Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Theo Anh

Chương 1: Ước mơ của tôi



Tôi tên là Triệu Bảo Châu, năm nay mười tám tuổi, bởi vì tôi có mẹ là người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ được mọi người mến mộ, nên tôilà người giàu có, chưa bao giờ phải lo lắng đến vấn đề kinh tế, cuộcsống sung túc, vô ưu vô lo !

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi không có ý định học lên đại học,bởi vì tôi biết thực lực của tôi không thể học lên đại học được, tôi lựa chọn ở nhà làm sâu gạo, mỗi ngày lên mạng đánh boss, lên QQ tán gẫugiải sầu.

Hôm nay, là ngày Triệu Bảo Châu tôi sinh nhật tròn mười chín tuổi, tôi hoàn toàn già thêm một tuổi nữa !

Ngồi trên xe của nhà, lái xe đưa tôi đến công ty của mẹ, tôi thở dài một hơi "Aiz...",

Mẹ tôi tên là Triệu Chân Ái, bà là một đại mỹ nhân, đồng nghiệp trong giới thương trường nói mẹ tôi được mọi người mến mộ không chỉ vì thựclực mà còn vì vẻ đẹp của bà nữa, một người phụ nữ giàu có trong nướckhông nói, còn một mình nuôi dạy hai đứa con gái, mà hai đứa con gái của bà cũng có ưu thế riêng của mình.

Ưu điểm của tôi thế thôi, đương nhiên cùng internet không thóat đượcquan hệ, tôi ham lên mạng, cả ngày chơi trò chơi trên internet, cho nêntôi nổi danh vì nghiện internet, hơn nữa kỹ thuật tốt nhất trong nhà.

Chị của tôi là Triệu Minh Châu, so với tôi thì có tiền đồ hơn, là nhà thiết kế thời trang, trong giới thời trang cũng có chút danh tiếng, bất quá chị của tôi học ở khoa ý tưởng, nên áo quần chị thiết kế ra chỉ sợngười ta đứng xa mà nhìn, không dám mặc vào !

Công ty kinh doanh của mẹ rất lớn, bao gồm điện tử, đồ chơi, trangsức, thời trang, dường như từng ngành sản xuất đều có cổ phần của mẹ,cho nên mẹ đặc biệt bận rộn với công việc, không có thời gian về nhàquản lý hai chị em tôi.

Hôm nay là sinh nhật của tôi, nhưng mẹ không rảnh để chúc mừng sinhnhật cùng tôi, chỉ điện thoại cho tôi, nói lái xe đưa tôi đến công tycủa mẹ.

Sau khi đến công ty, tôi giẫm đôi giày thể thao hơn mười đồng đi vào, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người tôi đi vào thang máy, bấmsố tầng cao nhất.

Sau khi đến văn phòng của mẹ, tôi nhìn thấy thư ký Trình Hoa, tôi liền đi lên chào hỏi "Chú Trình..."

"A..." Trình Hoa ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi "Nhị tiểu thư,tiểu thư đã đến rồi" Trình Hoa nhìn tôi giống kiểu mẹ tôi nhìn tôi nhíunhíu mày "Chú nói này, nhị tiểu thư không tiêu tiền sao?" Ánh mắt củachú ấy trừng trừng bộ áo quần rẻ tiền của tôi, mà tôi cũng không tứcgiận, aiz, làm người phải có phong cách, không thể giống chị tôi họckhoa ý tưởng được.

"Cháu thích mặc áo quần thoải mái để vận động thôi" Tôi tức giận than thở một tiếng, sau đó quay lại đề tài chính "Cháu muốn gặp mẹ cháu"

Trình Hoa gật đầu, sau đó nhấc điện thoại gọi "Chủ tịch, nhị tiểu thư muốn gặp ngài"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói, sau đó Trình Hoa nói với tôi "Cháu vào đi"

Tôi gật gật đầu mỉm cười, sau đó đi vào phòng làm việc của mẹ.

Văn phòng của mẹ rất lớn, tôi đi vào thì phát hiện bên trong khôngchỉ có mẹ mà còn có một người nữa, mắt vừa nhìn thấy thì tôi ngẩn luôncả người "A, ba ?" Ba và mẹ đã ly hôn từ khi chị em chúng tôi còn rấtnhỏ, trước đây tôi và chị theo họ ba, sau đó hai người ly hôn chúng tôimới theo họ mẹ.

Ba cũng là một công tử, diện mạo rất tuấn tú, khó có vài người có thể so được với vẻ đẹp trai của ba.

Tôi nhịn không được nghiêng đầu nhìn mẹ, vẻ mặt mẹ rất bình tĩnh, mà ba ngồi trên sô pha vẻ mặt cũng vô cùng bình tĩnh.

Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một ý nghĩ: Nếu tôi cùng người yêuchia tay, ngày nào đó gặp lại nhau, thì tôi có thể bình tĩnh ngồi tôinhìn anh, anh nhìn tôi như thế này không ?

Đáp án là:....

"Bảo Châu, đến ngồi bên này" Ba lên tiếng, tiếng nói trầm thấp có từ tính.

Tôi nghe lời, đến ngồi bên cạnh ba, kết quả tôi vừa ngồi xuống thì đã bị ba quở trách "Mẹ không cho con tiền tiêu sao, sao lại mặc loại áoquần này ?"

Áo quần này làm sao vậy ? Không phải giống cave chứ ? Trong lòng tôinghĩ như vậy nhưng lại không nói ra "Đây là phong cách của con"

Ba nói : "Chị của con sẽ không cho là như vậy"

Chị là người siêu cấp hiện thực, chị ấy đã từng nói, lúc một người có tiền mà không biết tiêu xài thì sau này lỡ bị phá sản sẽ hối hận, chonên, tiêu xài được thì cứ tiêu xài.

Cho nên chị đặc biệt tiêu xài, khoa trương cũng đặc biệt, có một nhàthiết kế thời trang nói chị ấy có năng lực, dùng vàng dát vào áo khoác,dùng đá quý gắn trên quần áo, bên trong xe của mình thì gắn đầy đá quý,quả thực là khoa trương đến cực điểm, làm như sợ người khác không biếtchị ấy có tiền không bằng.

"Ha ha" Tôi cười gượng "Gần đây chị ấy đang đuổi theo một minh tinhthì phải" Bị chị của cô theo đuổi thì minh tinh kia chỉ có phát tài.

Ba còn muốn nói gì đó thì bất ngờ mẹ chen vào nói "Bảo Châu, hôm nay là sinh nhật của, con muốn cái gì đây ?"

Ánh mắt của tôi lóe lên, muốn nói nhưng nghĩ đến giấc mộng của tôi mà lọt vào tai mấy vị đại nhân này sẽ thành một đả kích lớn, vì thế tôinhìn không được hỏi "Có phải con yêu cầu gì thì mẹ cũng đồng ý đúngkhông ?"

"Con muốn cái gì ?"

"...Con muốn làm một người bình thường, không ai biết đến để ra xã hội trải nghiệm cuộc sống"

Ba và mẹ cùng sửng sốt, cuối cùng là mẹ mở miệng "Xã hội rất tàn khốc"

Tôi mãnh liệt gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết nhìn mẹ "Mẹ, con thật sự muốnnhư vậy, con không nghĩ cả đời ở nhà làm sâu gạo, con muốn ra ngoài họchỏi, không chừng có thể học thêm được rất nhiều kinh nghiệm"

Ba tôi nói "Con muốn học cái gì, ba mời giáo sư hàng đầu đến dạy cho con"

Tôi lắc đầu từ chối nhìn hai người "Con muốn đến một thành phố khác,đến một nơi không ai biết con là Triệu Bảo Châu, con nghĩ ở nơi con bắtđầu cuộc sống khác..." Ánh mắt tôi chợt lóe lên, có chút ngượng ngùngnói "Nói không chừng con có thể tìm được một nửa yêu thương của mình"

"Bảo Châu, nhiều người môn đăng hộ đối với nhà chúng ta mà con xem cũng không vừa mắt sao ?"

Tôi lắc đầu, cảm thấy điều đó không trở thành sự thật được. Tôi từngnghĩ tới nếu một ngày mẹ bị phá sản, thì tôi không phải trở thành mộtphế nhân sống trong thế giới thượng lưu này sao? Ba tôi thở dài "BảoChâu, con không thể giống chị của con được sao ?"

Tôi lắc đầu.

Mẹ tôi hỏi "Con quyết định rồi chứ ?"

Tôi gật đầu.

Ba và mẹ khó có thể chấp nhận được đưa mắt nhìn nhau sau đó im lặng,ước chừng ba phút sau, mẹ tôi mở miệng nói "Con đã trưởng thành rồi, nên mẹ tôn trọng suy nghĩ của con, nhưng là...Nếu con ở ngoài cảm thấy phức tạp thì hãy trở về !"

Vừa nghe được hai người đồng ý thì ánh mắt tôi sáng rực lên, vô cùngcảm kích nhìn ba mẹ nói "Con cảm ơn ba mẹ". Tôi còn ha ha cười nói "Ba,mẹ, hai người khó có thể gặp nhau, nên con ra ngoài trước, không quấyrầy hai người nữa"

Trước khi đứng dậy rời đi, tôi quay đầu liếc ba và mẹ một cái, liền phát hiện không khí giữa hai người có chút xấu hổ.

Tôi thở dài trong lòng, aiz, ba mẹ à, oan gia giữa hai người đến khi nào mới hòa giải đây?