Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 7: Đại sự nghiệp của Sở Sở mới bắt đầu



Đợi đến khi Tứ a ca và Sở Sở dùng thiện xong đã là một canh giờ sau, Tứ a ca âm thầm suy nghĩ một chút ôm Sở Sở nói:

“Nàng nếu không muốn vào phủ, ở tại chỗ cũ ta cũng không yên lòng. Sáng mai ta đi Đông phủ nói một tiếng, việc cần làm của a mã nàng liền từchối đi, bây giờ nàng cũng không cần số tiền này, ở gần chỗ của nàng tacó một thôn trang, nàng cùng người nhà dời đến đó đi.” vừa nói sờ sờ mặt của nàng nói: “Nàng có còn nhớ rõ phụ mẫu ruột của mình không, gia tìmcho nàng, nghe khẩu âm của nàng chắc là người kinh thành, không chắc cóthể tìm ra chút tam thân lục cố nhưng cũng không có vẻ nhà nàng khôngcòn ai.”

Sở Sở thầm nghĩ: “cho dù anh có bản lãnh lớn như thếnào chỉ sợ cũng không tìm ra được, nhưng mình cũng không thể nói sựthật”, mỉm cười nói:

“Không cần, thật ra thì điều này cũngkhông có gì, phụ mẫu ta đều mất, vô thân vô cố, ngược lại tự tại vôcùng, không ai quản thúc tốt hơn.”

Tứ a ca lườm nàng một cái nói:

“Tính tình nàng thật vô pháp vô thiên, có người quản, gia còn tĩnh tâmchút. Đúng rồi thơ trên mấy chậu thủy tiên rất là thú vị, gia tìm tất cả điển tịch cũng không có xuất xứ.”

Sở Sở xì cười, lòng nói: anh tìm được mới gặp quỷ đó, đó là Thu Cẩn* viết, nói:

“Ta cũng vậy, không nhớ rõ, cũng nhớ bài thơ kia thôi, không biết xuất xứ.”

*Thu Cẩn 秋瑾 (1877-1907), tên Khuê Cán, tự Toàn Khanh, hiệu Giám Hồ nữhiệp, người Sơn Âm (nay là Thiệu Hưng, Chiết Giang). Năm 1904, sang Nhật du học, năm sau tham gia Đồng minh hội. Về nước tuyên truyền cách mạng. Năm 1907 cuộc khởi nghĩa của Từ Tích Lan thất bại, bà bị bắt và tuẫnnạn.

Vừa nói nghĩ một lát lại nói: “Ngài không cần phải anbài chỗ ở cho ta, tuy nói coi như là người của gia, nhưng ta còn muốndùng năng lực của mình kiếm tiền thay đổi cuộc sống mình và người nhà.”

Trong nháy mắt Tứ a ca giận tái mặt, vừa muốn nổi giận, Sở Sở vội vàngche cái miệng của hắn nói: “Ngài trước không cần nổi giận, ta chỉ khôngnguyện ý làm chim hoàng yến ngài nuôi thôi, ta muốn làm hùng ưng cùngngài sóng vai phi hành, cùng ngài giương cánh trải qua mưa gió.”

Nói xong lời này, Sở Sở cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng Tứ a ca Dận Chânlại cảm động, đem người con gái trước mắt ôm vào trong ngực thật chặt,khàn khàn mà nói: “Được!”

Sở Sở âm thầm may mắn, mình đã đem cả bản lãnh biện luận lúc học đại học cũng lấy ra rồi, nếu như dỗ khôngđược vị gia này mình cũng vô kế khả thi, thật là may. Vì vậy vì Sở Sởkiên trì, Tứ a ca còn tự mình hộ tống nàng trở về nhà.

Lại nóiĐông lão hán cùng Đại Nữu Nhị Nữu đã sớm trở về, Đông lão hán sớm mộtchút đuổi hai tỷ muội đi nghỉ ngơi, quay về đến đông ốc cùng Đông đạinương nói cuộc gặp gỡ hôm nay, Đông đại nương suy nghĩ chốc lát mới

“Sở Sở nha đầu này nên hầu hạ chủ tử, nhưng với tính tình con bé nàychỉ sợ không phải là đứa nghe lời an phận, nếu mà chọc giận Tứ gia, đâychính là Thiên Vương lão tử cũng khó cứu được. Lúc trước cũng ngheTrương ma ma Đông phủ - bà vú của Đông quý phi - nói qua, người con nuôi này của Đông nương nương là một người lãnh tình nghiêm nghị, ngài ấy có thể dung túng Sở Sở sao?”

Nghe được bạn già nói, Đông lão háncũng không nhịn được lo lắng, nếu là người nhà bình thường từ chối cũngđược, nhưng đây chính là hoàng tử Thiên gia, ai có thể cự tuyệt đây?

Hai lão nhân tâm đang treo lo lắng, lại nghe thấy ngoài viện một hồitiếng vó ngựa truyền đến, nghe kỹ lại lần nữa, hai lão nhân vội vàng đira ngoài nhìn, mới vừa mở cửa viện ra, chỉ thấy mười mấy thị vệ đang cỡi tuấn mã đã dừng cách đó không xa, ở giữa là một xe ngựa cao lớn treobốn cái đèn cung đình nhỏ, người trên xe nhảy xuống xách theo một chiếcđèn lưu ly nhẹ nhàng đi về phía Đông lão hán bên này. Theo ánh đèn leolét, Đông lão hán dần dần thấy rõ bộ dạng người tới - là Cao Vô Dung -tổng quản trong phủ Tứ gia - ban ngày đã gặp, sợ tới mức vội vàng quỳxuống hành lễ. Cao Vô Dung hiện tại đâu còn dám nhận lễ của vị này, nhìn ý tứ gia nhà mình đối với Đông cách cách, so với sự cưng chiều củaThuận Trị gia đối với Đổng Ngạc phi không kém hơn bao nhiêu đâu, sớmmuộn cũng sẽ là một chủ tử. Đông lão đầu trước mắt này cũng là ngườinước lên thì thuyền cũng lên, mình cũng không thể đắc tội, mỉm cười vộivàng đưa tay dìu phu thê Đông lão hán nói:

“Này cũng không dám, lão ngài cứ đứng lên đi, Tứ gia nhà ta cùng cách cách nhà các ngài vẫncòn ở phía sau, lão ngài thật là người may mắn!” vừa nói vừa cùng nhauđứng ở một bên chờ đợi.

Sau một lúc lâu, mới nhìn thấy Tứ a cacũng xách theo đèn ôm lấy Sở Sở đi tới, vợ chồng Đông lão hán vội vàngquỳ xuống hành lễ, Tứ a ca giơ giơ tay lên nói:

“Không cần đalễ, sau này sẽ là người nhà, tổng như vậy cũng kỳ quái”. Vừa nói vừaquan sát bốn phía tiểu viện trước mắt một cái, thấy phòng ốc còn rất tềchỉnh, mỉm cười thoáng yên tâm, cúi đầu nhìn chằm chằm Sở Sở nói:

“Hai ngày này, nàng đừng làm gì hết, sáng mai ta sai Văn Viễn tới đây,giúp nàng làm xong chuyện Đông phủ, nàng ở đây suy nghĩ thật kỹ, chuẩnbị làm sao thì làm, nghĩ xong, trước hết thông báo cho ta, ta coi đượcrồi nàng mới có thể làm tiếp, không thể tùy tính tình của mình mà hồ đồ, ta nếu biết tự có biện pháp trị

Sở Sở âm thầm lè lưỡi, thầmnghĩ vị gia này trước sau chênh lệch cũng quá lớn rồi, vốn tưởng rằng là một anh trai lạnh lùng, không nghĩ tới là một bà già. Tứ a ca vỗ vỗgương mặt của nàng, nhìn Đông lão hán gật đầu một cái, liền mang theo cả đám quay về. Phu thê Đông lão hán vội vàng cung tiễn, Sở Sở hướng vềphía bóng lưng Tứ a ca làm mặt quỷ, liền lôi kéo a mã ngạch nương vàonhà, cùng a mã ngạch nương nói đơn giản ý nghĩ của mình, phu thê Đônglão hán hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ nha đầu này thật là một người cóphúc, nhìn bộ dạng Tứ a ca vừa nãy, đó là thương yêu cách cách nhà mìnhkhông sai biệt lắm, chuyện lớn như vậy cũng tùy theo nha đầu này, haingười lắc đầu bật cười. Nghĩ đến dáng vẻ mẹ già của Tứ a ca, Sở Sở cũngnở nụ cười, Đông đại nương kéo kéo đuôi sam của Sở Sở, nói:

“Nha đầu con thật lớn gan, về sau có Tứ gia chống đỡ cho con, a mã ngạch nương cũng yên tâm rất nhiều”

Ba người nói đùa một hồi, liền đi ngủ. Sở Sở trở lại phòng mình, thấyNhị Nữu đã ngủ, Đại Nữu vẫn còn làm việc ở dưới đèn, thấy nàng đi vào,lấy chút nước ấm trên chậu than cho nàng rửa mặt, Sở Sở dọn dẹp xongxuôi, cũng nằm ở trong chăn, nhìn Đại Nữu mất hồn, thầm nghĩ “nha đầunày thật đúng là người trầm ổn, mới vừa rồi mình cùng Tứ a ca động tĩnhlớn như vậy, nàng đều không có hỏi một câu, loại phẩm cách này là mộtngười có thể phó thác, nghĩ tới kéo tay Đại Nữu nói:

“Chị vềsau liền an tâm đi theo ta cùng nhau làm đi, chúng ta có thể chứng minhnữ nhân cũng rất có giá trị, chúng ta phải kiếm thật nhiều tiền, khôngdựa vào nam nhân, chúng ta cũng sẽ sống thật tốt.”

Đại Nữu thật ra là người tính tình chững chạc, đối với lời từ trong miệng Sở Sở giátrị bao nhiêu tuyệt không quan tâm, chỉ là muốn tỷ muội mình không cólưu lạc ăn đói mặc rách là được, có một chỗ an thân cố định có thể kiếmtiền. Mình đã lỡ tuổi kết hôn rồi, nhưng Nhị Nữu còn chưa có gả, dànhdụm cho muội muội thêm chút đồ cưới, tương lai tìm người đàng hoàng cóthể tin được, đem Nhị Nữu gả đi ra ngoài, dù mình có chết đi, cũng cómặt mũi gặp cha mẹ dưới cửu tuyền. Trước kia không có cơ hội, không dámnghĩ chuyện sau này, nhưng chuyện hôm nay trải qua trong phủ, cùng âmthanh mới vừa rồi, mình đã mơ hồ hiểu, mình vào nhà này mặc dù khôngphải là nhà quyền quý gì, nhưng thiếu nữ trước mắt cũng là người có hậuphúc, không nói nàng ấy biết cách kiếm tiền, lúc này nàng ấy lại lọt vào mắt hoàng a ca, cũng đã một bước lên trời. Nhớ năm đó trong thôn mìnhcó một người làm nô tài giữ cửa cho quan thất phẩm ở kinh thành, lúc hồi hương huyện thái gia trong huyện đều kinh động, người đó so với vị Tứgia này kém đâu chỉ là khoảng cách giữa trời và đất. Hoàng là ai a, đólà con trai của hoàng đế, tương lai nói cũng không chừng chính là hoàngđế, coi như không được làm hoàng đế cũng là vương gia, mình và muội muội đi theo thiếu nữ trước mắt này, cả đời sẽ không còn lo lắng nữa, rốtcuộc không bị đói rách sống qua ngày rồi. Nghe Sở Sở nói, nghĩ đến Tứgia lạnh như băng, không thích nói cười, mặc dù chỉ gặp lần đầu, mìnhcũng có thể nhìn ra trong phủ vị gia kia rất quy củ, ngài ấy đối với SởSở dung túng yêu thích, mình chỉ cần tỉ mỉ hầu hạ vị này, coi chừng bổnphận của mình, về sau mình và Nhị Nữu sẽ có đường ra. Nghĩ tới đây, mỉmcười thả công việc trong tay ra, nhìn Sở Sở nói:

“Về sau nô tỳ cùng Nhị Nữu liền theo cô nương, làm nha đầu của cô nương chính là tạo hóa trời ban cho chúng ta.”

Sở Sở đã hao hết miệng lưỡi cùng Đại Nữu đầu gỗ này nói nửa ngày cũngkhông thông, nói mình không phải muốn làm chủ tử, là vì thể hiện giá trị bản thân, thế nhưng Đại Nữu nhìn bình thường thật cơ trí, lúc này chính là người đần không có giới hạn, cuối cùng mệt mỏi, Sở Sở nhắm mắt lại,buông tha đi ngủ, Đại Nữu cũng dọn dẹp nằm xuống, nghĩ tới tỷ muội mìnhvận khí tốt, vẫn cảm thấy giống như nằm mơ.

Ngày thứ hai, lúcSở Sở thức dậy đã đến gần buổi trưa rồi, mở mắt ra nhìn một chút, thấychăn gối của Đại Nữu cùng Nhị Nữu đã xếp chỉnh tề, màn vải trên cửa sổcòn không có mở ra, nhưng ánh mặt trời vàng óng ánh xuyên thấu qua rèmchiếu vào, Sở Sở đoán chừng hiện tại khẳng định không còn sớm. Kỳ quáingạch nương và Đại Nữu sao không có gọi mình, từ ngoài phòng mơ hồtruyền đến giọng nói, rất thấp rất nhẹ. Nghĩ đến hôm nay còn có thậtnhiều việc, vội vàng rời giường dọn dẹp, đại khái là nghe được tiếngđộng của nàng, Đại Nữu đi vào, thấy Sở Sở đã đứng dậy, mỉm cười quayngười đi ra ngoài bưng nước nóng cùng khăn rửa mặt đi vào, chờ Sở Sở dọn dẹp không sai biệt lắm, Đại Nữu cẩn thận thay nàng thắt bím tóc vừanói:

“Sáng sớm Điền quản gia ở phủ Tứ gia liền mang theo mấy gã sai vặt tới, thấy cách cách còn chưa dậy cũng không để cho gọi, trướchết sai người đem thủy tiên của Đông phủ đưa đi rồi, hiện tại ngồi ởphòng ngoài nói chuyện cùng lão gia.”.

Sở Sở không khỏi nở nụ cười, nhìn Đại Nữu cười nói:

“Chị đừng gọi ta cách cách, thiệt là, làm cả người ta không được tự nhiên.”

Đại Nữu, rất nghiêm chỉnh nói:

“Điền quản gia đã nói Tứ gia phân phó, về sau phải gọi ngài là Đông cách cách.”

Sở Sở thầm nghĩ:

“Tứ a ca thiệt là, làm sao ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng muốn trôngnom, vẫn thích kêu tên hơn. Gọi cách cách, cách cách cứ như gọi con gàmái, nhưng những chuyện nhỏ này cứ theo ý anh ta đi, mình cũng đỡ nóinhảm cùng anh ta.” Nghĩ đến chỗ này, quan sát mình đã thỏa đáng, mỉmcười cùng Đại Nữu đi ra ngoài, thấy Điền Văn Viễn cùng a mã đang đangnói chuyện.

Điền Văn Viễn rất tinh mắt, nhìn lên thấy Sở Sở, là cúi chào cung kính nói:

“Đông cách cách cát tường, nô tài thỉnh an ngài.”

Trong giây lát, Sở Sở thấy Điền quản gia ngày hôm qua còn vênh váo đắcý, hôm nay liền khúm núm, thầm than không trách được người người cũngmuốn trèo cành cây cao, đãi ngộ này cách một trời một vực nha, nhưngmình thật không quen, mỉm cười nói:

“Điền quản gia không cầnnhư thế, về sau ta thường cùng làm việc với huynh, huynh như vậy, tacũng không được tự nhiên, huynh cứ xem ta là muội tử (em gái) của huynhlà được, Tứ gia không xen vào điều này.”

Điền Văn Viễn vốn đang thầm nói mình thời vận không tốt, đang làm quản gia của phủ hoàng a cathật tốt, lại điều tới phục vụ một tiểu nha đầu, mặc dù nghe Cao Vô Dung nói vị này bây giờ là đầu quả tim của Tứ gia. Nhưng chỉ là nữ nhân nha, khó bảo toàn ngày mai không nghèo túng, tướng mạo vị này lại vô cùngbình thường, nhưng hôm nay gặp lại phát hiện nha đầu này có chút mônđạo: không nói đâu xa, chính là loại thái độ không quan tâm hơn thua đối xử như nhau, cũng là nhân vật được việc, mình đi theo vị này, đoánchừng lên thẳng mây xanh cũng không chừng, nghĩ tới đây, mỉm cười sảngkhoái đáp ứng.

Sở Sở nghĩ đến mình đã thuyết phục được Tứ gia,mặc dù cuối cùng Tứ gia theo mình, nhưng quân tử một lời hứa, tiểu nữ tử mình cũng muốn làm được. Nghĩ đến chuyện lúc trước mình suy nghĩ, khiđó không có tiền bạc không có nhân mạch, mình cũng không có biện pháp, hiện tại tất cả điều kiện đều có, nên buông tay chân ra làm lớn một hồi đi. Nghĩ xong hỏi Điền quản gia: “Ta muốn tự đi xem thôn trang Tứ giagần đây một chút có được không?”

Điền Văn Viễn sớm được Tứ giaphân phó, chỉ cần vị cô nãi nãi này không ra yêu cầu quá đáng, mình đápứng theo nàng được. Vì vậy đồng ý mang nàng đi nhìn. Sở Sở mừng rỡ, đơngiản ăn chút cơm canh, liền mang theo Đại Nữu Nhị Nữu đi theo Điền Văn.Đoàn người cộng thêm bốn tùy tùng Điền Văn Viễn mang tới, cũng rất đôngđúc làm người khác chú ý, Điền Văn Viễn âm thầm buồn bực: chỉ vì thôntrang Tây Giao này của Tứ gia cách không xa nhà vị Đông cách cách, đi xe ước chừng nửa canh giờ, nhưng cách phủ Tứ gia hơi xa chút. Thôn trangvốn do Khang Hi gia ban thưởng, chung quanh đất đai mênh mông, nói cũngkỳ quái, thế nhưng các cây tiểu mạch, đậu…các loại hoa màu trồng cũngkhông nẩy mầm, cho nên vẫn bỏ hoang. Trong trang ngược lại có một chỗ ly kỳ, phía dưới thôn trang có ôn tuyền thiên nhiên, mùa đông trong phòngcũng không lạnh, không cần đốt địa long, chậu than cũng ấm áp như mùaxuân, cho nên Tứ gia sai người xây suối nước nóng, mùa đông hàng nămcũng tới ở mấy ngày, bình thường cứ như vậy để đó không dùng, chỉ cómười nô tài trấn thủ tại chỗ này, Đông cách cách này muốn tới trong nàylàm gì, chẳng lẽ muốn tắm ôn tuyền?! Nghe Cao Vô Dung nói vị này đã giao hẹn cùng Tứ gia, trong vòng nửa năm cầm hai mươi ngàn lượng bạc, kiếmtiền lời gấp mấy lần. Ông trời ơi, điều này sao có thể, khắp Đại Thanhcó thể kiếm nhiều tiền nhất cũng chỉ có Cửu a ca, cũng không dám nóimạnh miệng thế này, nhưng Tứ gia đồng ý, tùy Đông cách cách giày vò.Mình ở bên cạnh phải cẩn thận hầu hạ, nếu không đến cuối cùng không được việc, nói mình không dùng được cũng không hay. Thời điểm Điền Văn Viễnđang tỉ mỉ tính toán, đoàn người đã đến trước cửa thôn trang. Sở Sở được Đại Nữu đỡ tay xuống xe, ngẩng đầu chỉ thấy một cửa chính sơn đỏ, haibên bày hai con sư tử nhỏ bằng đá đơn giản, cũng không phô trương, phíatrên cửa treo biển màu lam, viết ba chữ “Dung Nguyệt cư” màu vàng to,theo lối viết sấu kim thể*. Sở Sở âm thầm suy đoán đại khái là chữ củaTứ gia, đang đánh giá, Điền Văn Viễn nơi đó đã nhanh nhẹn sai người đitrước gõ cửa rồi, rất nhanh, một hồi tiếng bước chân hỗn loạn truyềnđến, cửa chính chi nha một tiếng rộng mở.

Sấu kim thư – 瘦金书:hay còn gọi là “Sấu kim thể - 瘦金体”, là một thể chữ trong Thư pháp, làloại Chính Khải do Tống Huy Tông Triệu Cát sáng tạo ra trên cơ sở họctheo lối chữ của Nhị Tiết đời Đường. Đặc điểm của thể chữ này là: kếtthể chữ hơi dài, đường nét gầy guộc mà cứng cỏi. Thể chữ này là mộttrong những phong cách độc đáo của nghệ thuật Thư pháp.

Ví dụminh hoạ: Sấu Kim thể - “Nùng phương thi thiếp”: Nùng phương y thuýngạc, hoán lạn nhất đình trung. Linh lộ chiêm như tuý, tàn hà chiếu tựdung. Đan thanh nan hạ bút, tạo hoá độc lưu công. Vũ điệp mê hương kính, phiên phiên trục vãn phong.