Sổ Tay Đi Tìm Chết Của Nam Phụ Yêu Diễm

Chương 9



Chu Lương Ngư thế nào cũng không tưởng nổi, đã gặp phải thằng nhãi Triệu Dự Thành này thì thôi đi, vậy mà Yến Đế quanh năm suốt tháng khó ra khỏi cung được một lần cũng tới nốt!

Còn không biết xui xẻo tới mức nào nhìn thấy một màn kinh thế hãi tục của hắn...

Chu Lương Ngư cả người đều hỏng mất, kỳ thật từ sau khi hắn xuyên tới đây vẫn chưa gặp qua Yến Đế lần nào, nhưng có thể đi phía trước Dự Vương và Vân Vương, tuổi tương xứng, còn có bộ dáng giống Yến Vân Tranh vài phần, nhìn như thế nào cũng thấy là Yến Đế chứ chẳng phải ai khác.

Nhưng cái này vẫn next đi, việc quan trọng là nguy cơ trước mắt kia kìa... Hắn còn mặc nam trang!

Vl, nếu làm cho Yến Đế nhìn ra được cái gì, hắn về sau không có cách nào vui chơi nữa không nói, mạng nhỏ có khi còn không giữ nổi.

Vì thế... Một giây ngay tại thời điểm mấu chốt, Chu Lương Ngư đưa ra một quyết định lớn mật.

Làm một công tử ca phong lưu, có mị lực, phải lưu manh đến độ không thể không ăn thông nam nữ được.

Chu Lương Ngư nháy mắt, một lần nữa đem tầm mắt của mình lôi trở về, phảng phất như không thấy được đoàn người Triệu Dự Thành, hắn tiếp tục "thâm tình chân thành" nắm tay béo của Thượng Giai quận chúa, nhìn khuôn mặt vì kích động mà vặn vẹo thành một khối bánh mì loại lớn của nàng ta, ép thanh âm tới cực thấp, khó phân nam nữ, lại cảm động lòng người: "Giai Giai, ngươi biết không? Ngay chớp mắt cầm tay người, sự mềm mại ấy, ánh mắt trong sáng sạch sẽ ấy, ngươi tốt đẹp như vậy... khiến ta hoàn toàn trầm mê trong đó không có cách nào tự kiềm chế..."

Thượng Giai quận chúa lệ nóng doanh tròng, trang dung trên mặt bung thành một đoàn, làm dạ dày mọi người quay cuồng kịch liệt: "Công tử ~~~"

Nhưng làm mọi người thiếu chút nữa nôn ra chính là lời nói của Chu Lương Ngư, đặc biệt là Yến Đế, dưới chân ông ta lảo đảo một cái, đỡ Vân Vương cũng choáng váng vẻ mặt mộng bức: "....." Không được, mau đỡ trẫm, trẫm cảm thấy mình hơi chóng mặt...

HÌnh ảnh này có chút cay đôi mắt, lời này có chút cay đôi tai.

Chu Lương Ngư phảng phất như không cảm giác được toàn bộ thuyền hoa yên lặng như chết, đôi mắt đào hoa lại "liếc mắt đưa tình" nhìn Thượng Giai quận chúa: "Nhưng là, cho dù ta có đau khổ thế nào, nhưng vẫn có một việc muốn nói với ngươi..."

Thượng Giai quận chúa kích động nói: "Công tử cứ nói! Mặc kệ là cái gì, Thượng Giai sẽ không thèm để ý!"

"Giai Giai ngươi thật tốt ~~" Chu Lương Ngư lại đi một bước về phía trước, hai người dựa càng gần nhau.

Thượng Giai quận chúa nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, tuy rằng bị che hơn phân nửa, nhưng chỉ một đôi mắt, đã câu mất toàn bộ trái tim nàng rồi: "Công tử ~~"

Chỉ nháy mắt tiếp theo, mỹ nam bỗng buông tay nàng ra, ánh mắt "thâm tình" mà lại "bi thống phức tạp" liếc nàng một cái, đột nhiên nâng tay, tháo mặt nạ che nửa mặt cùng ngọc quan vấn tóc xuống, tức khắc một đầu tóc đen xõa tung, tình cảnh kia... đẹp đến mức phảng phất như bức tranh, kinh tâm động phách...