Sơn Hà Chẩm

Chương 121



“Chàng quay lại!”

Sở Du vội vàng giữ chặt Vệ Uẩn đang xoay người muốn đi, nàng có chút dở khóc dở cười: “Chàng đây là nói đi đâu vậy? Đây là lại quản chuyện gì về Cố Sở Sinh?”

Vệ Uẩn không nói lời nào, hắn mặc cho nàng kéo hắn, dường như có chút tủi thân mà nói: “Ta biết trong lòng nàng không bỏ được hắn, ta cũng không có cách nào, thích nàng trước là ta thua, ta có chơi có chịu. Ta không thể đối với nàng như vậy, ta tìm hắn gây sự cũng không được sao?”

“Chàng cái người này…” Sở Du có chút bất đắc dĩ: “Từ đâu ra nhiều suy nghĩ như vậy?”

“Không phải sao?”

Vệ Uẩn quay đầu nhìn nàng: “Nàng biết hắn sẽ đến đây, lại không nói cho ta biết, tự mình ở đó khó chịu, ta cho rằng nàng là vì ta mà có gì không vui, ta hao tâm tổn trí, phí sức dỗ dành nàng…”
Vệ Uẩn càng nói càng khó chịu, nghĩ đến mấy ngày nay Sở Du trằn trọc vào ban đêm, hắn ăn nói khép nép mà dỗ dành, hắn lập tức cảm thấy càng không thể nhịn được: “Ta đây đi tìm hắn.”

“Tiểu Thất!”

Sở Du kéo hắn, cũng không biết làm sao, sự bực bội gần đây đột nhiên tiêu tan đi rất nhiều, nàng kéo hắn, vội nói: “Ta không có vì hắn mà khó chịu, gần đây không vui, chỉ là bởi vì…” Sở Du ngừng lại, Vệ Uẩn giương mắt nhìn nàng, dáng vẻ ‘Ta xem nàng bịa thế nào’, hắn phối hợp nói: “Bởi vì cái gì?”

Sở Du nuốt tên Ngụy Thanh Bình xuống, nhỏ giọng nói: “Ta chính là cảm thấy, lần này có nhiều cô nương tới như vậy, chàng cũng đến tuổi cưới xin rồi… trong lòng ta mới khó chịu.”

Vệ Uẩn ngẩn người, sau đó hắn nhíu mày: “Vậy vì sao Cố Sở Sinh đến mà nàng không nói cho ta biết?”
“Ta cũng không biết là hắn sẽ tới.”

Cái tên Cố Tử Sơ này là do phụ thân của Cố Sở Sinh đặt, hắn ta chưa từng nói cho nàng biết, nếu nàng nói nàng biết, một là sợ sau này Cố Sở Sinh sinh nghi, thứ hai là lại lo lắng lộ ra sự thân mật quá mức ở chỗ Vệ Uẩn.

“Vậy vì sao nàng lại muốn sắp xếp Cố Tử Sơ ở trong viện khách quý?”

“Đây là ai nói với chàng?” Sở Du hơi nghi hoặc một chút: “Lúc ta nhìn thấy tên thì đoán rằng người này có phải là Cố Sở Sinh hay không, cho nên ta chuẩn bị hai phòng, nếu như Cố Tử Sơ đến thì trực tiếp đến phòng khách quý, nếu không phải thì đến phòng bình thường, nào có đặc biệt chuẩn bị phòng khách quý cho hắn?”

Trong lòng Vệ Uẩn cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, hắn nghĩ lại rồi vui vẻ ra mặt: “Hóa ra là nàng sợ ta sẽ dự định thành thân, nếu sợ thì sao nàng không gả cho ta đi?”
“Sao ta lại không gả cho chàng rồi?” Sở Du cười lên, nàng đưa tay chỉnh sửa lại y phục cho hắn: “Không phải là ta không gả cho chàng, ta chỉ chờ gả cho chàng.”

“Chờ” gả cho chàng, chờ tình cảm này nước chảy thành sông, chờ thời cơ phù hợp.

Bây giờ Vệ Uẩn sắp tự phong vương, hắn phải hướng về thiên hạ chiêu binh mãi mã, một thanh danh tốt đối với hắn mà nói là quá quan trọng. Nếu như hắn chỉ là Trấn Quốc Hầu, vậy thì cưới nàng có lẽ sẽ chịu lấy sự chế nhạo đầy Hoa Kinh, cùng lắm cũng chỉ là bị giáng chức phạt lương bổng, trở ngại lớn nhất của nàng và hắn cũng chỉ là sợ Liễu Tuyết Dương không chấp nhận được mà thôi.

Nhưng mà bây giờ lại không giống như vậy nữa, bây giờ đang là lúc ngàn cân treo sợi tóc, thiên hạ phân chia, Vệ Uẩn rất cần thu hút lòng dân thiên hạ, nếu như đạo đức cá nhân của hắn có lỗ hổng, Triệu Nguyệt thổi phồng thêm, các nhà trí thức sợ là sẽ càng thêm do dự, cục diện liền bất lợi đối với Vệ Uẩn. Bây giờ sự việc bảo vệ tính mạng cả nhà là việc mà hơn một nửa thiên hạ đều sẽ làm, Sở Du tuyệt đối sẽ không để bất kỳ sự nguy hiểm không nên có nào xuất hiện, nhất là sự nguy hiểm này… còn là chuyện trăng hoa như thế.
Trong lòng Sở Du xác định, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, dịu dàng nói: “Chàng đừng suy nghĩ nhiều, ta và Cố Sở Sinh đã sớm là quá khứ rồi, ta không phải là người không buông được.”

Nghe thấy lời này, trong lòng Vệ Uẩn an định hơn rất nhiều, hắn đưa tay cầm tay nàng: “Vậy nàng cũng đừng suy nghĩ nhiều, những cô nương kia, ta sẽ không nhìn nhiều.”

Sở Du cười lên, khẽ vỗ mặt hắn: “Chỉ biết nói lời hay dỗ ta.”

Nói xong, nàng rút tay ra rồi xoay người nói: “Được rồi, quay về thôi, sợ là ca ca ta sắp đến rồi.”

“Ừm.” Vệ Uẩn đáp lời rồi đi theo sau nàng ra ngoài.

Chờ quay lại trước cửa thành, cũng không lâu lắm, xe ngựa của Sở Lâm Dương xuất hiện trong tầm mắt. Sở Du vừa nhìn thấy chữ “Sở” phấp phới kia thì xách váy chủ động tiến lên.

Vệ Uẩn đi theo sau lưng nàng, thấy nàng cao hứng đi đến trước xe ngựa, vui vẻ nói: “Ca ca!”
Màn xe được vén lên, trước tiên là để lộ ra khuôn mặt điềm đạm chính trực của Sở Lâm Dương, hắn ta nghiêng người sang bên cạnh, Sở Du liền nghe thấy Tạ Vận mang theo tiếng nức nở từ bên trong vọt ra: “A Du!”

Sở Du nghe thấy lời này rồi trông thấy Tạ Vận xách váy xuống xe, vội vàng kéo nàng: “Con vẫn tốt chứ?”

Sở Du sửng sốt một lát, nàng giương mắt nhìn qua thì nhìn thấy Sở Kiến Xương và Sở Cẩm cũng từ trong xe ngựa đi ra.

“Mọi người… làm sao…”

Suy nghĩ của Sở Du nhất thời có chút hỗn loạn, Sở Cẩm và Tạ Vận vốn nên ở Hoa Kinh mới đúng, cho dù không ở Hoa Kinh thì cũng nên ở Lạc Châu, sao lại theo Sở Lâm Dương cùng tới?

Sở Cẩm biết nàng muốn nói gì, nàng ấy cười cười, dịu dàng nói: “Không phải cái đêm trước khi tỷ đến Thuận Thiên phủ đã bảo ta mang mẫu thân đi sao, ta đi suốt đêm ra ngoài, sau đó trực tiếp đi tìm đại ca, bây giờ nghe đại ca nói muốn tới Bạch Lĩnh, ta cùng mẫu thân và phụ thân cùng nhau đến đây.”
Rời khỏi Hoa Kinh hào nhoáng, Sở Cẩm cũng không mang mạng che mặt, vết sẹo trên mặt nàng ấy đã nhạt đi rất nhiều, phá hủy đi sự xinh đẹp yếu đuối như vậy, lại nhiều thêm một chút khí phách tiêu sái, khiến khí chất cả người nàng ấy chính trực rõ ràng, trông vô cùng thoải mái.

Tạ Vận cầm tay Sở Du, lo lắng mà nhìn nàng nói: “Ta nghe nói các con xảy ra chuyện lớn như vậy, ta rất lo lắng cho con. Con nói xem con đứa nhỏ này, mấy năm nay sao lại không để cho ta bớt lo chứ? Con rồi đến A Cẩm, đời ta đều sắp quan tâm các con đến chết rồi…”

Nghe thấy lời này, Sở Cẩm và Sở Du đều cười một tiếng, đang nói chuyện, Sở Lâm Dương đỡ một nữ tử từ trên xe ngựa đi xuống, nữ tử kia thân mang váy áo dài màu lam nhạt, tư thái thong dong, mang theo sự thanh quý đặc thù của thế gia trăm năm, nàng ấy đi đến trước mặt Sở Du.
Sở Du trông thấy người này thì kinh ngạc hơn: “Đại tẩu cũng tới?”

Nàng biết Tạ Thuần từ trước đến tay có tính tình không quản sự, mỗi ngày chỉ thích ở trong phòng, có thể làm cho nàng ấy ra ngoài, Sở Lâm Dương cũng đã phí hết tâm tư.

Tạ Thuần nghe thấy lời này thì nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cả nhà đều tới, đương nhiên là ta cũng tới.”

“Xem như là đi giải sầu đi.”

Giọng nói Sở Lâm Dương bình thản, hắn ta không để lại dấu vết mà đưa tay khoác lên vai Tạ Thuần, Sở Du trông thấy động tác này thì sắc mặt đen đi.

Tạ Thuần là đích nữ thế gia chính gốc, hoàn toàn không giống với loại người lớn lên ở quân doanh như nàng. Lúc nàng ấy vừa gả vào, nàng thích đi tìm Tạ Thuần chơi, nhưng một bàn tay đã có thể đập cho Tạ Thuần thổ huyết, từ đó về sau Sở Lâm Dương hoàn toàn từ chối để nàng đến gần Tạ Thuần trong vòng một trượng, đến gần sẽ bị đánh.
Đã nhiều năm như vậy, sự bảo vệ của Sở Lâm Dương đối với Tạ Thuần vẫn hoàn toàn như trước đây. Đối với người muội muội này vẫn tàn nhẫn như cũ.

Sở Du có chút bất đắc dĩ mà nhìn hành động của Sở Lâm Dương, Vệ Uẩn tiến lên trước, cười nói: “Người một nhà tới cũng tốt, lâu rồi tẩu tẩu không về nhà, vẫn luôn nhớ mọi người, đại ca mang theo bá phụ bá mẫu vào thành trước đi, chờ đến lúc quay về lại chầm chậm ôn chuyện.”

Sở Lâm Dương nghe thấy lời này thì gật đầu, Tạ Vận lại hỏi Sở Du vài câu rồi một đoàn người mới quay về trong xe ngựa, chờ sau khi tất cả mọi người đi lên rồi, trước khi Sở Lâm Dương đi vào xe ngựa, hắn ta đột nhiên quay đầu, nhìn Vệ Uẩn chằm chằm nói: “Buổi tối ta có việc, muốn đơn độc tìm Hầu gia nói, chuyện, một, chút.”
Câu “Nói chuyện một chút” kia hắn ta nói đến nghiến răng nghiến lợi, Vệ Uẩn cảm thấy có gì đó không tốt, khuôn mặt cứng ngắc, hắn chống đỡ cười nói: “Được, đợi xong việc, ta sẽ đi tìm đại ca.”

Sở Lâm Dương gật đầu rồi đi vào trong xe ngựa. Chờ sau khi đoàn người Sở Lâm Dương rời đi, Vệ Uẩn nhẹ nhàng thở ra rồi quay đầu nói với Sở Du: “A Du, ca ca nàng có đánh người không?”

“Hửm?” Sở Du có chút khó hiểu: “Chàng sợ cái gì?”

“Nàng nói xem nếu huynh ấy đánh cho ta sắp chết rồi, ta có thể đánh trả không?”

Sở Du: “...”

“Yên tâm đi,” Nàng nhàn nhạt nói: “Huynh ấy sẽ không đánh chết chàng,” Nói xong, Sở Du khép hai tay trong tay áo, nhìn về phương xa: “Nếu huynh ấy thật sự ra tay, chàng quỳ xuống ôm bắp đùi huynh ấy mà khóc.”

Sở Du giống như nhớ ra hồi ức rất quá quắt nào đó, nhàn nhạt nói: “Khóc càng lớn tiếng càng tốt.”
Vệ Uẩn nghe thấy lời này thì lại có loại cảm giác đã từng quen thuộc, hắn giương mắt nhìn về phía Sở Du, lo lắng nói: “Hóa ra ca ca của nàng cũng thường xuyên đánh nàng à.”

Sở Du quay đầu, khó hiểu nhìn hắn: “Vệ Quân cũng đánh chàng?”

“Ta có sáu ca ca,” Vệ Uẩn khoa tay múa chân, sau đó nói: “Đại ca ra tay là cực kỳ tàn nhẫn nhất.”

Sở Du cảm thấy, thật sự đúng là không nhìn ra Vệ Quân là loại người này.

Vệ Uẩn nói xong, trong mắt mang theo sự hoài niệm: “Ta thật sự rất nhớ bọn họ.”

Sở Du không lên tiếng, một lát sau, nàng thản nhiên nói: “Sau này có ta bên cạnh chàng.”

Nghe được lời này, Vệ Uẩn nhếch môi cười, hắn rũ mắt xuống nhìn mặt đất, nhỏ giọng nói: “Ừm, ta cũng ở bên cạnh nàng.”

Hai người nói chuyện, Tống Thế Lan cũng đến rồi. Hắn ta ngược lại cũng không nhiều lời, cung kính khách sáo một phen rồi đi vào thành. Lại đợi một hồi, xe ngựa của Ngụy vương cũng đến.
Đội ngũ nghi trượng của Ngụy vương được chuẩn bị dựa theo quy cách của tước Vương, thật ra đều có thể trông thấy cờ xí tung bay, Sở Du và Vệ Uẩn chờ ở cổng, thấy xe ngựa chậm rãi đi đến, xe ngựa màu vàng óng có hai chiếc chạy một trước một sau, chiếc phía trước rõ ràng là lớn hơn một chút, mái hiên của xe ngựa đều được điêu khắc phượng hoàng, giao long ngậm châu, nhìn qua khí thế phi phàm.

Xe ngựa đến cổng, ngoại trừ Vệ Uẩn và Sở Du, tất cả mọi người quỳ xuống chờ Ngụy vương đi ra, một lát sau, người hầu vén màn lên, một nam tử trung niên mặc áo tím đội kim quan từ bên trong đi ra.

Ông ta trông hơn bốn mươi tuổi, chính trực tráng niên, phong thái nho nhã điềm đạm, ngược lại cực kỳ thân thiết. Ông ta từ trên xe ngựa giẫm bậc thang đi xuống, cùng Vệ Uẩn hành lễ qua lại, lúc hai người hàn huyên, Sở Du quay đầu, nhìn thấy có một người bước xuống từ bên trong chiếc xe ngựa phía sau.
Người kia thân mang váy vải bông màu trắng, chải búi tóc, cài một đôi trâm hình chim đa đa bằng vàng, trong miệng chim đa đa ngậm châu, phía sau lại cắm một đôi trâm cài tóc, trâm cài tóc đối xứng hai bên, nhẹ nhàng lay động theo bước đi của nàng ấy.

Nàng ấy vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người cũng không kiềm được mà nhìn qua, dung mạo của nàng ấy rất đẹp, nhưng khí chất cũng rất lạnh lùng, ánh mắt nàng ấy rất lạnh nhạt, nhìn qua giống như không để bất kỳ kẻ nào vào trong mắt, bởi vì như thế nên cả người giống như cũng không ở trong hồng trần này, dù cho đầu đội trang sức vàng lộng lẫy nhưng cũng không che giấu được một thân khí chất thần tiên.

Trên đời này có rất nhiều mỹ nhân, nhưng mà người có thể đẹp đến mức có một luồng tiên khí cũng không tính là nhiều.
Tất cả mọi người nín thở, Vệ Uẩn không khỏi cười nói với Ngụy vương: “Mỗi lần Thanh Bình Quận chúa xuất hiện, xung quanh cũng bị mất đi âm thanh, có nữ nhi như vậy, chắc chắn trong lòng vương gia vui vẻ nhỉ?”

Ngụy vương xua tay cười khẽ: “Phải là nhọc lòng mới đúng.”

Đang lúc nói chuyện, Ngụy Thanh Bình đi đến trước mặt Vệ Uẩn, nàng ấy khẽ gật đầu một cái, Vệ Uẩn vội vàng chắp tay: “Bái kiến Quận chúa.”

“Thương thế lành rồi?”

Ngụy Thành Bình mở miệng hỏi đến mức quen thuộc, rõ ràng là người quen, Sở Du không tự chủ được mà giương mắt nhìn về phía Vệ Uẩn, liền thấy Vệ Uẩn cười nói: “Lành rồi, đã nhiều năm như vậy, cũng xem như lành rồi.”

Ngụy Thanh Bình gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Độc của Nhập Cốt Triền không dễ giải, lành rồi là tốt.”
Ngụy vương bên cạnh cười lên: “Hóa ra người mà năm đó Thanh Bình cứu chính là Vệ tiểu Hầu gia à? Năm đó nó khăng khăng muốn đi Thiên Sơn lấy thuốc, ta còn không cho phép, nếu sớm biết người được cứu là anh hùng đương thời như Vệ tiểu Hầu gia đây, ta nên toàn lực ủng hộ mới phải!”

“Vương gia nói đùa rồi, Quận chúa là thiên kim, ngài lo lắng mới là đúng. Có điều ơn cứu mạng của Quận chúa, Vệ Uẩn suốt đời khó quên.”

Nói xong Vệ Uẩn khom người hành đại lễ, Ngụy Thanh Bình không thay đổi sắc mặt mà nhận lấy, sau khi một đoàn người chào hỏi xong, Sở Du và Vệ Uẩn đích thân đưa bọn họ vào thành.

Chờ đưa Ngụy vương và Ngụy Thanh Bình đi nghỉ ngơi xong, Vệ Uẩn cũng có chút mệt mỏi rồi, nhưng hắn và Sở Du vừa mới trở về đã nghe thị vệ đến báo: “Cố Tử Sơ cầu kiến.”
Vệ Uẩn và Sở Du liếc nhìn nhau, Sở Du suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là hắn đến vì chuyện ở Hoa Kinh.”

Vệ Uẩn gật đầu nói: “Để hắn vào đi.”