Sơn Hà Chẩm

Chương 124



Sở Du không biết là nên nói Vệ Uẩn có tâm tư tinh tế hay là nói mỗi lần hắn đều vừa vặn chạm vào điểm đó.

Mỗi lần trong lòng nàng khó an, người này kiểu gì cũng sẽ đúng lúc đi tới, trấn an nàng.

Nàng cầm tay hắn, chậm rãi nói: “Cũng may là chàng đã đến,” Nói xong, nàng ngẩng đầu, nhìn hắn cười lên: “Vừa rồi ta cảm thấy, chàng cách ta rất xa.”

Xa đến mức khiến nàng bỗng nhiên hiểu ra, cái gì gọi là hối giao phu tế mịch phong hầu*.

*Đây là một câu thơ trong bài thơ “Khuê oán” của nhà thơ Vương Xương Linh. Bài thơ miêu tả tâm trạng, tình cảm… của người trực tiếp ra chiến trận, Khuê oán mang nỗi sầu của người thiếu phụ có chồng đang tham gia chinh chiến. Người đàn bà này trẻ tuổi ở nơi khuê các, thơ dại không biết gì, chỉ khi thấy cảnh xuân mới biết là mình nhớ chồng. Câu thơ trên được dịch nghĩa ra là: Bỗng hối hận đã để chồng đi tòng quân để kiếm phong hầu.
“Ta biết,” Vệ Uẩn kéo tay nàng, hắn rũ mặt mày xuống, chậm rãi nói: “A Du, con đường tương lai của ta rất dài, chính ta cũng không biết là ta sẽ đi đến bước nào. Ta cũng sợ quyền thế mê hoặc ánh mắt ta, sợ vinh hoa đục khoét trái tim ta, cho nên ta nói với bản thân, trước kia ta là Vệ Uẩn, sau này ta chỉ có thể là Vệ Hoài Du. Cả đời này, ta mãi mãi phải giống như lúc ban đầu thích nàng, tình cảm này sạch sẽ, không chứa được một chút tạp chất nào.”

Sở Du không nói lời nào, nàng lẳng lặng nhìn hắn: “Nếu chàng làm Hoàng đế thì sao?”

“Làm Hoàng đế thì thế nào?”

“Tam cung lục viện, dù sao cũng phải có mà?”

Vệ Uẩn cười: “Không có, nếu như Hoàng đế nhất định phải có tam cung lục viện, vậy thì ta không làm nữa.”

“A Du,” Hắn cầm tay nàng, vẻ mặt trịnh trọng: “Lúc này không có chuyện gì là không giải quyết được, nếu như ở bên cạnh ta mà phải để nàng chịu sự tủi thân lớn như vậy, vậy thì chính là do ta không có năng lực. Nam nhân không có năng lực như vậy,” Hắn dừng lại, một lát sau vẫn cực kỳ khó khăn mà mở miệng: “Bỏ cũng không tiếc.”
Nghe thấy lời này, Sở Du bỗng nhiên cười lên.

“Là chàng nói đó.”

Giọng nói nàng nhẹ nhàng: “Vệ Hoài Du, chàng phải giữ chữ tín.”

Vệ Uẩn nhìn nàng, nhếch môi cười: “Đương nhiên.”

Hai người đi một đoạn đường, Vệ Uẩn còn có rất nhiều khách tới thăm phải tiếp đãi, Sở Du liền đi về trước. Lúc về tới Vệ phủ, bên trong Vệ phủ vô cùng náo nhiệt, xa xa đã nghe thấy tiếng cười của nữ quyến, Sở Du đi vào, lại là Liễu Tuyết Dương đang cười nói với rất nhiều nữ quyến của quan lại quyền quý.

Bây giờ Vệ Uẩn ở bên ngoài tổ chức yến tiệc, những nữ quyến này được sắp xếp ở Vệ phủ, đây là do một tay Sở Du bố trí, chỉ là chưa từng nghĩ yến hội này lại bắt đầu sớm như vậy.

Sở Du hơi kinh ngạc, nàng đi vào thấy Tưởng Thuần đứng trước cửa, thấy nàng tới, Sở Du còn chưa mở miệng, Tưởng Thuần đã biết nàng muốn hỏi điều gì, cười khổ nói: “Bà bà về trước, thấy rất nhiều nữ quyến đã đến nên mở yến tiệc trước.”
Sở Du gật đầu, giương mắt nhìn sang, thấy Liễu Tuyết Dương đang cùng Ngụy Thanh Bình nói gì đó. Vẻ mặt Ngụy Thanh Bình trầm tĩnh như nước, nàng ấy ngồi quỳ chân bên cạnh Liễu Tuyết Dương, Liễu Tuyết Dương cầm tay nàng ấy cười nói, nàng ấy đáp lời một tiếng, nhìn qua hoàn toàn không hợp với cục diện này, dường như còn có một chút không biết làm sao.

Sở Du nhìn ra Ngụy Thanh Bình khó chịu, nàng cười tiến lên phía trước, làm lễ chào Liễu Tuyết Dương, sau đó chào hỏi từng người một, lúc này bầu không khí đã bắt đầu trở nên thân thiện, Sở Du thấy Ngụy Thanh Bình có chút đứng ngồi không yên liền nói với nàng ấy: “Trông Thanh Bình Quận chúa có chút buồn rầu, không bằng cùng ta ra ngoài đi dạo vườn?”

Ngụy Thanh Bình giương mắt nhìn, trong mắt lại mang theo mấy phần cảm kích. Ngụy Thanh Bình nhận lấy bậc thang của Sở Du, chào tạm biệt Liễu Tuyết Dương rồi ra ngoài, Sở Du dẫn Ngụy Thanh Bình đến hành lang, Ngụy Thanh Bình thở phào nói: “Đa tạ Đại phu nhân.”
“Quận chúa dường như không am hiểu về những trường hợp thế này?”

Hai tay của Sở Du khép trong tay áo, nàng mỉm cười hỏi, Ngụy Thanh Bình gật đầu nói: “Rất ít tiếp xúc với nữ nhân nhiều lời như vậy.”

Nghe thấy lời này, Sở Du không nhịn được mà cười ra tiếng, quay đầu nhìn về phía Ngụy Thanh Bình: “Quận chúa nói bà bà ta như vậy, không sợ ta không thích?”

Ngụy Thanh Bình ngẩn người, nhíu mày suy tư một chút, sau đó nàng ấy gật đầu nói: “Phải, ta không nên nói với phu nhân lời như vậy.”

Sở Du bị Ngụy Thanh Bình chọc cho bật cười, nàng dẫn nàng ấy vào phòng, lấy bầu rượu từ trong ngăn tủ, đưa lưng về phía nàng ấy, giọng điệu bình thản: “Lời nói đùa mà thôi, Quận chúa không cần để trong lòng. Quận chúa vào Nam ra Bắc, vốn cũng không nên bị trói buộc trong nhà, tính tình như thế,” Sở Du quay đầu nhìn về phía Ngụy Thanh Bình, trong mắt mang theo vẻ cực kỳ hâm mộ: “Ta rất hâm mộ.”
Ngụy Thanh Bình không lên tiếng, nàng ấy nhìn Sở Du, trên khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một lại mang theo ý cười: “Nhưng so với Đại phu nhân năm đó một mình trông coi Phượng Lăng thành, Thanh Bình cũng chỉ là trò đùa trẻ con mà thôi.”

Sở Du lấy bầu rượu rồi quay người, nghênh đón ánh mắt Ngụy Thanh Bình, một lát sau, nàng chậm rãi nói: “Đó đã là chuyện rất nhiều năm trước rồi.”

Nói xong, nàng đưa một bình rượu cho Ngụy Thanh Bình rồi dẫn Ngụy Thanh Bình đi đến hành lang bên ngoài, dựa vào cột tùy ý ngồi xuống.

“Nghe nói Quận chúa quanh năm đi khắp đại giang Nam Bắc, hành y cứu đời, chắc hẳn là có rất nhiều điều thú vị nhỉ?”

“Cũng được.”

Ngụy Thanh Bình không phải là người quá biết nói chuyện, chỉ nhàn nhạt nói một câu, Sở Du cười cười, nàng uống một hớp rượu, thờ ơ nói: “Quận chúa và Hầu gia quen biết nhau như thế nào?”
“Ba năm trước, bên ngoài nghe đồn hắn ở Bạch Thành chống địch, trên thực tế hắn ở Hà Tây, khi đó ta hành y ở Hà Tây, đúng lúc gặp phải liền thuận tay cứu được.”

“Khi đó hắn trúng độc?”

“Nhập Cốt Triền.”

“Nghe nói quận chúa tự mình đi Thiên Sơn lấy thuốc?”

Ngụy Thanh Bình nghe thấy lời này thì im lặng, không nhiều lời. Sở Du uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Sợ là có ẩn tình khác, Quận chúa không nói cũng không sao. Vẫn luôn là ta tìm lời nói với Quận chúa, Quận chúa không có gì muốn hỏi ta sao?”

Ngụy Thanh Bình không lên tiếng, nàng ấy giương mắt nhìn về phía Sở Du. Dung mạo Sở Du xinh đẹp, cổ tay nàng rất nhỏ, lúc giơ bầu rượu uống rượu, ống tay áo rơi xuống, lộ ra cổ tay trắng muốt như ngọc, hòa lẫn sự dịu dàng và khí khái hào hùng, mang theo một loại phong lưu khác.
Ngụy Thanh Bình nhìn dáng vẻ của Sở Du, chậm rãi nói: “Đại phu nhân có thể nói với ta chuyện Bắc Địch không?”

Không nghĩ tới Ngụy Thanh Bình lại hỏi chuyện này, Sở Du có chút khó hiểu, nhưng mà nàng vẫn nói từng chuyện năm đó một cách cặn kẽ. Nàng ngụy trang đi vào Bắc Địch như thế nào, tìm được Vệ Uẩn như thế nào, bị đuổi gϊếŧ như thế nào, mang theo Vệ Uẩn chạy trốn quay về Đại Sở như thế nào…

Sở Du vốn chính là có thể nói những điều tốt, chuyện quá khứ bị nàng nói giống như một câu chuyện, thoải mái hữu lực, Ngụy Thanh Bình nghe đến mức mở to mắt, trong mắt đều là sự sùng bái.

Sở Du nói chuyện Bắc Địch rồi lại nói chuyện Phượng Lăng thành, nói xong chuyện Phượng Lăng thành, nàng còn nói đến chiến sự to nhỏ lúc nàng nhỏ tuổi ở Lạc Châu, Ngụy Thanh Bình ôm bầu rượu ngồi bên cạnh Sở Du nghiêm túc lắng nghe, nghe đến cuối cùng, nàng ấy chếnh choáng, kích động nói: “Sở tỷ tỷ, tỷ đi cùng ta đi!”
Sở Du hơi sững sờ, Ngụy Thanh Bình nắm chặt tay Sở Du, nhìn nàng, chân thành nói: “Tỷ không thuộc về nơi này, tỷ đi cùng ta đi. Sau này ta hành y cứu đời, tỷ hành hiệp trượng nghĩa, lúc quốc nạn đến, chúng ta sóng vai cứu nước, thái bình thịnh thế, chúng ta dạo chơi khắp nơi. Tỷ không nên ở trong hậu trạch Vệ gia,” Ngụy Thanh Bình ợ rượu, khó nhọc nói: “Tỷ xem tỷ bây giờ đi, bị bọn họ phí hoài thành dáng vẻ gì rồi? Ta đưa tỷ đi,” Nàng ấy lung la lung lay mà đứng dậy, kéo Sở Du, chân thành nói: “Ta dẫn tỷ đi tìm lão phu nhân, ta muốn dẫn tỷ đi.”

Sở Du không nhúc nhích, Ngụy Thanh Bình quay đầu nhìn nàng, nghi ngờ nói: “Sở tỷ tỷ?”

“Thanh Bình,” Sở Du cười, có chút bất đắc dĩ nói: “Trở về nghỉ ngơi đi, muội say rồi.”

“Tỷ không muốn sao?”

“Thanh Bình,” Sở Du nhàn nhạt mở miệng: “Ta không có bị ai phí hoài cả, chỉ là anh hùng có tuổi xế chiều, mỹ nhân có hoàng hôn, mặc dù đáng tiếc nhưng đều không ngăn cản được.”
“Nhưng tỷ mới hai mươi mốt tuổi.”

Sở Du hơi sững sờ, Ngụy Thanh Bình ngồi xổm xuống, chân thành nói: “Sở Du, ở bên ngoài có núi sống tốt đẹp, đừng vì một Vệ gia mà bỏ lỡ cả đời tỷ.”

Sở Du cũng không biết có phải là nàng chếnh choáng hay không, trong đầu nàng đột nhiên thoảng qua hình ảnh Liễu Tuyết Dương mỉa mai nàng, thoảng qua dáng vẻ Vệ Uẩn đưa lưng về phía nàng, tiếp nhận sự triều bái của vạn người.

Thật ra nàng biết là thật, bây giờ Vệ gia đã không cần nàng nữa, nàng ở trong hậu trạch này, dần dần đã trở thành ngay cả chính mình cũng không thích nữa.

Nàng ngơ ngác uống một hớp rượu, nghe Ngụy Thanh Bình mở miệng lần nữa: “Sở Du, ta đưa tỷ đi.”

Sở Du đảo mắt nhìn Ngụy Thanh Bình, nàng mở miệng, vốn muốn nói gì đó thì nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Quận chúa, người say rồi.”
Ngụy Thanh Binh và Sở Du đồng thời quay đầu, trông thấy Vệ Uẩn đứng ở góc quanh của hành lang, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, nhìn không ra vui buồn, sự chếnh choáng của Ngụy Thành Bình chưa tan đi, nàng ấy nhíu mày lại.

“Thời Nguyệt, đưa Quận chúa đến đại sảnh.”

Vệ Uẩn nhàn nhạt phân phó Tần Thời Nguyệt ở phía sau hắn, nghe thấy cái tên này, Ngụy Thanh Bình ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Tần Thời Nguyệt tiến lên phía trước, cung kính nói: “Quận chúa, mời.”

Ngụy Thanh Bình nhìn Tần Thời Nguyệt, dường như đã có chút tỉnh táo, nàng ấy nhìn Vệ Uẩn rồi lại nhìn Sở Du, mím môi, cuối cùng vẫn quay người rời đi.

Chờ đến khi trong đình viện chỉ còn lại Sở Du và Vệ Uẩn, Vệ Uẩn tiến lên phía trước, hắn ngồi xổm người xuống, lắc lắc bình rượu bên cạnh Sở Du, cười nói: “Uống không ít.”
Sở Du không lên tiếng, nàng đỡ chính mình đứng dậy, lung lay đi về phía trước.

Vệ Uẩn mang theo bình rượu, lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng.

“Ta không biết ta đã làm sai điều gì.”

Hắn đột nhiên mở miệng, Sở Du không lên tiếng, Vệ Uẩn nhìn bóng lưng nàng, bình tĩnh nói: “Ta cho rằng ta đã làm rất tốt. Nàng muốn làm bất kỳ chuyện gì, ta đều chưa từng từ chối, nàng muốn bất kỳ thứ gì, ta đều liều mạng muốn cho nàng.”

“Nhưng vì sao,” Vệ Uẩn run giọng: “Nàng vẫn muốn đi?”

“Chàng suy nghĩ nhiều rồi.”

Sở Du có chút mỏi mệt, nàng nhàn nhạt đáp lại, Vệ Uẩn bắt lấy nàng, bỗng nhiên kéo nàng vào trong ngực, hắn giữ cằm nàng, mắt đỏ nhìn chằm chằm vào nàng: “Nàng nhìn ta!”

“Nàng muốn đi đúng không?”

Thân thể hắn run rẩy: “Vừa rồi nàng ta nói chuyện nàng không từ chối, nàng ta nói trong lòng nàng, nàng muốn đi, đúng không?”
“Vệ Uẩn,” Giọng nói Sở Du bình tĩnh: “Buông ra.”

“Ta có chỗ nào làm không tốt? Ta có chỗ nào làm không đúng?”

Giọng nói Vệ Uẩn run rẩy: “Vì sao năm năm trước nàng muốn đi, bây giờ nàng vẫn muốn đi?”

“Chàng nói cái gì?”

“Năm năm trước,” Vệ Uẩn run giọng: “Ta đã biết, chờ chuyện của Vệ gia xong rồi, nàng sẽ đi.”

“Năm năm sau, ta cho rằng ta đã giữ được nàng, nhưng trên thực tế, nàng vẫn muốn đi.”

“Nàng nói cho ta biết,” Vệ Uẩn ôm nàng, đau khổ nhắm mắt lại: “Rốt cuộc là thế nào, nàng mới không đi?”

“Vệ Uẩn…” Sở Du có chút mỏi mệt: “Chuyện này không liên quan đến chàng. Chỉ là bản thân ta đã mất đi vị trí.”

“Nàng muốn vị trí gì?”

Vệ Uẩn siết chặt tay nàng: “Nàng muốn vị trí gì mà ta không thể cho nàng? Nàng muốn cáo mệnh nhất phẩm, hay là Hoàng hậu, hay là…”
“Ta không biết.” Sở Du bỗng nhiên mở miệng: “Không phải quyền thế không phải địa vị, là bản thân ta chàng hiểu không!”

Sở Du bỗng nhiên đẩy hắn ra, nàng thở hổn hển, khó khăn lên tiếng: “Là vị trí của chính ta, vị trí mà ta nên có ở Vệ gia. Ta bây giờ được tính là gì? Ta bây giờ là tẩu tử của chàng, là muội muội của Sở Lâm Dương. Trong lòng mẫu thân chàng, ta sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, bà ấy vì chàng mà thu xếp hôn sự, bà ấy vừa ý Ngụy Thanh Bình, bà ấy toàn tâm toàn ý để chàng cưới một nữ tử có quyền thế có dung mạo. Trong lòng của bà ấy, chàng cho thể sánh với nhật nguyệt, cho dù ta tốt,” Nàng cắn răng lên tiếng: “Cũng là tẩu tử của chàng.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, giọng nói lạnh lùng: “Tiếp tục.”

Sở Du không lên tiếng, nàng nhắm mắt lại, có chút mỏi mệt nói: “Ta uống chút rượu, hơi say rồi, chàng đừng nghe ta nói bậy bạ.”
Nói xong, nàng duỗi tay kéo hắn nói: “Ta đi ngủ trước…”

Vệ Uẩn nắm chặt tay nàng, kéo nàng trở lại, mạnh mẽ đè trên tường, giọng nói bình tĩnh lại lạnh lùng: “Nói tiếp.”

Sở Du cắn chặt răng, nàng thấy Vệ Uẩn cười lên, trong mắt hắn mang theo sự trào phúng: “Tại sao không nói? Không thể nói nữa, hay là không muốn nói nữa?”

Vô số sự áp bức và lăng nhục xông tới, thân thể nàng khẽ run, Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ nàng, bình tĩnh nói: “Nói thêm chút nữa.”

“Ta xem xem, nàng có thể nhục nhã chính mình, nhục nhã đến mức nào.”

“Vệ Uẩn!”

“Gọi ta là Vệ Hoài Du!”

Vệ Uẩn bỗng nhiên cất cao giọng, hắn cúi đầu xuống, tới gần nàng, lạnh giọng nói: “Mẫu thân của ta làm nàng tức giận? Bà ấy sắp xếp hôn sự cho ta, muốn cưới Ngụy Thành Bình, trong lòng nàng đè nén, nàng không nói với ta? Nàng cảm thấy bây giờ Vệ gia đang là lúc như mặt trời ban trưa, không cần nàng nữa, nàng khó chịu cũng không nói cho ta biết? Sở Du, trong lòng nàng, có phải nàng cảm thấy ta ở cùng với nàng, ta thích nàng, người nhà Vệ gia ta tốt với nàng chính là mưu đồ cái gì đó của nàng, nàng không cho được Vệ gia cái gì nữa nên không còn giá trị nữa?”
Nói xong, không chờ Sở Du trả lời, hắn giữ cằm nàng khiến nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng: “Có phải nàng còn muốn nói, mẫu thân của ta muốn vì ta mà tìm một quý nữ quan lớn, nàng là thân tái giá, nàng vẫn là tẩu tử của ta, làm thanh danh của ta không tốt, Sở gia của nàng lần này sẽ không theo phe nào, sẽ không giống như Ngụy Thanh Bình mang theo Ngụy vương quyền thế ủng hộ ta, mọi thứ nàng không bằng Ngụy Thành Bình, có phải nàng lại muốn khuyên nhủ ta, cưới Ngụy Thanh Bình làm chính thê?”

“Sau đó nàng thì sao? Nàng và ta một mực yêu đương vụиɠ ŧяộʍ giống như bây giờ?”

“Chàng đừng nói lời buồn nôn như vậy.”

“Là nàng làm cho chuyện trở nên buồn nôn như vậy!”

Vệ Uẩn bỗng nhiên nâng cao giọng.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, tựa như chim ưng nhìn vào muông thú, hắn đè nén lửa giận và uất ức, siết chặt, giữ lấy Sở Du, để nàng không thể động đậy.
“Chàng buông ra,” Sở Du nhíu mày: “Chúng ta quay về rồi nói.”

“Ta không về.”

“Bị người ta nhìn thấy…”

“Vậy thì thấy đi!”

“Sở Du, ta cho nàng biết,” Vệ Uẩn đè ép thân thể đang cố gắng giãy giụa của Sở Du, hắn cắn răng: “Ta nhất định phải cưới nàng. Ta sợ nàng không cam tâm tình nguyện mà gả cho ta, sợ nàng còn cảm thấy không đi đến được bước này, cho nên bây giờ ta nhẫn nhịn, thế nhưng nàng đừng cho rằng ta sẽ nhẫn nhịn cả đời.”

Sở Du hơi sững sờ, Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ ngây người của nàng, hắn vừa hung dữ vừa yêu thương mà cúi đầu, tàn nhẫn cắn nàng một cái, đầu lưỡi tìm đến giữa răng môi nàng, khuấy đảo cho nghiêng trời lệch đất, nàng muốn đẩy hắn, hắn liền đè tay nàng, nàng muốn đạp hắn, hắn liền đè chân nàng, hai người gắt gao dính vào nhau, hồi lâu sau, hắn rốt cuộc mới được xem như là vừa lòng thỏa ý, tiêu tan lửa giận.
Sở Du bị hắn hôn đến mức thở hổn hển, trong mắt còn mang theo ánh nước trong vắt, Vệ Uẩn nhìn đến mức cổ họng giật giật, nhưng mà hắn đè xuống sự nóng bức này, kéo lại y phục cho nàng, lấy khăn ra từ trong tay áo, cẩn thận lau môi nàng sạch sẽ, lại thay nàng đỡ thẳng lại búi tóc, cuối cùng nói: “Lần sau có giận thì đừng tự mình chống đỡ, nói với ta. Nếu không ta ở trên chiến trường không chết, ngược lại về nhà bị nàng làm tức chết.”

Sở Du thở hổn hển, không lên tiếng, nàng chỉ dùng đôi mắt hàm chứa tình yêu mà trừng hắn.

Vệ Uẩn bị nàng trừng đến mức cười lên, hắn cúi đầu hôn mặt nàng một cái, ghé vào bên tai nàng, dịu dàng nói: “Gọi ta một tiếng phu quân, ta đều lấy thiên hạ về cho nàng, thế nào?”

“Cút!”

“Được rồi.” Hắn cười thẳng người dậy, nhẫn nại tính tình, cúi đầu một lần nữa thắt nút trên ngọc bội của nàng: “Chuyện đối phó với mẫu thân ta, nàng không am hiểu, quay về đợi ta.”
“Không phải chỉ là cưới Ngụy Thanh Bình sao?”

Vệ Uẩn ngẩng đầu, nhìn nàng cười: “Ở trong phòng chờ ta, đêm nay nàng phải ban thưởng cho ta thật tốt, biết chưa?”

Sở Du không nói lời nào, nàng rũ mắt, tính tình đã dịu đi rất nhiều, Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Trời mưa rồi?”

Nói xong, hắn cởϊ áσ khoác của mình xuống, khoác lên cho Sở Du.

Nhiệt độ và mùi hương trên người hắn lập tức bao bọc lấy nàng, nàng giống như một tiểu cô nương, nhìn Vệ Uẩn thắt nút áo khoác cho nàng, dịu dàng nói: “Nhanh quay về, đừng để bị cảm lạnh.”

Nói xong, Vệ Uẩn xoay người định rời đi, Sở Du bắt lấy Vệ Uẩn.

“Vẫn chưa phải lúc, chàng đừng làm mẫu thân chàng tức giận.”

Vệ Uẩn hiểu rõ Sở Du nói cái gì, bây giờ quả thật không phải là lúc thích hợp để tuyên cáo quan h
ệ của bọn họ, mặc dù hắn tức giận nhưng cũng không mất đi lý trí.

Hắn vỗ vỗ tay nàng, giọng nói trầm ổn lại thỏa đáng: “Nàng yên tâm, ta sẽ xử lý thật tốt.”

Nói xong, hắn gọi Vãn Nguyệt và Trường Nguyệt vẫn luôn canh giữ ở một bên, bình tĩnh nói: “Đưa phu nhân của các ngươi trở về, nấu canh gừng cho nàng ấy uống.”

Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đáp lời, Vệ Uẩn nhìn Sở Du rời đi, chờ Sở Du biến mất ở đoạn cuối của hành lang, Vệ Uẩn lấy khăn ra từ trong tay áo, khẽ lau sạch khóe môi.

“Gần đây mẫu thân ta đã nói gì với Đại phu nhân,” Hắn nói với ám vệ trong tối: “Tra rõ ràng.”

Lá cây nhẹ nhàng lay động, một người lặng yên không tiếng động mà lui ra khỏi viện tử.

Vệ Uẩn giương mắt nhìn về phía đèn đuốc sáng lên ở hành lang phía trước đang khẽ đung đưa trong gió, hắn cười lạnh thành tiếng: “Chán sống rồi.”