Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 343: Đệ Tử Gia Tộc



- Các vị, vị kia chính là người thừa kế được nhiều người ủng hộ nhất của Tần gia hiện nay rồi, nhưng mà ta nghe nói tên của hắn không được liệt vào gia phả của Tần gia, cho nên chúng ta không cần phải lo lắng!

Đằng sau Tần Thiên không xa, giờ phút này, một nhóm sáu bảy người đang hướng về phía Tần Thiên đi tới, đám người đều mang bộ dáng công tử, nhìn lướt qua ngạo khí vô cùng...

- Kim thiếu gia, ngươi có phải bị tiểu tử này đánh cho một trận không!

Bên trong đám người, có một nam tử ria mép thân hình cao lớn nhìn nam tử tướng mạo có chút anh tuấn bên cạnh khinh thường nói, nếu Tần Thiên ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này, bởi vì tên này chính là Kim Khắc Mộc người bị hắn đánh cho một trận.

- Hừ! Ngụy thiếu gia, ngươi có bản lãnh thì đến mà thử xem, coi ngươi có đánh lại hắn hay không!

Kim Khắc Mộc khinh thường đáp lại nam tử ria mép, tên này chính là thiếu gia của dòng chính Ngụy gia, Ngụy Duyên, dĩ nhiên, không đến mức là đệ tử thừa kế gia tộc..., nhưng thân phận cũng không thấp, lần trước Kim Khắc Mộc bị Tần Thiên cắt lỗ tai còn bắt hắn ăn thịt người, vô cùng nhục nhã, cho nên Kim Khắc Mộc vẫn muốn tìm một cơ hội báo thù Tần Thiên, không nghĩ tới ở cuộc so tài của dị năng giả lần này Tần Thiên cũng tham gia, cho nên Kim Khắc Mộc muốn dụ dỗ vài tên con nhà giàu của mấy gia tộc kia, những tên tự nhận mình lợi hại đến kiếm Tần Thiên tìm phiền toái, đợi cho Tần Thiên gây sự với mấy tên đóxong, dĩ nhiên sẽ kết thù cùng với các đại gia tộc, đến lúc đó chọc cho phải các đại gia tộc, coi như có Tần gia che chở, Tần Thiên không chết cũng phải khốn đốn một phen, hơn nữa, Tần Thiên còn chưa chính thức được liệt vào gia phổ của Tần gia, vậy thì càng không cần phải sợ, lớn chuyện một chút thì Tần Thiên chắc chắn khó sống.

Không thể không nói, Kim Khắc Mộc cũng không phải là loại đầu gỗ, vẫn có chút trí khôn, nhưng bất quá hắn đã đánh giá thấp Tần Thiên rồi.

- Hừ! Một tên ngay cả gia phổ còn không được liệt vào, cũng dám kiêu ngạo, các ngươi xem ta chơi hắn tới chết!

Ngụy Duyên khinh thường nói, hắn nghĩ mặc dù Tần Thiên đứng đầu cuộc so tài của dị năng giả, nhưng thực lực chưa chắc mạnh như vậy, sợ còn rất nhiều người xài thủ đoạn khác, giống như một vài đệ tử của đại gia tộc, những lệnh bài kia không hoàn toàn do bọn hắn đạt được, phần lớn đều được người trong gia tộc mình người đưa đến, các đại gia tộc phái một trăm người tham gia, sau đó đem tất cả lệnh bài đưa cho đệ tử trọng yếu trong gia tộc, vậy có thể vượt qua rất dễ dàng rồi, Ngụy Duyên nghĩ, Tần Thiên cũng rất có thể đã làm như vậy, bởi vì nơi này là sân nhà của Tần Thiên, làm làm vài chuyện như vậy cũng không có gì khó khăn.

- Hay, Ngụy thiếu gia, ta ủng hộ ngươi!”

Bên cạnh một người Trường có chút mẹ chính là hình thức người vậy đến, hắn là người của Tề gia, Tề Mạt. Bất quá không phải là đệ tử dòng chính, mà chỉ là một đệ tử chi thứ, nhưng là đệ tử có huyết mạch cường đại nhất trong dòng chi thứ, cho nên mặc dù là chi thứ, nhưng là địa vị có thể so với đệ tử dòng chính, bởi vì hiện tại dòng chính của Tề gia nhất mạch đã không có bao nhiêu người, hậu bối cũng chỉ còn lại Triệu Tiểu Nhã mới vừa được tìm trở về, ngược lại thực lực chi thứ ngày càng lớn mạnh, hơn nữa, chuyện của Tần Thiên cùng Triệu Tiểu Nhã sớm đã bị người Tề gia để mắt tới rồi, đối với người muốn tiếp cận Triệu Tiểu Nhã, Tề Mạt tất nhiên muốn hành hạ hắn một phen, tốt nhất có thể giết chết Tần Thiên, vậy coi như lập công lớn.

Mấy tên công tử con nhà giàu khác rối rít ủng hộ Ngụy Duyên, nhưng bọn họ cũng chỉ hùa theo mà thôi, bởi vì bọn họ chẳng quen biết Tần Thiên càng không có thù quán gì, cũng không muốn chọc Tần Thiên làm gì, chỉ thuần túy muốn xem náo nhiệt mà thôi, bọn họ rất mong muốn thấy cảnh Tề gia, Ngụy gia cùng Tần Thiên đánh nhau, tốt nhất đấu tới lúc ngươi chết ta sống, lưỡng bại câu thương, vậy thì càng tốt.

Tần Thiên đang đuổi theo hai nàng, đột nhiên cảm giác sau lưng có người đi theo, liền ngừng lại quay về phía sau, thấy sáu bảy người đang nghênh ngang đi về phía mình, hơn nữa trong đám người này, còn có một người nhìn quen mắt vô cùng, nhìn lại, thì ra là cái tên Kim Khắc Mộc bị mình đánh cho gần chết.

“Có ý tứ!”

Tần Thiên nhìn người đi, âm thầm cười lạnh nói, đám người này hiển nhiên là muốn kiếm mình, nhìn lộn bộ dáng, tất nhiên không phải đến tìm mình uống trà ôn chuyện, còn có Kim Khắc Mộc trong đó, đoán chừng là đến gặp mình kiếm chuyện.

- Tiểu tử, ngươi cũng thức thời, đứng ở chỗ này chờ chúng ta!

Ngụy Duyên nhìn Tần Thiên nói giọng cao cao tại thượng, đối với hắn hắn một tên không được liệt vào gia phổ chẳng khác gì một tên nhóc nông thôn, tất nhiên không cần phải nói giọng tử tế làm gì, hơn nữa hắn đến gây chuyện với Tần Thiên, nhất định phải tỏ ra kiêu ngạo một chút.

Tần Thiên không thèm nhìn Ngụy Duyên, trực tiếp nhìn về phía Kim Khắc Mộc trốn ở bên cạnh, Kim Khắc Mộc thấy Tần Thiên nhìn mình, không khỏi sợ hãi ánh mắt lẩn tránh, lần trước bị Tần Thiên đập cho một trận đã lưu lại bóng ma trong lòng rồi, thấy Tần Thiên hắn có cảm giác như chuột thấy mèo vậy.

- Kim đại thiếu gia, ngươi muốn gì đây, chẳng lẽ thèm ăn thịt sao!

Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc khẽ mỉm cười, bộ dáng vô cùng vô hại, Kim Khắc Mộc trong lòng hết sức hốt hoảng, nhịn không được quay đầu bỏ chạy, cái gì là vẻ mặt báo thù hắn đã quên mất rồi, bất quá ở đây có nhiều người nhìn như vậy, hắn tất nhiên không thể tỏ ra sợ hãi rồi, nếu bỏ chạy thì mặt mũi biết vứt đi đâu nữa.

- Tần... Tần Thiên, không cần phải kiêu ngạo như vậy, thù lần trước ta nhất định sẽ trả cho ngươi!

Kim Khắc Mộc nhìn Tần Thiên ác độc nói, nhưng vừa nói thanh âm lại run lẩy bẩy đã bại lộ sự sợ hãi trong lòng hắn rồi.

- Kiêu ngạo? Ta đâu có khoa trương như vậy, ta chỉ mới nói một câu mà thôi, ngươi đã nói ta kiêu ngạo, thiệt là, nói chuyện với người thiệt là khổ đó, hơn nữa, nếu ta khoa trương thì ngươi làm sao đây, ngươi còn có thể làm gì ta đây, Tiểu ma-cà-bông, ngươi muốn báo thù lắm sao, thôi thì tới đây, dù sao ta cũng không có chuyện gì làm, hoạt động gân cốt một chút cũng được!

Đối với cái tên Tiểu ma-cà-bông như Kim Khắc Mộc, Tần Thiên căn bản không để vào mắt, coi như là người của Kim gia thì thế nào, Tần Thiên căn bản không sợ, ai bảo ngươi chọc lão tử làm gì, chọc cho lão tử nổi giận, coi như Thiên Vương ta cũng đánh cho một trận.

Kim Khắc Mộc bị Tần Thiên pha trò trước mặt nhiều người như vậy, nhất thời cảm giác nhục nhã, trong lòng tức giận tới cực điểm, nhưng mà hắn cũng biết mình không phải là đối thủ của Tần Thiên, cho nên không dám chính diện đối kháng, mà chuẩn bị dụ dỗ Ngụy Duyên còn có thêm Tề Mạt đối phó Tần Thiên.

- Hừ! Tề đệ, Ngụy huynh, ta nói không sai chứ, tiểu tử này kiêu ngạo như vậy đó, ai cũng không để vào mắt!

Kim Khắc Mộc nhìn hai người nói.

Giờ phút này, Ngụy Duyên cùng với Tề Mạt đứng trước mặt Tần Thiên đã sớm khó chịu rồi, Mẹ mi, lão tử đứng đùng đùng trước mặt người, ngươi lại trợn mắt ra nhìn cũng không thèm nhìn, chạy đi nói chuyện với Kim Khắc Mộc, đem lão tử để qua một bên, rõ ràng ngươi đang xem thường lão tử, không dạy dỗ ngươi một chút, như vậy sao được chứ.

- Hừ! Tiểu tử, ngươi chính là Tần Thiên đúng không!

Ngụy Duyên nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, trong lòng đã bắt đầu tính toán làm sao dạy dỗ Tần Thiên một trận.

- Não của ngươi là não tôm à, không nghe thấy Kim ma-cà-bông mới gọi ta là Tần Thiên sao, còn hỏi ta làm gì!

Tần Thiên quay đầu lại tùy ý nhìn qua Ngụy Duyên, không cho hắn mặt mũi làm gì, lập tức chửi, ngươi ở trước mặt lão tử bố láo bố lếu, để lão tử uốn nắn lại ngươi một phen.