Sơn Hà Chẩm

Chương 65



Mà hiện tại bên ngoài Thiên Thủ Quan, tiếng kèn vang lên, tiếng trống trận dồn dập, Bắc Địch bắt đầu công thành!

Lần này Diêu Dũng không dám hời hợt, Đại Sở có thể vứt bỏ bất cứ nơi nào, nhưng Thiên Thủ Quan thì tuyệt đối không được. Nếu Thiên Thủ Quan bị mất, đối với Diêu Dũng mà nói, chẳng khác nào hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm của hoàng đế.

Diêu gia vốn không phải những thế gia có căn cơ thâm hậu hàng trăm năm, nếu mất đi sự tín nhiệm của hoàng đế, một khi Thái Tử bị phế, Diêu gia sẽ xong đời.

Nhưng mà cho dù vậy thì Diêu Dũng vẫn ký thác hy vọng lên người Sở Lâm Dương, âm thầm phân phó phó quan: “Ngươi dẫn người đi sang bên cạnh, nhường vị trí mấu chốt cho Sở Lâm Dương, không phải bất đắc dĩ tuyệt đối đừng liều mạng.”

Trong lòng phó quan hiểu, trước nay quân đội thủ hạ của Diêu Dũng đều đánh giặc như thế này. Diêu Dũng phân phó như vậy, binh lính vừa lên canh giữ tại vị trí sẽ không bị tấn công.

Mà vị trí chủ chốt như phía trên cổng thành, Diêu Dũng đều đùn đẩy cho Sở Lâm Dương.

Sở Lâm Dương nhìn thoáng qua sự bố trí của Diêu Dũng, bình tĩnh nói: “Ta dẫn nhân mã ra ngoài cận chiến, Diêu tướng quân ở trên thành chờ đợi đi.”

Điểm mấu chốt trong trận chiến công thành chính là không được để địch tới gần tường thành. Nếu để quân địch tới gần tường thành, một mặt phải bảo vệ cổng thành, mặt khác phải ngăn cản thang leo tường.

Việc phái binh đánh cận chiến bảo vệ cổng thành là một sách lược, nhưng thương vong quá lớn, Diêu Dũng chỉ chờ một câu này của Sở Lâm Dương, sau khi Sở Lâm Dương nói ra, hắn ta vội vàng nói: “Tướng quân đại nghĩa, ngài yên tâm, Diêu mỗ chắc chắn sẽ phái trên cung tiễn thủ trên tường thành hiệp trợ và bảo vệ tướng quân chu toàn!”

Sở Lâm Dương trào phúng cong khóe miệng, không nhiều lời, xoay người xuống lầu.

Sau khi xuống lầu, hắn lãnh binh mã, chỉnh đốn quân đội mở cổng thành đi ra ngoài.

Diêu Dũng dặn dò cung tiễn chuẩn bị, hắn ta đắc ý dào dạt, phó quan bên cạnh nhìn thấy không khỏi nói: “Nguyên soái có việc gì mà vui thế?”

“Sở tướng quân đại nghĩa!”

Diêu Dũng cười nói: “Trận chiến này có Sở tướng quân hiệp trợ……”

“Nguyên soái!”

Phó quan đột nhiên lên tiếng, không thể tưởng tượng nói: “Sở Lâm Dương chạy rồi!”

“Ngươi đừng nói bậy……” Lời còn chưa dứt, Diêu Dũng mở to hai mắt nhìn cảnh tượng bên dưới, chỉ thấy Sở Lâm Dương mang theo binh mã chạy theo hướng ngoài thành, trực tiếp dựng cờ hàng, hoàn toàn bỏ qua việc giao chiến với Bắc Địch, vòng qua quân đội Bắc Địch. Từ bên cạnh cưỡi ngựa vọt qua, như đang chạy trốn, bộ dáng phong lưu tuyệt trần rời đi!

Diêu Dũng trợn to hai mắt, nhưng mà lúc này tiếng kêu của quân Bắc Địch truyền đến, bọn chúng đã đánh tới dưới thành!

Tất cả binh lính đều nhìn Diêu Dũng, Diêu Dũng gầm lên: “Xem cái rắm, đánh đi!”

Khi nói chuyện, Diêu Dũng lại gầm về phương xa: “Sở Lâm Dương! Ngươi cút trở về cho lão tử!”

Diêu Dũng dùng nội lực hỗn loạn hét lớn, lớn tới mức toàn bộ chiến trường đều nghe thấy, tuy nhiên Sở Lâm Dương ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, chỉ giơ lên tay vẫy vẫy, coi như từ biệt.

Diêu Dũng nghẹn một búng máu trong lồng ngực, lúc này hắn ta chợt nhận ra, dường như mình trúng kế của Sở Lâm Dương rồi.

Trước nay hắn ta không nghĩ tới, Sở Lâm Dương nhìn qua trung quân ái quốc như vậy, không ngờ có một ngày lại làm ra loại sự tình này.

Sở Lâm Dương từ bỏ Thiên Thủ Quan ……

Nơi hiểm yếu cuối cùng của Đại Sở, lộ trình từ Thiên Thủ Quan tới Hoa Kinh chỉ mất hai canh giờ, Sở Lâm Dương lại dám từ bỏ!

Diêu Dũng không dám bỏ chạy, nhưng Sở Lâm Dương lại không chút do dự điều binh tháo chạy!

Diêu Dũng cắn răng, phó quan cẩn thận nói: “Nguyên soái, hiện giờ phải làm sao đây?”

“Có thể làm gì bây giờ?!”

Diêu Dũng cả giận nói: “Đi thông báo cho tất cả các nơi sở hữu binh lực gần đây, Tống Thế Lan đâu? Hắn từ Tuyền Châu lui về chưa? Đi tìm hắn cho ta! Phân phó xuống dưới, toàn bộ liều chết thủ thành cho ta! Liều chết! Không ai được phép chạy trốn!”

Sau khi rống xong, không bao lâu có người hầu đi lên, nôn nóng nói: “Nguyên soái, có một người tên là Cố Sở Sinh tự xưng là người của Tống tướng quân mang tin tức tới xin gặp ngài.”

“Cố Sở Sinh?!”

Diêu Dũng ngẩn người, cuối cùng cũng nhớ ra cái tên này rốt cuộc là ai. Hắn ta lập tức hiểu được, e rằng Cố Sở Sinh tới đây cũng không có gì tốt lành. Diêu Dũng nói: “Bắt người lại cho ta, chờ đánh giặc xong ta sẽ đi tìm hắn!”

Binh lính vội vàng đi xuống, không lâu sau, binh lính lại trở về, do dự nói: “Nguyên soái……”

“Lại làm sao?!”

Diêu Dũng sắp vội muốn hỏng mất, rống giận ra tiếng, binh lính nhỏ giọng nói: “Cố Sở Sinh nói…… có phải ngài không muốn Tống tướng quân tới đây hỗ trợ hay không?”

Lời này nói ra, tất cả mọi người đều trầm mặc, một lát sau, phó quan lại cẩn thận nói: “Nguyên soái hay là thử suy xét, gặp Cố Sở Sinh một lần?”

Diêu Dũng tức giận tới mức cả người run rẩy, nhưng mà vẫn chỉ có thể cắn răng nói: “Dẫn hắn lên thành lâu gặp ta.”

Nói xong, Diêu Dũng xoay người sang chỗ khác, tiến vào phòng nghị sự giữa thành lâu.

Cố Sở Sinh nhanh chóng đi lên, hắn mặc một thân quan bào màu đỏ thẫm, trên mặt mang theo nét vui mừng, vừa bước vào thì chắp tay với Diêu Dũng: “Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân!”

“Có chuyện mau nói!”

Nhìn bộ dáng vui vẻ của Cố Sở Sinh, trong lòng Diêu Dũng bất chợt hốt hoảng, hắn ta lạnh tanh nói: “Đừng quanh co lòng vòng nữa.”

Cố Sở Sinh mỉm cười: “Hạ quan nghe nói tướng quân trấn thủ Thiên Thủ Quan, cố ý chạy tới chúc mừng ngài.”

Diêu Dũng vốn không muốn nghe Cố Sở Sinh nhiều lời, nhưng Cố Sở Sinh cứ úp úp mở mở như vậy, hắn ta thật sự có chút nhịn không được truy vấn một câu: “Chuyện vui ở đâu ra?”

Cố Sở Sinh tiến lên một bước, cảm khái nói: “Hiện giờ tất cả tướng sĩ trên dưới Đại Sở đều trốn trốn, tránh tránh, chỉ còn lại Diêu nguyên soái ở chỗ này thủ thành, chờ Thiên Thủ Quan được bảo vệ, Bắc Địch lui binh, Diêu nguyên soái sẽ trở thành công thần đệ nhất Đại Sở ta, cả triều văn võ bá quan làm gì có ai dám trái lệnh Diêu nguyên soái? Đây là chuyện vui thứ nhất.”

Vừa nghe lời này, trong lòng Diêu Dũng lộp bộp, nháy mắt hiểu ra ý tứ của Cố Sở Sinh.

Hiện giờ tất cả tướng sĩ đều bỏ chạy, mình trấn thủ Thiên Thủ Quan đương nhiên sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn. Nhưng một khi bảo vệ được, mình chính là công thần của Đại Sở, trước đó vì sao mình lại được Thuần Đức Đế coi trọng? Bởi vì ở trong triều mình không có căn cơ, một khi mình có căn cơ như các đại thế gia khác, cộng với ân sủng trước kia Thuần Đức Đế dành cho mình, đó chính là công cao lấn chủ.

Diêu Dũng quá hiểu biết Thuần Đức Đế, quyền lực bành trướng như vậy sao Thuần Đức Đế có thể dễ dàng bỏ qua?

Một câu này của Cố Sở Sinh đã gõ xuống đầu hắn ta hai việc, hắn ta phải dùng mạng để trấn thủ Thiên Thủ Quan, nhưng ngược lại sau này sẽ không có một ngày tốt lành.

Tuy nhiên thần sắc trên mặt Cố Sở Sinh quá mức chân thành, Diêu Dũng không nhìn ra được rốt cuộc Cố Sở Sinh đang thật sự chúc mừng hay cố ý gõ lên đầu hắn ta. Diêu Dũng chỉ có thể vững vàng nói: “Chuyện vui thứ hai là gì?”

“Chuyện vui thứ hai đó là, hiện giờ Trấn Quốc Công ở bên ngoài hoàng thành, tập kết bốn vạn nhân mã, bao vây Hoa Kinh và chơi cờ cùng, chờ Diêu nguyên soái bảo vệ được Thiên Thủ Quan xong có thể trở lại Hoa Kinh cứu giá, đây không phải là một công trạng lớn nữa sao?”

“Cố Sở Sinh!”

Nghe được lời này, Diêu Dũng đột nhiên đứng dậy: “Các ngươi định làm phản sao?!”

“Lời này của Diêu nguyên soái từ đâu mà ra?”

Cố Sở Sinh nghi hoặc: “Hiện giờ Thiên Thủ Quan đang bị tấn công, một khi Thiên Thủ Quan bị phá, nếu dùng kỵ binh nhẹ chạy thẳng tới Hoa Kinh, cùng lắm chỉ mất hai canh giờ mà thôi. Trấn Quốc Công phái binh bảo hộ Hoa Kinh, đây chính là một mảnh trung tâm đối với bệ hạ, sao tới miệng ngài lại biến thành làm phản rồi?”

Nói xong, Cố Sở Sinh thở dài, lộ ra thần sắc bất đắc dĩ: “Quả nhiên là đôi mắt bẩn thỉu, nhìn cái gì cũng thấy bẩn.”

“Cố Sở Sinh ngươi không nên quá kiêu ngạo!”

Diêu Dũng đột nhiên rút kiếm, chỉ vào Cố Sở Sinh nói: “Nếu không đừng trách bản quan không khách khí!”

Cố Sở Sinh đón mũi kiếm, sắc mặt bất động, ý cười vẫn treo như cũ.

Đời trước hắn mười bốn tuổi nhập sĩ, chết năm 52 tuổi, làm quan 38 năm, sóng to gió lớn gì mà chưa gặp qua?

Hắn cũng giống như Vệ Uẩn, trước nay đều dùng mạng mình để đánh cuộc, tuy nhiên đối với mũi kiếm của Diêu Dũng, hắn nhìn chỉ cảm thấy như một đứa trẻ con chơi đồ hàng.

Cố Sở Sinh nâng tay lên, hai ngón tay kẹp mũi kiếm, lắc đầu nói: “Diêu đại nhân không cần nóng nảy, Cố mỗ còn có chuyện vui thứ ba muốn thông báo đấy.”

Chuyện vui thứ ba này đã không còn ai chờ mong, Cố Sở Sinh dịch mũi kiếm của Diêu Dũng sang một bên, cười nói: “Chuyện vui thứ ba, có lẽ Diêu đại nhân sẽ thích. Hiện giờ Tống tướng quân đang trên đường tới đây, Diêu đại nhân chỉ cần chống đỡ một ngày, Tống tướng quân sẽ chạy tới.”

Diêu Dũng không nói chuyện, nếu trước khi Sở Lâm Dương chạy trốn nghe thấy Tống Thế Lan muốn tới, tất nhiên hắn ta sẽ coi đây là tin tức tốt. Nhưng mà hiện giờ nghe thấy Tống Thế Lan muốn tới, hắn ta luôn cảm thấy có âm mưu gì đó đang chờ mình.

“Vì sao hiện tại Tống Thế Lan không tới?”

Hắn không tin Tống Thế Lan đi đường một ngày, bọn họ nhất định có âm mưu……

Đúng rồi.

Nói đến thời gian, Diêu Dũng lập tức ý thức được, Tống Thế Lan này so với Sở Lâm Dương thì cáo già xảo quyệt hơn rất nhiều. Hiện giờ chắc chắn hắn ta đang đợi mình và Bắc Địch giao chiến, sau đó đến sau nhặt của hời.

Tất cả bọn họ đều chắc chắn hắn không dám từ bỏ Thiên Thủ Quan!

Nhưng mà……

Diêu Dũng siết chặt nắm tay.

Xác thật hắn không thể từ bỏ.

Diêu Dũng gắt gao nhìn chằm chằm Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh cười nói: “Cho nên ngài yên tâm, chỉ cần thủ thành một đêm, Tống tướng quân chạy tới ngài sẽ không cần quá mức sầu lo.”

Chó má một đêm!

Sau một đêm, quân chủ lực của Bắc Địch đều đã giao chiến với hắn, Tống Thế Lan chạy tới chính là nhặt của hời!

Diêu Dũng nhìn chằm chằm vào hư không, một câu cũng không nói nên lời, Cố Sở Sinh lại dương dương tự đắc ngồi một bên, bình tĩnh nói: “Diêu nguyên soái, Cố mỗ không quấy rầy ngài nữa, Cố mỗ có thể ngồi đây uống ly trà được không?”

“Ngươi……”

Diêu Dũng còn muốn nói gì đó, phó tướng bên người hắn ta lại giữ chặt, hiện giờ Cố Sở Sinh đại biểu cho Tống Thế Lan, tất cả mọi người ở đây đều sợ Tống Thế Lan không tới, vì thế chặn ngang nói: “Nguyên soái, xin ngài bớt giận, chúng ta ra ngoài trước, không nên chấp nhặt.”

Cố Sở Sinh nghe được lời này, cười nhạo một tiếng, nâng chung trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, gương mặt tự đắc.

Trong lòng Diêu Dũng biết rõ lúc này không nên xung đột với Cố Sở Sinh, xoay người ra ngoài cổng thành quan sát trận chiến.

Bắc Địch tấn công dữ dội, hiện giờ trọng điểm tiến công của Bắc Địch là hai địa phương, Thiên Thủ Quan và thành Phượng Lăng. Diêu Dũng nhìn thân binh do một tay mình bồi dưỡng từng bước từng bước ngã xuống, đau lòng không chịu được. Hôm nay kết quả này nếu là vì Diêu Dũng hắn cũng thôi đi, nhưng lại vì những người khác, sao hắn có thể không đau lòng?!

Hơn nữa……

Tưởng tượng đến cảnh Tống Thế Lan đang trốn ở một góc tối tăm, chuẩn bị thay thế mình, Diêu Dũng cảm thấy đau đầu.

Năm đó hắn ta dùng cách này để cướp quân công của người khác, hiện giờ Tống Thế Lan muốn làm gì, hắn ta vô cùng rõ ràng.

Nhưng mà đội quân của Tống Thế Lan, có vẫn tốt hơn không. Hiện giờ Sở Lâm Dương bỏ chạy, Vệ Uẩn bao vây hoàng thành, nếu Tống Thế Lan không tới, Thiên Thủ Quan…… sẽ thật sự giữ không được.

Diêu Dũng cắn răng chống đỡ đến nửa đêm, thấy trên thành lâu nâng từng cỗ từng cỗ thi thể xuống, trong lòng hắn ta gần như xuất huyết. Chính vào lúc này, phó quan của hắn ta vội vội vàng vàng chạy tới nói: “Diêu đại nhân, thánh chỉ từ Hoa Kinh tới rồi!”

“Thánh chỉ từ Hoa Kinh?”

Diêu Dũng nghi hoặc, Hoa Kinh xảy ra chuyện gì sao?

Tuy nhiên hắn ta vẫn phải bước lên tiếp chỉ, một tên thái giám mặt trắng cầm thánh chỉ đi tới, nhìn thấy Diêu Dũng, dường như hắn có chút ngoài ý muốn: “Diêu nguyên soái vẫn còn ở đây sao?”

Diêu Dũng có chút mê hoặc, nói: “Lời này của công công có ý gì? Hạ quan vẫn luôn trấn thủ ở Thiên Thủ Quan, không hề chạy ra ngoài, ngược lại Sở Lâm Dương hiện giờ đã bỏ chạy! Còn phải nhờ công công trở về bẩm báo với Thánh Thượng trị tội Sở Lâm Dương mới được!”

Người nọ nhíu mày, nhưng hắn vốn chỉ là một tên thái giám truyền chỉ nên nói thẳng: “Vậy nguyên soái tiếp chỉ đi.”

Nói xong thái giám mở thánh chỉ ra, lạnh lùng nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Diêu Dũng thân là chủ soái trên chiến trường, trấn thủ tại địa phương hiểm yếu của Đại Sở, lại có ý lâm trận bỏ chạy, tội không thể tha thứ. Hiện giờ áp tải về kinh, soái ấn tướng quân chuyển giao cho Trấn Quốc Hầu Vệ Uẩn……”

“Ngươi nói gì!”

Diêu Dũng nghe đến đây, đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thái giám kia nói: “Ngươi có ý tứ gì?!”

Thái giám bị dọa rụt về phía sau, nuốt nước miếng nói: “Ta đang tuyên chỉ, tướng quân đứng lên làm gì?”

“Ngươi đưa thánh chỉ cho ta!”

Diêu Dũng vươn tay về phía thái giám, không hiểu sao người bên cạnh lại rút kiếm, một tên Bắc Địch liều mạng leo thang lên công thành, binh lính lập tức dùng kiếm đâm xuyên qua người người nọ, hắn ta rơi xuống bên chân thái giám. Thái giám cả kinh lui về phía sau một bước, đang định giao thánh chỉ cho Diêu Dũng, bên tai bất chợt nghe một tiếng hét lớn: “Ai đang giả truyền thánh chỉ?!”

Nói còn chưa dứt lời, Diêu Dũng thấy một bộ hồng y nhào tới, giơ tay nhấc tên thái giám kia lên, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh tay ném tên thái giám xuống dưới thành lâu!

Một phen biến cố khiến mọi người cả kinh một câu cũng không nói nên lời, Cố Sở Sinh quay đầu lại, vỗ vỗ tay, cười nói: “Diêu đại nhân, đó chỉ là mấy tên tiểu nhân lừa gạt người, Diêu nguyên soái ngài không cần để ý, cứ dốc hết sức mình thủ thành là được rồi.”

Diêu Dũng không nói chuyện.



Bên tai là tiếng kêu la, hiện tại còn chưa tới nửa đêm, thế nhưng số người của hắn ta đã giảm sút một vạn người. Hắn ta cười tủm tỉm nhìn Cố Sở Sinh, bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ tình huống trước mặt.

Cố Sở Sinh đại biểu cho Tống Thế Lan, chứng minh hắn là người của Tống Thế Lan.

Mà hiện giờ Vệ Uẩn đang bao vây hoàng thành, thái giám nọ tất nhiên là người của Vệ Uẩn.

Trước nay Thuần Đức Đế luôn đa nghi lại nhát gan, hiện giờ bị Vệ Uẩn vây khốn, Vệ Uẩn hận ông ta thấu xương, thánh chỉ này chưa chắc đã là giả. Có lẽ hiện giờ Vệ Uẩn đã xuống tay với hoàng đế, vu khống Diêu Dũng hắn bỏ thành, hạ thánh chỉ nói muốn trừng phạt.

Nếu Thuần Đức Đế tin tưởng hắn ta bỏ thành, hiện giờ hắn ta bỏ hay không bỏ thì có gì khác nhau?

Nhưng vì sao Cố Sở Sinh lại muốn hủy bỏ thánh chỉ?

Bởi vì Tống Thế Lan không muốn mình bỏ thành, Tống Thế Lan còn đang chờ hốt của hời. Nếu có thể xác nhận tờ thánh chỉ này là thật, mình khẳng định sẽ không lưu lại thủ thành, nếu mình không trấn thủ Thiên Thủ Quan, Tống Thế Lan sẽ không có cơ hội cướp đoạt công lao.

Diêu Dũng suy nghĩ hồi lâu, sắc mặt Cố Sở Sinh lại có chút khó coi, kiên quyết nói: “Sao thế? Chẳng lẽ Diêu nguyên soái cho rằng thánh chỉ này là sự thật? Tại sao Diêu tướng quân không ngẫm lại, bệ hạ tín nhiệm ngài cỡ nào, sao có thể không tin ngài mà đi tin Vệ Uẩn?!”

Nghe được lời này, sắc mặt Diêu Dũng biến đổi trầm trọng, sự tín nhiệm của Thuần Đức Đế đối với mình, có lẽ mới là thứ không bền chắc nhất.

Mình đã làm quá nhiều chuyện sau lưng Thuần Đức Đế, giữa bọn họ làm gì có sự tin tưởng nào đáng nói? Người duy nhất Thuần Đức Đế toàn tâm toàn ý tin tưởng, có lẽ cũng chỉ có Vệ Trung trung thành và tận tâm kia mà thôi.

Hắn ta giương mắt nhìn Cố Sở Sinh, cắn chặt răng, nói: “Bắt hắn lại cho ta!”

Sắc mặt Cố Sở Sinh biến đổi: “Diêu nguyên soái, ngài không muốn chờ viện binh của Tống tướng quân sao?”

“Viện binh?”

Diêu Dũng cười lạnh ra tiếng: “Hôm nay lão tử không cần thủ thành, còn cần viện binh làm gì!”

“Diêu Dũng!” Cố Sở Sinh dồn dập mắng chửi: “Thiên Thủ Quan là phòng tuyến cuối cùng của Đại Sở, ngài làm thế không sợ bệ hạ trách cứ sao!”

“Ha, hiện giờ ông ta vốn đã tin tưởng việc ta bỏ thành, ta bỏ hay không thì có gì khác nhau? Chẳng lẽ ta phải ngu ngốc thủ ở chỗ này may giá y cho Tống Thế Lan hay sao?”

Diêu Dũng đi đến trước mặt Cố Sở Sinh, vỗ vỗ mặt hắn nói: “Tiểu bạch kiểm, chiến trường không phải nơi dễ chơi như vậy, kiếp sau đầu thai, cách xa chiến trường một chút.”

Cố Sở Sinh nghe được lời này, cười khẽ ra tiếng: “Diêu tướng quân” Hắn đè thấp thanh âm: “Ngài muốn gϊếŧ ta không phải là không thể, nhưng gϊếŧ ta rồi ngài còn muốn chạy ra ngoài?”

Diêu Dũng giương mắt coi chừng, Cố Sở Sinh cười nói: “Trước khi tới đây ta đã bàn bạc với Tống tướng quân, trước lúc bình minh ta sẽ luôn đứng trên thành lâu, nếu không thấy ta ở đó đại biểu cho việc Diêu tướng quân tính toán mưu nghịch, Tống tướng quân có thể trực tiếp mang binh đi tiêu diệt phản quân ở bên ngoài thành. Tiêu diệt phản quân so với việc bảo vệ Thiên Thủ Quan thì dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa cũng là công lao lớn.”

Diêu Dũng không nói chuyện, lời uy hiếp của Cố Sở Sinh hắn ta nghe rất rõ ràng.

Hiện giờ hoặc là giữ lại Cố Sở Sinh, Tống Thế Lan nhìn thấy Cố Sở Sinh còn sống, cho dù mình muốn chạy, Tống Thế Lan cũng sẽ không lập tức động thủ.

Nhưng mà nếu Cố Sở Sinh chết, mình sẽ lập tức bị Tống Thế Lan bao vây diệt trừ.

Diêu Dũng nhìn chằm chằm Cố Sở Sinh, sau một hồi, hắn ta nói liền ba tiếng: “Tốt, tốt, tốt.”

“Tính toán của các người” Hắn ta buông Cố Sở Sinh ra, cắn răng nói: “Thật ra ta đã coi thường các ngươi rồi!”

Nói xong, Diêu Dũng đẩy Cố Sở Sinh sang bên cạnh, nói: “Trói hắn lên thành lâu, dùng đao chống ở sau lưng cấm hắn không được nhúc nhích, những người khác cùng ta chuẩn bị rút lui!”

Dứt lời, một con dao sắc nhọn đã dí lên người Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh không dám động đậy. Diêu Dũng vội vàng xuống lầu, sau khi tập hợp binh mã thì bắt đầu lui binh.

Cố Sở Sinh đứng trên thành lâu, hồng y phấp phới, ánh mắt nhìn về phía một đỉnh núi khác, nâng tay ra hiệu.

Sở Lâm Dương từ trên đỉnh núi nhìn thấy ám hiệu của Cố Sở Sinh, biết được Diêu Dũng đã thật sự bỏ thành.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào động tác của Diêu Dũng, sau khi Diêu Dũng ra khỏi thành, trên thành lâu chỉ còn dư lại Tần Thời Nguyệt mang theo quân binh Vệ gia không chịu rút lui, gắt gao chống cự. Diêu Dũng quay đầu lại liếc mắt nhìn Thiên Thủ Quan lần cuối cùng, hắn ta cắn chặt răng, cuối cùng vẫn quất ngựa chạy như điên rời đi.

Cố Sở Sinh thấy Diêu Dũng bỏ thành, thở phào một hơi, quay đầu nói với Tần Thời Nguyệt: “Tần tướng quân, có thể kiên trì nửa canh giờ không?”

Tần Thời Nguyệt liếc mắt nhìn Cố Sở Sinh, gật đầu.

Nhưng mà không tới nửa canh giờ, người của hoàng đế xếp vào Thiên Thủ Quan vội vàng chạy về cung thao báo tin tức Diêu Dũng bỏ thành. Hai canh giờ sau, hoàng đế nhận được cấp báo.

“Bệ hạ ——”

Người mang tin tức té ngã lộn nhào vọt vào điện: “Diêu nguyên soái bỏ thành! Hắn bỏ thành!”

Nghe được lời này, Thuần Đức Đế và Thái Tử đột nhiên ngẩng đầu lên. Thái Tử đã nghỉ ngơi hồi lâu, nghe thấy lời này, hắn ta lung lay đứng dậy, chỉ vào người truyền tin tức, khóe mắt như muốn nứt ra: “Ngươi nói bậy!”

“Thật sự” Người mang tin tức khóc lóc: “Bệ hạ, ngài đi nhanh đi, lúc này Thiên Thủ Quan chỉ còn Tần Thời Nguyệt chống đỡ, một khi Thiên Thủ Quan thất thủ, Hoa Kinh chắc chắn sẽ nguy hại.”

Tần Thời Nguyệt là gia nô xuất thân từ Vệ gia, điểm này hoàng đế biết rất rõ ràng.

Người cuối cùng không bỏ thành chạy trốn, cắm trụ lại bảo vệ giang sơn Đại Sở, vẫn là người người Vệ gia.

Thuần Đức Đế nghe cấp báo, nội tâm vô cùng phức tạp.

Ông ta không chịu thừa nhận mình sai, nhưng lại không thể không đối mặt với lỗi sai của mình.

Vệ Uẩn mà ông ta luôn nghi kỵ, cho dù làm tới trình độ này cũng không thật sự vứt bỏ Thiên Thủ Quan. Ngược lại là Diêu Dũng mà ông ta tín nhiệm nhất lại dễ dàng bỏ thành chạy trốn.

“Làm sao bây giờ……”

Thái Tử biết người tới là tâm phúc của hoàng đế, cho nên Diêu Dũng nhất định đã bỏ thành rồi, Thái Tử thần sắc mê mang, quay đầu nhìn về phía hoàng đế nói: “Phụ hoàng, chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta trốn đi?!”

Thuần Đức Đế không nói chuyện, ông ta gắt gao nhìn Thái Tử chằm chằm, Thái Tử bị Thuần Đức Đế nhìn có chút mềm chân, run rẩy nói: “Phụ hoàng?”

“Vệ Uẩn” Thuần Đức Đế khàn khàn nói: “Ta không thể để Đại Sở thất bại trong tay ta. Ta có thể chạy, nhưng đây sẽ là nỗi sỉ nhục quá lớn.”

Thuần Đức Đế không dùng “Trẫm” mà dùng “Ta”, một cách xưng hô cũng đủ để chứng minh thái độ của ông ta đối với Vệ Uẩn vào giờ phút này.

Vệ Uẩn bình tĩnh thổi trà, lạnh nhạt nói: “Nha? Nói lời này với thần thì có ích lợi gì?”

Nghe khẩu khí của Vệ Uẩn, Thuần Đức Đế biết, Vệ Uẩn sẽ không nhân nhượng.

Ông ta rút kiếm từ bên cạnh ra, cắn răng nói: “Ta đáp ứng ngươi.”

Vệ Uẩn giương mắt nhìn về phía Thuần Đức Đế. Thuần Đức Đế xách kiếm, trong mắt tràn đầy nước mắt, run rẩy: “Phế Hoàng Hậu, gϊếŧ Thái Tử và Diêu Dũng, đày Diêu thị làm thứ dân, phong ngươi làm đại nguyên soái thống lính binh mã toàn đất nước, sửa lại án sai cho Vệ gia.”

“Như vậy” Thuần Đức Đế cắn răng nói: “Ngươi sẽ xuất chiến đoạt lại Thiên Thủ Quan?!”

Vệ Uẩn không nói chuyện, ánh mắt hắn rơi xuống trên người Thái Tử.

Thuần Đức Đế hiểu ý tứ của hắn, Thái Tử cũng hiểu.

Thái Tử quay đầu bỏ chạy, Thuần Đức Đế giương giọng mở miệng: “Người đâu, chặn hắn lại!”

Binh lính vọt vào, ấn Thái Tử trên mặt đất, Thuần Đức Đế rút kiếm đi qua, miệng vết thương trên mặt Thái Tử mới được băng bó xong, hắn ta khóc lóc nói: “Phụ hoàng…… Phụ hoàng…… Cầu xin ngài, phụ hoàng……”

“Người là Diêu Dũng gϊếŧ, chuyện đó là do Diêu Dũng làm, không liên quan tới ta, không liên quan!”

Thái Tử liều mạng giãy giụa lui về phía sau, Thuần Đức Đế run rẩy chỉ kiếm vào hắn ta.

“Không phải chuyện đúng sai……” Thuần Đức Đế khàn khàn nói, Thái Tử liều mạng lắc đầu: “Phụ hoàng, con là nhi tử của ngài, do một tay ngài nuôi lớn! Ngài thật sự đối xử với con như vậy sao?”

Thuần Đức Đế không nói chuyện, nước mắt rơi đầy mặt.

Thái Tử là đứa con ông ta thương yêu nhất, từ nhỏ luôn được ông ta ôm ấp mà lớn lên, hiện giờ rốt cuộc hắn cũng trưởng thành, cho dù phạm phải đại sai ông ta vẫn luôn chịu đựng và nhẫn nhịn.

“Con trai, trên đời này nào có đúng sai” Thuần Đức Đế nhắm mắt lại: “Trước nay chỉ có thắng làm vua thua làm giặc, cá lớn nuốt cá bé.”

Khi nói chuyện, mũi kiếm của Thuần Đức Đế dò xét về phía trước.

Thái Tử sững sờ tại chỗ, thậm chí còn không ý thức được sự đau đớn khi mũi kiếm tiến vào da thịt.

Nhưng mà sau khi đâm một chút này, Thuần Đức Đế lại không hạ thủ được nữa, Vệ Uẩn đi lên trước, tiếp nhận kiếm trong tay Thuần Đức Đế.

“Phụ từ tử ái, đó là chuyện thường tình ở nhân gian” Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Một kiếm này, Vệ Uẩn sẽ làm thay bệ hạ.”

Đang nói chuyện, Vệ Uẩn đột nhiên bước về phía trước, lưỡi kiếm tiến vào lồng ngực, đâm thẳng vào trái tim, máu tươi từ trong miệng Thái Tử trào ra, Thuần Đức Đế cả kinh lui một bước, Thái Tử lại gắt gao nhìn chằm chằm Thuần Đức Đế, chậm rãi ngã xuống.

Vệ Uẩn xoay người lại, rút kiếm lui một bước, quỳ gối, bình tĩnh nói: “Thần Vệ Uẩn, xin được lĩnh chiến!”

Thuần Đức Đế ngơ ngác quay đầu lại, dường như ông ta không biết Vệ Uẩn đang nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Vệ Uẩn, hồi lâu sau mới giật mình nhận ra Vệ Uẩn đang nói gì.

Ông ta đờ đẫn gật đầu, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Hiện giờ thị vệ bên người bệ hạ không quá an toàn, thần muốn đổi cho ngài một lượt, ngài thấy thế nào?”

Thuần Đức Đế ngơ ngác nhìn Thái Tử vẫn còn run rẩy trên mặt đất, Vệ Uẩn đứng dậy, đi ra ngoài, cao giọng nói: “Người đâu, truyền lệnh xuống, tả sứ ngự lâm quân Trần Lĩnh lập tức tới đại điện hộ giá!”

Trần Lĩnh đã sớm chờ ở cửa, quân lệnh của Vệ Uẩn vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức dẫn người vọt vào.

Vệ Uẩn đứng trước cửa điện, quay đầu lại, thấy Thuần Đức Đế đi đến trước mặt Thái Tử. Ông ta chậm rãi ngồi xuống, động tác rất chậm, rất chậm, phảng phất như trong nháy mắt già đi mấy chục tuổi. Một vị đế vương khí phách hăng hái, cuối cùng cũng biến thành một lão già yếu bất lực.

Ông ta đặt tay trên đỉnh đầu Thái Tử, như Thái Tử vẫn còn là một đứa trẻ.

Tuy nhiên Thái Tử đã hoàn toàn không còn hơi thở. Hắn ta nằm trên mặt đất, không một chút động đậy, Thuần Đức Đế chậm rãi cười rộ lên, cười xong lại đau lòng khóc thành tiếng.

Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn, thẳng tới khi nghe thấy tiếng khóc của Thuần Đức Đế, rốt cuộc hắn mới xoay người sang chỗ khác.

Tiếng khóc Thuần Đức Đế và tiếng gào khóc của hắn khi nhìn thấy thi thể Vệ Quân tại Bạch Đế Cốc nửa năm trước đan xen vào nhau. Khi hắn đi trên hành lang dài của cung điện, phảng phất như đang đi trên hai đoạn thời gian.

Nhưng mà bước chân của hắn không ngừng nghỉ, gương mặt đầy vẻ sát phạt, một đường đi thẳng ra ngoài.

Sau khi xuất cung, hắn lập tức xoay người lên ngựa, lao ra khỏi Hoa Kinh, chỉ chừa lại 5000 binh mã tại Hoa Kinh, còn mình thì dẫn theo người tiến thẳng về hướng Thiên Thủ Quan.

Một đêm bôn ba, trước lúc bình minh, rốt cuộc hắn cũng đuổi tới Thiên Thủ Quan.

Giờ phút này Sở Lâm Dương và Tần Thời Nguyệt đang đứng trên thành Thiên Thủ Quan liên thủ đối địch. Sau khi Vệ Uẩn tới nơi, nhân mã Thiên Thủ Quan nhanh chóng tăng hơn mười vạn.

Bị đè ép lâu như vậy, rốt cuộc cũng tới thời khắc đối địch, tướng sĩ dưới trướng Sở Lâm Dương điên cuồng phản công. Vệ Uẩn nhìn chiến cuộc, Cố Sở Sinh từ phía sau vòng qua, bình tĩnh nói: “Nguyên soái, hỏa dược được chế tạo gấp gáp đã chuẩn bị xong, hiện giờ lập tức sử dụng?”

Vệ Uẩn lắc đầu, nói với Cố Sở Sinh: “chọn 5000 kỵ binh nhẹ, giao hỏa dược cho bọn họ.”

Cố Sở Sinh nhận lệnh, quay đầu đi xuống, Vệ Uẩn gọi hắn lại: “Cố Sở Sinh.”

Cố Sở Sinh dừng bước chân, Vệ Uẩn bình tĩnh quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt như đang đè nén điều gì đó: “Chờ Thiên Thủ Quan ổn định, muộn nhất là tối nay ta sẽ xuất phát đi Bắc Địch. Sau khi ta rời đi, ngài tính toán làm gì?”

“Hiện tại hoàng thành vẫn ổn chứ?”

“Ta để lại 5000 kỵ binh nhẹ ở đó.” Vệ Uẩn nhíu mày: “Thái Tử bị ta gϊếŧ, người bên cạnh Thuần Đức Đế bị ta thay đổi.”

Cố Sở Sinh bình tĩnh nói: “Vậy một lát nữa ta sẽ đi Phượng Lăng.”

“Ngài đi Phượng Lăng làm gì?”

“Ta chỉ muốn cứu người, không muốn cùng các người tranh đấu giành thiên hạ.”

Cố Sở Sinh giương mắt nhìn Vệ Uẩn: “Hiện giờ Diêu Dũng đã bị phế, hoàng đế cũng không còn, ta giúp ngài bảo vệ Thiên Thủ Quan, ngài muốn làm gì cứ ấn theo kế hoạch mà làm, về phần Hoa Kinh cuối cùng là của ai, không còn liên quan tới ta.”

Được làm vua thua làm giặc, Hoa Kinh thuộc về Vệ Uẩn, Thuần Đức Đế, hay là bất cứ người nào, đối với Cố Sở Sinh mà nói đều không quan trọng.

Hắn chỉ biết, dùng Thiên Thủ Quan phân tán áp lực cho Sở Du, Vệ Uẩn theo kế hoạch đi đánh bất ngờ Bắc Địch, Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan khống chế cục diện, chuyện còn lại không có quan hệ gì với hắn.

Đời trước hắn dành tất cả mọi thứ cho thiên hạ, không để lại cho Sở Du bất cứ thứ gì, đời này, thiên hạ có ra sao cũng không quan hệ gì tới hắn?

Vì thế hắn bình tĩnh bổ sung: “Cho dù chỉ đi xem, ta cũng sẽ đi.”

Đời trước nhìn nàng chết, đời này cho dù nhìn, hắn cũng phải đi nhìn xem.

Vệ Uẩn không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Cố Sở Sinh, sau một hồi, hắn chậm rãi cười: “Cũng tốt.”

Cố Sở Sinh nhíu mày, có chút không rõ ý tứ của Vệ Uẩn.

“Ngài có tâm tư như vậy” Vệ Uẩn khàn khàn nói: “Giao tẩu tẩu cho ngài, ta cũng yên tâm.”



Cố Sở Sinh cảm giác được vài phần không đúng, hắn quay đầu nhìn Vệ Uẩn.

Nhưng mà Vệ Uẩn đã di dời ánh mắt, Cố Sở Sinh ngẫm nghĩ, không khỏi có chút buồn cười.

Một hài tử mười lăm tuổi …… có thể nghĩ gì về Sở Du?

Cố Sở Sinh quay đầu đi, vội vàng xuống lầu, Vệ Uẩn siết chặt nắm tay, nhìn về phương xa. Sở Lâm Dương nhìn hắn, nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Mà giờ phút này Diêu Dũng đang điên cuồng chạy về hương Thanh Châu.

Thanh Châu là hang ổ của hắn ta, hiện giờ nếu đã mất đi sự tín nhiệm của hoàng đế, con đường duy nhất chính là trở lại Thanh Châu.

Hắn ta chạy như điên trên con đường lớn, xa xa nhìn thấy một nam tử mặc áo màu lam đứng giữa con đường. Hắn ta nhíu mày, cảm thấy bóng dáng người kia mơ hồ có vài phần quen thuộc, chờ tới khi đến gần, hắn ta đột nhiên mở to hai mắt, ghìm ngựa dừng lại.

Đối phương mỉm cười nhìn hắn ta, bộ trang phục trên người được cắt may riêng cho trai lơ của phủ trưởng công chúa, nhưng mà quanh thân người trước mắt lại toát ra vẻ quý khí hiếm thấy.

Sau khi Diêu Dũng ghìm ngựa, đối phương cười nói: “Diêu tướng quân, lâu ngày không gặp.”

Diêu Dũng không dám nói lời nào.

Hắn ta nhận ra diện mạo của người trước mặt, tuy nhiên lại không dám tin tưởng, bởi vì người kia, rõ ràng…… rõ ràng đã chết rồi.

Tần Vương điện hạ - người năm ngoái mưu nghịch.

Nhưng mà Diêu Dũng nhìn rồi lại nhìn bất chợt cảm thấy có vài phần không giống. Rõ ràng người này trẻ tuổi hơn rất nhiều, khóe mắt có một nốt ruồi, hoàn toàn không phải Tần Vương.

Diêu Dũng nhíu mày: “Ngươi là người phương nào?”

“Tại hạ là thế tử phủ Tần Vương” Đối phương mỉm cười đưa hai tay vào trong tay áo, nói ra dòng họ khiến Diêu Dũng vô cùng khiếp sợ: “Triệu Nguyệt.”

Diêu Dũng mở to mắt, không thể tin được trước mặt thế nhưng lại còn sống!

Lúc trước Cố gia bởi vì che giấu nhi tử của Tần Vương mà lâm nạn, là Cố Sở Sinh nhanh chóng quyết định đưa người này vào cung, giao ra mọi thứ của nhà họ Cố, mới bảo vệ được Cố gia. Rõ ràng người nọ đã chết……

“Diêu đại nhân đang nghĩ, rõ ràng ta đã chết rồi phải không?”

Triệu Nguyệt cười nói: “Nhưng ta chẳng những không chết, còn sống rất tốt, Diêu đại nhân không cảm thấy may mắn sao?”

“Ta may mắn cái gì?”

Nhịp tim Diêu Dũng đập dồn dập, hắn ta hiểu Triệu Nguyệt đang ám chỉ điều gì.

“Vị quốc quân sáng lập ra nước Đại Sở là Triệu thị ta, năm đó Lý thị chỉ là con nuôi của Cao Tổ, cuối cùng lại tự ý nuôi binh mưu quyền soán vị, đất phong của phụ thân ta ở Quỳnh Châu, chưa từng tới Hoa Kinh, lại chịu cúi đầu xưng thần, lúc này mới giữ được tánh mạng. Nhưng Lý thị dựa vào cái gì mà dám ngồi lên vị trí này ?!”

Thần sắc Triệu Nguyệt lạnh lùng: “Hiện giờ Diêu tướng quân cũng nên phân biệt rõ ràng phải trái, ai mới là dòng chính, ngài có hiểu không?”

Câu hỏi của Triệu Nguyệt mang theo ý vị sâu xa, nhưng mà Diêu Dũng lại nhanh chóng phản ứng lại.

Mình trở về Thanh Châu, vô luận nói như thế nào cũng là mưu phản, là hành động khiến dân tâm phẫn nộ, cho dù tự mình đứng lên làm vua, e rằng cũng không được chết già.

Nhưng mà hiện giờ nếu Triệu Nguyệt nguyện ý hợp tác với mình, mình phụ tá Triệu Nguyệt lên ngôi, lấy danh nghĩa “Giúp đỡ Triệu thị bình thiên hạ, trừng phạt loạn thần Lý thị”, như vậy cũng coi như có lý do xuất binh, không tới mức tứ cố vô thân.

Triệu Nguyệt thấy Diêu Dũng do dự, tiếp tục nói: “Diêu đại nhân cần gì do dự? Hiện giờ Tạ gia, Vương gia, trưởng công chúa, toàn bộ đã ủng hộ ta xưng đế, Diêu tướng quân còn lăn tăn điều gì?”

Hai nhà Vương Tạ đại biểu cho văn thần thế gia trong triều, trưởng công chúa cũng là người không thể khinh thường, binh mã trong tay những người này tuy rằng không tính là nhiều, nhưng lại phú khả địch quốc.

Hiện giờ trong tay Diêu Dũng có binh, trong tay hai nhà Vương Tạ và công chúa có tiền, phụ tá cô nhi Triệu thị là Triệu Nguyệt xưng đế, có thể nói là vạn sự đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Diêu Dũng cắn chặt răng, nói: “Nếu ta hợp tác với ngươi, ngươi hứa hẹn với ta điều gì?”

Nghe được lời này, Triệu Nguyệt cười ha hả.

“Hiện giờ Diêu tướng quân đang bàn điều kiện với ta sao? Tướng quân yên tâm” Triệu Nguyệt ý vị thâm trường: “Ngài vẫn là Diêu tướng quân. Ta cũng không phải Thuần Đức Đế thứ hai.”

Diêu Dũng ngẫm nghĩ, Triệu Nguyệt tiếp tục nói: “Nếu Diêu tướng quân không muốn, tại hạ sẽ nhường đường, tuy nhiên Tống Thế Lan vẫn đang đợi ngài ở phía trước đấy.”

Sắc mặt Diêu Dũng biến đổi, Triệu Nguyệt đứng bên cạnh hắn ta, bình tĩnh nói: “Hiện giờ Diêu tướng quân có hai lựa chọn. Một là cùng ta trở lại Hoa Kinh, mượn lực hai nhà Vương Tạ đánh hạ Hoa Kinh. Hoặc ngài trở lại Thanh Châu, đánh ngươi chết ta sống với Tống Thế Lan đã sớm mai phục ở đó.”

Nghe thấy Tống Thế Lan mai phục ở phía trước, Diêu Dũng đã biết mình bị Cố Sở Sinh lừa gạt.

Cố Sở Sinh nào có sợ mình bỏ thành?

Ngược lại bọn chúng ước gì mình bỏ thành, để Tống Thế Lan chờ sẵn ở chỗ này đấy!

Sắc mặt Diêu Dũng hết đổi lại đổi, cuối cùng cũng cắn răng nói: “Được.”

Hắn ta gian nan nói: “Ta sẽ cùng ngài trở về, đánh hạ Hoa Kinh, ủng hộ ngài đăng cơ!”

Triệu Nguyệt cười to xoay người sang chỗ khác, nhìn về phương hướng Hoa Kinh.

Hắn ngủ đông lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ được ngày xuân hóa tuyết.

Tiền tuyến đã chuẩn bị tốt, Sở Du ở thành Phượng Lăng đang giằng co cùng Tô Tra.

Sau khi Tô Tra chỉnh đốn quân đội một ngày thì bắt đầu tiếp tục công thành.

Hàn Tú đáp ứng sẽ giao phương pháp điều chế hỏa dược cho hắn, hiện giờ Tô Tra cảm thấy, chỉ cần đánh hạ Phượng Lăng, cướp được Hàn Tú, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.

Vệ Uẩn đã mang theo phương pháp điều chế hỏa dược ra ngoài, cho dù thế nào Bắc Địch cũng phải cướp được phương pháp đó, nếu không từ nay sẽ bị động trong tất cả mọi cuộc chiến. Thuần Đức Đế không rõ giá trị của thứ này, nhưng Tô Tra lại thật sự rõ ràng.

Tô Tra mạnh mẽ tấn công hai ngày vẫn chưa thể đánh hạ, phó quan bên cạnh thấy vậy, rốt cuộc nhịn không được nói: “Điện hạ, nếu không chúng ta lui binh đi?”

Tô Tra không nói chuyện, hắn ta liếc mắt nhìn phó quan một cái, phó quan cố lấy dũng khí nói: “Điện hạ, hiện giờ bệ hạ đã hạ lệnh tấn công Thiên Thủ Quan, Thiên Thủ Quan vẫn đang kháng cự, ngài giằng co ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì.”

“Không ý nghĩa?”

Tô Tra cười lạnh ra tiếng: “Ta đã điều nhiều người tới đây như vậy, ngươi nói ngay cả một thành trì nhỏ bé này ta cũng không hạ được?!”

“Phượng Lăng không giống nhau.” Phó quan nôn nóng nói: “Thành Phượng Lăng vốn dĩ dễ thủ khó công, lại có hỏa dược……”

“Ngươi cảm thấy Phượng Lăng rất khó đánh phải không?” Tô Tra nhìn phó quan chằm chằm, phó quan căng da đầu nói: “Phải……”

“Vậy ta nói cho ngươi biết” Tô Tra bình tĩnh mở miệng: “Nếu lúc này không hạ được Phượng Lăng, tương lai mỗi một thành trì của Đại Sở đều sẽ như thế này. Ngươi ngẫm lại xem, lúc đó Bắc Địch phải làm sao bây giờ?”

Đất đai của Bắc Địch khó trồng trọt, lương thực mỗi năm đều không đủ ăn, đành phải đến biên cảnh Đại Sở mà quấy rầy. Bọn họ thường xuyên cướp đoạt xong bỏ chạy, trận lớn trận bé với Vệ gia đã rất nhiều năm rồi.

Nếu về sau mỗi một thành trì tại Đại Sở đều như thế này, bọn họ sao có thể cướp đoạt được lương thực?

Sắc mặt phó quan không quá đẹp, Tô Tra thấy hắn hiểu, lạnh nhạt nói: “Lần này chúng ta nhất định phải mang Hàn Tú trở về, nhân tài như vậy, hoặc chết, hoặc phải đưa trở về Bắc Địch đi.”

Phó quan thấy Tô Tra đã hạ quyết tâm, hắn thở dài, không nhiều lời nữa.

Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến một trận xôn xao, một binh sĩ chạy vọt vào, cười nói: “Điện hạ, có người Đại Sở muốn vào thành Phượng Lăng.”

“Gϊếŧ.”

Tô Tra quyết đoán nói: “Người Đại Sở còn dám tìm ta nói chuyện?”

“Điện hạ, người nọ nói, hắn có tin tức về mẫu thân ngài, hắn nguyện ý dùng tin tức này để đổi lấy cơ hội vào thành.”

Nghe được lời này, Tô Tra nhíu mày.

Mẫu thân là khúc mắc cả đời của Tô Tra, mà đời trước Cố Sở Sinh đánh với Tô Tra 6 năm, cũng coi như là hiểu tận gốc rễ.

Một lát sau, Tô Tra mở miệng nói: “Dẫn người tiến vào.”

Một nam tử mặc hồng ý từ bên ngoài lều trại bước vào, Tô Tra lạnh lùng nhìn hắn: “Nói đi, ngươi biết tin tức gì về mẫu thân ta.”

“Ta nói, ngài sẽ cho ta vào thành sao?”

“Chỉ một mình người?” Tô Tra nhíu mày, Cố Sở Sinh thần sắc lạnh nhạt: “Chỉ một mình ta.”

“Được.” Tô Tra quyết đoán mở miệng: “Ta cho ngươi qua.”

“Mẫu thân ngài, được an táng tại núi Sách Lâu.”

Cố Sở Sinh nói ra tin tức đời trước bọn họ phải tra xét rất lâu mới có được.

Sắc mặt Tô Tra biến đổi, hắn ta lạnh lùng nói: “Nếu ngươi nói sai, ta nhất định sẽ tới gϊếŧ ngươi.”

Cố Sở Sinh gật đầu: “Ngài có thể đi tìm.”

Mặc dù Tô Tra nói như vậy, nhưng trong lòng hắn ta biết Cố Sở Sinh nói đúng.

Dấu vết người của hắn ta tìm được xác định dừng lại ở gần đỉnh núi này.

Hắn ta vẫy tay, nói với người khác: “Dẫn hắn ra ngoài.”

Cố Sở Sinh thở phào một hơi, hắn được một binh lính Bắc Địch dẫn tới phía trước quân doanh, một đường xuyên qua quân doanh, sau đó bước lên mảnh đất nằm giữa ngoài thành Phượng Lăng và Bắc Địch.

Hắn vừa đặt chân lên, trong thành Phượng Lăng lập tức nổ tung, Hàn Mẫn chạy vội vào phòng thương nghị bên trên thành lâu, hưng phấn nói: “Phu nhân, có một người Đại Sở tới thành Phượng Lăng! Ngài mau ra xem một chút!”

Sở Du nghe vậy nhíu mày, nghi hoặc nói: “Người Đại Sở? Một người?”

“Đúng!” Hàn Mẫn kéo Sở Cẩm: “Tỷ cũng mau đi xem đi, mọi người đều đang nhìn.”

Nghe được lời này, Sở Cẩm có chút bất đắc dĩ, quay đầu lại nhìn Sở Du, Sở Du gật đầu, hai tỷ muội sóng vai ra khỏi phòng, tới bên ngoài thành lâu.

Lúc này bọn họ thấy một nam tử mặc hồng y, xuyên qua cát bụi, đi về hướng núi Phong Lăng.

Dường như hắn đã nhận ra ánh mắt Sở Du, hắn ngẩng đầu lên.

Sở Du ngơ ngác nhìn người tới, Sở Cẩm nhanh chóng quay đầu lại quan sát sắc mặt Sở Du nói: “Sao hắn lại tới đây?!”

Sở Du không nói lời nào.

Nàng nhìn Cố Sở Sinh đi lên núi Phong Lăng, không lâu sau đã xuất hiện dưới thành Phượng Lăng.

Hắn đứng bên dưới thành lâu, ngửa đầu nhìn Sở Du trên lầu, gương mặt tràn ngập nét vui mừng.

Lưu Vinh tiến lên nói: “Người tới là ai?!”

“Chủ sự kim bộ, Cố Sở Sinh.”

“Là vì chuyện gì?”

“Tìm người.”

“Tìm ai?”

“Vệ đại phu nhân, Sở Du.”

“Tìm người tới đây làm gì?!”

Lời này vừa ra, Cố Sở Sinh trầm mặc không nói chuyện, mím môi, mọi người hưng phấn nhìn hắn.

Sau một hồi, Cố Sở Sinh thản nhiên nở nụ cười.

“Ta sợ nàng ở chỗ này xảy ra chuyện, suy nghĩ, nếu thật sự xảy ra chuyện, ta hy vọng mình có thể chết cùng nàng, đây cũng là chuyện tốt.”

Tác giả có lời muốn nói:

【 Đoạn kịch nhỏ 】

Cố Sở Sinh: Gừng càng già càng cay, theo đuổi nữ tử ta lợi hại nhất.

Vệ Uẩn: Ha hả, ngươi cứ chờ vả mặt đi, cặn bã.