Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 147: Thành bại



Thập Tứ A ca Dận Trinh, thân là Bối lặc, được sắc phong Đại tướng quân vương, bản thân đã có thân phận siêu việt, dù mấy năm nay Thập Tứ được không ít hoàng thất đại thần ủng hộ, nhưng Khang Hy không chỉ không tỏ ý phản đối, thậm chí còn cho Thập Tứ lãnh binh xuất chinh, hơn mười vạn binh mã, nhậm chức Phủ Viễn Đại tướng quân.

Hết thẩy mọi thứ, khiến toàn triều đinh ninh rằng Khang Hy thương yêu Thập Tứ A ca, gồm cả Dận Đường trong đó, y từ lúc Đại A ca rớt đài, liền một lòng suy tính hỗ trợ Thập Tứ giành vị trí Thái tử, chưa từng nghĩ đến khả năng ngôi vị Hoàng đế sẽ rơi vào tay người khác.

Nội dung di chiếu ban nãy, đối với Dận Đường mà nói chẳng khác nào sét giữa trời quang, ngạc nhiên qua đi, còn lại chính là căm phẫn cùng uất ức.

Y vốn còn giữ lại một tia lý trí, kiểm soát bản thân không kích động đứng phắt dậy, chỉ là khi bên ngoài truyền đến tin tức Thập Tứ đang bị thị vệ ngăn cản ở cửa cung, y lại nghĩ hoàng thất đang quỳ ở đây không ít, có hơn phân nửa người trước đây đều ủng hộ Thập Tứ, khó tránh được dấy lên niềm hy vọng, mượn cơ hội nổi loạn.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ mỗi tiếng Dận Đường vang vọng khắp chốn.

“Lúc soạn di chiếu, chúng ta không ở đây, Trương Đình Ngọc tuyên chiếu, Hoàng a mã đã bất tỉnh nhân sự, ai biết được có phải bị người khác uy hiếp, mà có nội dung đó hay không?”

Dận Nga ở bên cạnh thấy tình thế không ổn, vội vàng giật mạnh góc áo của y, định lôi Dận Đường quỳ xuống, nhưng đã muộn, lời này một khi nói ra, giữa Dận Đường và Tân hoàng, đã không tài nào cứu vãn được nữa.

Dận Nga thầm than tiêu rồi, khóe mắt liếc thấy ánh mắt âm lãnh của tứ ca, tay run rẩy thả ra, chỉ mắng thầm trong bụng, Dận Đường quá hồ đồ.

Kế duy nhất hiện giờ, là trông cậy bát ca cứu tên hồ đồ này thôi.

Nghĩ vậy, Dận Nga lén ngóc đầu dậy, lia mắt tìm bóng dáng Dận Tự, lại không hay hắn đã đi ra ngoài xử lý biến cố ở cửa cung ngay sau khi nghe bẩm báo.

Nói Hoàng a mã bị người khác uy hiếp, chẳng khác nào nói y giả mạo chiếu chỉ, khi quân phạm thượng, đại nghịch bất đạo?

Trong lòng Dận Chân đang cười lạnh không dứt.

Không đợi y lên tiếng, Trương Đình Ngọc đã nặng giọng nói: “Xin Cửu A ca hãy ăn nói cẩn thận, lúc Tiên hoàng hạ lệnh soạn di chiếu, chúng thần tùy thị đều nghe, chưa từng nghe sót nghe lầm lấy nửa chữ, đương kim Hoàng thượng, xác thật là Tân hoàng do chính Tiên đế chọn lựa.”

Vừa dứt lời, Đông Quốc Duy đã tiên phong quỳ xuống bái lạy. “Nô tài bái kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”

Hành động này của ông, khiến hơn phân nửa hoàng thất đại thần định thần lại, vội vàng quỳ xuống theo, miệng hô vạn tuế, trong đó bao gồm cả Giản Thân vương Nhã Nhĩ Giang A.

Dận Đường nghiến răng ken két, nhìn đám người ngày trước còn xưng hô đồng minh, nay xoay lưng, đầu quân tân chủ.

Lĩnh thị vệ nội đại thần Bác Định, tuy rằng có mối quan hệ tốt với Thập Tứ A ca, cũng từng giao hẹn phương pháp đối phó nếu xảy ra biến cố, nhưng giờ thì sao, hoàn toàn mất dáng.

Dù Dận Đường có ngu, cũng biết tình thế lúc này không ổn.

Không đợi y kịp phản ứng, những người còn lại đều đã quỳ xuống, nhất nhất thi lễ.

“Trương Đình Ngọc, giỏi cho cẩu nô tài nhà ngươi, ngươi ngoại trừ a dua hùa theo người khác, còn có thể làm gì?!” Dận Đường giận quá mà cười, chỉ vào Trương Đình Ngọc chửi rủa, hận không thể đem những lời khó nghe nhất quăng hết lên người đối phương.

Trương Đình Ngọc quỳ ở đó, ưỡn thẳng người, cúi đầu không nói, mặt tĩnh như nước.

Dận Chân đã lấy lại bình tĩnh, nghe vậy thản nhiên nói: “Cửu A ca bị tà vật yểm thân, chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ, bịt miệng đệ ấy lại, đưa xuống để đệ ấy nghỉ ngơi đàng hoàng.”

Ngoài cửa vang lên tiếng tuân lệnh, hai thị vệ đi vào, một trái một phải bắt lấy Dận Đường, cũng không biết nhét thứ gì vào miệng y, Dận Đường không thể động đậy, phát ra tiếng ư ử trong cổ họng, bị người tha xuống dưới.

Dận Nga há miệng, muốn xin tội dùm y, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn ngậm miệng.

Chỉ e hiện giờ tứ ca đang nổi nóng, phỏng chừng tạm thời Lão Cửu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, vẫn nên đợi bát ca quay lại đây rồi khuyên sau.

Bên ngoài An Định Môn, Long Khoa Đa đang ngồi trên ngựa, tay trái ghìm cương, tay phải cầm đao, nhìn chằm chằm đại đội nhân mã trước mặt, toàn thân căng cứng, như lâm đại địch.

“Long Khoa Đa, là ai cho ngươi lá gan đó, đến cả gia cũng dám ngăn cản?!”

Thập Tứ một thân quân trang, trên mặt vẫn mang theo nét phong trần bụi bặm, cười lạnh nhìn gã.

Hắn hồi kinh trình báo, phải bàn giao ấn tín mới được phép trở về, nên không có quyền điều động đại quân, nhưng vẫn dẫn theo hơn hai ngàn thân binh bên cạnh, khí thế hơn người, khiến Long Khoa Đa không dám ngó lơ.

“Nô tài chỉ làm theo chức trách, mong Thập Tứ gia thứ lỗi.” Long Khoa Đa chắp tay nói, “Xin Thập Tứ gia hãy vào thành một mình.”

“Ta thấy ngươi rõ chán sống, gia là Đại tướng quân vương do đích thân Hoàng thượng sắc phong, một Cửu môn đề đốc nho nhỏ như ngươi, mà dám lỗ mãng như thế, dù gia có muốn xông vào, thì ngươi làm được gì?”

Thập Tứ ngồi trên ngựa rút đao ra, sát khí hào hùng giăng kín mắt.

Hắn dẫn binh xuất chinh, dù không đích thân ra chiến trường, nhưng thấy người chết vô số, bản thân cũng rèn luyện được khí thế dũng mãnh, sao để Long Khoa Đa vào mắt, chẳng qua băn khoăn Đông gia đứng sau gã, và cả ý nghĩa của Đông gia trong lòng Hoàng a mã, nên mới kiêng kỵ.

Long Khoa Đa không hồi đáp, lòng bàn tay đã thấm đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố cầm chặt đao, không dám lơi lỏng.

Tin tức Tiên hoàng băng hà, từ lúc bắt đầu tuyên đọc di chiếu, Dận Tự đã sai người âm thầm phong tỏa Càn Thanh Cung, không để rò rỉ bất cứ tin tức nào, vì vậy Thập Tứ hoàn toàn không hay biết gì, bằng không đã sớm liều chết xông vào, đâu còn ở đây suy đoán tình thế.

Thập Tứ vốn tưởng Dận Đường hoặc Bác Định sẽ phái người đến tiếp ứng, không ngờ đến giờ cả một bóng người cũng không thấy, lỡ đâu sau khi xông vào, bị Khang Hy nghi ngờ hắn có lòng dạ khó lường thì sao, vì vậy hắn càng thấy nóng lòng sốt ruột hơn, chiến mã bên dưới như cảm nhận được tâm trạng của hắn lúc này, cũng trở nên bất an theo.

“Thập Tứ gia....” Bình Quận vương Nột Nhĩ Tô xua ngựa tiến lên, nhỏ giọng dò hỏi.

Còn chưa đợi ông nói hết, tiếng chuông từ xa xa vọng đến.

Đầu tiên là một tiếng, lại một tiếng.

Đến sau cùng, là một hồi chuông kéo dài mãi không dứt.

Dận Trinh bỗng chốc quay đầu lại, nhìn về phía phát ra tiếng chuông, sắc mặt trắng bệch.

Hoàng đế băng hà, kéo hồi chuông dài, báo hiệu quốc tang, cả nước cùng tưởng niệm.

Tiếng chuông này không giống tiếng chuông báo giờ hằng ngày, vừa nghe liền biết ngay, vì vậy Long Khoa Đa cũng cảm thấy hoảng sợ.

“Gia muốn vào cung gặp Hoàng a mã lần cuối, cẩu nô tài đừng chặn đường!” Thập Tứ định thần lại, nghiến răng nói một cách hung tàn.

Lúc này trời bắt đầu lất phất sáng, nhờ ánh sáng mờ sương, có thể thấp thoáng nhìn thấy thần sắc hung ác méo mó trên gương mặt tuổi trẻ.

Long Khoa Đa đâu dám cho qua, vung tay lên, phía người của Bộ quân thống lĩnh nha môn lập tức bước lên dàn trận, song phương hình thành thế cục giằng co.

“Xông vào!” Thập Tứ không chút do dự, lập tức ra lệnh.

Cảnh kịch đẫm máu trước cửa cung sắp sửa mở màn, bỗng một tiếng thét to vang dội bay đến.

“Hoàng lệnh ở đây, ai dám làm càn!”

Thập Tứ chấn động, đưa mắt nhìn lên, thấy một đội nhân mã đang chạy đến, người dẫn đầu sắc mặt lạnh lùng, khác hẳn vẻ ôn hòa thường nhật, không ai khác chính là Liêm Quận vương Dận Tự.

Chẳng bao lâu sau tiếng gọi ngưng lại, Dận Tự đã giục ngựa đến trước mặt Long Khoa Đa, ghìm cương, đứng đối diện nhóm người Thập Tứ.

“Hoàng thượng có chỉ, lệnh Phủ Viễn Đại tướng quân, Thập Tứ A ca Dận Trinh vào cung yết kiến.”

“Dận Trinh có tài đức gì, mà phải phiền đến tận bát ca ra mặt.” Thập Tứ bật cười cay đắng.

Dận Tự nhìn quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người hắn, từ tốn lập lại lần nữa: “Hoàng thượng có chỉ, lệnh Phủ Viễn Đại tướng quân, Thập Tứ A ca Dận Trinh vào cung yết kiến.”

“Hoàng a mã đã băng hà, Hoàng thượng ở đâu ra?” Thập Tứ mặt không đổi sắc vặn lại.

“Tiên hoàng băng hà, lưu lại di chiếu, lệnh Tứ Hoàng tử Dận Chân kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.”

Thập Tứ sửng sốt mấy giây, bỗng cười nứt nẻ.

“Tứ ca hành động nhanh ghê, khiến Thập Tứ bội phục, bội phục!”

Dận Tự không để ý tới sự trào phúng của hắn, từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc ấn, chính là ngọc ấn ngày thường Khang Hy hay dùng, lấy làm tín vật. “Hoàng thượng có khẩu dụ, tuyên Dận Trinh vào cung yết kiến.”

Hai mắt Thập Tứ đỏ ngầu, nhìn y nghiến răng nói: “Bát ca, đệ cũng kính trọng huynh cũng yêu huynh, sao huynh không mong thấy đệ đến thế, muốn chứng kiến đệ chết lắm sao?”

Dận Tự ngầm thở dài: “Thập tứ đệ nói quá lời, đệ chiến thắng trở về, vốn phải chào đón long trọng, nhưng nay Tiên hoàng băng hà, nhiều việc phải sắp xếp, vì vậy chỉ có huynh ra đón đệ, đi theo huynh đến dập đầu thỉnh an Hoàng a mã nào.”

Thập Tứ im lặng không nói, cơn gió sớm lướt qua góc áo hắn, tạo nên âm hưởng phần phật.

Nếu hiện giờ hắn xuống ngựa tiến cung, có nghĩa là đồng ý nhận thua, chấp nhận kết quả Dận Chân lên ngôi.

Nhưng nếu kháng chỉ không nghe, thì được làm vua thua làm giặc, e rằng dù giữ được mạng, cũng sẽ bị giam đến chết, không ngày được tự do.

“Tân hoàng đăng cơ, đại cuộc đã định, ta đến mang theo khẩu dụ của Hoàng thượng, các người không quỳ xuống tiếp nhận, là muốn tạo phản phải không?” Dận Tự cũng không ép hắn, trái lại chuyển qua người đứng sau hắn, nói to từng chữ một.

Nột Nhĩ Tô giật bắn, nhìn Thập Tứ đang im lặng không có phản ứng ở một bên, lại nghĩ đến bên phía Cửu A ca không có động tĩnh gì, e rằng đại thế đã mất, dù có tiếp tục vùng vẫy cũng chỉ vô nghĩa, trái lại bị gán tội, rước họa vào thân.

Nghĩ vậy, gã thầm cười khổ, xuống ngựa quỳ gối.

“Nô tài tiếp chỉ.”

Gã quỳ xuống làm cho đám người phía sau bối rối, như thể không còn ai để nương tựa, đều xuống ngựa theo, rồi quỳ gối hết.

Chỉ còn mỗi Thập Tứ đơn độc ngồi trên ngựa, nổi bật giữa đám đông.

Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn được sủng ái, thuận buồm xuôi gió, quá trình các ca ca bị Hoàng a mã nghi kỵ, thì không cần nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt người khác, lại càng không như Dận Tường từng bị giam lỏng suốt mười năm trời ròng rã, diệt hết nhuệ khí.

Trên người hắn, chỉ có kiêu hãnh, niềm kiêu hãnh của vua chúa.

Hắn từng thỏa thuê mãn nguyện, chí khí mạnh mẽ, tưởng rằng chiến thắng trở về, Hoàng a mã long tâm đại duyệt, từ đó quang vinh sẽ tăng thêm bước nữa, không chừng sau khi ông trăm tuổi, trên di chiếu sẽ có tên hắn.

Đáng tiếc, ngàn tính vạn tính, khi trở về trời đất xoay vòng, thay triều đổi đại.

Vốn đã tính sẵn trong lòng, nắm chắc thắng lợi, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thua thảm bại, hoàn toàn khác hẳn, bảo hắn làm sao cam lòng.

Làm sao cam lòng?

Dận Trinh đưa mắt nhìn lên bầu trời cao, lúc này các áng mây đã chia xa nhau, hé lộ ánh sáng vàng óng, đúng là điềm báo triều đại mới đã đến, đồng thời tuyên bố thất bại của chính hắn.

Căm phẫn, không cam, đau thương, lần lượt lướt qua gương mặt hắn.

Cuối cùng, đều trở về lặng thinh.

Xuống ngựa, phất tay áo, quỳ gối.

“Thần đệ tiếp chỉ.”

Mười sáu tháng tám năm Khang Hy thứ năm mươi, vua Khang Hy băng hà, Tứ Hoàng tử Dận Chân kế vị, niên hiệu Ung Chính.

Tổ chức lễ tang nhỏ cùng ngày Hoàng đế băng hà, ngoại trừ hồi chuông dài thông báo cả nước quốc tang, còn phải sửa soạn áo quần cho Hoàng đế nhập quan, tất thẩy Hoàng tử Hoàng tôn đều phải để tang.

Ngày kế là lễ liệm lớn, phải đặt Hoàng đế vào áo quan dành cho vua, để chư vương đại thần, hoàng thất quan lại đến quỳ lạy chiêm ngưỡng, linh cữu được đặt tại Càn Thanh Cung, trên từ Hoàng đế, dưới đến bá quan gia quyến, đều phải tiến hành trai giới, trong vòng hai mươi bảy ngày không được xả tang, không được cưới gả, trong vòng một trăm ngày không được tiệc tùng ca hát mua vui.

Người Mãn sau khi nhập quan, dùng chữ hiếu để trị thiên hạ, rất xem trọng các lễ tiết này, chưa kể đây là Hoàng đế, càng không được phép qua loa, cứ thế liên tiếp mười ngày, ai ai cũng hai mắt sưng vù, giọng khản đặc, tốt hơn thì cũng tinh thần sa sút, cằm mọc đầy râu, cựu thần tuổi tác lớn, không chịu đựng nỗi, cứ thế nối gót đi theo Tiên hoàng.

Dận Chân cá tính mạnh mẽ, lại muốn làm tấm gương tốt, không để lọt cơ hội trở thành đề tài bàn tán của mọi người, nhưng dù cơ thể y cường tráng, cũng chịu không thấu sự dày vò thế này, sắc mặt tái nhợt không nói làm gì, đến cả hai mắt cũng trũng sâu, trông qua có vẻ khủng hoảng.

“Thần đệ bái kiến Hoàng thượng.”

Dận Chân buông tấu chương xuống, đứng dậy dìu người đang quỳ, không vui nói: “Không phải đã nói đệ đừng gọi vậy rồi sao?”

“Lễ không thể bỏ.” Dận Tự cười khổ, “Thập tam đệ đã được thả ra, hiện tại đang từ từ làm quen với công việc của Binh Bộ, dù sao cũng không tiếp xúc trong gần mười năm, e rằng chưa thể thích nghi trong khoảng thời gian ngắn.”

“Đệ làm việc, huynh yên tâm.”

Dận Chân nắm lấy bàn tay gầy đi thấy rõ của hắn, không tự xưng trẫm, trái lại nhỏ giọng thủ thỉ: “Ở trước mặt người ngoài, thế nào cũng được, nhưng lúc chỉ có hai chúng ta, đệ không thể gọi huynh một tiếng tứ ca sao?”

Không đợi Dận Tự trả lời, Dận Chân đã cười buồn nói tiếp: “Huynh cũng biết, làm Hoàng đế, ai nấy cũng tránh như rắn rết, hở ra là quỳ lạy, nhưng cả đệ cũng muốn đối xử với huynh vậy sao, người đời này tứ ca quan tâm nhất, chính là đệ mà....”

Lời còn chưa nói hết, đã bị một bàn tay che miệng lại.

“Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, sao có thể nói lời như vậy?” Ánh mắt sáng quắc của người nọ dán sát lên người, Dận Tự cảm thấy cả người nhột nhạt, chỉ đành phải khuất phục.

“Tứ ca....” hắn cảm thấy hơi bối rối, người này mới nửa phút trước còn đang bày ra điệu bộ nghiêm nghị lạnh lùng đối mặt với chư thần.

Khổ nhục kế có hiệu quả, Dận Chân chuyển giận thành vui. “Thế này có phải được không, nếu lúc ở riêng mà đệ còn gọi huynh là Hoàng thượng, món nợ này cứ để đó, đợi sau tính luôn một lượt.”

Lời y nói mang theo đầy ẩn ý, Dận Tự lại nghe hiểu, không kìm được lườm y một phát, lại thấy sắc mặt y tiều tụy, tìm vui trong khổ, cuối cùng thở dài nói: “Tứ ca ngày lo trăm việc, lại phải lo liệu tang sự, đệ mong huynh hãy chú ý giữ gìn sức khỏe, giang sơn xã tắc này, đều phải trông cậy vào một mình huynh.”

Dận Chân thấp giọng cười: “Cũng chỉ có mình đệ nói thế với huynh thôi.”

Dận Tự biết y đang nghĩ gì, bèn mở lời an ủi: “Ban nãy lúc đệ vào, Tô công công còn nhờ đệ khuyên bảo huynh, ngoài hắn ra, còn có tứ tẩu, bên cạnh tứ ca, không thiếu người đối đãi thật lòng với huynh.”

Trước kia Lương Cửu Công vì bảo vệ địa vị của bản thân, đã ngấm ngầm truyền tin cho phe Dận Đường, kết quả đầu quân nhầm chủ, Dận Chân niệm tình lão đã hầu hạ Tiên đế mấy mươi năm, luôn cần cù tận tụy, chưa từng phạm sai lầm, vốn định phái lão đi thủ lăng Tiên đế, nhưng có lẽ do bản thân Lương Cửu Công ôm tâm lý lo sợ, treo cổ tự tử ngay trong đêm, nhậm chức tân tổng quản, chính là quản gia trong phủ Ung Vương ngày trước, Tô công công mà Dận Tự vừa nhắc đến chính là Tô Bồi Thịnh.

Sắc mặt Dận Chân thoáng dịu xuống, đang định mở miệng, lại nghe thấy giọng nói toát vẻ gấp gáp của Tô Bồi Thịnh từ bên ngoài truyền vào.

“Vạn tuế gia, nô tài có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”

Dận Tự lập tức rút tay lại, sửa sang y phục, cúi đầu đứng nghiêm chỉnh, Dận Chân mỉm cười nghiêng mắt nhìn lướt qua hắn, rồi mới cất tiếng: “Vào đi.”

Tô Bồi Thịnh hấp tấp xông vào, bước chân nhanh nhạy, thoáng nhìn thấy Dận Tự, lại nuốt xuống lời định nói ra.

Dận Tự thấy thế đang định xin cáo lui, Dận Chân lại nói: “Bát gia không phải người ngoài, cứ nói đừng ngại.”

Có thể được vị chủ tử này nói một câu không phải người ngoài, không phải một chuyện dễ dàng, tuy Tô Bồi Thịnh biết rằng hai vị gia này đã có mối thâm giao từ thời còn chưa là gì, nhưng hiện tại một người đã là Hoàng đế, mà vẫn chung sống hòa hợp, thật lòng càng khiến người khác hâm mộ hơn.

Đủ loại suy nghĩ xoay chuyển trong đầu hắn, hắn dạ một tiếng, vội hạ thấp giọng nói: “Bên phía Vĩnh Hòa Cung hiện tại đang rất loạn.... Đến cả Hoàng hậu nương nương cũng phải chạy đến!”

Ngay cả Na Lạp thị cũng phải chạy đến, lần này gây chuyện chắc hẳn không nhỏ, Tiên hoàng vừa băng hà, mẫu thân của Tân hoàng lại gây chuyện ầm ĩ, nghĩ đến nghĩ đi, chỉ e có liên quan đến Thập Tứ.

Suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Dận Chân, sắc mặt tối sầm đi.