Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1309: Thế cục của Phương Tây (3)



AdsTề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:

- Vậy không thể có khả năng rồi. Nàng là Thực Vật Hồn đến từ bên trong Viêm Hoàng Hồn. Từ nhỏ sống ở bên trong Viêm Hoàng Hồn, tuy rằng nàng hiện tại nhìn bề ngoài như là thiếu nữ chừng hai mươi tuổi nhưng kỳ thật số tuổi thật sự của nàng hẳn là không đến hai mươi. Có lẽ dì nhận lầm người rồi.

Thân thể Thực Vật Hồn lúc trước hắn rót vào thực vật lực lượng về sau mới nhanh chóng sinh trưởng. Trước kia Thực Vật Hồn nhìn bề ngoài vẫn luôn là mười lăm, mười sáu tuổi. Thông qua tuổi phán đoán, nàng hiển nhiên không phải là con gái của Trầm gia mất tích.

Trong mắt Lạc Dĩnh tràn ngập quang mang thất vọng, nhưng nàng vẫn không cam lòng:

- Không, sẽ không đâu. Tôi sẽ không cảm giác sai. Khí tức trên thân của Minh Minh giống như trên người cha nó. Lúc trước, tôi còn mang thai trong bụng đã từng cùng cha nó nói, bởi vì tôi là thủy thuộc tính năng lượng, cha nó là thuộc tính thực vật. Có nước làm thực vật thoải mái, tương lai con của chúng tôi tất nhiên có thể trở thành dị năng cao thủ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Trầm gia cùng Lạc gia quan hệ thông gia. Nhưng mà về sau, con của tôi bị đổi, nàng che dấu thật sự quá sâu, nàng xuất hiện năng lực Tâm Linh Phong Bạo làm tôi rất khó lý giải. Nhưng lúc đó tôi cho rằng Trầm Vân thì là nữ nhi của tôi, làm một người mẹ, làm sao có thể hoài nghi con gái của mình. Nhưng mà Tề tiên sinh, nếu như tôi không nhìn lầm thì vị tiểu thư này có năng lực nhất định là thực vật thuộc tính, đúng hay không?

Tề Nhạc nhíu mày, lúc này Thực Vật Hồn chạy tới trước người hắn, trong ánh mắt nàng không ngừng lóe ra lệ quang, đưa tay vào ngực, lấy vòng cổ bản thân vẫn dấu kín ở trên người đưa cho Tề Nhạc.

Tề Nhạc tiếp nhận vòng cổ nhìn thoáng qua, vòng cổ rất đơn giản. Trên đó viết một thời gian, năm, tháng, ngày đều phi thường rõ ràng. Đại khái là thời gian hai mươi mốt năm trước, trong nháy mắt lòng của hắn rung động rồi, ngày vô cùng ăn khớp. Mà trước hôm nay người Trầm gia không có khả năng từng gặp được Thực Vật Hồn. Chẳng lẽ, trên thế giới này thật sự có chuyện tình trùng hợp như vậy sao?

- Thực Vật Hồn, em...

Tề Nhạc vô thức giữ chặt tay của nàng. Tay nhỏ bé của nàng thật lạnh, lạnh buốt làm lòng người cảm thấy đau đớn. Mà lúc này thân thể mềm mại của nàng lại thủy chung đang run rẩy.

Run rẩy không chỉ có thân thể của Thực Vật Hồn đồng thời cũng còn có thanh âm của nàng:

- Tề Nhạc ca ca, trước kia thân thể của em bị một cỗ năng lượng đặc thù trói buộc. Từ lúc còn rất nhỏ, em đã mất đi năng lực nói chuyện, thậm chí tốc độ sinh trưởng thân thể cũng chậm hơn so với người bình thường nhiều. Khi đó em cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra. Đồng bạn của Viêm Hoàng Hồn, các lãnh đạo cũng kiểm tra cho em đều nói thân thể của em bị một cỗ năng lượng đặc thù phong ấn chặt. Về sau, anh giúp em bài trừ phong ấn trả lại cho em diện mạo như trước, giúp em khôi phục năng lực nói chuyện. Nhạc ca ca, em một mực đều không có cơ hội đem những điều này nói cho anh biết. Bọn họ...bọn họ chỉ sợ là nói đúng sự thật...

Thực Vật Hồn vừa nói đến đây, Lạc Dĩnh đã bi thương nhào tới, lúc này đây không có năng lượng gì có thể ngăn cản thân thể của nàng, cũng sẽ không có bất luận năng lượng đi ngăn cản, mẹ con hai người lập tức ôm chặt nhau trong tiếng khóc nức nở nghẹn ngào. Không biết là bi thương nhiều một ít hay là gặp lại sau hưng phấn hơn một chút.

Tề Nhạc nắm chặt vòng cổ có thời gian trong tay, hàn khí nhàn nhạt dần dần trở nên mãnh liệt lên:

- Mephisto, ngươi thật hèn hạ. Ngươi vì Vũ Vân có thể sống được tại Trầm gia mà phá hủy một gia đình hạnh phúc khiến cho Thực Vật Hồn nhận lấy nhiều đau khổ như thế. Thậm chí còn tước đoạt năng lượng nói chuyện của nàng, hạn chế sinh trưởng của thân thể của nàng chỉ sợ chuyện của nàng bị người khác phát hiện. Mephisto lần này chiến đấu tại Phương Tây ngươi ngàn vạn lần đừng chết, khi chúng ta gặp lại nhau, ta nhất định sẽ đòi lại một cái công đạo cho Thực Vật Hồn.

Người của Trầm gia rời đi, cũng dẫn theo cả Thực Vật Hồn, tuy rằng Thực Vật Hồn không muốn rời khỏi Tề Nhạc, nhưng nàng cũng đồng thời không bỏ được mẹ vừa mới gặp mặt càng hy vọng có thể gặp lại thân nhân của mình. Được Tề Nhạc an ủi, nàng quyết định trở lại Trầm gia một chuyến, dù sao Trầm gia cũng ở kinh thành không xa.

Tiểu đội thập nhị Sinh Tiếu đều đi về nhà, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần bọn họ cũng phân biệt rời đi. Lúc này, biệt thự Long Vực trở nên có chút quạnh quẽ, còn lại chỉ có Tề Nhạc, Tuyết Nữ, Như Nguyệt cùng Thương Băng bốn người. Nơi này là nhà của Như Nguyệt, mà Tuyết Nữ cùng Thương Băng đều là không nhà để về nên đều ở lại. Còn Minh Minh, Tề Nhạc cũng nói nàng nên về nhà thăm mẹ mình. Dù sao, nàng đã quá lâu chưa có trở về nhà.

- Đi thôi!

Tề Nhạc mỉm cười nhìn tam nữ, trong mắt tràn ngập quang mang nhu hòa.

Như Nguyệt hỏi:

- Đi nơi nào bây giờ?

Lúc này phải nói tâm tình nàng hiển nhiên là rõ ràng trầm trọng nhất. Ngưu Ma Vương mang đến uy hiếp tiềm ẩn làm cho trong nội tâm nàng thủy chung có lo lắng. Tề Nhạc nhìn bề ngoài rất nhẹ nhàng, có lẽ bản thân hắn cũng xác thực nhẹ nhõm. Nhưng mà hoàn toàn là hắn vì có thể rất tốt đối phó Ngưu Ma Vương mà bắt buộc chính mình bảo trì tâm tính. Hắn để cho tất cả mọi người rời đi, thậm chí mình cũng không có đi tu luyện, loại tình huống này xuất hiện lầu đầu khi hắn gặp nguy hiểm. Rất rõ ràng hắn cũng không có lạc quan lắm về trận chiến của Ngưu Ma Vương.

Tề Nhạc nói:

- Còn có thể đi đâu nữa? Đương nhiên là gặp cha mẹ chồng các em rồi. Anh đã ly khai thời gian dài như vậy, ba ngày này là cho mọi người nghỉ, cũng cho tự chính mình nghỉ ah!

Vừa nói hắn cầm điện thoại vệ tinh của bản thân bấm số điện thoại của phụ thân Tề Thiên Lỗi.

Điện thoại rất nhanh được trả lời, thanh âm tức giận của Tề Thiên Lỗi từ trong loa truyền ra:

- Tề Nhạc, tên tiểu tử thúi con còn biết gọi điện thoại về à? Thời gian dài như thế, con đúng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ. . .

Tề Thiên Lỗi còn chưa nói xong. Điện thoại đã bị Ứng Tiểu Điệp đoạt mất:

- Con trai hả? Con đang ở đâu? Lúc nào trở về ah! Mẹ nhớ con lắm.

Nghe được thanh âm của mẹ mình, thân là Sinh Tiếu Vương, là nâm nhân kiên cường nhất trên cái thế giới này, ánh mắt Tề Nhạc lại ẩm ướt. Đúng a! Bất luận thời điểm nào, gia đình đều mang tới cảm giác mà những thứ khác không cách nào thay thế. Tình thương của cha cùng tình thương của mẹ đó mới là yêu thương vô tư trên thế giới nhất.

Tề Nhạc thở sâu, bình phục lấy tâm tình của mình:

- Mẹ. Con trở về rồi, cha mẹ ở nhà chờ con, con mang Như Nguyệt, Tuyết Nữ cùng Thương Băng trở về, sẽ lập tức tới ngay.

Cúp điện thoại, Tề Nhạc phát hiện giọng nói của mình vừa rồi tựa hồ có chút nghẹn ngào, quay đầu lại nhìn về phía tam nữ. Các nàng lại không có một ai giễu cợt Tề Nhạc, Như Nguyệt, Tuyết Nữ cùng Thương Băng tính cách đanh đá cơ hồ đồng thời đi tiến lên đây.