Siêu Cấp Binh Vương

Chương 806: Động Lực Dục Vọng



Tuy cùng Hoàng Phủ Kình Thiên có mối quan hệ rất vi diệu, không phải địch cũng không phải hữu, lại vừa giống như địch vừa giống như hữu, thế nhưng mà mỗi lần ở cùng với ông ấy, Diệp Khiêm cảm thấy rất nhẹ nhàng, nói chuyện cũng hoàn toàn không cần cố kỵ, cái gì cũng có thể nói, chuyện này khiến cho Diệp Khiêm cảm thấy hết sức thoải mái.

Nhớ tới bộ dạng của Nhan Tư Thủy, Diệp Khiêm không khỏi đánh rùng mình một cái, hắc hắc cười cười, nói: “Tôi thấy vẫn nên miễn đi, cô gái đó tôi chịu không nổi a. Bất quá, tôi cảm thấy lão đầu tử ông có thể đi thử xem a, ông đã lớn tuổi lắm rồi, cũng nên tìm đàn bà. Đừng đến lúc chết vẫn còn là một xử nam, rơi xuống địa ngục sẽ phải chịu tội nha.”

Liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Kình Thiên nói: “Lão tử nói cho cậu biết, tôi cũng không phải là xử nam. Tôi biết rõ cậu có ý tứ gì, muốn nghe chuyện quá khứ của tôi đúng không? Có bản lĩnh thì tự mình đi thăm dò, lão tử sẽ không nói cho cậu biết.”

Có chút bĩu môi, Diệp Khiêm nói: “Ngươi cho rằng tôi tra không được hả? Ông còn nhở rõ Vân Lão ở Đông Bắc không? Tôi nghĩ ông ấy nhất định biết rõ rất nhiều chuyện của ông a, còn có lão gia tử nhà tôi nữa, chắc ông ấy cũng sẽ biết a? Ừ, hôm nào có thời gian rãnh tôi sẽ đi hỏi, hỏi xem vì cái gì ông lớn tuổi như vậy rồi mà còn không cưới vợ.” Dừng một chút, ánh mắt của Diệp Khiêm hướng dưới háng Hoàng Phủ Kình Thiên lườm một chút, nói: “Tôi nói lão đầu tử, không phải là phương diện kia của ông có vấn đề gì chứ?”

“Xéo đi.” Hoàng Phủ Kình Thiên trợn nhìn Diệp Khiêm, nói, “Lão tử nói cho cậu biết, hiện tại mỗi sáng sớm lúc thức dậy lão tử vẫn là nhất trụ kình thiên. Lúc tiểu tử cậu đến độ tuổi như tôi, còn không biết có dựng đứng được hay không nữa a.”

Có chút bĩu môi, Diệp Khiêm nhịn không được nở nụ cười.

“Tốt rồi, đừng nói tào lao nữa, lần này cậu tới kinh đô là có chuyện gì? Tôi phải cảnh cáo câu trước, đừng tại kinh đô nháo ra chuyện gì, nếu không cũng đừng trách tôi không nể tình.” Hoàng Phủ Kình Thiên nói.

“Tôi nào dám a, đây chính là dưới chân thiên tử, trừ phi là tôi muốn tìm cái chết, nếu không làm sao dám ở chỗ này nháo sự ah.” Diệp Khiêm nói.

“Trên thế giới này còn có chuyện mà tên tiểu tử cậu không dám làm sao?.” Hoàng Phủ Kình Thiên nói.

Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nói: “Tôi có thể đáp ứng ông sẽ không nháo sự, thế nhưng mà tôi cũng không dám cam đoan người khác không tìm tôi gây phiên phức, đến lúc đó ông cũng đừng có trách tôi ah.”

“Có những lời này của cậu thì tôi an tâm, cậu tự lo cho mình là được, chỉ cần cậu không gây loạn, thì những chuyện khác tôi sẽ giúp cậu giải quyết.” Hoàng Phủ Kình Thiên nói.

“Lúc này mới giống như nói tiếng người a, cuối cùng cũng không có phí công tôi xem ông là bằng hữu.” Diệp Khiêm nói, “Lần này tôi tới kinh đô thật ra là bởi vì lão gia tử muốn tôi đi tới Vân Yên Môn, đưa phong thư cho Hoa Á Hinh chưởng môn Vân Yên Môn. Đúng rồi, lão đầu tử, ông có lẽ quen biết Hoa Á Hinh a? Tôi nghe người ta nói bà ấy là người phi thường bao che khuyết điểm, nếu có chuyện gì mà nói thì ông phải trợ giúp cho tôi a.”

Hoàng Phủ Kình Thiên có chút sửng sốt, biểu lộ trở nên có chút quái dị. Nhìn thấy Hoàng Phủ Kình Thiên có biểu hiện như vậy, Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt một chút, có chút đoán không ra biểu lộ của Hoàng Phủ Kình Thiên đến cùng là có ý gì. Bất quá, lúc Hoàng Phủ Kình Thiên nghe tới tên Hoa Á Hinh thì toàn thân ông ấy run lên một cái, chuyện này khiến cho Diệp Khiêm nhịn không được có chút hoài nghi có phải Hoàng Phủ Kình Thiên cùng bà ấy có quan hệ gì hay không.

“Chuyện này tôi không thể giúp cậu được, nếu như tôi đi thì sẽ càng phiền toái, cậu tự mình châm chước xử lý là tốt rồi.” Sau nửa ngày, Hoàng Phủ Kình Thiên nói, “Bất quá, tin tức mà cậu nghe được rất đúng, bà ấy đúng là rất bao che khuyết điểm, cho nên, lúc nói chuyện hay hay hành động thì phải thập phần coi chừng, nếu không thì sẽ không có ai đoán trước được kết cục của cậu sẽ như thế nào. Tuy thế lực Diệp gia trong thế giới cổ võ không kém, thế nhưng mà nếu như bà ấy nổi giận lên, thì bà ấy cũng sẽ không quan tâm đến những chuyện này.”

“Lão đầu tử, sao tôi cảm thấy hình như giữa ông cùng Hoa Á Hinh có quan hệ rất không tầm thường, có phải giữa hai người có cố sự gì hay không?” Diệp Khiêm nói.

“Làm gì có, tôi cùng bà ấy thì có thể có quan hệ gì a, nói đùa hoài.” Hoàng Phủ Kình Thiên có chút khẩn trương nói. Hoàng Phủ Kình Thiên vốn nói chuyện hỉ nộ không lộ, lúc đối mặt chuyện này vậy mà vẫn có chút khẩn trương. Mọi người đều có nhược điểm của riêng mình, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng có, nhược điểm của ông ấy là ở chỗ này.

Nhìn thấy Hoàng Phủ Kình Thiên có phản ứng như vậy, Diệp Khiêm lại càng thêm kết luận giữa Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Hoa Á Hinh khẳng định đã phát sinh qua chuyện gì, về phần cụ thể là chuyện gì, thì hắn cũng không làm rõ được. Bất quá, chuyện này là việc tư của người ta, Diệp Khiêm cũng không cần phải truy hỏi làm gì.

“Còn nhớ rõ Thất Tuyệt Đao không?” Diệp Khiêm nói.

Nhẹ gật đầu, Hoàng Phủ Kình Thiên nói: “Đương nhiên, đó là binh khí của cha cậu năm đó đã sử dụng. Năm đó cha cậu Diệp Chính Nhiên đúng là dựa vào thanh Thất Tuyệt Đao kia tung hoành giang hồ, đánh bại vô số cao thủ. Thất Tuyệt Đao không phải đang ở trong tay cậu sao? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hả?”

“Tốt, thì ra ông đã sớm đã biết rõ Huyết Lãng là Thất Tuyệt Đao, là binh khí của cha tôi, vì cái gì ông một mực không nói với tôi? Có phải ông đã sớm biết rõ tôi cùng Diệp gia có quan hệ hay không?” Diệp Khiêm nói.

“Lúc mới bắt đầu tôi quả thật là có ý nghĩ này, lúc trước, tôi còn tưởng rằng cậu là do Diệp gia cố ý đưa đến Nanh Sói huấn luyện. Thế nhưng mà, về sau tôi đã điều tra qua, Thất Tuyệt Đao là do Ngô Hoán Phong huynh đệ của cậu từ trong viện bảo tàng nước Anh đoạt đến, cho nên, mới bỏ đi ý nghĩ này.” Hoàng Phủ Kình Thiên nói, “Nếu như tôi sớm biết cậu là háu trai Diệp lão, thì tôi đã sớm mang cậu đi gặp ông ấy rồi, còn có thể chờ tới bây giờ sao?”

'Thôi đi pa ơi..., ai biết trong lòng ông nghĩ gì ah." Diệp Khiêm bĩu môi, nói. Bất quá, hắn biết đạo Hoàng Phủ Kình Thiên không có nói dối, ông ấy cũng không cần phải nói dối. Dừng một chút, Diệp Khiêm nói tiếp: "Lần trước lúc đại thọ lão gia tử, Vân Yên Môn phái Tông Chính Nguyên đi mừng thọ, thằng đó vậy mà thừa dịp ban đêm đi đánh lén mẹ của tôi, ý đồ cướp lấy Thất Tuyệt Đao. Mặc kệ chuyện này có phải là do Hoa Á Hinh sai sử hay không, thì Diệp gia tôi cũng phải đi đòi lại một cái công đạo, không phải sao?"

Lông mày của Hoàng Phủ Kình Thiên có chút nhíu lại, nói: “Năm đó cha cậu cùng Phó Thập Tam chiến một trận, có thể nói là oanh động giang hồ. Lúc ấy, khi cha cậu ứng chiến lúc, cũng không dùng Thất Tuyệt Đao. Sau đó, rất nhiều người đều phỏng đoán, nếu như lúc đó cha cậu dùng Thất Tuyệt Đao thì chỉ sợ sẽ không xuất hiện cục diện như vậy. Thất Tuyệt Đao cứ như vậy vô cớ mất tích, người của Diệp gia cũng không biết Thất Tuyệt Đao đi nơi nào, chuyện này Hoa Á Hinh tự nhiên vô cùng rõ ràng, cho nên, tôi nghĩ, lần này là hành vi cá nhân của Tông Chính Nguyên, mà không phải là do Hoa Á Hinh sai sử, chỉ sợ là Tông Chính Nguyên tự tiện làm chủ a.”

“Hồ Khả cũng nói với tôi như vậy, xem ra, chuyện lần này cùng Hoa Á Hinh thật sự là không có chút quan hệ.” Diệp Khiêm nói, “Đúng rồi, ông đối với chuyện lúc đó biết nhất định không ít, không bằng nói cho tôi một chút a. Nói cho tôi nghe tình cảnh chiến đấu giữa cha tôi cùng Phó Thập Tam a.”

“Nếu cậu muốn biết những chuyện này, vì cái gì không hỏi gia gia của cậu a? Hỏi mẹ của cậu cũng được, lúc ấy tôi cũng không có mặt tại hiện trường, tôi sao có thể biết rõ a? Những chuyện mà tôi biết đều là lời giang hồ đồn thổi mà thôi. Bất quá, rất nhiều người đều không làm rõ được, bằng vào công phu của cha cậu, như thế nào sau khi cùng Phó Thập Tam đối chiến lại bị trọng thương, đến nay, người trên giang hồ cũng không rõ ràng lắm. Năm đó võ công của cha cậu đã áp đảo hết thảy chúng tôi. Có thể nói, không có bất cứ cổ võ giả nào là đối thủ của cha cậu. Công phu của Phó Thập Tam mặc dù không tệ, cũng coi là cao thủ VIP nhất, thế nhưng mà so với cha cậu thì vẫn có chênh lệch rất lớn. Ai cũng thật không ngờ, cha cậu vậy mà ở trong trận chiến ấy bị trọng thương, cuối cùng bất hạnh qua đời. Ai, một đời Vũ Thần, cứ như vậy qua đời, đây là tổn thất to lớn đối với giới cổ võ giả chúng ta ah.” Hoàng Phủ Kình Thiên nói.

Chuyện này Diệp Khiêm đã biết, hắn đã nghe Đường Thục Nghiên nói qua. Lúc trước khi cùng Phó Thập Tam quyết chiến, Diệp Chính Nhiên đã bị thương, căn bản không có biện pháp phát huy lực lượng của mình, bằng không mà nói, ông ấy như thế nào sẽ bại bởi Phó Thập Tam. Mà đầu sỏ gây nên hết thảy chuyện này chính là do Giá Y Thần Công, nếu như không phải Diệp Chính Nhiên tu luyện Giá Y Thần Công, thì ông ấy sao có thể bị tẩu hỏa nhập ma khiến bản thân bị thương. Chỉ có điều, Diệp Khiêm không rõ ràng lắm, nếu như võ công của Diệp Chính Nhiên thật sự đã đạt đến loại trình độ này, thì vì cái gì lại đi tu luyện Giá Y Thần Công? Ông ấy chỉ cần dựa theo con đường tu luyện bình thường, cũng hoàn toàn có thể đứng ở thế bất bại.

Sở dĩ như vậy, chỉ có hai loại. Một là, Diệp Chính Nhiên muốn tìm kiếm một loại võ công mới khiến cho ông ấy đột phá lần nữa, cho nên mới tu luyện Giá Y Thần Công, thế nhưng mà, có thể đột phá đến mức độ nào, vậy thì không có người nào biết được. Hai là, Diệp Chính Nhiên quá mức tự tin, hoặc là nói tự đại, không muốn chịu thua, bởi vậy mới bị Giá Y Thần Công cắn trả, cho nên mới có kết quả như vậy. Tuy có rất nhiều người Diệp gia đều nói, thậm chí liền Đường Thục Nghiên cũng cho rằng là do Diệp Chính Nhiên không muốn chịu thua, cho nên mới đi tu luyện Giá Y Thần Công, thế nhưng mà Diệp Khiêm lại thủy chung cảm thấy, Diệp Chính Nhiên sở dĩ tu luyện Giá Y Thần Công, là vì ông ấy muốn tìm kiếm một loại võ công, có thể giúp cho ông ấy đột phá lần nữa.

Dù sao, Diệp Chính Nhiên cũng là một vũ si, không có gì kích thích ông ấy hơn so với việc tìm kiếm phương pháp đột phá mới.

Có chút thở dài, Diệp Khiêm nói: “Có lẽ, đây là số mệnh a. Bất quá, con đường huy hoàng của cha tôi còn chưa có đi xong, vậy thì thì sẽ do tôi thay ông ấy tiếp tục bước đi. Hổ phụ không khuyển tử, tôi sẽ để cho thế giới cổ võ giả lần nữa nhấc lên một hồi rung động mới.”

“Tôi cũng tin tưởng sẽ có ngày đó, hy vọng cậu cũng đừng làm cho tôi thất vọng.” Hoàng Phủ Kình Thiên nói, “Bất quá, cậu phải biết rằng, một cổ võ giả nếu như bị quá nhiều dục vọng khống chế trói buộc chặt thì võ công sẽ rất khó tiến bộ. Cha cậu sở dĩ có thể đạt tới độ cao kia, cũng bởi vì ông ấy đối với thế sự đều xem thoáng vô cùng, không có dục vọng. Cậu muốn có được thành tựu giống như cha cậu, vậy thì cậu nhất định phải buông tha rất nhiều thứ, quan trọng nhất là phải khống chế được dục vọng của mình, nếu như khống chế không nổi, thì rất có thể cậu sẽ đi lên con đường tà đạo.”

Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên nụ cười tà tiêu chí, nói: “Từ trước đến nay chỉ có tôi khống chế dục vọng, không có dục vọng nào có thể khống chế nổi tôi. Con người cũng là bởi vì có dục vọng cho nên mới có động lực tiến lên, nói một cách khác, dục vọng là một loại động lực trợ giúp con người phát triển.”