Sơn Hà Nhật Nguyệt

Chương 107: Thế cục



Thái tử được tái lập có nghĩa là thế lực xung quanh Thái tử lần nữa như tro tàn lại cháy, tuy Sách Ngạch Đồ đã chết, nhưng đảng Thái tử không phải chỉ có một người, Dận Nhưng bồi đắp thế lực hơn mười năm, căn cơ nhân mạch vẫn ở đấy, nay những người vì hắn bị phế mà chìm xuống lại lần nữa trồi lên.

Đại A ca bị nhốt, Khang Hy cũng không có ý định thả y ra, chư vị Hoàng tử trong triều, Tam A ca vừa bị răn đe, Tứ A ca vẫn khiêm tốn trước sau như một, Bát A ca vốn chiếm phần thắng cao lại đi ủng hộ cho Tam A ca, khiến kẻ khác không đoán được thực hư. Vì vậy hướng gió trong triều thoáng cái lại xuôi về phía Thái tử vừa được tái lập, Dục Khánh Cung lại nhộn nhịp như xưa.

Đối với hành động không để ai vào mắt của Thái tử, Khang Hy ngoảnh mặt làm ngơ, chưa từng hỏi đến hay can thiệp, càng không vì vậy mà trách mắng Thái tử, trái lại ba lần bốn lượt triệu Thái tử đến để ứng đối, tất cả mọi hành động, đều như từ trước đến nay.

Chẳng qua người sáng suốt đều biết, dù có yên ả thế nào đi nữa, cũng không có khả năng thật sự quay trở lại như trước.

Có một số việc, xảy ra chính là xảy ra, vết rạn khó chấp vá nhất trên đời, chính là lòng người.

“Thái tử điện hạ, xin người hãy nghe cựu thần khuyên một câu, có được không?” Vương Diễm thở dài.

“Vương sư phụ, đây là trà búp Minh Tiền được tiến cống năm ngoái, thầy nếm thử đi, mùi vị rất ngon.” Dận Nhưng mỉm cười, tựa như không thấy biểu hiện trên mặt ông.

“Haiz!” giậm chân một cái, nhìn thanh niên ăn mặc quý phái trước mặt, có chút đau đớn. “Người có thể được tái lập, là ân đức của Hoàng thượng, cũng là Hiếu Thành Hoàng hậu trên trời linh thiên, đây là cơ hội tốt để người hối lỗi sửa sai, người không nên phụ khổ tâm của Hoàng thượng!”

Ông già này, suốt đời chỉ tâm tâm niệm niệm đem học vấn cả đời gửi gắm hoàng gia, kỳ vọng có thể dạy dỗ nên một người kế vị phù hợp đạo Khổng Mạnh, đáng tiếc bản thân hắn đã định trước làm trái với nguyện vọng của ông.

Dận Nhưng cảm thông mà nghĩ cho ông, ngoài mặt vẫn là nụ cười hời hợt như có như không. “Vương sư phụ, nói nãy giờ chắc thầy cũng mệt rồi, không bằng đến hậu điện nghỉ ngơi một lúc, bổn cung sai người làm ít điểm tâm dâng lên.”

“Người....!” Vương Diễm cuối cùng không khống chế được lửa giận trong lòng, khí nóng dâng cao hừng hực, đến cả lễ nghi ngày thường rất mực coi trọng cũng không quan tâm, xoay người bỏ đi, không quay đầu lại.

“Ha....” Dận Nhưng nhìn theo bóng lưng của ông, khóe miệng từ từ nhướng cao.

“Thái tử gia!” Lăng Phổ đi ra từ sau bình phong, lại gần hơn. “Tuy rằng Vương Diễm cổ hủ, nhưng ông ấy đức cao vọng trọng, có tiếng nói trong triều, người....”

Lăng Phổ là trượng phu của nhũ mẫu Dận Nhưng, vốn làm tổng quản ở Nội Vụ Phủ, từ lúc Dận Nhưng bị phế, lão cũng bị cắt chức, hiện tại chẳng qua làm một chức vị nhàn hạ ở Đông Cung.

Dận Nhưng không mở miệng, chỉ nhìn lá trà trong chung, nét mặt bình tĩnh, không nhìn ra manh mối.

Lăng Phổ vốn định khuyên can tiếp, nhưng thấy bộ dạng này của hắn, chỉ đành tức giận mà ngậm miệng, trong bụng nghĩ Thái tử từ lúc được tái lập tới nay, tính tình càng ngày càng cổ quái.

“Ông không hiểu.” Dận Nhưng cuối cùng cũng mở miệng, buông chung trà ra, đứng dậy, trên mặt mang theo ý trào phúng.

“Hoàng a mã tái lập ta, nhưng không phải vì nhìn thấy trò hối cải làm lại từ đầu.”

Lăng Phổ há hốc mồm, không bắt kịp suy nghĩ của hắn. “Vậy thì tại vì sao?”

Dận Nhưng không trả lời, ngược lại cười: “Ta thật muốn xem đám đệ đệ của ta, có viễn cảnh thế nào.”

Trong tháng tư, băng tuyết tan, vạn vật đón xuân, tâm tình bình lặng của đế vương dường như cũng trở nên linh hoạt theo, hạ lệnh, mọi người chuẩn bị trùng trùng điệp điệp lên đường theo ông tuần sát tái ngoại.

Hiện tại trong những người đi theo có thêm Thái tử, còn Tam A ca và Tứ A ca thì ở lại trấn giữ kinh sư.

Người ngoài đều nói thánh quyến của Thái tử không hề suy giảm, chỉ có Dận Tự hiểu hơn ai hết, đây là Hoàng a mã đề phòng Thái tử, e sợ hắn sẽ xúi giục gây ra chuyện gì đó trong lúc ông đi, cho nên buộc chắc hắn bên cạnh, để có thể giám sát.

Vì chiêu này, kiếp trước cũng đã từng dùng với hắn.

Tâm tư của đế vương, chưa chắc Thái tử không biết, nên trong toàn bộ lộ trình, hắn hầu như không bước xuống xe, lúc dừng chân nghỉ ngơi, cũng rất ít thấy hắn xuất hiện cùng mọi người.

Khang Hy là một người vô cùng trọng sĩ diện vả lại còn hiếu thắng, chưa kể đã tại vị mấy mươi năm, khí thế và đoàn xe càng ngày càng cao, quy mô xuất tuần lần sau lớn hơn lần trước, lần này đích thân ngự giá đến Thảo Nguyên, chư vương các bộ tộc Mông Cổ hiển nhiên phải đến nghênh đón bệ kiến.

Trên Thảo Nguyên giăng đèn kết hoa, âm nhạc sập sình, cộng thêm liều trại lấp ló, tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt.

Đối với Thảo Nguyên, Dận Tự đã không còn xa lạ, sống hai kiếp người cũng từng bồi giá không ít lần, đây còn là nơi năm xưa Triết Bố Tôn Đan Ba Lạt Ma từng nói với hắn, “Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ”.

Thời thế thay đổi, những năm qua hắn vẫn luôn ngăn ngừa kết cuộc kiếp trước lại tái diễn, nói hắn còn nặng lòng sợ hãi cũng được, lòng không chí lớn cũng chẳng sao, ngay từ đầu hắn đã chỉ cầu mong có thể phụng dưỡng ngạc nương thêm mấy năm, nhưng mấy lần thấy các huynh đệ đấu đá ngươi lừa ta gạt, thấy hết mọi thủ đoạn người cha già dùng với con của chính mình, lại càng hiểu rõ, vị trí kia, quả nhiên là vị trí phỏng tay nhất thiên hạ, người cô độc, chí tôn nhưng quạnh quẽ, lúc cần thiết, phu thê có thể lợi dụng, huynh đệ có thể lợi dụng, đến cả nhi tử, chẳng qua cũng chỉ là quân cờ trong tay.

Cái cảm giác trầm mình trong mây này, đã từng là thứ hắn khổ cực theo đuổi, nhưng giờ Dận Tự phát hiện, bản thân ngoại trừ đứng từ xa nhìn, cơ bản không còn ý nghĩ xằng bậy dư thừa nào.

Thảo Nguyên Hội Minh, bốn phương đến triều kiến, Khang Hy ngồi chính giữa, hai bên trái phải căn cứ theo tước vị mà sắp xếp chỗ ngồi, Thái tử ngay bên tay phải, tiếp theo là Dận Tự, Thập Tam, Thập Tứ.

Thập Tam hiện tại cũng đã mười lăm tuổi, từ lúc Đại A ca bị nhốt, Binh Bộ thiếu một vị trí, nên Khang Hy để hắn đến đó làm việc, lấy danh là Chưởng Sự Giám Sát, trên thực tế vị A ca này cũng chỉ mới lớn, có thể biết gì, đại đa số người trong Binh Bộ đều từng ra chiến trường, thành thử không ai để vị Thập Tam A ca này vào mắt.

Tính tình Dận Tường cứng cỏi, về điểm ấy cực kỳ giống Khang Hy, hắn không chịu để người khác xem thường, vẫn cứ mỗi ngày dành hơn nửa thời gian lăn lộn ở đấy, làm quen công việc vụn vặt, gặp chuyện không sợ, lại tự mình đến thị sát lục doanh, hòa mình với binh lính, dần dà cũng khiến mấy tên cáo già ở Binh Bộ nhìn hắn với cặp mắt khác, không còn bài xích hắn.

“Bát ca,” Thập Tam ngồi kế bên hắn đột nhiệt sáp lại gần, ghé sát lỗ tai nhỏ giọng nói: “Sao đệ cứ có cảm giác người ngồi đối diện hay nhìn về phía chúng ta vậy?”

Dận Tự đương nhiên đã chú ý từ sớm, nhưng hắn không có hứng dậy sóng, chỉ cười nhạt: “Có lẽ gã thấy đệ oai hùng bất phàm, nên để ý.”

Người ngồi đối diện họ, thân hình cao lớn, một thân trường bào, bên hông đeo một thanh đoản đao hoa lệ khảm đầy bảo thạch rất gây chú ý, một đôi mắt ưng sắc bén mà thâm thúy, như có thể nhìn thấu lòng người.

Chính là Sách Vọng A Lạp Bố Thản mà Dận Tự từng gặp gỡ ở kinh thành.

Năm ngoái lúc tình cờ gặp gỡ ở khách ***, Dận Tự vẫn phái người theo dõi hành tung của họ, tuy bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ đã nguyên khí đại thương, nhưng cũng không có nghĩa là biết an phận, Sách Vọng lòng lang dạ thú, chung quy cũng sẽ có một ngày Đông Sơn tái khởi, đến lúc đó muốn đàn áp thì đã muộn.

Chỉ là nhóm Sách Vọng A Lạp Bố Thản rất kỳ quái, đến kinh thành có hơn nửa tháng, không phải nghỉ ngơi ở khách ***, thì sẽ dạo vòng quanh kinh thành, cứ như muốn đi hết đường lớn ngõ nhỏ, còn hành động đặc biệt, không có lấy một cái, nửa tháng sau, ba người lại rời khỏi kinh thành, bất kể Dận Chân Dận Tự suy xét thế nào, cũng không mục đích gã đột nhiên đến kinh thành, lại đột ngột rời khỏi.

“Bác Cách Đạt Hãn, nghe nói Hoàng tử Thiên Triều đã tập văn luyện võ từ nhỏ, cưỡi ngựa bắn cung, mọi thứ đều xuất chúng, chẳng hay ta có vinh hạnh được so tài với quý vị điện hạ một lần không?”

Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ, Sách Vọng đã đứng lên, ánh mắt sáng quắc, đang nhìn về phía Dận Tự ――