Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 121: Họa Từ Miệng Mà Ra



Ngồi ở bên trong phòng họp ngoại trừ bang chủ Lý Hắc Hổ ra, thì còn có một số thành viên trụ cột của bang Sọ Hổ. Long Ngữ, Long Kiệt, Huỳnh Khiết, Thái Lân, Lam Nha, Lạn Kha, Huy Đức.

Sau khi nghe được lời của Lý Hắc Hổ thì Lạn Kha lên tiếng.

“Sau trận chiến thảm khốc ngày hôm qua hai thế lực kia khả năng cao đã tổn thất nghiêm trọng, tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt dành cho chúng ta.”

Lạn Kha bề ngoài nhìn giống nữ nhân, lời ăn tiếng nói rất nhỏ nhẹ. Có điều ở trong này không có một ai dám xem thường hắn cả. Nên khi nghe được lời hắn nói thì mọi người đều nghiêm túc cân nhắc.

Những người khác nhìn qua nhau, cảm thấy lời của Lạn Kha cũng rất có lý. Dù sao Chính Nghĩa Hội cùng Mãng Xà Bang đụng độ với cả quái vật cấp cao, cùng với hàng ngàn con quỷ lùn, không có lý gì mà không tổn thất cả.

Có điều ngồi ở đây đều là những kẻ làm việc lớn, bọn họ vào sinh ra tử cũng đã nhiều lần, nên tính cách cực kỳ cẩn thận. Tuy trong lòng đã có suy đoán, nhưng bọn họ cũng không có vội vàng đưa ra quyết định ngay.

Long Ngữ nhìn qua mọi người nói:

“Việc này không thể mạo hiểm được, trước hết phải thăm dò lực lượng của đối phương đã. Chúng ta không thể lại giống những lần trước. Thực lực đối phương còn chưa thăm dò kỹ đã vội vàng phát động tấn công, dẫn tới thiệt hại khó có thể bù đắp.”

Nghe được lời này thì mọi người đều gật đầu tán thành, hai lần trước quả thực bọn họ đã quá vội vàng. Còn chưa tìm hiểu kỹ thực hư của địch ra sao, thấy đối phương chỉ có một người cùng một con biến dị thú, bọn họ lập tức không kiêng kỵ gì mà tấn công.

Ngay lập tức bọn họ phải trả giá đắt, toàn bộ thành viên đi tấn công đều không có một ai quay trở về. Hai lần thất bại đó khiến cho bang Sọ Hổ rung chuyển. Thiếu một chút nữa đã bị bang Búa Rìu ở phía Tây nhân cơ hội thôn tính.

Thái Lân lúc này nhìn qua mọi người đưa ra ý kiến:

“Sự tình lần này chúng ta có thể cùng với người của bang Búa Rìu hợp tác. Trước hết là phải thăm dò ra tình hình của hai thế lực kia, nhìn xem đêm qua bọn họ tổn thất bao nhiêu người, số lượng người bị thương thế nào. Hiện tại còn bao nhiêu người có thể chiến đấu.”

Huỳnh Khiết lúc này cũng nói:

“Hai thế lực kia có móc nối với kẻ thống trị thương Bắc. Nếu lần này đã đi không thể bỏ qua người kia được. Phải kiểm tra xem thực hư kẻ kia như thế nào.”

Nói xong lời này Huỳnh Khiết nhìn về phía Lý Hổ, những người khác lúc này cũng nhìn về phía hắn, đợi hắn đưa ra quyết định cuối cùng. — QUẢNG CÁO —

Lý Hổ nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn về phía bản thân thì khẽ nhíu mày, hắn suy nghĩ rất lâu sau đó mới đưa ra quyết định. Nhìn qua mọi người, hắn trầm giọng nói:

“Lần này đi thăm dò sẽ do hai người Long Ngữ cùng Huy Đức đảm nhiệm. Hai người lấy cớ đi mua lương thực mà tới khu vực phía Bắc. Lần này đến thăm dò nhất định phải điều tra cho ra thực lực có kẻ thống trị phía Bắc, còn có nội tình hiện tại của hai thế lực kia.”

Long Ngữ cùng Huy Đức đứng dậy, bọn họ nghiêm túc nói:

“Rõ, thưa bang chủ.”

Lý Hổ nhẹ gật đầu, hắn nói thêm:

“Mọi người đi chuẩn bị đi, ta sẽ điện đàm với bang chủ của bang Búa Rìu, để bọn họ cũng phái người tới căn cứ phía Bắc. Nhưng ghi nhớ một điều, làm cái gì cũng không được quá phận, nơi kia không phải địa bàn của chúng ta, nếu có chuyện gì xảy ra ở đó thì không ai có thể cứu được hai người.”

Long Ngữ nói:

“Bang chủ yên tâm. Chúng tôi biết phân nặng nhẹ, sẽ không để xảy ra chuyện.”

Lý Hổ gật đầu nói:

“Tốt! Đi làm đi.”

Lời này vừa dứt thì cuộc họp cũng kết thúc. Trong khi hai người Long Ngữ cùng Huy Đức trở về chuẩn bị nhân lực để tới khu vực phía Bắc, thì Lý Hổ lại đi gọi điện cho Đàm Hưng bang chủ bang Búa Rìu. Về phần những người khác thì quay về với những công việc thường ngày.



Khu vực phía Bắc - Căn cứ của Thiên Anh.

Trong khi Thiên Anh đã đi ngủ thì ở bên ngoài lại đang rất tất bật. Mọi người sau khi được ăn no xong thì bắt đầu làm việc. Do đã từng trải qua cơn đói kinh khủng hành hạ, nên hiện tại bọn họ rất gắng sức để làm việc kiếm một cân thịt.

Bọn họ vừa dốc sức làm, lại còn cẩn thận từng li từng tí, hơn nữa còn rất biết giữ kỷ luật. Không có chuyện chen lấn, xô đẩy lẫn sau. Càng không có chuyện gây sự làm mất đoàn kết. — QUẢNG CÁO —

Hơn một ngàn người cùng nhau làm việc, ai nấy đều dốc sức làm nên chiến trường rất nhanh đã được thu dọn hơn một nửa.

“Rầm rầm…” “Rầm rầm…’’

Từng cổ thi thể của bọn quỷ lùn xanh được ném lên trên thùng xe, không bao lâu đã đầy một xe tải lớn. Ngoài những xe chở thịt, còn có những xe chở vũ khí.

Cốt giáp cùng với binh khí của bọn quỷ lùn cũng là một dạng chiến lợi phẩm. Thứ này tuy không tiện dụng như súng đạn, nhưng vẫn rất có ích trong thời kỳ khó khăn này.

Chính Nghĩa Hội cùng với Mãng Xà Bang không phải là không có người biết cầm súng, mà là do vũ khí thiếu thốn, lại còn không đủ lương thực để tuyển dụng thêm quân lính.

Nay chiếm được vũ khí cùng áo giáp của bọn quỷ lùn xanh, bọn họ có thể tổ chức một chi dân quân tự vệ, giúp bọn họ canh giữ căn cứ, trong khi lực lượng tinh nhuệ đi ra ngoài làm nhiệm vụ.



Ba giờ chiều.

Vốn Lệ Vi cho mọi người một ngày để dọn dẹp xong chiến trường, nhưng chỉ mất không tới mười tiếng bọn họ đã hoàn thành xong nhiệm vụ.

Hiện tại trên chiến trường cũng chỉ còn lại chiến lợi phẩm của Thiên Anh mà thôi. Nhìn thấy ánh mắt nóng rực của mọi người khi nhìn về phía chiến lợi phẩm của Thiên Anh, đốc công không khỏi trầm giọng nói:

“Tôi cảnh cáo, đừng nên đánh chủ ý xấu lên những thứ không thuộc về mình.”

Lúc này có một tên nam tử vẻ mặt hơi gầy, bộ dạng gian xảo nhìn về phía đốc công hỏi:

“Đốc công đại nhân! Con quái thú này không phải do Chính Nghĩa Hội cùng Mãng Xà Bang hợp lực mới giết được sao? Như thế nào lại phân cho người kia. Như vậy không phải có lỗi với những anh em đã ngã xuống sao?”

Lúc này một thanh niên khác đứng ở bên cạnh tên vừa lên tiếng cũng phụ họa theo: — QUẢNG CÁO —

“Đúng vậy! Con quái thú này là do tất cả mọi người dùng tính mạng để bắt được, sao lại phân cho một người.”

Tên đốc công nghe được lời này thì nhướng mày, có điều hai tên vừa lên tiếng đều là họ hạng với thành viên trong lực lượng chiến đấu, nên hắn cũng không dám làm quá.

Nhưng đúng vào lúc này, phó bang chủ Lê Hùng xuất hiện. Vốn vẻ mặt của Lê Hùng đang rất tốt, nhưng khi nghe được lời nói của hai tên kia thì sắc mặt hắn liền sầm lại.

Những người khác nhìn thấy Lê Hùng xuất hiện thì vội cung kính chào:

“Kính chào phó bang chủ.”

Lê Hùng đi tới trước mặt đám đông, sau đó nhìn thẳng vào hai người vừa mới lên tiếng lúc trước. Hai người kia bị hắn nhìn thì cả người run lên. Hai chân cũng nhũn ra đứng không vững.

Lê Hùng cũng không có nhiều lời, hắn lúc này phất tay chỉ đạo hai tay súng ở phía sau.

“Mang đi thẩm vấn, điều tra xem có phải nội gián tới từ thế lực khác hay không.”

Hai người kia nghe vậy thì sợ xanh mặt, bọn họ quỳ xuống cầu xin nói:

“Phó bang chủ tha tội! Phó bang chủ tha tội! Hai người bọn tôi không phải là gián điệp.”

Lê Hùng nhướng mày quát:

“Không phải là gián điệp làm sao lại cố ý kích động lòng người, chia rẽ đoàn kết nội bộ. Đến lúc này còn già mồm, mang di.”

Mấy tay súng phía sau Lê Hùng tiến lên, không nói một lời dùng súng chỉ thẳng đầu hai tên kia. Hai tên kia vốn còn định nói gì đó, nhưng bị súng dí vào đầu thì không dám mở miệng nói ra dù chỉ một câu.

Bọn họ sợ vừa nói ra một câu lập tức sẽ bị bắn chết. Những người khác chứng kiến một màn này thì cúi đầu xuống. Cũng không ai dám nói tiếng nào. Xã hội bây giờ đã khác xưa, bây giờ ăn nói không cẩn thận cũng có thể mất mạng.