Sổ Tay Đi Tìm Chết Của Nam Phụ Yêu Diễm

Chương 5



Tầm mắt Triệu Dự Thành từ đôi mắt nhỏ đắc ý của Chu Lương Ngư đi xuống, cuối cùng dừng trước khuôn ngực phồng ra của hắn, eo nhỏ bộ ngực sữa, quyến rũ thăng cấp, nhưng mà.... Khuôn mặt tuấn tú không biểu tình của y rốt cuộc quay lại trên mặt Chu Lương Ngư, tiếng nói trầm thấp đúng trọng tâm: "Không tồi."

Chu Lương Ngư: "...." Mịa, cổ hủ đáng chết này đầu bị úng nước? Còn khen hắn? Đây quả thực là thiên hạ kỳ văn a ha ha ha....

Anh đây hoàn toàn là lóe mù mắt y, thuận tiện làm hỏng cả đầu y rồi?

Kết quả thấy Triệu Dự Thành mặt không biểu tình xoay người, dưới cái nhìn choáng váng của văn võ bá quan, nâng bước đi về phía trước, để lại một câu bay bay trong gió: "Ngực không tồi, chẳng qua.... Lương công chúa vẫn nên ngẫm lại cách giải thích cho sự thay đổi trong một sớm một chiều này trước đi."

Chu Lương Ngư: "......" Ca sơ suất!

Chỉ nghĩ làm thế nào dỗi thằng cặn bã này, quên mất sơ hở.

Chẳng qua chỉ vậy đã làm khó được anh đây?

Chu Lương Ngư đỡ cánh tay tỳ nữ, đôi mắt nhỏ sâu kín nhìn chằm chằm đối phương, chẳng qua khuôn mặt của Chu Lương Ngư quá mức quyến rũ, cho dù nhìn chằm chằm người ta như vậy, đáy mắt cơ hồ bốc cháy, nhưng dưới cái nhìn của người khác, vẫn như cũ lười biếng nhu nhược không xương dựa vào người tỳ nữ, khóe mắt xếch lên đầy mị hoặc.

Mọi người cảm thấy không được, máu mũi lại muốn phun, lại luyến tiếc dời tầm mắt đi...

Thời điểm văn võ bá quan si ngốc ngơ ngẩn, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng mang theo táo bạo truyền đến: "Đều đứng ở chỗ này làm gì? Không sợ phụ hoàng sốt ruột sẽ nổi nóng sao?"

Văn võ bá quan nhanh chóng hướng về phía thanh âm truyền đến nhìn lại, liền thấy cách đó không xa, không biết từ khi nào có một cái nhuyễn kiệu của đó, mà trước nhuyễn kiệu, là một thân ảnh cao dài, người thình lình lên tiếng đúng là Yến Vân Tranh.

Chỉ là khuôn mặt tuấn tú của Vân Vương lúc này, quả thực đen như than lò, làm bọn họ sợ tới phát run, tâm tư kiều diễm liền biến mất không thấy, nhanh chóng chắp tay hành lễ, sau đó vội vàng che lại cái mũi che lại cái mũi, nhặt lên hốt bản nhặt lên hốt bản, chạy chậm chạy chậm.

Không bao lâu, người vây xem xung quanh Chu Lương Ngư trong khoảnh khắc chẳng còn ai, đương nhiên không bao gồm Cấm Vệ, bọn họ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đứng thẳng tắp.

Sắc mặt Yến Vân Tranh rốt cuộc tốt hơn một tí, hắn chậm rãi nâng bước đi tới trước mặt Chu Lương Ngư, híp mắt: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi cho rằng ngươi biến thành cái dạng này.... cái dạng này..."

Yến Vân Tranh đại khái là muốn tìm một từ để hình dung nữ tử như yêu tinh trước mặt, nhưng những từ dũng mãnh tiến vào đầu đều không thể chịu được, hắn ta đối diện với đôi mắt đào hoa biếng nhác của Chu Lương Ngư, nhanh chóng nuốt những từ đó đều bị nuốt trở về, nghiến răng nghiến lợi: "Cho dù ngươi biến thành như vậy, bổn vương cũng sẽ không liếc mắt nhìn ngươi thêm một cái đâu!"