Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 55: Tang thi thời mạt thế 10



Ngô Duyệt tê liệt ngồi xuống, cho đến khi mặt trời lên cao, cô ta khẽ run lên, dường như mới tỉnh lại. Ngô Duyện run rẩy bò xuống. Lên đến tầng sáu, cô ta leo lên trên cửa sổ khiến cho vài người ngồi đó quay đầu lại nhìn, trên mặt họ lộ ra sự kinh ngạc. Trong lúc đó có hai người tranh thủ đi đến đỡ cô ta xuống.

“Cô từ đâu đến đây?”

Ngô Duyệt không nói một lời nào, cũng không hề cảm ơn mà chỉ có đôi mắt đảo tới đảo lui tìm người nhà của mình.

“Anh trai tôi và những người khác đâu?” Cô cất giọng hỏi.

Gia đình họ cũng được coi là nhân vật quan trọng cho nên người biết Ngô Duyệt không ít và đương nhiên họ cũng biết anh của cô ta là ai. Có người chỉ vào một căn phòng nói: “Đợi nhóm người Lôi lão đại, bọn họ đang họp bên trong.”

Ngô Duyệt không có lòng dạ nào để chờ đợi, trực tiếp chạy tới phòng của Lôi lão đại gõ cửa.

Những người ngồi ở đây đều là người sống ở tầng năm, số người không nhiều, chỉ có năm người. Những người khác đều ở tầng bốn, ngoại trừ Ngô Duyệt, cô ta chẳng ở đâu trong hai tầng đó.

“Ai...”

Mẹ của Trần Bính thở dài, nhìn cánh cửa lo lắng.

“Ngô Duyệt, đừng gõ cửa nữa, bọn họ có chuyện quan trọng cần nói, đừng không hiểu chuyện như thế.”

“Trân Trân bị cướp đi rồi, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Cướp đi rồi thì không thể trở lại sao? Tôi thấy Trân Trân cũng là tình nguyện đi, anh xem, cô ấy không hề quay đầu lại.”

“Xuỵt, nhỏ tiếng một chút.”

Sau đó liền có người giật mình thấp giọng hỏi: “Chị Trân Trân làm sao?”

Người biết chuyện kể dăm ba câu vì thế mọi người mới hay rằng tối hôm qua có ba chiếc xe đến toàn nhà này, lúc rời đi chở thêm cả Tằng Trân Trân.

“Bọn chúng đúng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Lúc ấy dị năng của nhóm người Lôi ca cũng cạn kiệt, không còn cách nào phản kháng lại.”

“Sao bọn chúng có thể nắm bắt đúng thời cơ như thế? Đúng lúc tang thi chuột tấn công vào, ngay sau đó thì chúng tới.”

“Sao cái đầu này của tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?”

Lôi Thành cũng biết được bên trong chuyện này có gì đó không bình thường.

Nói là họp nhưng cuộc họp này mở ra cũng chẳng thu được gì.

Trong phòng chỉ còn Lôi Thành, Trần Bính, Ngô Diệu và Lục Vĩ. Những người khác đều đã chết hết. Bọn họ gắt gao núp ở nơi hẻo lánh mà Trần Bính tiêu hao hết dị năng để vây quanh, lắng nghe những tiếng nhai nuốt bên ngoài, gần như sụp đổ.

Lúc ấy, có một đám người tới, giết sạch những con chuột Zombie còn sót lại và lấy cái giá đó là mang Tằng Trân Trân đi. Bọn họ không chỉ thích thú với không gian của cô ấy mà còn thích thú với cả những vật liệu bên trong.

Tất cả những tích góp thoáng cái đã thành không càng đừng nói đến vợ của mình bị người đàn ông khác cướp đi, vô cùng nhục nhã.

“Khẳng định là có chuẩn bị mà đến, nói không chừng những con tang thi chuột kia cũng là vết tích của chúng.”

Lôi Thành trông có vẻ tức giận nói: “Tôi cũng cảm thấy như thế, cạnh đây nhiều tầng như thế vậy mà hết lần này đến lần khác bò lên tầng bốn tầng năm của chúng ta, nói không có chuyện ẩn khuất bên trong ai mà tin?”

Thế nhưng bàn bạc tới, bàn bạc lui vẫn không tìm ra cách, hiện tại sinh lực của bọn họ bị tổn thương nặng nề. Trong phòng có bốn người, bên ngoài có năm người bình thường, trong đó còn có người già và trẻ nhỏ thì có thể làm được gì?

Nhớ tới một không gian chứa đầy vậy liệu kia, Lôi Thành đau lòng đến nỗi tâm cũng muốn nát. Anh ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Tằng Trân Trân, mong cô ấy sẽ không quên tình cảm của họ, sẽ không thật sự bị lôi kéo.

Thế nhưng người lái xe rời đi rồi, biển người lại mênh mông, gặp lại nhau rất khó?

Mặt Lôi Thành cũng xám trắng, tựa như thời kỳ đầu của quá trình người hoá tang thi, mang theo hơi thở chết chóc nặng nề.

“Hay là chúng ta rời khỏi nơi này đi. Lão Lôi, ý tưởng trước đây của anh, chúng tôi không làm được.” Sau thời gian dài im lặng, Trần Bính đã mở miệng lần nữa.

Bọn họ là anh em tốt, dã tâm của Lôi Thành anh ta đều biết, chiếm cứ một góc thành thị, thông qua săn giết Zombie để đề cao dị năng, sưu tập vật liệu, chiếm đất làm vương... Đây là bỗng nhiên tới tận thế, dị năng thần kỳ đã ủng hộ cho dã tâm.

Thế nhưng, hiện tại họ đã thất bại, chỉ còn hai bàn tay trắng, đồ ăn hôm nay còn chưa biết kiếm ở đâu ra.

Lực lượng của bọn họ không đủ một mình chống đỡ khu nhỏ này an toàn. Nếu như bọn họ có súng, có pháo, có lực lượng quân sự, vậy cũng tốt! Nhưng quan trọng là bọn họ không có, chuột Zombie thực ra cũng không khó giết. Tang thi chó gặp phải ngày hôm đó mới khó khăn.

Tuy nhiên số lượng rất lớn, mọi người đều mệt mỏi để ứng phó với chúng. Nếu không có sát thuơng quy mô lớn sẽ không có cách nào giải quyết một đám chuột đông đúc kia.

Trần Bính đưa ra đề nghị của mình sớm nhất: “Chúng ta nên đi tìm khu vực an toàn của chính phủ, cả nước lớn như thế, nhất định sẽ có khu vực an toàn.”

Sau khi nói xong anh ta cẩn thận quan sát biểu cảm của Lôi Thành rồi thở dài một hơi. Anh ta không thể ở lại sát cánh cùng Lôi Thành nữa, anh ta còn có mẹ, còn có con, bọn họ cần nhất là cuộc sống ổn định và an toàn.

Anh ta muốn dẫn gia đình đi tìm một khu vực nào đó an toàn.

Đúng lúc bên ngoài đang có người gõ cửa, Trần Bính đứng lên vỗ bả vai Lôi Thành, dẫn đầu đi ra ngoài.

Từ lúc Trần Bỉnh nói ra những lời kia, ánh mắt của Ngô Diệu biến đổi liên tục, cuối cùng cũng đi theo Trần Bỉnh ra ngoài.

Còn lại Lục Vĩ đang nhìn bên này ngó bên kia, cuối cùng chọn Lôi Thành- thực lực mạnh mẽ nhất, ngồi im không di chuyển.

“Thế nào? Phải làm sao?” Thím Trần ngóng hỏi con trai mình.

Trần Bỉnh lắc đầu với bà rồi đưa tay sờ tóc của con gái nói: “Con định đi về phía bắc Lục Đồng, con nhớ chỗ đó có quân khu, nhất định sẽ có khu căn cứ an toàn. Mọi người vào trong đó lập tức sẽ được an toàn.”

Thím Trần là người luôn nghe lời con trai, bà nghe thế liền gật đầu nói: “Đi! Còn A Thành đâu?”

“Con nhìn bộ dáng của anh ấy, có lẽ là không muốn đi.”

Thím Trần đã hiểu, gật đầu: “Cũng đúng, Trân Trân còn ở nơi này.”

Trần Bỉnh lại cảm thấy đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, nhưng suy nghĩ trong lòng anh ta không thể nào đứng đây nói rõ ràng được, chỉ nói với thím Trần: “ Mẹ, con đi xuống xem xe còn ở dưới không, có thể dùng được không, nếu được thì thừa dịp ban ngày chúng ta đi nhanh đi. Còn chuyện đồ ăn...lên đường rồi nói.”

“Được rồi! Mẹ đi thu dọn đồ.” Thím Trần định đi xuống tầng năm, Trần Bính giữ chặt bà lại nói: “Mẹ! Con đi cùng người!”

Ngô Diệu kinh ngạc cùng vui mừng đoàn tụ với Ngô Duyệt. Anh ta vốn một thân một mình, hiện tại đột nhiên thấy rằng mình có một cô em gái còn sống, thật sự là cực kỳ bất ngờ. Đó là mối quan hệ họ hàng duy nhất trên đời này của Ngô Diệu, làm sao anh ta có thể không kích động cho được.

Nghe được những lời Trần Bỉnh, anh ta vội chạy ra tranh thủ thời gian hỏi: “Tôi và em gái tôi có thể đi cùng hai người không?”

Nếu Đồng Lục thật sự có khu vực an toàn, anh ta cũng muốn mang em gái họ vào đó, chung đụng với Trần Bính tốt hơn so với Lôi Thành.

Sự khác biệt là ở Lôi Thành, cái gì mà thành lập thế lực, giành được sự thống trị? Cũng không sánh bằng người thân còn sống. Nếu như lúc ấy anh ta không mặt dày mày dạn đi theo Lôi Thành, mẹ nó, bọn họ sẽ không phải chết. Nếu lúc trước, bọn họ trực tiếp đi tìm khu an toàn, có thể mọi chuyện sẽ khác.

Sự an toàn mà Ngô Diệu theo đuổi đã chôn vùi sinh mệnh một nhà anh ta. Về sau Ngô Hỷ trở thành người phụ nữ của Lôi Thành, sức mạnh mà anh ta theo đuổi đã thấy khá hơn. Thế nhưng rất nhanh đã bị đám tang thi chuột phá huỷ...cha mẹ, vợ con...Có thể nói anh ta là kẻ vô tích sự.

Ngô Diệu chỉ còn lại một người thân là Ngô Duyệt, nhất định anh ta sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.

Trần Bính có chút ấn tượng về anh ta, tuy trình độ dị năng không cao, nhưng dù thế nào cũng là một người mang dị năng hệ hoả, vì vậy gật đầu nói: “Vậy được, cùng đi đi.”

Ngô Diệu cùng em họ xuống tầng thu dọn đồ đạc. Thực sự cũng không còn gì tốt để lấy đi, ví dụ như phòng bếp đã bị mấy con tang thi chuột giày xéo đến nỗi không còn gì tốt sót lại. Rõ ràng là một sinh vật sống chết truy đuổi máu lại dường như còn giữ lại một chút tập tính sinh thời, cho dù không ăn được cũng phải cắn hỏng.

Trần Thẩm nhìn những thứ kia đau lòng muốn chết, liên tục nói: “Đạp quá tệ.” “Quá lãng phí.”

Một lúc sau, mọi người gần như đã thu dọn hết rồi, họ gật đầu rồi giúp nhau xuống tầng.

Dưới tầng, có tổng cộng sáu chiếc xe nhưng chỉ có ba cái dùng được. Vừa vặn Trần Bính lái một xe, Ngô Diệu lái một xem, vẫn còn thừa lại một chiếc.

Cuối cùng, Lôi Thành vẫn không cùng đi với bọn họ, Trần Bính xuống tầng một mình rồi lên xe.

Lúc rẽ ra cửa lớn, Trần Bỉnh nhìn lại thấy bóng dáng Lôi Thành đang đứng trên tầng hai. Anh ta quay lại, tập chung đi theo chiếc xe phía trước.

Một đường đi, bọn họ vừa lái xe vừa chú ý, chỉ có thể gom được một chút đồ ăn linh tinh, đều là người nào nhặt người ấy lấy. Trần Bính và Ngô Diệu cũng không nói gì thêm về chuyển giao thống nhất phân phối các loại.

Trời cũng dần tối, bọn họ tìm một gian nhà trống, Trần Bính đem cửa bịt kín lại vì thế họ qua đêm ở đây tương đối an toàn.

Hẳn là tối qua, những con tang thi chuột đã xuất hiện âm thầm không một tiếng động và tạo nên những cái bóng mờ. Vì thế Trần Bỉnh đưa ra đề nghị rằng phải có người gác đêm.

Ở đây có hai người đàn ông và đương nhiên họ phải đảm nhận công việc canh gác.

Căn nhà trống này có hai tầng, tất cả mọi người đều ngủ trên tầng hai, Trần Bính lại làm một bức tường sắt che lại đặt tại những bậc thang đầu lên tầng hai.

Có hai gian phòng, một gian để cho thím Trần cũng cháu gái ở, gian còn lại là Tô Duyệt sử dụng.

Mãi cho đến lúc bốn giờ, tất cả đều vẫn sóng yên biển lặng, chỉ có một con tang thi vẫn luôn ở ngoài gõ cửa, thỉnh thoảng lại đập vài cái theo nhịp điệu.

Ngày hôm sau họ tiếp tục lên đường, cho đến giữa trưa, vì Ngô Duyệt say xe liên tục nôn mửa cho nên họ tìm một chỗ dừng lại và ăn cơm trưa.

Nói đến Du Hành bên này, sau khi rời khỏi toàn nhà văn phòng, cậu đi thẳng về hướng ra khỏi thành phố. Nơi đô thị khắp nơi đều là cảnh hoang tàn, đâu cũng có tang thi. Cậu một thân một mình, không có đồ tốt gì để che dấu,một người một súng, cũng chẳng cần xuống xe dọn đường.

Chỉ là cũng bởi như thế, vừa lái xe, vừa phải phân tâm để lưu ý, tinh lực trong người tiêu hao rất nhanh. Cậu luôn trong trạn thái cần nghỉ ngơi vì vậy khi đến trưa, cậu tìm một chỗ để nghỉ ngơi.

Không rõ có phải do năm nay vận số của cậu không tốt hay không mà Du Hành vừa mới ăn cơm trưa thì có vài chiếc xe đỗ lại nơi cậu dừng chân. Họ không nói hai lời liền mở cửa xe xuống bắt người.

Du Hành dốc hết sức liều mạng phản kháng, cậu nổ súng giết chết ba người nhưng vẫn không địch lại, đối phương có nhiều người còn có dị năng.

Cậu bị trói chặt bởi dây leo sau đó hai bên mặt trái, mặt phải lần lượt ăn hai cái tát.

“Anh Trang, để tôi giết hắn!! Hắn đã giết nhóm người lão Quý.”

Người đàn ông (âm nhu) cười lạnh nói: “Như vậy có quá lời cho hắn không? Trước hết cứ mang về, đừng lãng phí một vật thí nghiệm.”

Du Hành bị giải đến một căn phòng tối, trong phòng có duy nhất môt cái cửa sổ thì chắn lại bởi tấm ván gỗ được đóng đinh. Cửa vừa đóng, hơi thở không lưu thông, mùi vô cùng khó ngửi.

Cậu bị bắt đi sau khi đã xuống xe, giày bị rơi do va chạm trên đường, gót chân ma sát với mặt đất, bít tất bị mài mòn, da thịt đau đến bỏng rát.

Lúc xuống xe cậu có nhìn qua, toà nhà này có năm tầng, cậu bị giam trong một căn phòng ở tầng ba. Sau khi bị ném vào, cậu đã quan sát xung quanh phát hiện trong phòng còn có mười bảy người khác.

“Mọi người có biết những người kia bắt chúng ta đến đây là gì không?”

Không ai đáp trả câu hỏi của Du Hành.

“Chúng ta đều là những người chịu chung hoàn cảnh, hiện tại cần nhất chính là giúp đỡ lẫn nhau. Mọi người đến trước tôi, có thông tin gì có thể nói cho tôi biết không? Chúng ta có thể cùng thoát khỏi nơi này.”

Sột sột soạt soạt có người di chuyển. Nhưng là đến bên cạnh cậu, đưa tay trói chặt lại khoảng trống trong dây leo, lôi ba lô trên lưng Du Hành ra kéo khoá, tìm đồ ăn bên trong.

Cậu bị vây quanh, rất nhanh đồ vật trong ba lô đều bị lấy đi.

Trong lòng Du Hành trầm xuống, đám người bắt cậu còn không đòi lục soát, giao nộp ba lô vậy mà những người này dường như quen thuộc mà lại đến cướp.

Cậu dùng sức ngồi thẳng lên, nhìn đám người này người tranh ta đoạt, vung tay đánh nhau vì những đồ vật cậu để trong ba lô.

Trong không khí đã có mùi máu tươi.

Rất nhanh cuộc đấu tranh đã có kết quả, người thắng đã ăn rất nhiều thứ. Một người phụ nữ bên cạnh với giọng nói sắc bén tên là Lưu Diễm Diễm vừa ăn bên cạnh cười nói: “Trốn? Trốn không thoát đâu. Anh cũng đừng có xúc động làm người khác chịu chết cùng anh. A, không đúng, là chết sớm hơn một chút. Thật sự là không cần phải nói, ở chỗ này hai ngày anh sẽ hiểu. Chỉ là anh tới rất đúng lúc, hôm nay bọn chúng còn chưa chọn người đâu, anh sẽ được mở mang kiến thức.”

Chỉ có người phụ nữa này mở miệng nói chuyện. Trong bóng đêm, theo giọng nói ấy, Du Hành dường như có thể nhìn thấy trong đôi mắt của cô ta có sự hả hê cùng hoà với địa ngục điên rồ.

Rất nhanh Du Hành đã biết Lí Diễm Diễm có ý gì.

Cửa bị mở ra, mấy người đàn ông quan sát họ như quan sát những con gia súc rồi chỉ chỉ nói: “Người này, người kia, còn có bên kia, lôi ra đây.”

Hai người đàn ông đói đến gầy yếu bị lôi ra ngoài, còn có một người phụ nữ khác ở trong góc tường, yếu ớt bị kéo đi.

“Tôi ăn no rồi. Tôi có thể sống sót. Đùng chọn tôi.”

“Đừng chọn tôi. Tôi còn rât trẻ, tôi sẽ không chết, chọn cô ta đi!! Chọn bà già kia!! Nhất định sẽ sống không lâu ô ô ô đừng chọn tôi....”

Giống như ngày xưa buôn bán gia súc, ba người kia khôg ngừng kêu to, âm thanh khàn giọng mang theo sự bén nhọn đến tuyệt vọng, cuối cùng vẫn bị bắt rời đi.

Phanh—-cửa lại bị khoá.

“Bọn chúng bắt họ ra ngoài làm gì?” Du Hành hỏi.

Lí Diễm Diễm nói: “Đi tiếp xúc thân mật với tang thi... Nếu như anh may mắn không chết còn có dị năng có thể sẽ trải qua những ngày tốt đẹp nữa nha. Ha ha, chẳng qua nếu anh nhát gan thì phải ăn thật nhiều đồ, ăn nhiều sống được lâu một chút, như thế anh sẽ không bị chọn đâu ha ha ha...”

Giọng điệu cố tình đè thấp xuống giống như một lão vu bà mê hoặc lòng người, cố ý khơi lên nỗi sợ hãi sâu thẳm trong trái tim con người.

Lúc cô ta vừa nói ra những lời này, Du Hành liền phát hiện bầu không khí trong phòng thay đổi.

“Nếu sở hữu dị năng thì thế nào?” Du Hành hỏi.

Nhưng Lưu Diễm Diễm điên cuồng mà cười to khóc lớn, không còn ai trả lời cậu. Mọi thứ yên tĩnh đến chết lặng.

Cậu sắp xếp lại tin tức lấy được từ miệng của người phụ nữ gồm có hai thông tin:

Đầu tiên là những người kia bắt bọn họ lại là để cho tang thi cắn, sau đó xem có thể đánh thức dị năng trong họ không.

Hai là nếu một người ăn nhiều sống lâu hơn thì sẽ không bị chọn. Du Hành nhớ lại một chút, những người vừa bị kéo ra ngoài thật sự là rất suy yếu, nhìn qua như chỉ còn cách cái chết một bước. Là do đói ư?

Cậu ghé vào bên cửa, nghe động tĩnh bên ngoài. Nửa canh giờ trôi qua, bên ngoài có tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện với nhau.

“Thế nào rồi? Lại thất bại à?”

“Ừ, nhóm này lại thất bại. Cũng may hôm nay bắt được một nhóm, bên trong còn có một người có dị năng.”

“Được rồi, đem những thứ kia xử lý sạch đi, rồi đem hai người hôm nay bắt được lôi lên.”

“Hôm nay còn muốn làm hả?”

“Ngày mai rồi nói sau, người đã ở trong này cũng chẳng chạy được. Nhìn xem (hoàn sinh long hoạt hổ), mới có thể sống lâu thêm. Hôm nay chú ý quan sát một đám người này đã quá mệt mỏi, mọi người về nghỉ ngơi sớm đi.”

Từ đoạn đối thoại kia có thể phán đoán được ít nhất là trong đêm nay những người còn lại trong căn phòng này sẽ được an toàn.

Ở bên ngoài của chiếc cửa đang khoá, tiếng bước chân dần đi xa, bọn chúng thậm chí còn không đến nhìn qua một cái giống như không hề để tâm đến họ chút nào, cậu không cho là đúng.

Du Hành dựa lên tường thở dốc, những ý nghĩ dần hiện lên trong đầu. Nhưng loại chuyện này thật sự làm người nghe kinh sợ.

Dù cho người phụ nữ không nói rõ ràng cậu cũng có thể suy đoán được một chút: người có dị năng hấp thụ tinh thạch trong đầu tang thi để tăng sức mạnh, như thế bản thân người có dị năng phải có tang thi ư? Nếu như thật sự có, vậy những người này làm là một chuyện, những con người làm ra dị năng thì có giả thuyết.

Nhưng đây là sự thật sao?

Những ngày sau liên tục có người mới, mỗi khi có người mới bị bắt vào, “người cũ” (hống mà thượng), tranh đoạt đồ ăn của “người mới”.

Giống như nuôi dưỡng cổ trùng.

Du Hành không ngừng hoạt động, chen vào góc phòng, ở đó có người muốn đánh cậu, đi qua bị cậu hung hăng đụng một cái. Cậu không bị nhốt một thời gian dài giống bọn họ nên sức lực vẫn còn.

Cứ như thế đến ngày hôm sau, cuối cùng cậu cũng cắt đứt được dây leo trên người.

Dây leo có thân thô nên cực kỳ chắc chắn, dẻo dai, dao của cậu cũng đã mẻ vài chỗ, hỏng hoàn toàn.

Trong phòng tối đen, không có ai phát hiện ra cậu đã thoát.

Cậu lại bắt đầu di chuyển đến nơi khác. Sau khi di chuyển đến cửa, cậu nhất định phải chạy trốn, tuyệt đối không thể sống theo kế hoạch cuối cùng.

Chỉ là trong căn phòng này, cậu không tin ai cả. Cậu không hiết trong này có người của bọn chúng không vì thế cậu không tiết lộ cho ai kế hoạch của mình nhưng thật sự nếu có thể hành động cùng nhau hiệu quả sẽ tốt hơn.

Rất nhanh đến buổi trưa, ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khoá.

Du Hành đã quan sát kỹ, bình thường đều sẽ có bốn tới sáu người đàn ông đến mỗi khi đưa người đi. Đánh gục họ trong nháy mắt là không có khả năng, cậu cần mở ra một kẽ hở rồi từ đó rời đi.

Cậu không thể dời đi theo đường cầu thang, tầng hai và tầng một đều có người ở. Như thế thì chỉ có thể rời đi theo đường cửa sổ, sau khi rời khỏi căn phòng này cậu phải tìm thấy một ô cửa sổ ngay lập tức.

Nếu như lúc đó, những người trong gian phòng này cũng cùng một lúc thoát ra, như thế cậu cũng không quá dễ làm người khác chú ý. Đạo lý này nghe có vẻ rất tàn nhẫn nhưng đúng là hỗn loạn người mới có thể mò cá.

Sau một hồi tiếng ồn ào, cửa đột nhiên mở ra, có rất nhiều tiếng bước chân, Du Hành ghé vào bên cửa nghe, ít nhất cũng phải mười lăm người.

“Sao lại nhiều người như thế?” Cậu cất khẩu súng đi, lui vào bức tường bên cạnh cánh cửa, từ bỏ ý định trốn thoát lúc này.

Loảng xoảng. Bên ngoài chuỗi khoá sắt được mở ra.

Cùm cụp. Khoá trên cửa cũng được mở.

“Mẹ! Nữu Nữu! Thả tôi ra!!”

“Anh ô ô ô...”

Cậu lập tức ngồi thẳng, thấy ba người bị ném vào, đều là người quen. Một người là Ngô Duyệt, một người là mẹ của Trần Bính và con gái của anh ta.

Cậu đem đầu ngó ra ngoài. Cậu chứng kiến hai nhóm dây leo lớn trói thành bóng trong đầu cậu hiện lên hai cái tên Trần Bính và Ngô Diệu.

“Lăn vào đi.”

Có người đá cậu một cước, Du Hành tranh thủ thời gian tránh về chỉ bị ma sát một chút ở trán.

Cửa bị khoá lại thật mạnh một lần nữa.

“Thím Trần, sao mọi người lại bị bắt tới đây?”

Thím Trần đang hoang mang lo sợ, nghe được tiếng nói của Du Hành, có chút mờ mịt nhìn về phía cậu, chỉ là bà nhìn không rõ hỏi: “Cậu là?”

“Trương Hằng Viễn.”

“Ah ah... tôi nhớ được cậu. Thật sự là nghiệp chướng mà.”

Nói đến điều nhóm người Trần Bính đã trải qua, thật sự là xui xẻo đến cực điểm.

Lúc giữa trưa ngày hôm nay, trên đường tang thi đột nhiên trở nên đông đúc, bọn họ đã đổi hướng đi ba lần nhưng vẫn không thuận lợi.

“Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều tang thi như thế chứ!!” Ngô Diệu mắng.

Xe lại tiếp tục chạy nhưng dầu không đủ.

“Trước tiên phải đi tìm trạm xăng dầu.”

Nhưng khi hết sạch dầu, bọn họ vẫn chưa tìm được trạm xăng dầu. Xe bắt buộc phải dừng lại trên đường, mấy người thật cẩn thận mà xuống xe.

Trần Bính chém ngã một con Zombie đến gần đây nhanh nhất, đám Zombie này sức lực rất lớn, sau khi dọn dẹp, mặt mũi anh ta chảy đầy mồ hôi.

“Chạy mau.”

Một khi họ đã xuống xe, liền mất đi sự phòng hộ duy nhất, cứ như cừu non rơi vào đàn sói, phát ra tín hiệu hấp dẫn tang thi. Tốc độ, số lượng đề là ở thế yếu, Trần Bính và Ngô Diệu đều có chung ý một ý tưởng, tranh thủ thời gian tìm một chỗ trốn trước. Thím Trần sáu mươi sáu tuổi cùng con gái tám tuổi của Trần Bính quá yếu không có cách nào đi bộ an toàn trên đường.

“Hướng này, bên này không có tang thi!!”.

Năm người quẹo vào trong ngõ nhỏ, có người hét lên: “Đi vào căn nhà đối diện có đèn lồng kia, nhà đó không có ai cũng không có tang thi.”

Bỗng nhiên có tiếng người doạ mọi người giật mình, một cô gái ghé đầu vào tường hét to với bọn họ đồng thời ngón tay chỉ về phía đối diện.

“Thật đấy! Nhà kia an toàn, tôi không lừa mấy người đâu.”

“Tiểu Mỹ, đang làm gì thế? Đi xuống mau!” Cô gái đã bị một đôi tay kéo xuống.

Trần Bính và Ngô Diệu nhìn nhau. “Đi xem?”

“Chúng ta cẩn thận một chút.”

Thím Trần kéo theo cháu gái, Trần Bính và Ngô Diệu đi ở phía trước, nhà kia treo đèn lồng trong phòng ở rất dễ làm người ta chú ý, chiếc cổng sắt bị đóng không thể làm khó được Trần Bính.

Cổng dễ dàng mở ra, hai người liền cẩn thận đi vào, kiểm tra một lần, ngoại trừ trong sân có năm cỗ thi thể hư thối thì ba tầng cao thấp trong nhà đều không có tang thi.

“Vào mau.”

Cổng sắt đóng lại không lâu, bức tường sắt mỏng được làm gấp để chắn tang thi ở đầu ngõ đã bị phá vỡ.

“Nguy hiểm thật, may mà có cô gái tốt kia bằng không bây giờ chúng ta không khác gì những con ruồi (mê đầu), bị tang thi vây kín.”

Một đám tang thi theo bọn họ từ chỗ xuống xe đến đây. Không phải là không thể giết, mà vì phải chú ý đến hai người không có sức chiến đấu đành phải một đường chạy thục mạng. Giữa lúc đó có một con tang thi phá lệ chạy cực kỳ nhanh, ngăn cản bước chân của bọn họ. Lúc này một đoàn tang thi mới đuổi tới ngõ nhỏ.

“Đúng vậy, cô gái kia quả thật là người tốt.” Mẹ Trần Bính cảm thán.

Lúc ấy mẹ của Trần Bính cảm tạ lòng tốt của cô gái kia bao nhiêu thì bây giờ bà oán hận cô ta bấy nhiêu: “Sao lại có loại người này chứ, cô ta cố ý lừa chúng ta vào trong đó.”

Tạm thời đến được nơi an toàn, nhóm người Trần Bính sửa sang lại nhà ở, đồ ăn, đồ vật mang xuống từ trên xe không nhiều, phần lớn vẫn còn trên xe.

“Tiếc quá! Trên xe còn hai túi đồ vật, hay là trở về lấy?”

Đối với câu hỏi của mẹ mình, Trần Bỉnh lắc đầu nói: “Chúng ta đi xa như thế, cũng không nhớ rõ đường. Hơn nữa bên ngoài quá nguy hiểm, trước hết là phải tìm một chiếc xe mới thay cho việc đi bộ.”

Đối với cậu, có xe mới mà chuyện quan trọng nhất, không có xe nhiều đồ vật cũng không mang theo được.

“Muốn ra ngoài tìm xe không?” Ngô Diệu nhìn sắc trời còn sớm nên muốn ra ngoài.

“Cũng được. Mẹ! Người cùng Nữu Nữu ở đây chờ con.”

“Được, cẩn thận đấy.”

Trần Bính và Ngô Diệu vừa bước ra ngoài, một đám dây leo lớn vươn ra trói hai người thành hai bánh chưng.

“Ô, bắt được rồi, mau kéo chúng về, hệ kim loại này để phóng trong phòng tối.”

Trần Bính ra sức giãy dụa: “Các người là ai? Muốn làm gì? Thả tôi ra!!”

Quanh người anh ta bắn ra những cái kim châm thép tuy nhiên không cắt hết được dây leo trên người. Ngô Diệu thả ra những ngọn lửa nhưng cũng không có tác dụng.

“Ơ, vẫn có tinh thần nhỉ!”

Trong bốn người đàn ông, một người ngoại hình có chút (âm nhu) bước tới, người đàn ông tóc dài (chơi khốc) mà búng tay một cái, dây leo trói Trần Bỉnh và Ngô Diệu lập tức thò ra một đám (da lông cao cấp) châm. Bởi vì rất nhỏ và dày đặc, nhìn gần giống như một mảng lớn lông tơ thế nhưng đã làm cho Trần Bính và Ngô Diệu phát ra tiếng kêu thảm thiết cùng một lúc, ngọn lửa, kim thép trên người biến mất toàn bộ.

“Được rồi, đi thôi.”

Trang Thu Thư liếc mắt qua ba người thím Trần đang bị doạ sợ đến ngốc, cười khinh thường nói: “Các người đúng là thật thà. Được rồi, đem cả mấy người kia lên.”

“Haha, bản thân tự đưa đến cửa, hôm nay được ra mắt rồi.”

Cứ thế nhóm người Trần Bính bị bắt tới đây.

“Sao lại xui xẻo đến thế, hết lần này đến lần khác tới nơi này...”

Du Hành cũng cảm thấy bọn họ xui xẻo. Bọn chúng đã không bắt được Trần Bính và những người khác lại tự đưa dê vào miệng cọp, thật sự là không thể xui xẻo hơn.

Nhìn những “người cũ” lại bắt đầu đi cướp đoạt đồ của thím Trần. “Các người đang làm gì thế?!!” Thím Trần kêu to. Du Hành đi qua, xốc những người đó lên đánh ngã tất cả.

Trần Thẩm lạnh run ôm bọc đồ của mình nói: “Sao bọn họ lại như thế? Đây là cướp bóc...”

“Thím Trần, thím đem những đồ này cất kỹ đi.”

“Hằng Viễn, anh nói xem, anh Trần không sao phải không?”

“Tôi cũng không biết.”

Trên thực tế, Trần Bính hiện tại không có mệnh hệ gì, thậm trí còn đoạt được rất nhiều tinh hạch của tang thi. Anh ta hấp thu gấp gáp, trong khoảng thời gian ngắn, cuối cùng cũng có được sức mạnh mà Lô Thành miêu tả trước đó khi tiến vào gia đoạn ba.

Ngô Diệu cũng như thế, anh ta vô cùng kinh ngạc và vui mừng, đây chính là sức mạnh mà anh ta luôn muốn.

Ngô Diệu giác được sức mạnh của mình tăng lên nhưng những chiếc gai phía trên dây leo trói buộc trên người anh ta như đang ức chế tác dụng, anh ta khôg có cách nào sử dụng được dị năng của chính mình.

Không biết em gái bị nhốt nơi đó có an toàn không.

Trần Bính đến cạnh cửa một lần nữa kêu lên: “Các người muốn làm gì, thả tôi ra ngoài.”

Không có ai để ý đến anh ta, chỉ là có một túi tinh hạch bị ném vào.

Sau buổi trưa, cửa lại lần nữa được mở ra.

Trước đó, Du Hành đã âm thầm đem khoá trên cửa mở ra, chỉ chờ khoá sắt bên ngoài được mở, bỗng nhiên cửa lớn mở ra.