Soán Đường

Quyển 3 - Chương 99: Giết trịnh sĩ tắc



Nhị Đầu Xà đụng vào Trịnh Ngôn Khánh thì dễ dàng hơn nhiều.

Trịnh Sĩ Tắc nghĩ cách thì rất tốt, nhưng kết quả lại khiến hắn hãi hùng khiếp vía.

Đầu tiên là Trịnh Ngôn Khánh không chết.

Ngược lại Nhị Đầu Xà lại bị táng mạng... chỉ là bản thân của Trịnh Ngôn Khánh đã bị trọng thương, làm cho hắn vô cùng thống khoái, ta dù không lấy được mạng của ngươi cũng phải bóc một lớp da của ngươi. Tuy nhiên kế tiếp truyền tới một tin tức mà khiến cho Trịnh Sĩ Tắc phải kinh hãi.

Hà Nam doãn Phòng Ngạn Khiêm suất lĩnh binh mã tam phủ, tiêu diệt toàn bộ tặc nhân Thủ Dương Sơn.

Chuyện này cũng không tính là gì, nhưng Trịnh Sĩ Tắc lại nhận được tin, Nhị Đầu Xà kia chính là đệ tử của Di Lặc áo trắng, mà chuyện này sau khi xảy ra, Nhị Đầu Xà lập tức bị phán tội danh là tà giáo phản tặc khiến cho Trịnh Sĩ Tắc bị bất ngờ.

Nhị Đầu Xà trở thành phản tặc?

Mình cấu kết với Nhị Đầu Xà, cướp giết Trịnh Ngôn Khánh thì không phải là đồng đảng của phản tặc, phạm vào tội phản nghịch hay sao?

Trịnh Sĩ Tắc bắt đầu sợ hãi.

Hắn ngay lập tức nghĩ tới chuyện hưng suy của gia tộc cho nên không dám giấu diếm.

Ngay lập tức Trịnh Sĩ Tắc tìm tới Trịnh Sĩ Cơ thương nghị mọi chuyện, không ngờ Trịnh Sĩ Cơ sau giờ ngọ lại bị Trịnh Thiện Nguyện mời tới, khiến cho Trịnh Sĩ Tắc phải mệt mỏi chờ đợi.

Sớm biết thế này, lúc trước cần gì phải làm vậy.

- Nhị lão gia, đại lão gia đã trở về, đang ở trong phòng chờ đợi.

Quản gia tiến tới thông bẩm, Trịnh Sĩ Tắc lập tức buồn bã sửa sang lại y quan, cất bước đi ra ngoài.

Hắn theo quản gia đi vào trong hậu viện tiến tới thư phòng của Trịnh Sĩ Cơ, chỉ thấy Trịnh Sĩ Cơ hiện tại đang ở trong đó, bày rượu và thức ăn chờ đợi.

- Đại ca.

Trịnh Sĩ Cơ tiến tới, nhìn Trịnh Sĩ Tắc rồi ý bảo hắn ngồi xuống.

- Huynh đệ, đệ tìm ta có chuyện gì không?

Trịnh Sĩ Tắc nói:

- Đại ca, tiểu đệ gây họa rồi.

Trịnh Sĩ Cơ khẽ nhắm mắt lại rồi thở dai fnois:

- Có phải là chuyện tập kích tiểu tử kia không?

- Sao?

Trịnh Sĩ Tắc cả kinh nhìn Trịnh Sĩ Cơ mà kinh hãi:

- Đại ca, sao huynh biết.

- Muốn người khác không nghe, chi bằng chớ nói, muốn người khác không biết chi bằng chớ làm.

Trịnh Sĩ Cơ nói mấy câu này, khiến cho Trịnh Sĩ Tắc nghe xong thì xấu hổ.

- Chuyện này có những ai biết được?

- Ngoại trừ ta và quản gia phụ tử thì không ai biết.

Trịnh Sĩ Cơ nói xong liền cầm bầu rượu lên đột nhiên dừng lại:

- Sĩ Tắc, đại ca có vài lời muốn nói, không biết đệ có nghe không?

Trịnh Sĩ Tắc vội vàng đáp:

- Huynh trưởng cũng không khác gì cha, ca ca cứ nói đi.

- Những năm gần đây, đệ một mực vì thất phòng mà xuất lực, có thể là tổn hao rất nhiều tâm tư vì thất phòng chúng ta, nhớ năm đó, thịnh vượng phồn vinh, thất phòng chúng ta có rất nhiều tinh anh nhưng hiện tại đã xuống dốc.

- Vi huynh những năm gần đây cẩn thận từng ly từng tý.

- Cũng nhờ đệ giúp, bỏ vô số tâm huyết mới có được thành tựu ngày hôm nay.

- Nhưng lúc này, đệ đã hồ đồ rồi, chuyện lần trước lục phòng sắp đặt, đệ không thoải mái vi huynh cũng rất không thoải mái, đi trăm dặm đường, không ngờ thất bại chỉ trong gang tấc, nhưng ta vẫn cảm thấy chỉ cần cơ nghiệp chúng ta còn, dù lần này thất bại nhưng vẫn có thể có lần sau.

Trịnh Sĩ Cơ nói đến đây liền thở dài một hơi.

Mà Trịnh Sĩ Tắc thì yên lặng lắng nghe, không dám ngắt lời.

- Trịnh Ngôn Khánh hiện tại hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ sau khi tỉnh lại hắn không bỏ qua.

Trịnh Sĩ tắc liền hỏi:

- Huynh trưởng, vậy huynh nói đi, hiện tại đệ nên làm gì.

- Uống rượu đi.

Trịnh Sĩ Cơ rót cho Trịnh Sĩ Tắc một chén rượu, trong lúc rót khẽ run run tay nhưng Trịnh Sĩ Tắc cũng không để ý, nhìn Trịnh Sĩ Cơ mà lộ vẻ chờ đợi.

Trịnh Sĩ Cơ nâng chén rượu lên mà nói:

- Huynh đệ, mời uống rượu.

Trịnh Sĩ Tắc không hề hoài nghi, tiếp nhận chén rượu mà uống sạch.

Sau khi hắn bỏ cốc xuống, trong mắt cùa Trịnh Sĩ Cơ hiện ra vẻ đau khổ run rẩy, cũng rót rượu uống cạn nhưng không biết là do nguyên nhân uống gấp hay nguyên nhân khác mà lập tức bị sặc, kịch liệt ho khan.

- Huynh trưởng huynh không sao chứ?

- Ta không sao.

Trịnh Sĩ Cơ đỏ hoe hai mắt, nắm cánh tay của Trịnh Sĩ Tắc:

- Huynh đệ đừng trách ta.

- Sao?

- Từ Yển Sư truyền tới tin tức, lục phòng đã biết, Nhị Đầu Xà cướp giết Trịnh Ngôn Khánh là do có người chịu bỏ ra vạn quan tiền mua mang hắn, nếu Trịnh Ngôn Khánh chết thì phải có người chịu tội thay, nếu Trịnh Ngôn Khánh còn sống thì cũng cần có người đứng ra, huynh đệ, vi huynh không còn lựa chọn nào khác, vì tương lai của thất phòng, chỉ có thể như vậy.

- Huynh trưởng, lời nói này của huynh là có ý gì?

Cảm xúc của Trịnh Sĩ Cơ đột nhiên ổn định lại.

Hắn nâng hũ rượu tới trước mặt Trịnh Sĩ Tắc, Trịnh Sĩ Tắc mở ra thấy bên trong có hai lá gan thì lập tức kinh hô một tiếng:

- Càn khôn hũ?

- Hồ trung kiền khôn, nhất tử nhất sinh

Ánh mắt của Trịnh Sĩ Cơ đột nhiên trở nên lăng lệ:

- Sĩ Tắc, ngươi nếu không chết thì thất phòng sẽ phải gặp hung hiểm.

- Chuyện của Thôi Quân Xước năm đó vẫn rõ mồn một.

- Vi huynh muốn bảo trụ tông phòng cho nên mới phải bất đắc dĩ.

- Ngươi muốn trách thì phải trách ngươi quá ngu xuẩn, ngay cả lai lịch của Nhị Đầu Xà, chưa điều tra rõ ràng mà đã ra tay.

Bụng của Trịnh Sĩ Tắc đột nhiên quặn đau.

Trịnh Sĩ Tắc trợn trừng hai mắt, phun ra một ngụm máu tươi bắn vào rượu và đồ ăn.

- Người đâu.

Sau khi ổn định tâm thần hắn liền cất tiếng:

- Đem nhị lão gia bí mật an táng, sau đó phái người tới nhà Nhị lão gia, nói rằng nhị lão gia phụng chỉ của ta, ra ngoài quản lý sự vụ.

Tất cả tiền tiêu hàng tháng đều cung cấp cho bọn họ.

Quản gia đứng ở hành lang liền khom người tuân mệnh.

Trịnh Sĩ Cơ quay đầu vào thư phòng, chỉ thấy đằng sau tấm bình phong có người xuất hiện, chính là Trịnh Thiện Nguyện tràn ngập phiền muộn đi tới.

- Sĩ Cơ làm khó cho ngươi rồi.

Trịnh Sĩ Cơ run người lên, cười lớn nói:

- Đại huynh, xử trí như thế không lẽ có vấn đề?

- Trịnh Ngôn Khánh sinh tử không rõ, hiện tại vẫn còn chưa nói được, chuyện này lục phòng chắc chắn không bỏ qua, ta đã chuẩn bị một số tiền để đền bù tổn thất, Sĩ Tắc có hai nghìn khoảnh ruộng, ta sẽ đem danh nghĩa của mình lấy ra một nghìn khoảnh nữa cho đủ ba nghìn khoảnh, quy về danh nghĩa lục phòng.

- Sao?