởng rằng sẽ tiết kiệm được tiền cơm trưa,không nghĩ tới lại đưa mạng già đi ra.

Triệu Ngạn Kiều thoáng cái từ bốn phương tám hướng mọi người đều khen gọi Trạng Nguyên liền trởthành “Tang môn tinh” (cái này mình không rõ lắm :3), thậm chí người tacòn nói cô là “Thiên mệnh cô sát”, có thể khắc chết toàn bộ người thân.Chỉ trích cùng với đối xử lạnh nhạt không ngừng kéo đến, dù rằng TriệuNgạn Kiều kiên cường, nhưng trong một đêm không còn cha mẹ, lại bị đốixử không công bằng như thế, cô làm sao có thể chịu đựng? Tuyệt vọng hếtsức, thiếu chút nữa muốn chết đi, con cái mất đi cha mẹ, không tự thương lấy mình thì đợi ai thương nữa, Triệu Ngạn Kiều mỗi lần nghĩ đến bàntay ấm áp của mẹ trong mùa đông lại không thể nào quyết tâm tàn nhẫn.

Hai anh trai lúc đó cũng đã kết hôn, đều có gia đình riêng, vốn dĩ đã bấtmãn cha mẹ luôn thiên vị cô, bây giờ cha mẹ vừa chết, lại càng khôngquan tâm đến cô, hơn nữa cô còn có một danh hiệu “Thiên mệnh cô sát”,cuối cùng, sắp tới ngày khai giảng, anh cả anh hai từng người mang theovợ đến tìm cô, nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô, một chút di vật củacha mẹ cô cũng không được mang đi, bởi vì cô là con gái, không có tưcách kế thừa di sản.

Đã sớm biết kết quả sẽ như thế, Triệu NgạnKiều không khóc không tranh cãi, nắm thật chặt khung hình của cha mẹ,ngay hôm đó liền vào thành phố. Giấy thông báo mà cô xem như vật báu bịcô xé rách không chút do dự, thậm chí để cắt đứt ý nghĩ của mình, mảnhvụn đều vứt vào trong sông lớn tại cửa thôn, bị nước chảy xiết không còn một mảnh, không còn lại gì.

Không có tiền, không có bằng cấp,Triệu Ngạn Kiều không ghét bỏ bất kì công việc nào, chỉ cần có thể kiếmđược tiền, công việc gì cô cũng làm, chịu gian khổ giống như đàn ông.Buổi tối kéo thân thể mệt mỏi về lán nhỏ tự mình thuê được, cắn răngchịu đựng con buồn ngủ, ôn tập lại từng bài thi Trung học. Bất kể nhiềuđau khổ mệt mỏi, cô chưa từng gián đoạn ngày nào, cô thề ở trong lòng,giấy thông báo bị xé rách kia, sớm muộn gì cô cũng sẽ bù lại!

Triệu Ngạn Kiều không có nuốt lời, làm việc đến năm thứ ba, cô tham gia thitốt nghiệp Trung học, lấy thành tích xuất sắc nhất vào trường một Đạihọc hạng nhất. Học Đại học bốn năm, cô vừa học vừa làm, vay mượn để họctập, cuối cùng cũng duy trì vượt qua, lấy được bằng Đại học cô ước mơ.

Nhiều năm sống một mình khiến cho cô biết lòng người ấm lạnh, cũng dần dưỡngcho cô tính cách độc lập kiên cường. Triệu Ngạn Kiều lớn lên không xinhđẹp, nhiều nhất coi như thanh tú, nhưng trên người lại có một loại khíthế hấp dẫn hấp dẫn tầm mắt của người khác, học Đại học bốn năm, ngườitheo đuổi cô rất nhiều, nhưng mà giao thiệp vài ngày thì không chịu nổitính cách của cô mà ly khai.

Đối với loại chuyện này, Triệu Ngạn Kiều không đau lòng chút nào, quan trọng nhất trong cuộc sống của cô là ănno mặc ấm, còn về tình cảm, đó là thứ xa xỉ, làm sao người nghèo có thểphung phí tâm tư? Từ trước đến giờ cô luôn hiểu được đạo lý đó, cho nêncũng không đòi hỏi xa vời.

Làm việc ba năm, điều kiện cuộc sốngcủa cô dần chuyển biến tốt, vốn định năm nay sẽ mua căn nhà nhỏ, có nhàcủa mình, từ nay sẽ không phiêu bạt nữa, không nghĩ đến lại mệt chết lúc đang làm việc. Nếu vậy trùng sinh vào gia đình giàu sang là ông trờiđang bồi thường cô sao? Triệu Ngạn Kiều cười, nhưng trong mắt lại là ýlạnh.

Trò cười bên kia vẫn đang tiếp tục, cuối cùng Triệu NgạnKiều cũng không muốn nhìn tiếp nữa, mặc kệ bọn họ lăn qua lăn lại đi, dù sao bản thân cũng đã chết rồi, cũng không còn chút quan hệ gì với bọnhọ nữa. Nhưng mà muốn lấy tiền của cô? Nằm mơ đi! Triệu Ngạn Kiều xoayngười, một tay che bụng chen từ trong đám người ra ngoài, có phải bọn họ đã quên, từ nhiều năm trước, bọn họ và cô đã không còn quan hệ gì!

“Các người muốn tiền? Không có cửa đâu!” Một giọng nữ mạnh mẽ khiến TriệuNgạn Kiều đang chuẩn bị rời đi thì dừng bước lại trong nháy mắt, nướcmắt vừa đè xuống lại lần nữa tuôn ra, cô quay đầu, cách đám người đangnhốn nháo xem náo nhiệt không xa bỗng xuất hiện một người phụ nữ, ngóntay nắm vạt áo thật chặt, khớp xương cũng trắng bạch. Cô chưa từng nghĩtới người phụ nữ dịu dàng ấm áp ấy sẽ vì cô mà làm được chuyện này.

Cô và Chu Tiểu Mạch là bạn cùng phòng thời Đại học, Chu Tiểu Mạch ngườicũng giống như tên ấm áp, dịu dàng, tính cách rất tốt. Cô không giốngvới Triệu Ngạn Kiều, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng*, trong nhà rất giàucó, hơn nữa nhà bọn họ chỉ có một đứa con gái duy nhất, hiển nhiên là vô cùng cưng chiều. Thế nhưng Chu Tiểu Mạch không kiêu căng một chút nào,rất dễ chung sống.

Quan hệ của Triệu Ngạn Kiều với cô rất tốt, dù đã tốt nghiệp nhưng cũng chưa từng cắt đứt liên lạc, nói như ở quê côchính là: tốt đến mặc chung một cái quần! Chu Tiểu Mạch biết hoàn cảnhcủa Triệu Ngạn Kiều, thường xuyên vụng trộm ở phía sau giúp đỡ TriệuNgạn Kiều, cô rất cẩn thận, mỗi lần Triệu Ngạn Kiều biết được thì đã làchuyện rất lâu về sau rồi. Triệu Ngạn Kiều rất cảm kích cô, không phảivì cô ấy đã giúp đỡ, mà vì cô đã cô đơn rất lâu rồi.

“Các ngườicó còn lương tâm hay không? Qua nhiều năm như vậy các người có quan tâmtiểu Kiều chút nào không? Bây giờ, bây giờ…” Chu Tiểu Mạch nghẹn ngào,thật lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Bây giờ cô ấy đi rồi, các người lại đến đây đòi tài sản của cô ấy! Tôi nói cho các người biết,tất cả tiền gửi ngân hàng của cô ấy đều không còn! Toàn bộ đều được tôiquyên góp đến cô nhi viện rồi!”

“Cô làm cái quái gì vậy! Dựa vàođâu mà cô dùng tiền của Triệu Ngạn Kiều? Trả lại cho tôi! Cô trả lại cho tôi!” Chị dâu cả của Triệu Ngạn Kiều vừa nghe không có tiền, liềngiương nanh múa vuốt xông về phía Chu Tiểu Mạch, chị dâu thứ hai cũngcũng không chịu yếu thế, theo sát chị dâu cả, bộ mặt dữ tợn, nhìn bộdáng như muốn xé nát Chu Tiểu Mạch!

Thế nhưng bọn họ chưa kịpnhào qua, đã bị hai người đàn ông mặc trang phục ngày thường đè xuống,gia đình của Chu Tiểu Mạch là gia tộc chính trị, mặc dù thế lực lớnnhưng kẻ địch cũng nhiều, Chu Tiểu Mạch là bảo bối trong nhà, cha mẹ Chu sao có thể để Chu Tiêu Mạch ra ngoài một mình được? Triệu Ngạn Kiềucũng đã sớm biết bên cạnh Chu Tiểu Mạch có rất nhiều người bảo vệ.

“Tiểu Kiều không có một tí quan hệ nào với các người cả, nếu các người thứcthời thì tới từ nơi nào liền về lại nơi đó đi, nếu vẫn không thức thờiđừng trách tôi không khách khí!” Chu Tiểu Mạch hung dữ bỏ lại câu nóiliền xoay người bước đi. Hai người chị dâu của Triệu Ngạn Kiều lấy lạitinh thần trong hoảng sợ, trơ mắt nhìn cô rời đi, một tiếng cũng khôngdám nói ra.

Tiểu Mạch, cô chờ tôi! Triệu Ngạn Kiều cứng rắn épbuộc bản thân rời đi, cô bây giờ vẫn chưa thể đi tìm cô ấy, đợi sau khicô nắm vững được mọi chuyện cô nhất định sẽ quay lại tìm cô ấy! Trên thế giới này cô chỉ có một người thân, đó chính là Chu Tiểu Mạch! Bất kể có chuyện gì cô đều sẽ không lừa dối cô ấy!

Buổi sáng Tần Dịch Hoan thức dậy rửa mặt xong, đang định ra ngoài, lại nhìn thấy một giấy ghichép dán trên cửa, anh vừa cúi xuống liền nhìn thấy, là của Triệu NgạnKiều để lại, phía trên ghi một hàng chữ: bữa sáng ở trong phòng bếp. Tần Dịch Hoan có chút không thích ứng kịp, đây là Triệu Ngạn Kiều đang tính đi theo con đường dịu dàng? Muốn làm anh cảm động? Anh đứng thẳng dậy,một tay lấy giấy ghi chép xé đi rồi ném vào thùng rác.

Tối hômqua anh nghĩ tới nghĩ lui, liền cảm thấy Triệu Ngạn Kiều đang cố tỏ rahuyền bí, cố ý để hấp dẫn anh. Dù sao chó không đổi được tính ăn phân(anh này độc miệng ghê), anh không tin vào tâm linh quỷ quái gì, lạicàng không tin một người cực đoan như thế sẽ nghĩ thông suốt trong vòngmột ngày. Mặc kệ làm gì, Triệu Ngạn Kiều vẫn là Triệu Ngạn Kiều, anhghét nhất là phụ nữ!

Tần Dịch Hoan mang giày da được lau bóngloáng, đang chuẩn bị mở cửa, thì cửa bỗng được mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Triệu Ngạn Kiều liền xuất hiện trước mắt, làm sao, lại giả bộ đáng thương? Tần Dịch Hoan hừ lạnh một tiếng: “Triệu Ngạn Kiều, côlại làm sao, tôi đã nói sẽ không ly hôn với cô rồi, cô không thể an phận một chút sao?”

Tâm tình của Triệu Ngạn Kiều đã không tốt, khôngngờ vừa trở về lại bị Tần Dịch Hoan châm biếm. Lửa giận đè nén ở tronglòng thoáng cái liền cháy lên, cô giương mắt lạnh lùng nhìn Tần DịchHoan: “Ngày hôm qua tôi có nói sai một câu rồi.”

Tần Dịch Hoan không hiểu chuyện gì, nhíu mày nhìn cô.

“Không phải là gối thêu hoa.” Triệu Ngạn Kiều để túi trên bàn trà, mệt mỏi dựa trên ghế sô pha, chậm rãi gằn từng tiếng: “Là cặn bã nhưng trong lònglại tự cho mình là gối thêu hoa!”