Sở Vị Ái Tình Đạo Diễn Cùng Ca Sĩ

Chương 35



Vừa qua năm mới, phim điện ảnh "Chủng tộc" liền bước vào giai đoạn tuyên truyền khẩn trương, kế hoạch trình chiếu trên các rạp toàn cầu.

Poster tuyên truyền vừa ra tới, giới giải trí liền nổ tung rồi. Bộ phim nửa năm trước Thủy Nhạc bâng quơ nhắc tới cơ hồ đã sắp bị mọi người lãng quên, hóa ra là do đoàn đội nổi tiếng như vậy thực hiện, mà cô, ở trong phim diễn một vai vô cùng quan trọng.

Đây là bộ phim điện ảnh thứ hai Thủy Nhạc đóng chính, hai lần đều là đạo diễn nổi tiếng, phong cách lại hoàn toàn khác nhau. "Chủng tộc" là một bộ phim khoa học giả tưởng lấy bối cảnh phương Tây rộng lớn, góc độ từ nhân loại kéo dài đến tất cả giống loài trên thế giới, kể về lịch sử nhân loại vào thời đại hồng hoang, con người dựa vào một phần sức mạnh cùng tràn đầy trí tuệ gian nan sinh hoạt giữa các giống loài.

Trong bộ phim này Thủy Nhạc vào vai, trích dẫn một câu trong tạp chí "Điện ảnh thị giới" chính là: Đây là một phim về các sự kiện, Thủy Nhạc đã đắp nặn nên một nhân vật hoàn mỹ xâu chuỗi các sự kiện ấy, vào vai không chỉ ba phần. Về phía nước ngoài, tạp chí có sức ảnh hưởng nhất "Universal" trực tiếp khẳng định: Không thể nghi ngờ, cô ấy sẽ trở thành ảnh hậu quốc tế trẻ tuổi nhất Châu Á.

Nhưng mà những chuyện này cũng không liên quan đến Thủy Nhạc, ngày đầu tiên công chiếu, cô đã đào thoát khỏi tầm nhìn của công chúng. Cô có chuyện càng quan trọng hơn phải làm, về những bức tranh mang về từ đoàn phim của Lam Băng.

"Sư huynh, buổi sáng ngày mai có thể chứ? Em đến đó xem, nghiên cứu cách bố trí thế nào."

"Có thể, anh đã liên hệ bên thiết kế, báo với anh ta ngày mai qua đó cùng nhau trao đổi. Ngày mai anh đến đón em."

"Ok." Thủy Nhạc buông di động, ngồi phịch trên sô pha của Y Ân, rốt cuộc đã có thể yên tâm mà ngủ cả ngày.

"Này, cái tên sư huynh cũ kỹ của em, làm việc cũng được đó chứ." Y Ân đưa cho cô một ly sữa nóng: "Uống nhanh đi rồi quay về ngủ một giấc."

"Tả Tả cũng không ở đây, anh làm gì đuổi em a? Còn có, sư huynh người ta là nghiêm túc chính chuyên có được không?"

Y Ân bĩu môi, tỏ vẻ không dám khen. Vị sư huynh này của Thủy Nhạc, chính là đệ tử của giáo viên dạy quốc họa cho Thủy Nhạc trước kia. Trong giới quốc họa rất có tài năng, ẩn ẩn có phong cách đại sư. Đối với vị sư muội này sư huynh cũng rất chiếu cố, chỉ là làm người quá mức nề nếp, cực kỳ không thú vị, rất không được lòng Y Ân. Đương nhiên, chuyện Y Ân có thích hay không cũng không quan trọng.

"Lần này em vẫn muốn để sư huynh ra mặt?"

"Ừ, dù sao anh ấy cũng quen rồi, em lười ứng phó những người đó."

Lần đầu tiên Thủy Nhạc công khai triển lãm cá nhân, lúc đó cô đã bước vào giới giải trí, vì không để tác phẩm của mình bị phù hoa giới giải trí tiêm nhiễm, đã chọn "mai danh ẩn tích", toàn bộ những chuyện cần ra mặt xử lý đều nhờ sư huynh hỗ trợ.

Cho nên, "Thủy tiểu thư" trong giới hội họa xem như một truyền kỳ nho nhỏ. Bức tranh đầu tiên ra đời đến nay cũng đã được vài năm. Từ đó đến nay Thủy Nhạc đã tham gia rất nhiều triển lãm tranh, mỗi lần trưng bài cũng không vượt quá 5 tác phẩm, hơn nữa vài lần triển lãm chủ đề cũng kỳ ảo bất đồng, cho nên dù được người trong giới đánh giá rất cao, lại ít có người biết về cô.

Nhưng mà càng như vậy, những người sưu tầm lại càng xua như xua vịt. Trước mắt mà nói, tác phẩm Thủy Nhạc đưa ra giá cả vượt trăm vạn đã không ít. Việc này đối với người tư lịch ngắn và sản lượng thấp như cô mà nói, đã là giá trên trời.

Quan điểm của người sưu tầm tranh của Thủy Nhạc chính là: Thủy tiểu thư đã hoàn toàn xóa bỏ biên giới giữa màu nước và mực nước, không chỉ kỷ xảo tinh tế, mà còn sáng tạo ra mỹ cảm trước nay chưa từng có, sau này, nhất định có thể tự lập một trường phái riêng, thiên kim khó cầu.

"Triển lãm bao lâu?"

"Một tháng."

"Để anh tính xem, tháng sau ngày 7 mới khai trương, mà tháng sau ngày 7, phim phóng sự của Lam Băng cũng không sai biệt lắm làm xong hậu kỳ, đúng lúc bước vào giai đoạn tuyên truyền. Chậc chậc, Thủy Nhạc Nhạc, bao giờ em đối với Album của mình dụng tâm được như vậy, anh cam đoan anh sẽ cảm động đến khóc ngất cho em xem!"

"Sữa này quả nhiên có trợ giúp giấc ngủ, đột nhiên em cảm thấy rất buồn ngủ, em về nhà đây, bái bai!"

"Chuyện hội đấu giá Lam Băng có biết không?" Thủy Nhạc đi qua bên người, Y Ân giữ tay cô, hỏi.

"Đến lúc đó tự nhiên biết." Thủy Nhạc dừng chân, hời hợt trả lời.

"Ý của anh là nói, nếu chuyện này Lam Băng biết trước, em có thể chủ động liên hệ hợp tác với đoàn phim, tính toán kế hoạch, hiệu quả tuyên truyền sẽ càng tốt hơn, gom góp tài chính cũng càng nhiều." Dừng một lát, Y Ân xác nhận: "Em làm việc này vì phim phóng sự của em ấy chứ?"

"Không phải." Thủy Nhạc kéo tay anh ra, miễn cưỡng đi ra cửa: "Em làm vì chị ấy."

"Vì sao muốn xem triển lãm tranh của mình phải lén lút như vậy a, thật là!" Thủy Nhạc ghé vào cửa kính xe, nhìn dòng người đang dần thưa thớt bên trong, sắc trời sẩm tối, vô lực oán giận.

"Em hiện tại có thể ra ngoài, hoặc là ngày mai chúng ta đến đây sớm một chút. Tuy là chị bề bộn nhiều việc, nhưng nếu Nhạc Nhạc thích, chị cũng rất vui lòng phụng bồi." Lam Băng "hiểu lòng người" đề nghị.

Phim của nàng quay xong không lâu, tuần trước vừa từ vùng núi trở về, đang bận rộn chế tác hậu kỳ. Hôm nay là ngày triển lãm tranh của Thủy Nhạc khai mạc, mới cố gắng dành chút thời gian ra ngoài. "Mỗi khi tưởng tượng đến, đứng giữa một đám người xem tranh, nghe bọn họ dùng lời hay ý đẹp khen ngợi bạn gái chị, cảm thấy rất tuyệt đó ~ "

"Nhưng mà nghĩ đến, chờ chút nữa trong phòng tranh to như vậy chỉ có hai người chúng ta, phối hợp với không khí nghệ thuật xung quanh, cũng là một chuyện vô cùng lãng mạn a, chị có thấy vậy không?" Thủy Nhạc nịnh nọt nói.

"Đối với một nửa kia dùng loại lời ngon tiếng ngọt qua loa này lấy lòng, có vẻ thật không chân thành, Thủy tiểu thư." Lam Băng tỏ vẻ không ăn bộ này.

Thủy Nhạc nói thầm: "Được lời ngon tiếng ngọt đã không tệ rồi, còn khen chê..."

Lam Băng ôm mặt cô qua, nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi, vô hạn dung túng.

Đợi đến khi trung tâm triển lãm sắp đóng cửa, Thủy Nhạc mới mang theo Lam Băng tìm đến phòng triển lãm của mình. Bên trong quả thật rất trống trải, thật sự có không khí nghệ thuật bao trùm cả căn phòng.

Lam Băng dừng lại trước cửa, bình tĩnh nhìn bảng tên vài giây - "Dồi dào mà bần cùng", thuận miệng hỏi: "Em viết?"

"Em viết bút lông, không đẹp lắm... Đây là sư huynh viết, sư huynh của em rất lợi hại." Thủy Nhạc uyển chuyển tự bộc lộ tài năng, thuận tiện dành lời khen cho vị sư huynh luôn bị Y Ân ghét bỏ kia.

"Lần sau gặp được vị sư huynh lợi hại kia của em, giúp chị cảm ơn anh ấy đã giúp đỡ bạn gái chị nhiều như vậy." Lam Băng quay sang nhìn cô, nghiêm túc nói, lại tự mình đi vào.

Thủy Nhạc mạc danh cảm thấy ánh mắt Lam Băng rất có hàm ý sâu xa, trong lòng đột nhiên hồi hộp, vội vàng chạy theo sau: "Lam, sư huynh của em là nam!"

Lam Băng không nhịn được, cười ra tiếng: "Vậy thì thế nào?"

Thủy Nhạc nhìn nụ cười trên mặt Lam Băng, mới phản ứng lại: "Ý em là...."

"Ừ, chị biết rồi, xem tranh." Lam Băng nhìn cô tựa như nhìn tiểu hài tử.

Thủy Nhạc ngượng ngùng im miệng, nghĩ rằng, em mới không phải đến xem tranh, em là đến xem người xem tranh của em.

Đối với Thủy Nhạc mà nói, những bức tranh đem về từ đoàn phim, thật sự mà nói chân chính tiêu tốn rất nhiều tâm huyết cùng linh cảm sáng tác của cô, được xem là tác phẩm hội họa, chỉ có ba bức. Số còn lại, bất quá là vì thể hiện chủ đề triển lãm, lấy mục đích vẽ thực vật là chính mới thuận tay vẽ ra, thiết kế hình ảnh.

Ngày đó ở thôn nhỏ trên núi, nghe Lam Băng nói những câu kia, sau này lại thấy được quyển nhật ký của người giáo viên già, quả thật mỹ lệ động nhân. Nhưng mà, chuyện kể trong nhật ký, sao lại không phải là do người giáo viên đáng kính kia thông qua ánh mắt mỹ lệ của mình mà vẽ ra chứ?

Nếu dứt bỏ cảm tính, bạn sẽ phát hiện, xinh đẹp chẳng qua là một đoạn lãng mạn ngắn ngủi giữa dòng thời gian lâu dài, hoặc là một nháy mắt do tâm tính thiện lương của con người bắt giữ mà thành. Giữa những khoảnh khắc nháy mắt và đoạn ngắn này, càng nhiều chính là những thứ thường thường bình thản, thậm chí có đôi khi xấu xí. May mắn là, những thứ không trọn vẹn đa số đều có thể được sửa chữa, chỉ cần bạn nhìn thấy được, hơn nữa nguyện ý nhìn.

Cho nên khi Thủy Nhạc đem những phần không trọn vẹn kia họa ra, sắc thái diễm lệ đan xen trong những đường cong xám trắng cùng bóng tối. Tỷ như, bức rèm che phong cách cổ xưa đong đưa nhè nhẹ trong mưa, đối lập với con đường lầy lội nửa bước khó đi bên cạnh. Tỷ như, dưới ánh mặt trời sáng lạn, bên cạnh khóm hoa dại xinh đẹp không biết tên, là đồng ruộng hoa màu héo rũ. Tỷ như, dưới vách núi treo leo sừng sững, là con đường núi gồ ghề bị đất đá trên núi sạt lỡ chặn ngang. Tỷ như, trên tường rào bằng đá bò đầy giàn dây leo tràn ngập sức sống, là ông lão già nua đã không còn sức bên trong.

Lam Băng dừng chân trước những tác phẩm đó, so với trước đây tâm trạng lại hoàn toàn bất đồng. Sự bần cùng được thủ pháp tả thực vạch trần ra trước ánh sáng, là vô cùng động phách kinh tâm. Nhưng chúng cũng không phải hận thù ác ý của người họa sĩ trẻ với cuộc sống, mà là sự từ bi qua năm tháng thăng trầm. Nhưng mà người họa sĩ của nàng trẻ tuổi như vậy, lại thấy rõ cực khổ cùng xót thương. Cô ấy không phải dựa vào lý thuyết và suy luận để cảm thụ, mà là đến từ những ký ức đau điếng người từ sâu trong ký ức thời còn bé.

Lam băng lã chã rơi lệ.

Thủy Nhạc hoàn toàn hoảng. Không biết làm sao nhìn nàng, cũng không thể gọi ra nàng, càng không dám đi lau hàng nước mắt xẹt qua hai má nàng.

Lam Băng lại nhìn cô ôn hòa nở nụ cười, nắm lấy tay cô đặt trên tim mình: "Thủy Nhạc, mỗi một lần chị đều cảm thấy sẽ không có thời khắc nào so với bây giờ chị càng yêu em, chị thật khờ." Nàng nói. Sau đó dùng sức ôm cô vào lòng.

Thủy Nhạc thuận theo hai tay vòng qua eo nàng, nhắm mắt lại, tinh tế thưởng thức từng lời của nàng, cong miệng cười cũng không tự biết.

Lam Băng rất nhanh liền điều chỉnh tốt cảm xúc, rất tự nhiên lau nước mắt trên mặt, sau đó năm tay Thủy Nhạc đi đến trước một bức tranh - "Phòng có hai người". Nàng đã nhìn thấy bảng phác họa, nhưng lại không tưởng tượng được sau khi phối màu ánh sáng lại tuyệt vời như vậy. Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng nhè nhẹ chiếu vào từ cửa sổ phản xạ ra màu vàng kim, phảng phất bay qua sàn nhà cùng mép giường, tựa như một ánh mắt điềm tĩnh an dật, đang nhìn chăm chú vào Lam Băng giờ khắc này, làm nàng như hoảng hốt trở lại ngày hôm đó, nhìn thấy bóng lưng chuyên chú kia, cũng thấy được ánh hoàn hôn kiều diễm ngày hôm ấy.

"Không biết Thủy tiểu thư bán bức họa này thế nào, chị rất muốn mua nó, chân thành gìn giữ." Mắt Lam Băng không rời bức họa nửa giây, u u mở miệng.

"Nhận được ưu ái của đạo diễn Lam Băng, nhưng ngại quá, bức họa này, không bán."

"Nga, vì sao thế?" Lam Băng thật bất ngờ, rốt cuộc quay đầu nhìn cô. Thủy Nhạc cũng tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, điềm nhiên đáp hai chữ.

"Tặng người."

Lam Băng lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, lại quay đầu nhìn lại bức họa kia, một lát sau, thản nhiên nói: "Đáng tiếc."

Thủy Nhạc cúi đầu, ý cười nhẹ nhàng, cơ hồ không lộ ra dấu vết, lát sau, kéo kéo góc áo nàng nói: "Đi thôi, sắp đóng cửa rồi."

Ngồi trên xe, Thủy Nhạc thắt dây an toàn, chờ Lam Băng lái xe khỏi bãi đỗ, đột nhiên hỏi: "Phim phóng sự tên gì?"

"Cô giáo của em."

"Còn tên quỹ từ thiện?"

"Giống vậy."

"Ừ, tên này rất hợp ý em!" Thủy Nhạc giả vờ giả vịt gật gật đầu: "Khi nào công bố?"

"Cuối tháng công bố, đồng thời thành lập quỹ từ thiện cùng tên, giữa tháng sau sẽ chính thức công chiếu."

"Nhanh vậy sao?" So với dự tính của mình nhanh hơn chút, nhưng rất đúng lúc, lễ đấu giá có thể dời đến ngày cuối cùng của triển lãm tranh.

"Đúng vậy, hậu kỳ không gì nhiều ngoài cắt nối biến tập và phối nhạc, đây là chỗ tốt của việc quay đến một năm. Hơn nữa chi phí rất ít, tất cả chi phí đều dùng cho ăn ở của đoàn phim, ngay cả tuyên truyền cũng không làm nhiều." Lam Băng nghiêm túc vui đùa, quay đầu nhìn Thủy Nhạc một cái: "Sao thế, Nhạc Nhạc muốn giúp chị tuyên truyền cho phim sao?"

"Chị lầm rồi, nhà em ngay cả TV cũng không có, ngay cả xem phim cũng không được a ~ nhiều nhất là lúc phát sóng giúp chị nói vài lời hay, khen chị vài câu."

"Chị nhớ từng có người nói chị rất giỏi tạo kinh hỉ, chẳng lẽ chị nhớ lầm?"

"Chị bị de javu nha...."

Lam Băng dở khóc dở cười.