Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 356: Sai Lầm Của Tống Vũ



- Alo, sở tư lệnh, tình huống không khác gì ngài dự đoán cả!

Bên trong một cái hẻm nhỏ ở Kim Sắc Thiên Địa, Dịch lão cầm điện thoại di động nói, ở bên cạnh hắn là một nam tử đã nằm gục dưới đất, giống như đang ngủ thiếp đi, nhưng kỳ thật đã chết, trên người không có bất kỳ vết thương nào...

- Tốt lắm, ngươi cứ theo sau bọn họ, ta đã chuẩn bị xong!

Sở Văn Long ở bên kia đầu dây nói vậy xong liền cúp máy, Dịch lão cũng cất điện thoại di động, ngay sau đó rời khỏi hẻm nhỏ, để lại thi thể của nam tử kia ở đó, rất nhanh đã có người dân phát hiện, ngay sau đó bị cảnh sát mang đi.

...

- Phân phó xuống, theo kế hoạch mà làm!

Sở Văn Long nhìn tên vệ binh bên cạnh nói, tên vệ binh kính cẩn một tiếng, ngay sau đó xoay người bước ra ngoài.

- Hừ! Đúng là các ngươi có gan dám đến, vậy để ta cho các ngươi biết có tới mà không có lui!

Sở Văn Long lầu bầu nói, hắn không nghĩ tới người của các đại gia tộc lại muốn động thủ. Lúc mà để Tần Thiên đi ra ngoài hắn đã có chút do dự, sợ Tần Thiên gặp chuyện không may, bất quá nghĩ lại, hoàn toàn có thể dựa vào cơ hội này mà này giết chết các đại gia tộc kiềm chế bọn họ một phen, để cho bọn họ nếm mùi đau khổ một chút, hậu quả của việc khiêu khích chủ nhà, sau này phải biết điều một chút. Loading...

“Đạp đạp đạp!”

Từng tiến bước chân dồn dập ở bên ngoài vọng vào, sau một khắc, phía ngoài đã xông tới một nam tử mặt quần áo xốc xếch, nhìn kỹ lại thì ra là Tống Vũ.

- Đứng lại, không có tư lệnh phê chuẩn, ngươi không thể đi vào!

Phía sau một tên vệ binh đuổi theo hô lớn.

- Ông ngoại, ta có việc gấp phải báo cáo!

Tống Vũ nhìn Sở Văn Long hô lớn.

Sở Văn Long nhìn bộ dáng thê thảm của Tống Vũ, không khỏi chau mày đầu

Giờ phút này trang phục của Tống Vũ thì nhếch nhác lại còn say rượu, trên người phát ra mùi rượu nồng nặc, sắc mặt trắng bệch, chạy đến đây với một bộ dáng vô cùng gấp gáp, dường như hắn gặp chuyên gì khẩn cấp lắm.

- Ngươi lui xuống đi!

Sở Văn Long hướng về phía tên vệ binh kia phất phất tay, tên vệ binh lập tức rời đi.

- Chuyện gì, sao lại bối rối như vậy, lại đây nào.

Sở Văn Long nhìn Tống Vũ hỏi, đưa tay vẫy vẫy, ý bảo hắn lại đây, Tống Vũ lập tức bước về phía Sở Văn Long, ngồi xuống đối diện Sở Văn Long, thân hình còn lắc lư qua lại, nhìn qua giống như còn chưa tỉnh rượu.

- Ba ba ba... Ông ngoại, đều tại con không tốt, con đã hại Tần Thiên!

Tống Vũ đột nhiên tát mình mấy cái, bộ dáng giống như vừa làm sai gì đó.

-Trước tiên dừng lại, nói cho ta biết, chuyện gì xảy ra!

Sở Văn Long cản Tống Vũ lại, nhìn hắn nhíu mày, không biết Tống Vũ đang diễn trò gì đây, hắn đã hại Tần Thiên là có ý gì.

- Ông ngoại, là do con không tốt, ngày hôm qua bởi vì lúc trước tranh tài không được thành tích tốt, cảm giác thẹn với công ơn bồi dưỡng của ông ngoại, tâm tình rất vô cùng không tốt, con liền đi ra ngoài tản bộ, không nghĩ vô tình gặp được Tần Thiên cũng đi ra ngoài, con cũng không có toan tính gì, liền tiếp tục đi bộ, thì gặp được Ngụy gia Ngụy Duyên, tiểu tử kia ở kinh thành quan hệ với con cũng không tệ, cho nên hai người hàn huyên một chút, liền cùng nhau đi vào quán rượu uống, con do tâm tình không được tốt, cho nên cũng không khống chế bản thân, không sử dụng năng lực mà ngăn chặn rượu, trong lúc uống say đã nói tin tức Tần Thiên rời khỏi quân khu cho Ngụy Duyên.

- Sau đó con liền say, cái gì cũng không biết, sáng hôm nay tỉnh lại mới nhớ tới chuyện này, nhất thời cảm thấy không ổn, trước đây nhiều lần xuất những người hạng nhất ở vòng loại bị những gia tộc khác ám sát, cũng không biết Ngụy Duyên có trở về nói cho những người khác hay không, cho nên con vừa tỉnh dậy đã chạy tới nói cho ông ngoại, ông ngoại, người mau dẫn người đi bảo vệ Tần Thiên sao, nếu như Tần Thiên bởi vì con tiết lộ hành tung của hắn mà xảy ra chuyện, con sẽ vô cùng hối hận.

Tống Vũ áy náy bất an đem mọi chuyện nói ra, kể lại việc mình đem tin tức Tần Thiên rời đi, bộ dáng giống như nghi phạm đang tự thú, thật ra đây là phần cuối trong kế hoạch hãm hại Tần Thiên của hắn, tối hôm qua sau khi Ngụy Duyên rời đi, hắn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy kế hoạch còn chưa hoàn mỹ, một khi các đại gia tộc thất thủ, đến lúc đó điều tra, nếu điều tra ra việc lộ tin tức là do mình nói ra, Sở Văn Long nhất định sẽ không tha thứ cho mình.

Cho nên, Tống Vũ đã nghĩ ra một biện pháp, tự thú chuyện mình tiết lộ tin tức nói cho Sở Văn Long, như vậy một khi các đại gia tộc kia thất thủ, dù có điều tra ra là hắn tiết lộ tin tức, Sở Văn Long cũng sẽ không xử phạt hắn quá nắng, bởi vì hắn cũng vô tình nói ra thôi.

Còn nếu mà hắn không chịu nhận, mặc kệ xảy ra chuyện gì, một khi tra được đến đầu hắn, Sở Văn Long nhất định sẽ cho là hắn là cố ý tiết lộ hành tung của Tần Thiên, đến lục đó tuyệt đối sẽ xử phạt hắn thật nặng, kết quả có thể vô cùng thê thảm.

Cho nên Tống Vũ nghĩ ra biện pháp này, sáng sớm cứ tới đây nhận lỗi, như vậy vừa giảm bớt tội của mình, vả lại lúc này chắc các đại gia tộc đã vây giết Tần Thiên rồi, nhất cử lưỡng tiện, nói không chừng hiện tại Tần Thiên cũng chỉ còn là một cái xác.

Sở Văn Long cũng không nghĩ tới tin tức là do Tống Vũ tiết lộ ra ngoài, lúc trước hắn nghĩ, các đại gia tộc đều cài cắm người ở khắp nơi, cho nên những tin tức này nhất định sẽ bị người của các đại gia tộc phát hiện, không nghĩ tới lại là do Tống Vũ tiết lộ ra ngoài, làm cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

- Ừ, ngươi đi ra ngoài đi, ta an bài sau!

Sở Văn Long nhìn Tống Vũ nói, cũng không tỏ vẻ kích động gì, ngược lại vô cùng bình tình.

Thái độ của Sở Văn Long làm cho Tống Vũ rất nghi ngờ, người đoạt giải nhất của quân khu đang có nguy cơ bị ám sát, mà Sở Văn Long lại bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ hắn đã sớm phát hiện chuyện này sao, phái người đi bảo vệ Tần Thiên, hay là mấy đại gia tộc không ra tay, Tống Vũ rất không hiểu được, quyết định thử dò xét một chút.

- Ông ngoại, người không lo lắng cho Tần Thiên sao, hắn có nguy cơ bị ám sát đó!

Tống Vũ nhìn Sở Văn Long gấp gáp nói.

- Ngươi thấy người của mấy đại gia tộc ám sát Tần Thiên đến sao?

Sở Văn Long hỏi ngược lại.

- Không có!

- Vậy tại sao ngươi lại khẳng định hắn bị ám sát.

- A... Chuyện này... Do con căn cứ tình huống các năm mà phán đoán thôi!

Tống Vũ nói lắp bắp, trong lòng thầm nghĩ không ổn, thiếu chút nữa là bại lộ bí mật rồi, cũng không biết Sở Văn Long có phát hiện ra không, biết vậy đừng dại dột.

- Ngươi đừng có mở miệng ra là nói mấy chuyện xui xẻo như vậy, thôi được rồi, ngươi lui xuống đi!

Sở Văn Long phất tay một cái nói, bộ dáng có chút không nhịn được rồi, Tống Vũ nhìn bộ dạng của Sở Văn Long, cũng không dám quấy rầy, xoay người rời đi, dọc theo đường đi trong lòng cực kỳ bất an.

Sở Văn Long thấy hắn rời đi, thầm thở dài một hơi, lộ ra vẻ thất vọng, vốn khi Tống Vũ nói trong lúc vô tình hắn đã tiết lộ ra tin tức,Sở Văn Long đã cảm thấy có chút cổ quái, chuyện Tống Vũ và Tần Thiên không hợp nhau hắn cũng biết, nhưng hắn cũng không nghĩ tới Tống Vũ lại dám lên kế hoạch hãm hại Tần Thiên, chẳng qua có một chút hoài nghi mà thôi, nhưng mới vừa rồi Tống Vũ lại muốn dò xét làm cho hắn khẳng định bảy mươi phần trăm cái gọi là vô tình tiết lộ tin tức của Tống Vũ là nói láo, chuyện này là do hắn cố tình tiết lộ ra.

Một khi Tần Thiên chết, người đại diện cho quân khu chỉ còn lại Tống Vũ, tất cả phần thưởng cùng vinh dự trong quân khu đều thuộc về hắn.

Nghĩ tới đây, Sở Văn Long càng thêm xác định chuyện này là do Tống Vũ làm