Soán Đường

Quyển 5 - Chương 42: Hiếu tử



Cao Bái lập tức nảy ra ý hay, lập tức tiến lên hai bước chuẩn bị mở miệng.

Nhưng đúng lúc này Hám Lăng đột nhiên nói:

- Ngươi là Bán Duyến Quân, chính là Bán Duyến Quân viết ra Tam Quốc?

Không chờ Trịnh Ngôn Khánh nói chuyện, Hùng Đại Hải đã ồm ồm nói:

- Ngoại trừ ca ca nhà ta, trên đời này còn có ai có thể viết ra Tam Quốc?

- Ta tin ngươi.

Hám Lăng lớn tiếng nói:

- Dựa vào ba chữ Bán Duyến Quân, Hám Lăng ta tin ngươi.

Nói xong hắn bước lên phía trước, dồn sức nắm chặt cái đùi trâu, dồn khí vào đan điền, miệng hét to một tiếng.

CHỉ nghe hắn hét lớn một tiếng:

- Lên.

Thạch ngưu trầm trọng lắc lư cử động trên đầu của hắn.

- Được rồi.

Hám Lăng nâng thạch ngưu lên mà còn có thể mở miệng, đi nhanh về phía trước như lưu tinh, tựa hồ không thèm để ý tới thạch ngưu trong tay.

Ngôn Khánh con mắt không khỏi nhíu lại:

- Đại Hải, người này khí lực so với đệ cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Hắn vốn vô tâm mà nói, không ngờ câu này đã chọc giận Hùng Đại Hải.

- Ca ca quá xem thường Đại Hải rồi... hai tay nâng thạch ngưu lên thì tính gì, xem Đại Hải một tay nâng lên.

Trịnh Ngôn Khánh chưa kéo hăn lại kịp thì Hùng Đại Hải đã tiến ra trước tửu lâu, tới trước thạch ngưu một tay nắm lấy đùi trâu, sắc mặt tối sầm, nổi giận gầm lên mọt tiếng, đem thạch ngưu nâng lên đỉnh đầu trong chốc lát người vây quanh kinh hô lên một tiếng.

Vốn tưởng rằng Hám Lăng hai tay nâng trâu lên đã là ghê gớm lắm rồi.

Ai ngờ còn có một người lợi hại hơn, một tay nâng thạch ngưu lên trên đầu.

Dưới chân hắn bước đi như bay, Hám Lăng cũng nghe cuộc đối thoại của Trịnh Ngôn Khánh và Hùng Đại Hải nên kinh hãi nhìn lại.

- Hắc tử, ngươi một tay cử động được, ta không cử động được sao?

Hắn vừa nói chuyện vừa buông một tay ra mà nói lớn:

- Ta không những có thể dùng một tay di động mà còn có thể ném lên, hắc tử ngươi có dám không?

Hám Lăng nói xong, ném thạch ngưu lên không trung, đổi tay tiếp lấy, dưới chân vẫn không ngưng trệ.

Hùng Đại Hải nói:

- Cái này thì đáng gì ta không những có thể ném trâu mà còn có thể múa trâu.

Trịnh Ngôn Khánh không ngờ một câu vô tâm của hắn lại dẫn tới cuộc tranh đầu, nhìn thấy hai người sắc mặt ngày càng đỏ hắn vội vàng phóng ngựa tiến tới:

- Hám Lăng, Đại Hải, hai người mau ngừng lại cho ta.

Hám Lăng và Hùng Đại Hải lúc này mới dừng lại.

Ngôn Khánh ý bảo hai người buông thạch ngưu xuống, sau đó nói với Hám Lăng:

- Theo ta về quân doanh, ta cho ngươi một trăm quan.

- Được.

Hám Lăng mừng rỡ, liên tục gật đầu.

Mãi đến khi Trịnh Ngôn Khánh mang hai đại hán rời khỏi mới có người tiến lên, thò tay muốn dời thạch ngưu nhưng mặc kệ bọn họ cố gắng thế nào thì thạch ngưu cũng không di động nửa bước, đến lúc này bọn họ mới tin rằng, hai đại hán hắc bạch kia đúng là thần lực thiên quân.

Trịnh Ngôn Khánh mang theo Hám Lăng vào trong quân doanh, sai người mang tới 100 quan.

- Cầm tiền đi, nhớ kỹ, mạng của ngươi từ giờ là của ta.

Trịnh Ngôn Khánh thần sắc lạnh nhạt nói:

- Ta phải rất nhanh xuất chinh, cũng phải đem theo ngươi, ngươi có một mẹ già, đem tiền về an trí cho bà ta một phen, vì lần này xuất chinh có thể gặp rất nhiều nguy hiểm, thậm chí mất mạng.

Hám Lăng biến sắc, do dự một chút rồi cầm 100 quan tiền kia.

Nói xong hắn cầm tiền rời đi.

Tạ Ánh Đăng gãi đầu:

- Ngôn Khánh, ngươi không sợ tên này lừa tiền của ngươi, sau đó không trở về sao?

- Hắn nếu thật sự là thế thì thật đáng tiếc cho một thân khí lực.

Ngôn Khánh khẽ nói:

- Ta chỉ muốn biết người này phẩm tính thế nào... yên tâm ngươi không thấy Thẩm đại ca không ở đây sao?

Tạ Khoa lúc này mới phát giác, Thẩm Quang không biết từ lúc nào đã rời khỏi quân doanh.

Hắn không khỏi cười hỏi:

- Ngôn Khánh, ngươi đã sớm đề phòng rồi.

- Ta cũng không phải đề phòng hắn mà chỉ là quan sát xem hắn có phải là người có phẩm tính hay không, có tiền trong tay phẩm tính sẽ lộ ra.

Trịnh Ngôn Khánh trầm giọng nói:

- Người này nói là có thể ở trong trăm vạn quân, lấy đầu thượng tướng.

- Nhưng nếu phẩm tính không tốt, thì cho dù có bản lĩnh bằng trời ta cũng không thể xem trọng. Đợi một chút, Thẩm đại ca sẽ phân biệt thật giả.

Sau đó Ngôn Khánh đem chuyện cho Hoàng Văn Thanh mượn 600 thạch lương thực nói cho Tạ Ánh Đăng.

Tạ Ánh Đăng nghe được không khỏi đau đầu, chuyện này không phải nhỏ... Mấu chốt là phải thao tác thế nào, để không óc người biết rõ.

- Ta có một kế...

Tạ Ánh Đăng nói:

- Chúng ta mỗi ngày đều thay quân, đều có một thời gian là lỗ hổn, sao không mượn cơ hội này thần không biết quỷ không hay đem lương thảo ra ngoài, sau đó đợi đến lúc thay quân lại trả về chỗ cũ. Những chuyện này cần người tâm phúc, cứ để cho Thẩm Quang xử lý... Còn Hoàng Văn Thanh, ta nghĩ hắn cũng vô cùng cẩn thận.

Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ thấy biện pháp này của Tạ Ánh Đăng rất hợp lý.

Vì vậy hắn liền gật đầu đáp ứng, viết một phong thư mệnh cho Hùng Đại Hải trở về huyện Dịch, giao vào trong tay của Hoàng Văn Thanh.

Đêm đó Thẩm Quang trở về quân doanh.

- Thẩm đại ca, chuyện này huynh quan sát thế nào rồi?

Thẩm Quang nói:

- Ta theo tên Hám Lăng kia đến thị trấn, sau đó thấy hắn ghé vào một y quán, rồi sau đó bỏ ra mười lăm quan mua một nơi ở, cuối cùng đi tới thành bắc đỡ mẹ của hắn đến nơi đó. Mẹ của hắn hiện tại đã mù lòa, hơn nữa thân thể vô cùng yếu nhước.

- Thuộc hạ vào y quán nghe ngóng thì biết được mẹ của hắn mỗi lần bị bệnh cần dùng một quả dã linh chi, chi phí rất đắt đỏ.

- Thuộc hạ tới chỗ hắn ở, hỏi một số người quanh đó.

- Mọi người đều nói tên Hám Lăng này là một hiếu tử, có một thân bản lĩnh nhưng lo lắng cho mẹ của hắn nên đến bây giờ vẫn không có chỗ đứng, hiện tại hắn không lo cho mình, thậm chí một bộ quần áo mùa đông cũng không mua.

- Vậy Thẩm đại ca thấy người này có thể theo ta được không?

- Nếu như hắn có thể chiếu cố tốt cho mẹ hắn thì chắc chắn sẽ một mực ra sức vì công tử.

- Vậy sao...

Ngôn Khánh gật nhẹ đầu, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Nếu Thẩm đại ca nói vậy, cũng đáng cho ta hao tổn một phen tâm tư.

Ở một nơi trong huyện thành, tại một gian nhà nho nhỏ có ánh sáng lờ mò, một mùi thuốc nồng đậm truyền tới, chỉ thấy ở trong đó có một lão phụ tóc bạc, đang ở trên giường, nghiêng tai lắng nghe, thỉnh thoảng lại ho khan.

- A Lăng, A Lăng.

Lão phụ đột nhiên kêu lên.

Hám Lăng từ bên ngoài chạy vào:

- Mẹ, mẹ gọi con?

- Con lại đang luộc Dã Linh chi sao?

Hám Lăng ở bên cạnh phụ nhân mà quỳ xuống, sau đó đắp nệm chăn lại cho bà rồi nói:

- Mẹ hài nhi kiếm được tiền rồi, mẹ không cần phải lo lắng.

- Con hôm nay lấy tiền đâu ra mà mua dã linh chi?

- A Lăng con nói thật cho ta biết, có phải con đi ăn trộm không? Nếu là như vậy thì mẹ thà chết đói chết cóng chết bệnh chứ không cần con lo.