Siêu Cấp Tiên Y

Chương 220: Nỗi lo của Dương tam tỷ và Lâm Tử Mạn



Sau khi Trần Thục Ân dẫn người hành đại lễ bái tông xong! Trương Văn Trọng khẽ vươn tay ra đỡ một chút, nhẹ giọng nói: "Được rồi, tất cả đứng lên đi."

Nghi thức này không thể thiếu được, cho nên hắn cũng không có cự tuyệt đám người Trần gia.

Trương Văn Trọng cũng không hạ độc hay thi triển cấm chế gì lên trên người bọn họ. Bởi vì hắn nhìn ra được Trần Thục Ân là một người thông minh hiểu rõ thời cuộc. Sau khi biết độ nông sâu thực lực của Trương Văn Trọng, bà ta nhất định sẽ không ngu ngốc đi phản bội lại hắn. Mặc dù Trần Thục Ân không sợ chết, nhưng dù sao ở phía sau bà còn có trên dưới trăm người, bà cũng không hi vọng hương khói của Trần gia bị dập tắt ở trong tay mình.

Tuy nói Trần Thục Ân đã cao tuổi rồi, nhưng xem trạng huống hiện tại, muốn sống thêm mười năm phong cảnh nữa, hoàn toàn là không thành vấn đề. Nhìn tình huống trước mắt của Trần gia mà phán định, thì sau khi Trần Thục Ân rời khỏi nhân gian, người có khả năng nắm giữ cương vị gia chủ Trần gia nhất, hẳn chính là Trần Nhà. Mặc dù trên phương diện võ học, Trần Nhàn thiên phú không nhiều, nhưng chỉ số thông minh của nàng rất ao, không chỉ có ánh mắt mẫn tuệ, mà tầm nhìn xa trông rộng cũng không tệ cho lắm. Trong thời buổi xã hội hiện đại này, một cái thế gia võ học muốn biến chứng phát triển lớn mạnh, chỉ trông cậy vào oai hùng của con nhà võ là không thể nào. Hiển nhiên, phải có người thông minh dẫn đường chỉ lối cho bọn họ mới được. Mà trong đám thanh niên Trần gia, có thể đảm đương nổi trọng trách đầu não này, xem ra cũng chỉ có Trần Nhàn mà thôi.

Không thể nghi ngờ, sau khi chứng kiến thực lực khủng bố của Trương Văn Trọng. Cho dù Trần Nhàn có bước chân lên cương vị gia chủ, tuyệt đối cũng sẽ không dám làm ra chuyện tình phản bội lại Trương Văn Trọng.

Bởi vì bọn họ đều phi thường rõ ràng, phản bội lại Trương Văn Trọng sẽ có kết cục như thế nào. Bọn họ cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ của Bàng gia.

Đợi Trần Thục Ân dẫn đám người Trần gia đứng lên xong, Trương Văn Trọng liền móc một trang giấy từ trong túi quần ra, đưa cho Trần Thục Ân.

Trần Thục Ân cúi đầu nhìn tờ giấy, chữ viết trên mặt giấy uốn lượn như rồng bay phượng múa: "Hắc vân, sa mộng, diệt thảo thối, thiết viêm thạch..."

Ở bên trong còn có hơn mười tên những loại dược liệu khác. Dược liệu còn được phác họa hình tượng đặc trưng của mỗi loại, cùng với phương pháp nhận biết.

"Xin hỏi tông chủ, ngài muốn Trần gia thay ngài tình kiếm hơn mười dạng tài liệu này ư?" Trần Thục Ân ngẩng đầu nhìn lên, dò hỏi.

"Đúng vậy." Trương Văn Trọng gật đầu: "Đây cũng là một dạng khảo nghiệm của tôi đối với Trần gia. Nếu trong vòng một tháng Trần gia đem mười loại tài liệu này đến trước mặt tôi, tôi sẽ đem phần thượng của bộ Tứ Tướng Hỗn Nguyên Chưởng truyền thụ cho mọi người. Nếu hoàn thành trong vòng hai tháng, vậy thì tôi chỉ truyền thụ cho mọi người ba chiêu trong phần thượng của Tứ Tướng Hỗn Nguyên Chưởng. Còn giả như vượt quá hai tháng thời gian, không đem những tài liệu này đến trước mặt tôi. Đến lúc đó chẳng những không truyền thụ chưởng pháp, mà còn có thể trừng phạt các người! Về phần hình phạt như thế nào, tới lúc đó mọi người khắc biết!"

Trương Văn Trọng rất khôn khéo, trước tiên dùng thực lực làm kinh sợ đám người Trần gia, sau đó liền quẳng ném cho bọn họ một chút hi vọng ngon ngọt. Bởi vì, chỉ làm như vậy, mới có thể khiến cho đám người Trần gia tận tâm tận lực dốc sức vì mình.

"Tông chủ, ngài...ngài thật sự biết Tứ Tướng Hỗn Nguyên Chưởng sao?" Trần Thục Ân run giọng hỏi: "Môn công phu này chính là bí mật bất truyền của Trần gia. Hơn nữa, trải qua năm tháng thời gian cũng đã bị thất truyền. Xin thứ cho lão nô mạo muội hỏi một câu, ngài học được môn võ công này từ nơi nào thế?"

Trương Văn Trọng cười nhạt, đáp lời: "Tôi học được môn võ công này từ nơi nào, bà không cần phải hỏi. Bà chỉ cần biết, môn võ công này tôi chỉ truyền thụ cho Trần gia mà thôi. Như vậy đủ chưa?"

"Dạ, Tông chủ ngài nói không sai." Trần Thục Ân cung kính hồi đáp. Theo sau, nghiêng người đem tờ giấy ghi dược liệu, giao cho một vị Thiên Cấp cao thủ ở sau lưng mình, thần tình nghiêm túc phân phó: "Bất luận dùng biện pháp gì, bất luận trả giá bao nhiêu. Trong vòng một tháng phải tìm được mười loại dược vật ghi ở trên tờ giấy này!"

"Tuân mệnh!" Gã Thiên Cấp cao thủ trầm giọng đáp. Hắn biết, một lần nữa nắm giữ được Tứ Tướng Hỗn Nguyên Chưởng trong tay, đối với sự phát triển của Trần gia mà nói, là phi thường trọng yếu.

Trần Thục Ân cung kính hỏi: "Tông chủ, ngài có muốn Trần gia chúng tôi chuyển tới Ung Thành không?"

Trương Văn Trọng trầm ngâm, cuối cùng lắc đầu nói: "Không cần, mọi người vẫn ở nguyên địa điểm cũ đi. Chỉ cần để Trần Nhàn cùng Trần Hi ở lại Ung Thành là được rồi. Nếu tôi có chuyện gì cần thiết, sẽ phân phó hai người bọn họ thông tri. Mặt khác, người nhà tôi sống tại huyện Ẩn Ngạc, cũng phải nhờ mọi người âm thầm thay tôi bảo hộ." Dưới một phen cưỡng bức và dụ dỗ, hắn tin tưởng đám người Trần gia, tuyệt đối sẽ không dám bất kính với người nhà của mình.

Trần Thục Ân mau chóng bày tỏ thái độ: "Thỉnh tông chủ yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ bảo hộ người nhà của ngài thật tốt."

"Được rồi." Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu.

Nửa tiếng sau, Trần Thục Ân dẫn theo đoàn người cáo từ Trương Văn Trọng, ngồi trên ô tô chạy về phía phi trường quốc tế Ung Thành, chuẩn bị phản hồi về nhà.

Mắt thấy hai chị em Trần Nhàn và Trần Hi cung kính đứn ở phía sau mình, Trương Văn Trọng phân phó nói: "Hai người có chuyện gì làm thì đi làm thôi. Tôi còn vài chuyện riêng cần phải xử lí."

"Dạ." Trần Nhàn cùng Trần Hi đồng thanh đáp lời. Theo sau đón một chiếc taxi, quay trở về tiểu khu nơi bọn hắn sinh hoạt.

Trương Văn Trọng không về nhà ngay, mà đi tới cửa hàng bán điện thoại gần nhất, mua một chiếc di động mới. Chiếc Nokia lúc trước Dương tam tỷ mua cho hắn, sớm đã bị hỏng trong vụ ẩu đả kia rồi. Sau khi dùng di động quen, bên người không có một chiếc, thật sự là hơi cảm thấy lạc lõng giữa xã hội. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Mua điện thoại di động xong, Trương Văn Trọng lắp chiếc sim cũ vào, khởi động máy. Nhất thời bên trong màn hình hiển thị liền xuất hiện âm báo tin nhắn.

Tin nhắn gửi đến là của Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng. Hỏi thăm ngày hôm qua vì sao Trương Văn Trọng không đi làm, cũng không mở điện thoại, đến tột cùng là ốm hay là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Trương Văn Trọng liền nhắn tin thông báo cho hai người. Nói rằng mình không có chuyện gì, buổi chiều sẽ gặp nhau tại phòng y tế.

Kiểm tra lại hộp thư thoại, bất chợt Trương Văn Trọng phát hiện ra tin nhắn của Dương tam tỷ ở Cẩm Kinh Thành. Mấy tin liền đều hỏi hắn tại sao không mở máy, khi nào nhận được tin nhắn, thì gọi điện thoại cho nàng gấp.

Trương Văn Trọng lắc đầu cười, bấm số điện thoại của Dương tam tỷ.

Rất nhanh, điện thoại chuyển liên lạc, thanh âm hung hăng của Dương tam tỷ truyền ra từ bên trong tai nghe: "Uy, là Trương tiên sinh phải không? Như thế nào suốt buổi anh không mở máy thế?"

Trong ngữ khí của nàng, lộ ra một cố tâm tình nôn nóng bất an.

Trương Văn Trọng khẽ nhíu mày, không trả lời nàng ngay, mà hỏi ngược lại: "Tam tỷ, đã xảy ra chuyện gì ư?"

Dương tam tỷ lo lắng nói: "Không thấy Dương Mễ Nhi đâu ah!"

Dương Mễ Nhi? Đó là ai?

Trương Văn Trọng hơi ngẩn ra, theo sau mới hồi tưởng lại, Dương Mễ Nhi này rất có thể là em gái của Dương tam tỷ. Cô nàng xuất gia làm ni, pháp danh Vô Âm, căn tu rất tốt, không hề có một chút tỳ vết nào.

Nhưng tại sao nàng ta lại mất tích?

Trương Văn Trọng nói: "Tam tỷ, cô đừng khẩn trương quá. Nếu tôi nhớ không lầm thì Vô Âm hẳn cũng là một Thiên Cấp cao thủ đi? Theo lý thuyết, nàng tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mất tích. Ở trong Đàm Hoa Am, có lưu lại chút manh mối gì không?"

Lúc này, Dương Tam tỷ đem toàn bộ hi vọng kí thác lên trên người Trương Văn Trọng. Cho nên sau khi nghe thấy hắn hỏi xong, liền vội vàng trả lời: "Có...có...Dương Mễ Nhi nhắn lại cho tôi một câu. Nội dung là cần phải đi Phổ Đà chứng Bồ Đề. Từ nhỏ đến lớn tôi không đọc qua sách vở bao giờ, cái gì phổ đà đọc thật nhiễu miệng, mà không hiểu nổi hàm ý trong đó."

"Cần phải đi Phổ Đà để chứng Bồ Đề sao?" Trương Văn Trọng không khỏi mỉm cười. Dương tam tỷ không hiểu những lời này, nhưng hắn lại hiểu được rõ ràng: "Nói như vậy, hẳn là Vô Âm đã đến Diệu Tâm am ở trên Phổ Đà sơn rồi? Diệu Tâm am chính là nơi Quan Âm Đại Sĩ giáng lâm ban phật hiệu, đúng là nơi phù hợp với tư chất phật căn của Vô Âm."

"Trương tiên sinh, anh đang nói gì đấy? Diệu Tâm am? Quan Âm Đại Sĩ? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả?" Bởi vì không hiểu những lời này của Trương Văn Trọng. Dương tam tỷ lại đang lo lắng cho em gái mình, nên không khỏi có chút nóng nảy.

Trương Văn Trọng liền an ủi: "Không có chuyện gì đâu. Tam tỷ, cô không cần phải lo lắng cho Vô Âm. Nàng đã tới Diệu Tâm am trên Phổ Đà sơn, bắt đầu chuyên tâm tu phật."

Dương tam tỷ luống cuống: "Là ở Phổ Đà sơn phải không? Tôi sẽ đi tìm nàng."

Trương Văn Trọng cười khổ: "Tam tỷ, cho dù cô lật tung cả Phổ Đà sơn lên, cũng khó lòng mà tìm được Diệu Tâm am. Bởi vì cô chỉ là một người trần mắt thịt."

"Những lời này là ý gì?" Dương tam tỷ ngẩn người.

Trương Văn Trọng cũng không trả lời nghi vấn của nàng, mà hỏi ngược lại: "Tam tỷ, cô tin trên thế giới này, có Thần, Phật, Yêu, Quỷ tồn tại hay không?"

"Cái này...tôi cũng không biết?" Dương tam tỷ đã hoàn toàn bị rối loạn.

Trương Văn Trọng an ủi: "Yên tâm đi, em gái cô đến Diệu Tâm am trên Phổ Đà sơn, liền tuyệt đối không có chuyện gì trúc trắc đâu. Nói không chừng, những ngày lễ tết nàng cũng sẽ trở về nhà thăm cô mà."

Những lời này thuần túy chỉ là vì an ủi Dương tam tỷ thôi. Một khi Vô Âm bước chân vào Phổ Đà sơn, phật pháp không có chút thành tựu, tuyệt đối sẽ không được rời khỏi núi nửa bước.

"Ưm, anh nói cũng đúng, chuyện đã tới nước này, cho dù tôi lo lắng cũng là vô dụng." Dương tam tỷ thở dài một hơi, ngữ khí liền trở nên buồn bã: "Trương tiên sinh, lần này cảm ơn anh đã giải thích nghi vấn trong lòng tôi. Tôi...cần phải tĩnh tâm một lát, ngắt điện thoại nhé!"

Điện thoại của Dương tam tỷ vừa ngắt, thì Lâm Tử Mạn liền gọi đến.

"Còn không kịp trở mình ah!" Trương Văn Trọng lắc đầu cười, bấm nút nghe điện thoại: "Ưm, Tử Mạn, có chuyện gì không?"

Thanh âm lo lắng của Lâm Tử Mạn truyền ra từ trong tai nghe: "Văn Trọng, anh đang ở chỗ nào thế? Mau đến phòng y tế của trường đi! Vừa có mấy bạn nữ sinh đưa một bệnh nhân tới đây, bệnh tình của nàng thật cổ quái. Những bác sĩ trực ban đều vô pháp trị liệu, chỉ đành trông cậy vào anh thôi."

"Hả?" Trương Văn Trọng nhíu mày, nói: "Được, tôi lập tức đến ngay đây."