Soán Đường

Quyển 3 - Chương 100: 3000 khoảnh ruộng



Trịnh Sĩ Cơ đau khổ nói:

- Ba nghìn khoảnh này ít nhất cũng phải mười lăm vạn quan.

Trịnh Thiện Nguyện cười khổ lắc đầu:

- Sĩ Tắc muốn cả tính mạng của người ta.

Trịnh Thế An lãm yêm nô kia hiện tại đã vào tộc hội, giao tình thâm hậu với hơn nửa gia tộc, truyện này nếu như hắn mà truy cứu thì thật không hay.

Đến lúc đó, đừng nói là mười lăm vạn quan, chỉ sợ cả tộc phòng chúng ta đều bị tiêu diệt.

Nhịn một chút là chuyện cấp bách, hiện tại cần phải dẹp lửa giận của lão yêm nô kia đi.

Thế gia đại tộc, con đường làm quan chỉ là bề ngoài sản nghiệp mới là chính, Trịnh gia và các thế gia vọng tộc có tài phú vô cùng lớn.

Cho nên thời Tùy Đường đối phó với thế gia đại tộc thường thường không phải đuổi cùng giết tuyệt mà là đoạt lấy sản nghiệp của bọn họ, khiến bọn họ mất đi sự sinh tồn. Thôi Quân Xước trước kia bị đoạt mất sản nghiệp, không thể có tiền tiêu hàng tháng cho gia tộc, kết quả vô cùng thê thảm.

Trịnh Sĩ C ơ đau lòng không thôi, nhưng hắn cũng biết lời của Trịnh Thiện Nguyện là sự thật.

Trịnh Sĩ Tắc muốn làm người ta tuyệt tử tuyệt tôn, trả lại mười lăm vạn quan vẫn là quá nhẹ.

Trịnh Sĩ Cơ cười khổ gật đầu:

- Đại huynh đã nói như vậy, tiểu đệ chỉ có thể tuân mệnh, mười lăm vạn quan kia hi vọng có thể làm lão yêm nô kia thỏa mãn.

Trịnh Ngôn Khánh cuối cùng đang chờ Trịnh Thế An tới.

Hiện nay Trịnh Thế An đã làm tộc lão của Trịnh thị, tuy nói địa vị của Trịnh Thế An hiện tại khá cao nhưng căn cơ lại không đủ thâm hậu, chuyện này không phải là do nhân mạch bối cảnh mà là do vấn đề ruộng đồng.

Cổ nhân vô cùng coi trọng ruộng đồng.

Dù có gia tài bạc triệu mà không có mảnh đất nào cho mình thì cũng giống như không có gốc rễ, trong lòng thật không yên tâm.

Từ khi hợp tác với Trương thị, Trịnh Thế An không thiếu tiền.

Bằng vào của hàng Hùng Ký, đủ cho Trịnh Thế An không lo vấn đề cơm áo, tiêu dao khoái hoạt nhưng Trịnh Thế An vẫn cảm thấy không yên tâm.

Ở trong gia tộc ông chỉ có 20-300 khoảnh thổ địa, quả thật không coi được.

Có tiền mà không có đất cũng bằng không.

Việc mua bán đất đai lại bị quan phủ khống chế nghiêm ngặt, cho nên chuyện này không thể làm được, hơn nữa ngoại trừ lộ điền của quan phủ thì bên ngoài đã phân phối hết cho các thế gia đại tộc. Đối với bọn họ mà nói, ruộng đất là để bọn họ thu thập người phụ thuộc vào mình, làm cho gia tộc mình lớn mạnh.

Mỗi một khoảnh ruộng đất đều bị các gia tộc và các phòng tranh đoạt kịch liệt.

An Viễn đường sở dĩ hấp dẫn người bên ngoài ngoại trừ phường nấu sắt của Trịnh gia thì cũng nhờ có mấy nghìn khoảnh ruộng ở Lạc Dương, mấy nghìn khoảnh nà đủ để nuôi sống nhân thủ, đã có nhaan thủ thì mới có thể vững chắc. Cho nên đây cũng là khối lợi ích mà thất phòng rất muốn tranh đoạt.

Trịnh Thế An lấy được thân phận tộc lão, nhưng An Viễn đường không cách nào chu cấp đầy đủ ruộng đất cho ông.

Điều này khiến cho địa vị của Trịnh Thế An ở Trịnh thị cũng hơi xấu hổ, mà sau khi Trịnh Sĩ Tắc náo loạn gây ra chuyện cướp giết, Trịnh Ngôn Khánh lập tức liền liên tưởng đến thất phòng, đặt biệt là ruộng đất của Trịnh Sĩ Tắc, Trịnh Ngôn Khánh dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội.

Muợn chuyện của Di Lặc áo trắng, quan phủ bắt đầu càn quét Di Lặc giáo phái.

Kỳ thật cái này chắc chắn sẽ gây áp lực với thất phòng, hắn giả bộ hôn mê ở Yển Sư mà Trịnh Thế An cũng không có hành động gì.

Các phòng đều khẩn cầu tộc lão điều tra chuyện cướp giết ở bạch tước tự.

Nếu như Trịnh Sĩ Cơ không thành thật cắt ra một khối thịt thì chuyện này sớm muộn cũng không thể vãn hồi.

Thế gia vọng tộc có quy củ của thế gia vọng tộc.

Chúng ta tranh quyền đoạt lợi với nhau, nhưng bên trong tất cả đều phải tuân theo quy tắc.

Trịnh Sĩ Tắc cấu kết với Di Lặc giáo cướp giết Trịnh Ngôn Khánh chính là đã vi phạm quy tắc này.

Cho nên mặc dù Trịnh Sĩ Cơ muốn bảo vệ Trịnh Sĩ Tắc cũng không thể nào làm được.

Vì vậy, Trịnh Thế An đã được ba nghìn khoảnh ruộng tốt, đồng thời vững vàng bước chân ở tộc lão.

Chỉ là Trịnh Thế An cũng phải đáp ứng điều kiện là không truy cứu chuyện ở Bạch Tước Tự, coi như chưa bao giờ xảy ra.

Nếu như Trịnh Ngôn Khánh thật sự có nguy hiểm, thì Trịnh Thế An cho dù liều mạng cũng không muốn ba nghìn khoảnh ruộng kia, phải truy cứu đến cùng.

Nhưng vấn đề là Trịnh Thế An đã nhận được tin tức, Trịnh Ngôn Khánh cũng sống tốt không có gì trở ngại.

Cái gọi là hôn mê bất tỉnh chỉ là để cho Trịnh Thế An thu được lợi ích mà thôi. Mà Trịnh Thế An lúc này cũng bất chấp ba nghìn khoảnh ruộng và khu nhà mới xâu, vội vàng chạy tới Yển Sư thăm Trịnh Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh đang sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Bùi Thục Anh dĩ nhiên là người rất thông minh, nàng sau khi tới Yển Sư, nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh tốt đẹp không có việc gì đang gặm đùi gà thì dĩ nhiên là đoán được ẩn tình bên trong, lập tức nàng giận tím mặt, nhéo lỗ tai của Trịnh Ngôn Khánh mà quở trách một hồi.

Cũng chỉ có thể nói là Trịnh Ngôn Khánh không may.

Nếu như đổi lại là bất kỳ người nào khác thì Bùi Chương cho dù cản không được thì cũng nghĩ được biện pháp kéo dài thời gian để Ngôn Khánh chuẩn bị tốt.

Nhưng mà người tới lại là Bùi Thục Anh, chủ nhân của Bùi Chương, mặc dù Bùi Chương là do Bùi Thục Anh để lại để giúp Trịnh Ngôn Khánh, nhưng dù sao nàng vẫn là chủ nhân của hắn, cho nên kết quả là Bùi Thục Anh xông vào trong phòng, vạch trần âm mưu quỷ kế của Trịnh Ngôn Khánh. Trịnh Ngôn Khánh đành phải xấu hổ nhận tội với Bùi Thục Anh.

Thực sự, Bùi Thục Anh làm sao có thể trách tội Trịnh Ngôn Khánh.

Nàng vừa nghe được tin tức Trịnh Ngôn Khánh hôn mê bấ tỉnh thì hoang mang lo sợ, ngay cả cha mình cũng không nói qua, lập tức mang hơn trăm tộc nhân của Bùi thị gia tộc tới đây.

Đối với Trịnh Ngôn Khánh, Bùi Thục Anh có một tình cả không thể nói rõ ràng.

Tiểu lang quân này so với những bạn cùng lứa tuổi thì không giống nhau, rất thành thục và ổn trọng.

Buổi tối hôm đó, Bùi Thục Anh uống rượu say ôm Trịnh Ngôn Khánh, chuyện đó nàng vẫn khắc ghi trong lòng.

Đây là tình yêu nam nữ?

Bùi Thục Anh tuyệt đối không thừa nhận, nàng cho rằng đây là một loại tình thương của mẹ.

Đúng thế, giống như mẫu thân.

- Xú tiểu tử, tuổi nhỏ không lo học cho giỏi lại còn giả bộ hôn mê.

Bùi Thục Anh mỗi khi nghĩ tới chuyện này thì lại không kìm được tức giận mà cằn nhằn, nắm lấy lỗ tai của Trịnh Ngôn Khánh mà quở trách.

- Ngươi có biết vì chuyện này mà sư phụ của ngươi thiếu chút nữa thì huy động toàn bộ quân phủ dưới trướng, dẹp loạn sông Lạc không? Đứa nhỏ này, tại sao ngươi lại không để người ta bớt lo cho mình chứ?

Trịnh Ngôn Khánh im lặng không dám cãi lại.

Bên cạnh Mao Tiểu Niệm chỉ có thể vụng trộm cười không ngừng.

Khó mà có thể nhìn thấy cảnh tiểu thiếu gia giống một tiểu hài đồng như vậy, cảm giác nà vô cùng kỳ diệu, hóa ra thiếu gia thủy chung vẫn là con nít.

Trịnh Ngôn Khánh có nỗi khổ không nói nên lời.

Nhưng mà dù sao người ta cũng từ xa tới, phát hiện ra mình bị lừa trong lòng nhất định không thoải mái.

Aizz nữ nhân...

Thật sự là rất phiền...

Đương nhiên những lời này Ngôn Khánh cũng chỉ thốt ra trong lòng, nếu nói ra ngoài chỉ sợ Bùi Thục Anh lại càng thêm hung hãn cằn nhằn hơn.

Cũng may là ngày hôm sau Bùi Hành Nghiễm cũng đã tới.

Vốn Bùi Thúy Vân cũng đã tới, không ngờ trong nhà nàng lại có một bằng hữu tới thăm, khiến cho nàng không thể không ở lại Lạc Dương tiếp khách.