Sơn Hà Chẩm

Chương 122



Vệ Uẩn nâng tay, để Cố Sở Sinh đi vào.

Chưa được một lát, Cố Sở Sinh cầm văn thư đi tới, hành lễ nói: “Bái kiến Trấn Quốc Hầu.”

Nói xong, hắn ta nâng người dậy, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà rơi trên người Sở Du, vẻ mặt hắn ta dường như có chút kinh ngạc vì sao Sở Du ở đây, Vệ Uẩn nhìn ra sự nghi hoặc của hắn ta, hắn đưa tay phủ lên mu bàn tay của Sở Du, bình thản nói: “Người của ta, không sao.”

Lời này phát ra, vẻ mặt Cố Sở Sinh nhất thời có chút thay đổi, Sở Du rũ mắt xuống, giống như tán thành với lời nói này. Vệ Uẩn thấy Cố Sở Sinh siết chặt văn thư trong tay thì có chút bất mãn nói: “Nếu Cố Đại học sĩ không có việc gì thì quay về nghỉ ngơi trước đi.”

“Hầu gia thứ lỗi,” Cố Sở Sinh hít sâu một hơi, đè lại cảm xúc cuồn cuộn trong lòng mình, hắn nhàn nhạt nói: “Lần này Cố mỗ đến đây, thật sự có việc quan trọng.”
Nói xong, Cố Sở Sinh ngồi quỳ xuống, hắn ta sửa sang lại y phục rồi ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Uẩn nói: “Trấn Quốc Hầu có biết, bây giờ Triệu Nguyệt đã thư từ qua lại với Bắc Địch, nguyện dốc toàn lực, cùng Bắc Địch thể hiện tư thái Nam Bắc để cùng đánh gọng kìm Bạch Châu?”

Vệ Uẩn nhíu mày, đoán chừng Triệu Nguyệt làm việc này rất bí mật, hắn vẫn không biết được.

Nhưng Vệ Uẩn vẫn gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Cố Sở Sinh tiếp tục nói: “Trấn Quốc Hầu lại có biết, bốn năm chinh chiến này, cộng thêm Triệu Nguyệt âm thầm nuôi quân, xây dựng Lãm Nguyệt lâu, quốc khố đã sớm không chống đỡ được, bắt đầu từ hai năm trước đã tăng thêm thuế phụ, bách tính đã sớm khổ không thể tả, nhưng mà dù như thế, hàng năm kho lúa của Đại Sở ta lại đều không thể lấp đầy số lượng nên có.”
Cố Sở Sinh nói những chuyện này, Sở Du và Vệ Uẩn đều cau mày lại. Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Những chuyện ngươi nói, ta đều biết.”

“Hầu gia, bây giờ Đại Sở đã sớm ở trong tình thế tràn ngập nguy hiểm, nếu như có một chút thiên tai nhân họa, xử lý không thỏa đáng, sợ là sẽ thây phơi khắp nơi, bách tính không có nơi nương tựa. Hầu gia,” Cố Sở Sinh nói năng thành khẩn: “Ngài thật sự muốn vì việc riêng của bản thân ngài mà đưa thiên hạ đến mũi đao sao?”

Nghe được lời này của Cố Sở sinh, Sở Du bỗng nhiên nhớ tới, bây giờ nàng hai mươi mốt tuổi.

Năm nàng hai mươi mốt tuổi đó, dường như Lạc Châu đã xảy ra một trận động đất. Khi đó Cố Sở Sinh không ngủ không nghỉ hơn một tháng không về, lúc ấy nàng ở trong nhà, ở Hoa Kinh là cảnh thái bình ca múa, cũng không nghe được tin tức động đất, có lẽ là không nghiêm trọng lắm.
Sở Du âm thầm nhớ lại tất cả các tin tức có liên quan đến động đất năm đó, lúc trước chủ yếu là Xà Thành của Thanh Châu gặp tai họa, nơi này là chỗ của Diêu Dũng, Sở Du tính toán thời gian một chút, trận động đất này… quả thực xảy ra vào một tháng sau.

Nàng có chút không nói nên lời vì bây giờ Cố Sở Sinh thế mà đã bắt đầu lo lắng đến thiên tai, có thể thấy được quốc khố bây giờ đã cạn kiệt đến mức độ nào. Mặc dù cũng có thể Cố Sở Sinh vì để thuyết phục Vệ Uẩn mà lấy lý do thoái thác, nhưng bất kể như thế nào thì nàng cũng phải sớm đề phòng mới được.

Trong lòng nàng âm thầm tính toán tất cả, Vệ Uẩn lại cười khẽ: “Cố đại nhân thật sự là lo nước thương dân, nếu đã như vậy, vì sao Cố đại nhân không khuyên nhủ vị ngồi trên ghế rồng kia? Hôm nay ngươi cho rằng là Vệ mỗ muốn phản? Vệ mỗ cũng chỉ là chó cùng rứt giậu, cầu đường sống mà thôi.”
“Hầu gia là chó cùng rứt giậu, bệ hạ làm sao lại không phải? Nếu như Hầu gia vì cầu đường sống cho mình mà từ bỏ đường sống của người trong thiên hạ, Hầu gia và Triệu Nguyệt có gì khác nhau?”

Cố Sở Sinh nhìn Vệ Uẩn chằm chằm, Vệ Uẩn nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi giương mắt nhìn hắn ta: “Cho nên, ta đã để lại cho Cố đại nhân một con đường, không phải sao?”

Cố Sở Sinh không lên tiếng, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Trưởng công chúa có thai rồi?”

Nghe thấy lời này, Cố Sở Sinh cười khẽ, nụ cười đó lạnh lùng mỏng manh, mang theo một chút trào phúng.

“Hầu gia quả nhiên là liệu sự như thần.”

“Ta không phải là Triệu Nguyệt,” Giọng nói Vệ Uẩn bình thản: “Ta muốn bảo vệ người nhà của ta, nhưng ta cũng muốn bảo vệ người trong thiên hạ. Cố Sở Sinh, quyền lựa chọn vẫn luôn ở trong tay các ngươi chứ không phải ta. Năm đó ta đã biết chân tướng, nhưng ta vẫn để Triệu Nguyệt đăng cơ làm vua, đó là vì bách tính thiên hạ.”
“Ta cho Triệu Nguyệt lựa chọn, nếu như hắn làm một vị Hoàng đế tốt thì không đi đến ngày hôm nay. Thế nhưng là hắn hoang dâʍ vô đạo, làm dân kêu than. Ta và tướng lĩnh ở tiền tuyến chém gϊếŧ, hắn ở hậu phương lấy sức lực của cả nước để xây dựng Lãm Nguyệt lâu, xem mạng người như cỏ rác, xa xỉ vô độ, chuyện hắn làm là do ta ép hắn sao?”

“Là ngươi để Trưởng công chúa dụ dỗ hắn!” Cố Sở Sinh ăn nói mạnh mẽ: “Nếu không phải do Trưởng công chúa yêu cầu thì sao hắn lại làm chuyện như vậy?!”

Nghe thấy lời này, Sở Du không khỏi cười lên.

Cố Sở Sinh đưa ánh mắt nhìn qua, Sở Du thở dài một tiếng: “Người gây họa cho đất nước lúc nào cũng là nữ nhân, Cố đại nhân, trong lòng ngài, sợ rằng người làm thiên hạ này loạn lên không phải là Triệu Nguyệt mà là Trưởng công chúa nhỉ?”
Cố Sở Sinh mím môi không nói, Sở Du nhàn nhạt nói: “Thế nhưng Lãm Nguyệt lâu không phải do Trưởng công chúa muốn, tăng cường quân bị một cách mù quáng cũng không phải do Trưởng công chúa muốn, rốt cuộc Triệu Nguyệt là ai, đến nay ngươi không nhìn ra được sao? Dù cho không có Trưởng công chúa, Triệu Nguyệt cũng sẽ có lý do khác, sớm muộn gì cũng đi trên con đường này. Ngươi biết tại sao không?”

“Bắt đầu từ ngày hắn đăng cơ, hắn chưa từng cho bách tính một chút sự kính trọng nào. Hắn vì quyền thế mà ngồi lên vị trí này, miễn là cần dùng quyền thế của hắn. Nếu như sau khi hắn trở thành Hoàng đế mà còn không thể để cho hắn hưởng lạc, hắn nhẫn nhịn chịu đựng nhiều năm như vậy, hắn làm sao cam lòng?”

Sở Du làm cho Cố Sở Sinh ngẩn người, hắn ta luôn cảm thấy, cho dù ban đầu Triệu Nguyệt sai rồi, thế như sai thì sai, cũng không thay đổi được, hắn ta muốn tìm ra một con đường tốt nhất đối với tất cả mọi người vào thời điểm bấy giờ, hắn ta luôn cho rằng, Triệu Nguyệt sẽ không sai lần thứ hai.
Nhưng mà hắn ta chưa từng nghĩ tới, nếu như một người ngay cả động cơ cũng là sai thì làm sao có thể đi trên con đường đúng đắn?

Triệu Nguyệt là vì quyền thế trên dưới một người trên vạn người mà đăng cơ, hắn ta không có người thân, không có người yêu, đối với thiên hạ này không có một chút tình cảm và kính trọng nào, bảy vạn hài cốt nam nhi nhiệt huyết trải trên con đường đế vương của hắn ta, hắn ta cũng sẽ không có một chút áy náy nào, người như vậy, sau khi hắn ta có được quyền lực, nếu như không dùng thì làm sao xứng với mưu đồ nhiều năm như vậy của hắn ta?

Cố Sở Sinh không lên tiếng, Sở Du bình tĩnh nói: “Có điều, những chuyện ta nói, Cố đại nhân cũng không phải là không rõ, bây giờ Cố đại nhân tới đây, chắc là đã sớm chuẩn bị rồi, đúng không?”
Sau khi im lặng một lát, Cố Sở Sinh rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ta để Trưởng công chúa giả mang thai, đồng thời hạ độc Triệu Nguyệt. Năm tháng sau, Triệu Nguyệt cũng không thể động đậy nữa, ta sẽ nghĩ cách ngăn chặn thế cục trong triều, cho đến kỳ sinh nở của Trưởng công chúa, ta sẽ tìm đứa bé cho Trưởng công chúa, giả làm con của Trưởng công chúa, sau đó chúng ta phụ tá nó đăng cơ.”

Cố Sở Sinh nói đến đây, trong ánh mắt không có một chút gợn sóng. Sở Du ngược lại vô cùng kinh ngạc, nàng quá rõ ràng tính tình của Cố Sở Sinh.

Cố gia hắn chú ý nhất là huyết mạch hoàng thất, đích thứ chính thống, nhưng hôm nay hắn lại muốn tự tay làm chuyện lẫn lộn huyết mạch?

Sở Du kinh ngạc, Vệ Uẩn lại hết sức bình tĩnh, dường như đã sớm biết mưu đồ của Cố Sở Sinh, hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi nghĩ thoáng được là tốt.”
“Ta hy vọng trong năm tháng này, các ngươi và Triệu Nguyệt đừng có xung đột ở quy mô quá lớn.” Cố Sở Sinh mở miệng: “Có thể không đánh thì không đánh, nếu như muốn đánh,” Thần sắc trong mắt Cố Sở Sinh trở nên ảm đạm: “Thì hãy lấy được Thanh Châu!”

Thanh Châu là địa bàn của Diêu Dũng, sau này Triệu Nguyệt vừa chết, không có Triệu Nguyệt che chở cho hắn ta, Diêu Dũng sớm muộn gì cũng sẽ phản. Bây giờ lấy được Thanh Châu, một mặt là chém đi phụ tá đắc lực của Triệu Nguyệt, một mặt khác cũng là sớm giải quyết tai họa ngầm.

“Ta có thể không đánh, nhưng Triệu Nguyệt sẽ không bỏ qua cho ta.”

Vệ Uẩn nghe được lời này thì mở miệng nói: “Vương gia xưng vương, hắn để ta đi đánh Vương gia, bây giờ ta tự lập làm vương, các phe đều đang quan sát, trận chiến đầu tiên, hắn nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp để áp chế nhuệ khí của ta, nếu không người trong thiên hạ đều sẽ học theo như vậy. Mà trận chiến đầu tiên thiên hạ nhìn vào,” Vệ Uẩn giương mắt: “Ta không thể thua.”
“Ta biết.” Cố Sở Sinh gật đầu, lại nói: “Nhưng trận chiến đầu tiên ta có cách, để ngươi không đánh mà thắng.”

“Ồ?”

Vệ Uẩn hứng thú, Cố Sở Sinh nhấp một ngụm trà: “Người tiên phong trong trận đầu tiên là một người cũ.”

“Ai?”

Cố Sở Sinh giương mắt, nói ra một cái tên khiên cho Vệ Uẩn và Sở Du đều có chút kinh ngạc.

“Thẩm Hựu.”

“Đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách kích động Diêu Dũng xuất chiến, ngươi biết tính tình của Diêu Dũng đấy, một khi thế cục không bình thường, hắn ta sẽ không tiến công. Đến lúc đó chúng ta khuyên Thẩm Hựu hàng ở trận đầu tiên trước, một khi Thẩm Hựu đầu hàng, sĩ khí trong trận đầu tiên sẽ rơi xuống, với tính cách của Diêu Dũng thì tuyệt đối sẽ không tái chiến ngay. Sau này các ngươi đừng kéo dài mà hãy đến thẳng Thanh Châu.”
Tay Cố Sở Sinh chỉ trên bản đồ, hắn ta nhìn Vệ Uẩn, vẻ mặt lạnh lùng: “Lấy được Thanh Châu, sợ là sau năm tháng nữa. Năm tháng sau ta hoàn toàn nắm giữ thế cục trong kinh, sẽ tuyên bố ngừng chiến, bây giờ Trưởng công chúa tuyên bố có con với bên ngoài đoán chừng cũng hai tháng rồi, đợi thêm sáu tháng nữa sẽ có thể lấy danh sinh non để ‘sinh’ ra đứa trẻ kế tiếp.”

“Đứa trẻ này, ngươi tìm từ nơi nào?”

Vệ Uẩn rất có hứng thú, Cố Sở Sinh giương mắt nhìn về phía Vệ Uẩn: “Chỉ dựa vào vương gia phân phó.”

“Nếu như đứa trẻ này là con của ta thì sao?”

Vệ Uẩn thử thăm dò mà hỏi, Cố Sở Sinh giương mắt nhìn hắn, vẻ mặt Vệ Uẩn bình tĩnh, hắn cụp mắt nhìn tay Sở Du, lật tới lật lui ngón tay của Sở Du.

Cố Sở Sinh dường như ngộ ra, một lát sau, hắn ta khẽ cười ra.
“Nếu như đứa trẻ này là con của Đại phu nhân,” Vẻ mặt hắn trịnh trọng: “Cố mỗ nguyện ý xem như con mình, cúc cung tận tụy, phụ tá đến trăm năm sau, giang sơn thịnh thế, thiên hạ thái bình.”