Si Tướng Công

Chương 21: Cùng quân không rời



Ôn dịch lan tới, tai họa lớn sắp xảy ra, những con người hồn nhiên kiakhông biết còn có thể sống yên ổn qua ngày như trước đây nữa hay không,nhưng liệu có bao nhiêu người sẽ giác ngộ đây? Đó là may mắn hay khôngmay mắn?

Ai cũng không biết ôn dịch lần này mạnh yếu ra sao,không biết sẽ có bao nhiêu người vì nó mà phải chịu khổ, bởi vì họ không biết liệu mình có năng lực bảo vệ thân nhân, người yêu… hay không. Lúcnày, thật có nhiều chuyện cần làm. Nhưng cũng có nhiều chuyện không thểlàm. La Chẩn từ lúc sinh ra đến giờ, mới biết cái gì gọi là lo âu, cáigì gọi là thúc thủ vô sách. (bó tay)

“Phạm Dĩnh, ngươi đến BáchThảo Viên của Lương gia, theo như ghi chú trên danh sách này, mang những thảo dược đó đến đây.” Trong mọi người, La Chẩn chỉ có thể nói nhữngchuyện có liên quan đến ôn dịch với duy nhất Phạm Dĩnh. Cũng không phảilà nàng không tin người nhà của mình, mà là chuyện này rất quái dị,người thường không thế tiếp nhận.

“Ân công nương tử, hành độngtặng thuốc phòng ngừa trước khi dịch bệnh xảy ra cũng không thật thỏađáng lắm. Chưa nói đến chuyện người qua đường không việc gì, không bệnhtật liệu có chịu nhận thuốc uống ngừa hay không. Chỉ riêng chuyện mộtkhi ôn dịch tới thật thì chắc chắn còn liên lụy đến La gia. Thử nghĩ, La gia sao có thể biết trước được? Tất nhiên sẽ dẫn đến việc người bênngoài suy luận phỏng đoán lung tung.”

“Sao ta lại không biếtchuyện đó chứ? Nếu có phương pháp xử lí thỏa đáng hơn tất nhiên là đãkhông dùng tới biện pháp này… Thật ra, nếu như có một người mà lời nóicó thể được đương triều Quốc quân coi trọng mà hạ lệnh dời dân tránhdịch, khắp thành giới nghiêm phòng bị là phương pháp hữu hiệu nhất. Dùgì đi chăng nữa, ai có thể ra hiệu lệnh tốt hơn so với ý chỉ của Quốcquân đây?”

“Người nào mà lời nói có thể có đầy đủ phân lượng khiến Quốc quân coi trọng đây?”

La Chẩn nhăn mày trầm ngâm. “Đương kim Quốc quân cưng chiều Ngọc Thiềucông chúa nhất, nàng chỉ cần cầu là được đáp ứng ngay, nhưng hiện tạinàng lại đang ở Hàng Hạ quốc ngoài tầm tay với của chúng ta. Huống chicoi như nàng có ở chỗ này đi chăng nữa thì chúng ta làm sao mà có thểnói rõ ràng nguyên do chuyện này với nàng được?

Phải biết làchuyện dời dân không phải là chuyện đùa, thành Cao Diên là thủ đô mộtnước, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng sẽ dẫn tới cả nước chấn động hoảngsợ. Nếu người phát ngôn không được tín nhiệm tất nhiên sẽ bị hoạch tội.Cho dù công chúa tin ta, Quốc quân chưa chắc đã tin ta… Oa, trừ phi…”

Vốn đang trầm tư vì không tìm được kế sách nào, không ngờ trong lúc xoaylật vấn đề lại làm cho linh tính chợt động: người giỏi có người khácgiỏi hơn, nhưng trên người giỏi hơn đó chính là thần thánh trên trời.Thế nhân tất cả đều tin Thần kính Phật, cho dù có là người đứng ở ngôivị cao nhất vẫn tin tưởng thờ phụng Thần Phật…

“Trừ phi thế nào?”

“Trừ phi Quốc quân nhận được ám hiệu của thần linh, rồi lại có người bên cạnh góp lời, hai bên hợp sức thì có thể có hiệu quả.”

Biện pháp hay! Chả trách tiểu tử thúi nhà mình luôn nói nương tử của ân nhân đời trước là hồ ly. “Phạm Dĩnh có thể hóa thành diện mạo thần tiên đểbáo mộng cho Quốc quân.”

“Thật chứ? Ngươi có thể làm được?” La Chẩn kích động không thôi. “Phạm Dĩnh, có ngươi thật tốt!”

“Nhưng ai sẽ góp lời, người nào thích hợp nhất?”

“Ngọc Vô Thụ được không? Hắn là con trai thứ hai của Quốc quân, lời hắn nóinhất định có một ít trọng lượng… Không, không được, nếu dùng hắn vẫnđụng đến vấn đề phải kiêng kỵ bí mật của tướng công, không ổn không ổn.” Ngọc Vô Thụ đúng là thật lòng với tiểu muội nhà nàng, nhưng hắn dù saovẫn là Hoàng tử, Hoàng gia lợi hại thế nào không nói cũng hiểu……

Đôi mắt sáng của Phạm Dĩnh long lanh tinh quái. “Ta lại đang nghĩ tới một người.”

“Ai?”

“Lục Vương gia Hàng Niệm Nhạn của Hàng Hạ quốc.”

La Chẩn có cùng ý tưởng với Phạm Dĩnh: Hàng Niệm Nhạn lấy thân phậnlà Vương gia một nước bên ngoài tới thông báo với Ngọc Hạ Quốc quân nhất định sẽ lập công to. Tất nhiên, Hàng Niệm Nhạn vốn vô cùng nguyên tắcnày sẽ không tự dưng mà nghĩ đến sinh mạng của lê dân bá tánh mà thamgia vào việc này, cho nên sẽ do Phạm Dĩnh hóa thân thay. Về phần sau đósứ giả bang giao giữa hai nước qua lại nhưng không thấy ôn dịch, thì lúc đó dù sao ôn dịch cũng đã qua, cứ để cho Quốc quân của Ngọc Hạ quốc cảm động và trân trọng thần thánh hiển linh.

Ai ngờ, ông trời chẳng chiều lòng người, Phạm Dĩnh chưa kịp hóa thân thành vị Vương gia cổ hủkia thì Ngọc Vô Thụ đã mang người nọ tìm đến cửa La gia.

“Tỷ tỷ, Lục Vương gia Hàng Hạ quốc đi sứ Ngọc Hạ quốc, nghe tỷ tỷ đang ở nhà mẹ đẻ bèn nhờ cậy tiểu đệ dẫn hắn tới bái kiến sư phụ. Lục Vương gia? LụcVương gia?”

Hàng Niệm Nhạn nghển cổ giương mắt nhìn nhìn về phía sau lưng La Chẩn, trên gương mặt thư sinh gầy gầy hiện lên vẻ thấtvọng, bồn chồn, hồn phách như ở tận đẩu tận đâu, đối với lời nói củaNgọc Vô Thụ cũng chỉ có thể ậm à ậm ừ qua loa.

Đôi mi thanh tú của La Chẩn nhẹ nhướn lên, biết rõ mà còn cố hỏi: “Lục Vương gia, ngài đang tìm cái gì?”

“Bổn vương… Bổn vương có tìm gì đâu!” Hàng Niệm Nhạn sắc mặt ngượng ngậpnhanh chóng phủ nhận, nhưng rồi lại ra vẻ lơ đãng hỏi: “… Nữ nhân xấu xí kia chẳng phải là đi theo ngươi tới đây sao? Sao không thấy nàng?”

“Thì ra Vương gia tới không phải là vì thăm sư phụ La Chẩn?”

Hàng Niệm Nhạn giấu đầu hở đuôi, “Bổn vương không phải tìm nàng ấy, Bổnvương chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi thôi. Xú nữ nhân ở nơi nào?”

Nếu như không phải là vì tình thế trước mắt, La Chẩn tất nhiên sẽ trêu chọc hắn một phen, nhưng hiện tại lại không hề có hứng thú làm việc này. Mấu chốt vấn đề là việc hắn sang đây đi sứ đã làm xáo trộn kế hoạch củanàng, có thể khẳng định rằng nàng không thể nào báo cho hắn chi tiết vềtướng công rồi thuyết phục hắn thực hiện và hoàn thành sứ mạng.

Tên thư sinh cổ hủ này mà biết được nguyên do sự tình nhất định sẽ mặt đỏtới mang tai, rồi ngay lập tức ‘được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều’ mà hét lớn: “Quái lực loạn thần hoang đường đến cực điểm”, rồi sau đó,chuyện không nên nói lại tiết lộ khắp thiên hạ, nói những điều tố cáo vô căn cứ….

“Mới vừa rồi Tấn Vương có đến tìm Phạm Dĩnh, chắc lúc này đang ở phía sau vườn hoa.”

“Bổn vương đã nói là không phải là muốn tìm nữ nhân xấu xí kia… Tấn Vương là ai?”

Đôi mắt Ngọc Vô Thụ ở đây cũng không phải cũng đang tìm người mà mình quantâm sao? “Là vương thúc của VôThụ, hay là, Vô Thụ dẫn Lục Vương gia đếnhoa viên đằng sau đi, tiện thể giới thiệu ngài với Tấn Vương luôn?”

“… Cũng được.”

Hai người kia vừa đi, Chi Tâm, Chi Hành song song tiến vào, “Nương tử, nàng mau dẫn Bảo Nhi, cha kia mẹ kia và Đoạn nhi, Khởi nhi đi đi.”

Chi Hành gật đầu phụ họa, “Đem Chi Nguyện theo luôn. Việc này không nênchậm trễ mà càng sớm càng tốt. Lần trước nhờ đại ca mà ôn dịch vòngtránh Lương gia, không biết lần này tình hình sẽ thế nào, cẩn thận vẫnhơn.”

“Xuỵt…” La Chẩn ý bảo hai người nhỏ giọng, “Ta đã có kếsách ứng phó, chẳng qua là hiện tại đang có chút biến cố nho nhỏ nhưngsẽ không ảnh hưởng đại cục mà thôi. Tướng công, chàng vẫn nên cùng ChiHành lên núi thu hái các loại dược thảo cứu mạng, mặc dù không chính xác lắm nhưng có vẫn còn hơn không. Những chuyện khác giao cho ta, ta sẽnghĩ cách để cha và mẹ rời đi.”

Chi Tâm ôm thân thể nhỏ nhắn của nương tử run giọng nói: “Nương tử không phải sợ, Chi Tâm sẽ bảo vệnương tử với Bảo Nhi, Chi Tâm không để Ôn công công thương tổn nương tửvới Bảo Nhi. Nếu Ôn công công lấy khói phun nương tử và Bảo Nhi, Chi Tâm sẽ bắt ‘hắn’ phun Chi Tâm, không để ‘hắn’ hại nương tử và Bảo Nhi……”

La Chẩn động viên, “Tướng công, chúng ta được phúc của chàng che chở phù hộ, chắc chắn sẽ bình an vô sự.”

“Thật chứ?”

“… Thật.” Thật ra thì nàng cũng không chắc chắn lắm. Chi Hành nói rất cólý, ôn dịch hay thay đổi, chả ai biết được lần này tình hình sẽ thế nào, lần trước vì tướng công mà tránh đi Lương gia, lần này liệu sẽ vì tướng công mà vòng tránh La gia hay không?

“Ân công nương tử!” Phạm Dĩnh yểu điệu tiến vào, “Hàng Niệm Nhạn đến Ngọc Hạ quốc rồi!”

“Đúng vậy.”

“Ân công nương tử đã biết?”

“Giờ hắn đâu rồi?”

“Mới vừa xảy ra xung đột với Tấn Vương, Tấn Vương bị Chất nhi mang đi, cònhắn…” Phạm Dĩnh nhún vai, “Ta đã đem nhét hắn vào gầm giường.”

La Chẩn gật đầu, “Nói vậy, ngươi nghĩ vẫn nên giữ kế hoạch như cũ?”

“Dĩ nhiên. Đợi chúng ta xong việc, thả hắn ra cũng không muộn.”

“… Cũng tốt.”

Hôm sau, Quốc quân ra chiếu chỉ: trừ thầy thuốc ở lại trong thành để phòng bất trắc, còn lại dân chúng đều phải rời khỏi…

Nhưng thời gian có chín ngày, có thể dời đi hết sao?

Cũng may là lệnh Vua khó cãi, dù có người không muốn xa rời nhà cửa đất đaicũng không dám vi phạm lệnh Vua. Binh sĩ, thị vệ đeo mặt nạ đen, tay cầm khí giới đi dọc phố đốc thúc người rời đi. Cuối cùng dân chúng toànthành rời nhà cửa, di chuyển về hướng nam hoặc hướng bắc. Phía sau quânsĩ áp tải làm theo lời ngự y, dọc đường lấy vôi rải diệt dịch.

“Lục Vương gia, khi ngài mới đến Ngọc Hạ quốc vì sao trước tiên không đề cập về ôn dịch với phụ hoàng?”

Hàng Niệm Nhạn lắc đầu buồn bực nói: “Chắc Nhị hoàng tử cũng không biết,gian thương từ Tây Vực buôn bán trở về bẩm báo cho Quốc quân bổn quốcthì Bổn vương hoàn toàn không tin. Nhưng Quốc quân lại nói thà tin là có không thể tin là không, việc lớn như thế phải nên nói cho Quốc quânNgọc Hạ quốc biết, dù sao ôn dịch từ hướng tây tiến về phía đông, nguyhiểm đầu tiên chính là quốc đô của Ngọc Hạ quốc.”

Ngọc Vô Thụ vẫn đầy bụng hoài nghi. “Không biết quý quốc xử trí thương nhân kia thế nào?”

“Đầu tiên là trông giữ, Quốc quân lệnh cho cả nước trên dưới phải triệt đểdùng bách thảo hoàn (thuốc tễ trăm loại cây) của Lương gia để phòngtránh tai họa, rồi lại sai Bổn vương đi sứ đến tận đây để cảnh báo choquý quốc. Bổn vương đến hôm nay vẫn chưa tin hẳn, lúc đầu lại sợ Quốcquân quý quốc cười ta đường đường là Vương gia Hàng Hạ quốc mà lại đitin tưởng giọng điệu của một gian thương. Bởi thế nên ta do dự nhưng vẫn không dám kháng hoàng mệnh, lại suy đi tính lại không dám khinh thườngmạng người, nên bây giờ không sợ mất thể diện bèn bẩm rõ lý do với Quốcquân của quý quốc.”

Lời này nếu do người khác nói thì nghe ra có phần gượng ép, nhưng nếu là do Lục Vương gia cổ hủ này nói thì thấycũng có mấy phần hợp tình hợp lý. Ngọc Vô Thụ mặc dù hoài nghi, nhưngphụ hoàng cũng có nói trước đó một ngày trong mộng ngài cũng được Nguyệt thần chi dụ dời thành tránh dịch, hắn cũng nên thực hiện việc hỗ trợđại hoàng huynh mau sớm hoàn thành việc di dân.

***

“Phạm Dĩnh, ngươi ở đâu?”

“Ân công nương tử?” Đang lôi ngươi nào đó từ dưới gầm giường ra, nghe ngoài cửa có tiếng gọi, Phạm Dĩnh mở cửa. “Ân công nương tử, mời vào.”

La Chẩn vào cửa liền nói: “Tất cả thầy thuốc phụng hoàng mệnh ở lại bêntrong thành để cứu chữa những tướng sĩ thủ thành có khả năng nhiễm ôndịch, tướng công muốn đi cùng Chi Hành, ta muốn đi cùng tướng công, chonên nhờ ngươi che chở cha mẹ ta đến biệt uyển của La gia. Nếu có gì bấtthường, nhờ ngươi nhanh chóng dẫn bọn họ đi xa ngoài ngàn dặm nữa.”

“Ân công nương tử không đi ư? Mặc dù ân công có được năng lượng dị năng lấy từ thiên nhiên, nhưng nhỡ đâu dị năng không che chở được ân công nươngtử…

“Nếu ôn dịch đối với tướng công vô hại, chàng tất nhiên sẽche chở được ta. Nếu như che chở không được, thì cũng có nghĩa là ngaycả chàng cũng không ngăn được trận ôn dịch này. Tướng công cố ý khôngđi, nếu ta cứng rắn kéo chàng đi, chàng tất nhiên sẽ ghi dạ chuyện nàycả đời. Một khi đã như vậy, ta chỉ có thể ở lại cùng chàng. Bất kể làtình hình như thế nào, hễ chàng ở nơi nào thì ta liền ở nơi đó.”

Phạm Dĩnh đột nhiên cười đến thê lương. “Ân công và ân công nương tử yêu nhau như vậy thật khiến cho người ta hâm mộ.”

“Ngươi đồng ý giúp ta phải không?”

“Phạm Dĩnh sẽ toàn lực ứng phó.”

La Chẩn nói cám ơn rồi vội vã cáo từ.

Hắn ở nơi nào, ta liền ở nơi đó… Ngươi đã nói, ta ở trong nước thì ngươiliền ở trong nước, ta ở trong lửa thì ngươi sẽ ở trong lửa. Thế nhưngkhi ta bị chìm trong lửa đỏ, ngươi lại chắp tay sau lưng đứng bên ngoàixem ta tiêu vong… Đôi mắt sáng của Phạm Dĩnh di động, rồi lấy hai taykéo oan gia mấy kiếp ở dưới giường ra, vươn tay cho hắn hai bạt tai,mắng:

“Ngươi là kẻ phụ lòng người, ngươi phụ ta, hại ta, còn hại mẹ ta đến nay vẫn còn phải ở trong quan tài bằng băng ngọc ngàn năm,chờ cha ta luyện thành linh châu để cứu nàng. So với ân công, so với âncông nương tử, ngươi không bằng đồ bỏ đi!”

Người bị nàng quátđánh vẫn đang còn hôn mê nên không biết chuyện gì bên ngoài. Tuy nhiêntất cả những lời nói mới vừa rồi đã lọt vào tai một cách vô thức, cộngthêm những chuyện cũ linh tinh kiếp trước cùng đã chợt có chợt không ẩnhiện ngắt quãng trong tâm trí, mặc dù chưa tỉnh lại nhưng cũng không thể quên được. Cho dù Lục Vương gia vẫn là Lục Vương gia cổ hủ, nhưng cómột số việc nhất định sẽ phát sinh thay đổi.

Cho dù là có ngànnăm đạo hạnh cũng có chuyện khó phá giải. Tuy là mấy đời thương tâm,cũng là dây tơ rối rắm hữu tình. Trong các sự việc dây dưa xoắn xuýt với nhau, có một số việc nhỏ tưởng không đáng kể vốn không nên bỏ qua nhưng đã sơ xuất bị xem nhẹ. Khi hiểu được nữ tử trước mắt này và con traitrưởng của Lương gia đều không phải là người thường. Lục Vương gia sẽ có hành động kinh người gì đây?

Trận ôn dịch kia đúng là vẫn đến đây.

Mặc dù khắp trên dưới toàn thành đều tràn ngập khói xông dược thảo, dọc phố đầy vôi phấn, nhưngvẫn không ngăn được bước tiến tàn sát bừa bãi của nó. Tướng sĩ thủ thành mặt che khăn đen, mặc quần áo đã được nhúng thuốc, nhưng vẫn liên tiếpmắc bệnh hết người này đến người khác. Người mắc bệnh miệng thì chảynước miếng, tứ chi co quắp, mặt xanh đen, tròng mắt trắng… Trong vònghai ngày, đã chết hơn mười người, hôm sau lại tăng mấy chục. Trong sốngười tử vong cũng có cả thầy thuốc phụng chỉ ở lại trong thành.

La Chẩn mặt che khăn trắng, tay mang thùng thuốc theo sau Chi Tâm, ChiHành đến chỗ hành y, kiểm tra chăm sóc bệnh nhân. Cuối cùng, theo nhưnước miếng người bệnh dính trên ngân châm thì Chi Hành nghiệm ra đượcloại bệnh dịch gì, liền báo cho Chi Tâm biết.

Chi Tâm theo lệnhmang theo La Chẩn đi khắp núi đồi, hết kêu đến gọi các cây cỏ tỷ tỷ đểtìm cho đúng loại giải dược. Năm ngày sau, trong mấy khối tảng đá lớn,tìm được vài cọng dược thảo cao cỡ nửa người, trên cành cây có mấy phiến lá màu đỏ thắm, lúc này hắn hoa chân múa tay vui mừng: “Nó đó nó đó,nương tử, nó đó! A Hồng tỷ tỷ, Chi Tâm tìm ngươi thật khổ cực nha! Saongươi không trả lời lớn chút cho Chi Tâm?”

La Chẩn cẩn thậnphóng mắt ngắm nhìn xung quanh, phát hiện tất cả các loại côn trùng thúvật ở mấy dặm xung quanh cây cỏ này đều bình yên vô sự. Quả nhiên là đãkhông uổng phí công sức của nàng và tướng công… Nhưng mà không biết ‘bảo bối’ đem lại sự sống cho vô số con người và thú vật này khi bị Chi Tâmgọi là “A Hồng” thì có cảm tưởng gì nhỉ?

Chi Tâm ngồi xổm xuống, lẩm ba lẩm bẩm một hồi lâu rồi bắt đầu hái các phiến lá dược thảo.“Nương tử, A Hồng tỷ tỷ nói, dùng tóc của nàng nấu trong nồi một canhgiờ, nước canh có thể cứu người. Lúc nấu thì đem nồi đặt ở bên đường đểcho dược khí tán ra, có thể đẩy lui ôn khí của Ôn công công phun ra.”

La Chẩn cùng giúp hái lá, cười hỏi: “A Hồng tỷ tỷ của chàng có nói chochàng biết là không được kêu nàng là A Hồng hay không, nàng hẳn là cócái tên dễ nghe hơn đó?”

“Ủa, nương tử nghe thấy A Hồng tỷ tỷ nói chuyện á?”

Xem ra, thật là thông cảm với A Hồng tỷ tỷ.

Căn cứ theo chỉ dẫn của Chi Tâm, đem “tóc” của “A Hồng tỷ tỷ” chia làm vàiphần đặt ở đầu các trục đường chính của bốn hướng thành Cao Diên mà nấu, lấy nước canh này cho người bệnh uống, vẻn vẹn hai ngày, người bệnh đãcó chuyển biến tốt; lại một ngày nữa, có người trước đây xụi lơ đã cóthể vịn tường mà bước chầm chậm được mấy bước; lại mấy ngày nữa, tất cảngười bệnh đều có khởi sắc….

“Lương đại phu, y thuật của ngài thật là cao minh, ngài đã cứu toàn thành Cao Diên này.”

“Dân thành Cao Diên chúng ta đều cảm tạ Lương đại phu ra tay cứu giúp……” Các vị thầy thuốc cùng xúm lại tán dương cảm phục Lương Chi Hành.

Lương Chi Hành mở miệng muốn nói gì đó rồi thôi, đưa mắt tìm La Chẩn. Ngườisau lắc đầu, nắm tay Chi Tâm đi sang một người bệnh khác để đút họ uốngcanh. Nàng muốn tướng công cho tới bây giờ vẫn không phải là một anhhùng trong mắt trong lòng mọi người.

Mười mấy ngày sau, Chi Tâmnhảy cẫng lên kêu to: “Được rồi được rồi. Ôn công công cúi đầu đi rồi!Sẽ không còn người chết nữa… Nương tử, nàng sao vậy?”

La Chẩn để mặc cho hắn ôm, cố gắng ổn định đôi chân mềm nhũn: rốt cục không saorồi. Mặc dù trước đó đã từng tưởng tượng, nhưng nàng chưa từng thấynhiều sinh mạng liên tiếp tử vong như vậy. Nếu như không nghĩ ra đượccách lợi dụng Hoàng quyền buộc dân chúng khắp thành dời đi thì đúng lànơi này đã sớm trở thành một địa ngục trần gian?

Sinh mạng chẳng biết lúc nào sẽ được đưa ra làm khảo nghiệm. Vượt qua được, là tạo hóaan bài; nếu không qua được, thì là kiếp nạn. Thì ra, có thể sống khỏemạnh thật tốt đẹp biết bao nhiêu, có thể cùng tướng công kề cận gắn bóbên nhau thật đáng giá quý trọng biết bao nhiêu.

Sau hơn hai mươi ngày xảy ra đại dịch thì dân chúng cũng lục tục trở về.

Ba mươi ngày sau, Quốc quân Ngọc Hạ quốc cũng dẫn người hồi cung.

Một trận đại dịch có tính chất hủy diệt như thế mà chi vẻn vẹn hơn trămngười chết thì không thể nói là không thần kỳ. Quốc quân Ngọc Hạ quốclập đàn cúng cảm tạ và biết ơn trời xanh hiển linh phù hộ, sau đó lạitìm mọi cách trọng tạ Lục Vương gia Hàng Hạ quốc đã không quản đường xatới đây cảnh báo. Hàng Niệm Nhạn mơ màng nhận các đãi ngộ cao nhất rồilên đường về nước.

Tướng quốc dâng tấu rằng: lần này đại dịchthế nhưng tổn hại có thể nói là rất nhỏ, ngoài việc được trời xanhthương tình, nước láng giềng giao hảo, công lớn nhất là nhờ các giữtướng sĩ cùng thầy thuốc còn ở lại giữ thành, xin cấp tiền tử cho ngườiđã chết, ngợi khen người sống. Trong đó, thầy thuốc nghĩ ra phương phápkhắc dịch nên được hưởng vinh sủng của Quốc quân nhiều nhất.

Long tâm Quốc quân Ngọc Hạ quốc cực kỳ vui mừng nên tất nhiên là nhất nhất chuẩn tấu.

Tất cả tướng sĩ trụ thành đều được thăng ba cấp, tiền thưởng là một trămlượng bạc. Tất cả thầy thuốc ở lại đều được ban thưởng. Riêng Lương ChiHành, trong một ngày đã được vinh danh thiên hạ là “Thần y”, mặc dù đãkhéo léo từ chối việc phong thưởng vào cung đứng đầu ngự y viện, nhưngvẫn được ban thưởng một khu nhà Y Uyển bên ngoài cung để chữa bệnh chothiên hạ bá tánh, tạo phúc cho chúng sinh.

“Chi Hành, đây là YUyển của ngươi, thật là đẹp nha.” Chi Tâm sờ vuốt các hoa văn điêu khắctrên các cột trụ nhà. “Chi Hành có thích không?”

Chi Tâm bò trên mặt đất một vòng, trên mặt không biết từ nơi nào đã có một khối bụibặm. Chi Hành lau đi cho hắn. “Thật ra thì những thứ này nên thuộc vềđại ca.”

“Tại sao?”

Lương Chi Hành còn chưa đáp, La Đoạn vào tới cửa đã chu cái miệng nhỏ nhắn nói với người bên cạnh: “Tỷ tỷxem đi, tên ngốc này đối với tỷ phu còn tốt hơn đối với ta nhiều!”

“Trân nhi!” Chi Tâm thấy nương tử, nhào lên ôm lấy, nhì nhằng thì thầm bắt đầu làm nũng.

La Đoạn khí chua ngất trời, “Tên ngốc, thấy không? Người được đại ca yêu quý của ngươi yêu nhất chính là tỷ tỷ của ta!”

“Không cần ăn dấm.” Chi Hành vỗ nhẹ nhẹ gò má diễm lệ như hoa đào của nàng. “Sau khi thành thân, cũng sẽ như thế.”

“… Hả?”

“Không hiểu sao?”

“… Hừm.”

“Sau thành thân hiểu liền.”

“… Tên ngốc mặt lạnh, ai muốn thành thân với ngươi!”

“Không muốn cùng ta thành thân?”

“Nghĩ hay quá nhỉ!”

“Nghĩa là muốn cùng ta thành thân?”

“… Nghĩ hay quá nhỉ!”

Lúc này Chi Tâm thò một cái đầu to vào giữa hai người, hiếu kỳ nói: “ChiHành, ngươi muốn hôn Đoạn nhi phải không? Chi Tâm nhìn ra được nha.”…

“Cha và mẹ đã chấp nhận tướng công rồi nên hôn sự của đệ và Đoạn nhi tất nhiên cũng sẽ được chấp nhận. Bọn họ hiện tại không nói gì chẳng qua là sợ mất mặt mà thôi. Chi Hành chỉ cần cố gắng thêm một chút là sẽ ômđược mỹ nhân về. Đến lúc đó, không biết đệ nên gọi ta là tỷ tỷ hay làđại tẩu đây nha.”

Chi Hành cười mà không nói, La Đoạn vẫn còn muốn nói thêm. “Tỷ tỷ, người ta không lấy hắn làm chồng đâu.”

“Ơ hay, ta chỉ nói là Chi Hành ôm được mỹ nhân về, có nói mỹ nhân ấy là ai chưa?”

“Đại tẩu chưa nói.”

“Vậy sao có người tự nhận?”

“Chắc là da mặt dày một chút.”

“Tên ngốc mặt lạnh, ngươi câm miệng!” La Đoạn dậm chân, “Còn tỷ tỷ nữa, các ngươi liên thủ khi dễ ta!”

Lương Chi Tâm thiện lương muốn ra mặt giúp em vợ. “Đoạn nhi, ngươi không phải sợ…”

“Tỷ phu…” La Đoạn cảm động vô hạn.

“Đoạn nhi, ngươi không phải sợ… Chi Hành không cưới ngươi, Chi Hành nhất định sẽ cưới ngươi mà.”

Sự cảm động của La Đoạn trong nháy mắt đã tan thành từng mảnh, khóc khôngra nước mắt. “Tỷ phu, ta có khi nào nói là sợ tên ngốc này không cưới ta đâu?”

“Ngươi sợ đó nha, tựa như Chi Tâm sợ đột nhiên không thấy nương tử, ngươi sợ Chi Hành không cưới ngươi a. Có phải không, nươngtử?”

La Chẩn ngắm nhìn nụ cười ngây ngô thuần khiết của tướng công đẹp trai, trả lời. “Tướng công thật thông minh đó.”

“A nha nha… các ngươi làm ta tức chết mà…”

Hôn sự của La gia Nhị tiểu thư như ánh sáng mặt trời ban trưa, còn hôn sự La gia Tam tiểu thư vẫn còn gút thắt nặng nề.

Hơn nữa, sau khi Xương Lương vương Quận chúa đăng lâm(*) La gia bày tỏ vớiLa gia Tam tiểu thư sự hào phóng nguyện ý cùng nàng hầu hạ Nhị hoàng tử, lấy được một danh hiệu tốt đẹp là hiền lương thông hiểu, thì đường nhân duyên của La Khởi càng thêm gập ghềnh.

(* đăng lâm: tới nhà – cách nói dùng cho hoàng tộc)

“Không ngờ Xương Lương vương Quận chúa lại là một nhân vật lợi hại như vậynha.” La Đoạn vỗ bàn trầm trồ khen ngợỉ. “Như vậy, nếu Nhị hoàng tử cưới không được Khởi nhi thì nhất định là do La gia không biết phân biệt cao thấp. Đồng thời, còn muốn đẩy Khởi nhi đứng trên đầu sóng ngọn gió, bịa miệng người đời là đoạt hôn phu của người ta. Cao minh nha.”

“Đúng là cao minh.” La Chẩn cũng không thể không khen một tiếng, “Một tiểuthư khuê các suốt ngày ở khuê phòng mà có thể tính toán lợi hại như vậythì cũng nên ăn chén cơm con dâu Hoàng gia này.”

La Khởi cũng phụ họa vỗ tay hoan nghênh, “Cho nên, muội chỉ có thể nhường.”

“Nhường?”

“Muội đã quyết định đến chỗ Quốc hậu tâm sự một phen. Dân nữ La Khởi vốn chỉlà con gái thương nhân, tài mạo bình thường, chỉ là dân đen, được phúcQuốc hậu yêu thương lại có cảm giác sợ hãi sâu sắc. Hôm nay đã tỉnh giấc mộng trèo cao mới biết mệnh mình mong manh sao xứng đôi với huyết thống cao quý của Hoàng gia được? Đặc biệt đến xin Quốc hậu khoan dung từ binhân ái, cho dân nữ từ bỏ hôn ước của Hoàng gia, để cho Phượng Hoàng hay Quạ Đen tất cả đều về vị trí cũ, đừng để đảo lộn tam cương ngũ thườngmà làm trò cười cho thế gian.”

La Đoạn cười hỏi: “Ai là phượng hoàng? Ai là quạ đen?”

La Khởi vô tội nói: “Cần gì nhiều lời? Phượng Hoàng dĩ nhiên là muội.”

La Chẩn lắc đầu. “Muội chớ vội làm gì hết, đầu tiên là phải xem thái độcủa hoàng tử Vô Thụ cái đã. Muội xét xem, liệu hắn có thể đang dùngphương pháp ‘câu giờ’ hay không, kéo dài thời gian cho tới lúc Quốc hậuban chỉ chỉ hôn, lúc đó La gia không có đường lui nữa, hắn liền đợi ngày đại hôn mà cưới hai người một lúc?”

La Khởi cụp mắt, không phát nổi một tiếng.

“A?” Thấy nàng phản ứng như thế. La Đoạn trừng trừng mắt đẹp. “Đừng nói làmuội cũng nghĩ hắn như vậy chứ? Hay là hắn quả nhiên có ý định này?”

“Muội cũng không biết, nhưng mà… Muội thật sự hoài nghi như thế.” Khuôn mặtxinh đẹp nhỏ nhắn của La Khởi hiện lên nét sầu bi. “Hồi mới đầu muội bịhắn thuyết phục nên không đưa ra hành động gì cả mà chỉ đợi hắn giảiquyết. Nhưng mấy ngày gần đây Xương Lương vương Quận chúa lại ra nhiềuhành động dồn dập, còn hắn lại không có động tĩnh gì, nên muội khôngphải chưa từng mà là trong đầu muội đã nghĩ tới nghĩ lui mấy chục lầnvấn đề tỷ tỷ đang lo lắng.”

“Muội đã tự mình đi hỏi hắn chưa?”

“Lúc trước ôn dịch hoành hành, muội chỉ lo lắng về an nguy của tỷ tỷ nên nào có tâm tình nghĩ tới những chuyện này? Nhưng những ngày gần đây, hắnvẫn không xuất hiện ở trước mặt muội, muội không thể nào hỏi hắn.”

La Chẩn khẽ nhăn mày đẹp, nói: “Muội cũng không nên vội vã định tội trướccho hắn, cái loại chuyện ngờ vực vô căn cứ này có khi bóp chết tình cảmcòn nhanh hơn cả sự phản bội đấy. Núi không đến gần người thì người điđến gần núi. Muội đến Vương phủ, lên tiếng hỏi dự định thực sự tronglòng hắn. Nếu hắn trốn tránh không gặp, hoặc gặp mà không trả lời, hoặchỏi một đằng trả lời một nẻo, muội liền trực tiếp nói ra nghi ngờ củamuội, nhìn xem hắn ứng đối thế nào.

Hắn tuy là lòng dạ thâm sâukhó lường, nhưng Khởi nhi của tỷ có quan sát sai bao giờ? Khi hắn đáptrả những lời muội nói thì muội cần nhìn mặt mà đoán ý, chớ để tình cảmche mắt, cũng chớ để hiểu lầm ngăn trở suy nghĩ.

Cá tính củamuội chính muội rõ ràng nhất, nếu thật có một ngày phải cùng một cô gáikhác chia xẻ trượng phu, muội sẽ như thế nào? Thay vì như thế, khôngbằng sớm xử lý cho xong, miễn cho muội đến cuối cùng lại cầm dao giếtngười, như vậy phiền toái lắm.”

Đôi mắt đẹp của La Đoạn sáng lên. “Giết ai?”

La Chẩn lạnh nhạt mỉm cười một cái. “Giết phu.”

“Không đúng, muội làm sao có khả năng giết phu được?” La Khởi lắc đầu, phủnhận phân tích này của tỷ tỷ về mình, giọng nói êm ái mềm mại ngọt lọttận xương. “Cùng lắm thì yêm phu mà thôi.”

“Yêm phu?”

“Ha—!” La Khởi đưa một ánh mắt nhạo báng nhìn Nhị tỷ, “Tốt xấu gì thì Nhị tỷphu tương lai cũng là đại phu, sao Nhị tỷ vẫn còn thuần khiết như thế?Là ‘Hoạn’ người, thiến đi đó.”

“Ahh—.” La Đoạn lĩnh ngộ, buột miệng hoan hô. “Thiến đi, đúng… thiến đi tốt lắm, xong hết mọi chuyện.”

Ngoài cửa, hai huynh đệ Lương gia vừa đi tới trước cửa, định giơ tay gõ thìvừa đúng lúc nghe được tiếng hô lớn của Nhị tiểu thư.

Đôi mắt đen của Chi Tâm sáng lung linh, hỏi: “Chi Hành, thiến đi là gì thế?”

“Dĩnh nhi khi nào thì sẽ đến phủ Bổn vương du ngoạn? Trong phủ Bổn vương cũng có một cái hồ, mặc dù so với hồ Lạc Hà này thì nhỏ hơn một chút,nhưng du ngoạn mới cảm thấy có thể tận hứng.” Bên trong đình nhỏ ven bờhồ, Ngọc Thiên Diệp hướng tới mỹ nhân đưa ra lời mời.

Trên dungnhan kiều diễm ướt át của Phạm Dĩnh hiện chút ý cười, vừa là tự tiếu phi tiếu, vừa là muốn cười nhưng không cười, quả nhiên là phong tình vạnchủng. “Phạm Dĩnh là một cô gái dân dã, nào dám vào dòng dõi Hoàng tộc?Vương gia nâng đỡ rồi.”

Ngọc Thiên Diệp khép hờ đôi mắt đẹp mịhoặc. “Dĩnh nhi, vì sao nàng nhiều lần khước từ Bổn vương vậy? La Chẩndẫn ngươi đến trước mắt Bổn vương chẳng phải là muốn đem ngươi hiến tặng cho Bổn vương sao?”

Hả? Trong lòng Phạm Dĩnh đột ngột nhảydựng, nhưng lệ nhan vẫn không đổi, đôi mắt đẹp vẫn nhìn thẳng vào ngườiđối diện, “Vương gia, ngài nói thế là ý gì?”

“La Chẩn biết rõBổn vương sẽ không bỏ qua cho nàng ấy cùng La gia, cho nên mới đưa ngươi tới trước mặt Bổn vương, không phải sao?” Tự tin vào tài thao lược vànắm rõ mọi sự của mình nên tư thái của Tấn Vương thật là nhàn nhã.“Nhưng cũng không ngại nói thẳng, ngươi cũng gợi lên hứng thú trong lòng Bổn vương, đến nỗi Bổn vương rất muốn biết, với tài mạo của ngươi thìtại sao lại chịu nghe La Chẩn điều khiển.”

“Xin hỏi Vương gia hiện tại đã biết gì?”

“Bổn vương phái người tra xét gia thế của ngươi.”

“Vương gia tra được gì rồi?”

“Tuy không thu hoạch được gì nhưng cũng không khó phỏng đoán.”

“Phạm Dĩnh xin lắng tai nghe.”

“Xem dáng vẻ của ngươi thì không giống người xuất thân bần hàn. Lại theo hạnhân ở La gia nói, ngươi gọi La Chẩn là ‘ân công nương tử’. Có thể đoánđược rằng, do gia đình của ngươi sa sút, vì được La Chẩn giúp đỡ nên bây giờ báo đáp. Cho nên, tới trước mặt Bổn vương để gặp gỡ và cùng ta thực hiện đoạn lương duyên này.”

Phạm Dĩnh cười cười một tiếng. “Vương gia thật là thông minh.”

Ngọc Thiên Diệp nheo mắt. “Sao Bổn vương nghe lời này không giống khen ngợi?”

“Tại Vương gia đa tâm đó thôi.”

“Bất kể có nghi ngờ hay không. nếu Dĩnh nhi phụng mệnh ân nhân, cũng không nên làm thất bại sứ mạng của mình chứ?”

“A?” Đôi mắt đẹp giai nhân liếc xéo một cái, môi đỏ mọng hé mở. “Vương gia muốn Phạm Dĩnh một cách khẩn cấp như vậy sao?”

Tấn Vương cúi người, đôi mắt nóng bỏng sáng quắc. “Đúng! Bổn vương muốn ngươi! Ngươi dự định thế nào?”

“Phạm Dĩnh lúc này chỉ có được bộ dáng là hơn được người mà thôi, không biếtVương gia có chịu vì nó mà hao tổn mấy phần mặt mũi hay không?”

“Yên tâm, nếu La Chẩn đã tự biết nàng không phải là đối thủ của Bổn vươngnên đành ngoan ngãn tìm đại mỹ nhân như ngươi hiến tặng cho Bổn vương.Vậy thì Bổn vương cũng không làm khó La gia là được.”

“Phạm Dĩnh có thể tin tưởng Vương gia sao?”

“Bổn vương tuy không phải Quốc quân, nhưng nhất ngôn cửu đỉnh!”

“Như vậy…” Đôi mắt đẹp của Phạm Dĩnh lay động long lanh, má lúm đồng tiền nũng nịu, mặt đỏ bừng, kiều diễm không gì sánh được.

“Vương gia, mang Phạm Dĩnh đi chiêm ngưỡng Vương phủ hoa lệ của ngài đi thôi.”

“Nghe gì chưa, gần đây Tấn Vương lại nạp một vị sủng thiếp mới đó.”

“Tấn Vương là mỹ nam tử phong lưu nhất Ngọc Hạ quốc chúng ta, có sủng thiếp mới thì có gì đáng ngạc nhiên đâu?”

“Ui chao, tại ngươi không biết đó thôi, vị sủng thiếp mới này chẳng phải là đẹp bình thường đâu mà là thiên kiều bá mị quốc sắc thiên hương đó.”

“Đúng đó! Ta còn nghe nói. Tấn Vương đối với duyên mới này ngàn cưng vạn yêuduy duy nhất nhất đó nha. Đêm xuân hàng đêm, làm cho Vương phi và hai vị trắc phi rất bất mãn. Vương phi cho truyền vị ‘duyên mới’ này đến, muốn trước tiên là dạy dỗ chút quy củ, không ngờ là lại bị Tấn Vương bắt gặp được liền bị hắn khiển trách là đố phụ. Vương phi tìm đến khóc lóc kểlể với Quốc hậu. Quốc hậu bèn hỏi Vương gia vài câu, ai ngờ Vương giathậm chí còn đưa ra thư hưu thê nữa đó.”

“Không phải chứ? Chẳng lẽ Vương gia phong lưu của chúng ta đã thật sự động chân tình với vị mỹ nhân này rồi?”

“Ai mà biết được…”

……

Những câu chuyện văn thơ lãng mạn quần hồng áo tím của giới Hoàng thân quốcthích hay quan lại quyền quý rất được mọi người yêu thích, thường xuyêntụm năm tụm ba, làng trên xóm dưới đầu phố cuối ngõ bàn luận say sưakhông mỏi mệt mấy chuyện nóng hổi đời tư nhà người.

Huống chicâu chuyện này lại mới mẻ nhiều tình tiết, nào là ‘chỉ thấy người mớicười không nghe thấy người cũ khóc’, nào là ‘ba nghìn giai nhân sủng áichỉ một người’, nào là ‘xung đột giận dữ chỉ vì hồng nhan’… Đủ loại tình tiết ngắn dài, thật sự đủ thỏa mãn tất cả những tưởng tượng của mọingười về tầng lớp quý tộc.

“Tỷ tỷ, không ngờ rằng để đối phó với Tấn Vương tự xưng là phong lưu kia cũng chỉ cần một vị mỹ nhân màthôi.” La Đoạn thả màn xe xuống, nói.

“Dĩ nhiên không thể là một mỹ nhân bình thường.” La Khởi đôi môi nhếch lên cười đầy trào phúng.“Một mỹ nhân như Phạm Dĩnh kia liệu có nam nhân nào mà không động tâm?”

La Đoạn ngẩn ra. “Có ý gì? Trừ Tấn Vương ra còn có ai động tâm nữa?”

“Ngày hôm trước, nghe nói Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử đến Tấn Vương phủ, áithiếp của Tấn Vương đánh đàn hiến vũ, cùng hai vị hoàng tử trò chuyệnvới nhau thật vui.” La Chẩn dựa gối dựa, đôi mắt đẹp nửa khép. “Cho nên, có người ghen.”

La Đoạn ranh mãnh nháy nháy con mắt. “Đây là muội đang lo lắng cái ‘cây’(Thụ) kia thuyền sang bến khác hả?”

“Đúng vậy đó nha.” La Khởi đôi mắt sáng quắc, âm điệu vẫn ngọt như đườngphèn. “ Muội đang suy nghĩ, nếu hắn nảy ra dị tâm, muội có nên phóng hỏa đốt Vương phủ của hắn, hay là nên thay hắn mua một phong thư thông giao ngoại bang rồi giao cho Thái tử đương triều, để cho hắn bị tịch thu tài sản cả nhà xử trảm đây!”

“Ta không nghe thấy…” La Đoạn quay mắt đi, xốc mành xem náo nhiệt bên ngoài.

La Chẩn nhắm mắt dưỡng thần, không muốn thừa nhận nử tữ xinh đẹp trước mặt này là tiểu muội của mình.

***

“Bảo Nhi. Bảo Nhi, trời lạnh lạnh đó, phải mặc quần quần nha.”

“Cạc cạc… Ha ha…”

La Chẩn vào cửa liền thấy đôi cha con này đang chiến đấu kịch liệt vớinhau ở trên giường. Tiểu tử mập thân thể sạch sẽ, lê cái mông nhỏ bòchạy khắp giường, còn cha của hắn thì giơ cái khố nhỏ cũng đuổi theo lahét khắp giường.

“Tướng công, chàng đang chơi trò gì cùng Bảo Nhi vậy?”

“Nương tử, Chi Tâm đang giúp Bảo Nhi mặc quần quần đó, khí trời lạnh nha. Bàvú mặc cho hắn, Bảo Nhi không cho. Chi Tâm mặc cho hắn…”

“Hắn cũng không cho?”

“Đúng đó! Bảo Nhi thật là xấu nha, nương tử…”

Thối tướng công, bây giờ đã để cho Bảo Nhi lấn lướt, mai này rồi sẽ sao đây? La Chẩn chộp một cái liền bắt được cái cục thịt mập kia, vỗ bộp một cái lên cái mông núc ních. “Ngoan ngoãn, đừng động!”

“Oa hắc…” BảoNhi mặc dù vẫn giống như con trùng nhỏ loi nha loi nhoi nhưng cũng rấtthức thời nằm úp sấp xuống, ôm đầu gối mẹ mà gặm gặm, để mặc mẹ hắn đemquần lót, áo tơ nhỏ trùm lên thân mình trần trùng trục của mình.

“Nương tử, tại sao Bảo Nhi nghe lời nương tử, không nghe lời Chi Tâm a?”

“Bởi vì nếu Bảo Nhi không nghe lời, ta sẽ đánh cái tên tiểu tử thúi này.”Giơ bé lên, La Chẩn khẽ cắn một cái trên cái má nho nhỏ phúng phính.“Bảo Nhi, không nghe lời phụ thân cũng sẽ đánh nha.”

“Ah ha ha!” Tiểu thiếu gia Bảo Nhi chuyên bắt nạt kẻ yếu đắc ý khoe ra mấy cái răng sữa mới mọc, lấy bàn tay nhỏ bé mềm mập vỗ vỗ lên gò má trắng mịn củamẹ để lấy lòng nịnh bợ.

“Nương tử, Bảo Nhi thật là xấu. Bảo Nhi nghe lời nương tử, không nghe lời Chi Tâm. Chi Tâm thật đáng thương…”

Người nào đó không cam lòng khi bị con trai tranh mất sủng ái, chen cái mặtđẹp trai vào dưới mắt nương tử, “Nương tử cũng thương thương Chi Tâmnữa…”

La Chẩn chăm chú ngắm nhìn hai dung nhan tuấn mỹ một lớnmột nhỏ trước mặt, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện đã làm cho Khởi nhi tức giận liền đâm ra ẩn nhẫn phiền muộn, nói: “Tướng công, chàng có thậtkhông nhìn thấy bộ dáng tuyệt đẹp của Phạm Dĩnh à? Ở trước mắt chàng,Phạm Dĩnh thật chỉ là dưới dạng một con hồ ly à?”

Chi Tâm gãi đầu, “Phạm Dĩnh à, Chi Tâm nhìn thấy không phải là hồ ly a.”

“Hả?” La Chẩn có chút bất ngờ ngoài ý muốn, “Vậy chàng làm sao biết được nàng là hồ ly?”

“Nàng là hồ ly không có sai nha, nàng vốn chính là một con hồ ly mà.”

“Ý chàng là khi chàng nhìn thì không thấy một con hồ ly, nhưng chàng biết nàng ấy là một con hồ ly?”

“Đúng rồi đó, nương tử thật thông minh.”

“Nếu chàng nhìn thấy không phải là con hồ ly, vậy chàng không cảm thấy Phạm Dĩnh rất đẹp sao?”

“Đúng là rất đẹp nha.”

Cho nên, hai mắt của tướng công cũng không phải là không nhìn thấy sắc đẹpđộc nhất vô nhị kia? “Nếu rất đẹp, chàng không muốn ôm nàng một cái, hôn nhẹ nàng một cái sao?”

“Không muốn nha.” Chi Tâm cau hàng lôngmày xinh đẹp lại, gò má phồng cao lên. “Nàng cũng không phải là nươngtử, Chi Tâm sẽ không hôn nàng. Hơn nữa, nàng không có đẹp như nương tửChi Tâm, nương tử Chi Tâm đẹp nhất nha.”

Bởi đột nhiên xảy ra ôn dịch nên La Chẩn ở lại nhà mẹ gần ba tháng.

Đến đây vào giữa hè, khi quay về đã là mùa thu mát mẻ.

Hôn sự của Chi Hành và Đoạn nhi coi như là thành, chỉ đợi ngày tốt năm sauđể thành hôn, về phần Khởi nhi… đành phải nói một câu, mỗi mối nhânduyên có một phước phần khác nhau mà thôi.

Cũng may, trước khi đi đã xảy ra một chuyện lý thú có thể khiến cho La Chẩn buông lỏng tâm tình trên đường đi.

Lúc về dùng phương tiện đường thủy, trước khi sắp sửa lên thuyền, NgọcThiên Diệp chợt phi ngựa đến. Tiễn song thân cùng tỷ muội họ, thấy LaChẩn bình an thanh thản như không có chuyện gì như trước, lại cũng biếtrằng chuyện tình cảm thì không nên nhiều lời, nên liền trở về phủ trước.

Ngọc Thiên Diệp sau khi xuống ngựa thì nhìn chăm chú Lương Chi Tâm đang ngồi bên cạnh La Chẩn một hồi lâu, Chi Tâm từ đầu đến cuối cũng lấy đôi mắttrong suốt đen nhánh bình thản nhìn lại, không nháy không dời.

“Chẩn nhi.” Ngọc Thiên Diệp mở miệng, “Trong tâm trí Bổn vương, ngươi vĩnhviễn là người mà Bổn vương thương yêu nhất. Để ngươi tuột khỏi tay, Bổnvương cả đời nuối tiếc.”

La Chẩn nhướn đôi mi thanh tú, không đưa ý kiến gì.

“Không có được trái tim của ngươi, đoạt không được tâm trí của ngươi, khôngthể nghi ngờ là điều khiến cho Bổn vương không vui nhất. Nhưng Bổn vương cũng biết, nếu gả cho Bổn vương, ngươi sẽ không còn là ngươi nữa, tấtcả những tính chất đặc biệt trên người ngươi từng hấp dẫn Bổn vương chắc chắn sẽ không còn tồn tại. Nếu mà như vậy thì đối với cả ta và ngươichắc chắn sẽ là một sự hành hạ đau đớn. Cho nên, Bổn vương tình nguyệnvĩnh viễn quên đi, ở bên bờ sông này, nơi mà ta và ngươi từng ‘cầm tiêuhợp tấu’, cũng sẽ là nơi chôn vùi vĩnh viễn tất cả những buồn thương của Bổn vương.”

Lời nói này của Tấn Vương là của kẻ khinh đời ngạothế bây giờ đã chợt hiểu? Hay là lời đến chúc mỹ nhân thuận nước giongthuyền? La Chẩn cũng lười suy đoán. Với một kẻ chưa từng bao giờ lưu lại trong tâm trí của mình thì cũng chả cần phí tâm tư.

“Nương tử, Chi Tâm ghét người kia, không thích hắn!” Lên thuyền rồi, Chi Tâm đột nhiên nói.

“A?” La Chẩn bật cười, nhéo nhéo hai má căng thẳng của hắn, “Tại sao?”

“Hắn nhìn nương tử kiểu đó, khiến Chi Tâm rất ghét!”

Dấm tướng công. La Chẩn vỗ một cái vào gò má hắn, vén rèm vào khoangthuyền. Đẩy một cánh cửa, bên trong khoang thuyền có mỹ nhân đang đợi.

“Cái vị tự xưng là tình thánh Vương gia kia đi rồi à?”

“Trong nhà có mỹ thiếp kiều diễm đang đợi, tất nhiên là phải gấp gáp rồi.”

“Ân công nương tử không phải là đang ghen chứ?”

“Ngươi không nói thì thôi, nói ra, hình như cũng có chút chút nha.”

Mỹ nhân cười một tiếng, lập tức ánh sáng mê mị chói mắt bắn ra tứ phía,“Nếu biết trước như thế thì hẳn là Phạm Dĩnh đã hạ thủ lưu tình, khôngđể cho hắn chìm đắm quá sâu. Ân công nương tử, đừng trách móc nha.”

Mỹ nhân này là ai? Phạm Dĩnh? Nhưng Phạm đại mỹ nhân ở chỗ này, vậy mỹ thiếp bên trong Tấn Vương phủ là ai?

“Ngươi lấy giấy cắt thành hình người có thể thay ngươi bao lâu?”

Phạm Dĩnh đã tính trước, “Ân công nương tử, trò này mấy trăm năm qua ta đãchơi đùa vô số lần, chưa bao giờ thất thủ cả. Phạm Dĩnh sống lâu qua bao năm tháng, ngoại trừ việc dốc lòng tu luyện thì việc đến thế gian ngắmcảnh cũng là chuyện thường. Mỗi lần nhìn thấy một kẻ nam tử phụ bạc,Phạm Dĩnh liền ra tay dạy dỗ, mà lại không muốn lấy chính tiện nghi củamình để dạy những nam nhân kia nên mới nghĩ ra phương pháp này. Một giọt máu sống được hai ngày, khi máu cạn, mỹ nhân bất ngờ mất, trăm lần nhưmột.”

“Ngươi đầu tiên là lấy sắc đẹp dụ cho động tâm, rồi lấythế thân làm từ giấy cắt thấm máu khiến hắn đắm chìm trong hoan lạc, sau đó thế thân bằng giấy kia ngày càng mảnh mai, cuối cùng là hương tiêungọc vẫn, nam nhân thấy người mình đặt trọn lòng yêu thương sâu sắc nhất đột ngột biến mất, đây là cách mà ngươi trừng phạt nam nhân phụ bạctrên thế gian này sao?”

“Nếu là một nam nhân vốn tính phụ bạcthì sẽ không dùng đến tình cảm sâu nhất của mình. Chẳng qua là khi hắnchưa chán ngán cái đẹp của mỹ nhân kia mà lại đột nhiên mất đi thì giống như bị đoạt mất một món trân bảo nên sinh lòng bứt rứt không thôi. Bứtrứt không yên này, đối với một nam nhân phụ tình mà nói, thì chẳng quachỉ là một trừng phạt nhẹ nhàng, so với thương tích ruột gan đứt từngkhúc mà họ gây ra cho các nữ nhân thì chả là cái gì.”

Phạm Dĩnhthổi thổi vết thương nho nhỏ đã mờ nhạt trên ngón giữa, “Hơn nữa, mỗimột lần cũng cần lãng phí vài giọt máu của bổn cô nương nha, coi như, ta cũng có trả giá nhé.”

“Ngươi đối với nam nhân trên thế gian này đều vô tình như vậy, duy chỉ có đối với Lục Vương gia thì khó có thểtuyệt tình một cách chân chính, phải không?”

Phạm Dĩnh bất ngờsững sờ, “Nương tử của ân nhân, đối với nam nhân kia ta đã vô tình từlâu rồi. Nếu không thì vừa mới kiếp trước ta đã không ăn cắp mất đandược của hắn, nhởn nhơ nhìn hắn từ từ già đi mà chết. Ta đã thật sựkhông còn thương người kia nữa!” Nàng gấp gáp nói, không biết là nónglòng muốn thuyết phục người khác hay là thuyết phục chính mình.

La Chẩn mỉm cười, “Phạm Dĩnh, ngươi xem ngươi kìa, chuyện người thì sángmà chuyện mình thì quáng, bằng không hắn cũng sẽ không trở thành…”

“Nương tử, mau tới đây, đừng cùng Phạm Dĩnh, cùng Chi Tâm đi.” Ngoài cửa, có người lên tiếng kháng nghị mạnh mẽ.

La Chẩn đứng dậy, lắc đầu thở dài nói: “Nghĩ đi nghĩ lại, bất kể là ngườihay là thần đều như thế cả. Nói được người khác, không nói được chínhmình. Nếu có một ngày mà oan gia kia phụ ta, ta nhất định sẽ thương tâmmấy đời mấy kiếp.”

“Ân công sẽ không như vậy.”

“Đừng chỉ xem nhân duyên cho người khác, nếu có thời gian thì cũng nên kết lươngduyên cho chính mình. Nhớ kỹ, duyên và nghiệt chỉ cách nhau một đườngngăn cách mỏng manh.”