Sau Khi Xuyên Thành Vật Hi Sinh, Ta Khiến Nam Chính Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 14



Đêm trước ngày diễn ra lễ kỷ niệm, trên trang web chính thức của trường bắt đầu đăng tải video tuyên truyền cho ngày thành lập trường, video dài ba phút, không nghi ngờ gì Hạ Xán và Sở Điềm chính là phong cảnh đẹp nhất trong đó.

Đặc biệt là cảnh Hạ Xán ném bóng vào rổ, mê đảo hết đám nữ sinh của trường, rất nhanh các loại ảnh chụp, hình động bắt đầu được đám học trò truyền tay nhau, thậm chí ngay ở học sinh trường khác cũng biết được ở Tam trung có một anh đẹp trai tên là Hạ Xán.

Nhưng chỉ nổi tiếng trong đám học sinh, còn lâu mới đủ.

Trước khi video được tuyên bố, cậu đã tìm người viết lời giới thiệu trước.

Sau đó phái đám đàn em đi khắp các lớp trong trường tuyên bố, bất kỳ ai chỉ cần chia sẻ hình ảnh hoặc video của Hạ Xán trên QQ, Weibo hay bất kỳ mạng xã hội nào khác, đều có thể mang ảnh chụp màn hình đến tìm Tô Tễ Tinh nhận tiền, một lần chia sẻ được 2 tệ.

Động chút ngón tay là đã kiếm thêm được một khoản thu nhập, cho dù chỉ đủ mua một ly trà sữa, cũng rất nhiều người đồng ý làm.

Nhiệt tình của đám học trò luôn rất cao, mặc dù hầu hết các tài khoản xã hội của họ không có nhiều người theo dõi, nhưng bù lại số người đăng lại lớn, thêm vào mánh lới quảng cáo ‘nam sinh cao trung đẹp trai nhất toàn quốc’, tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của những cư dân mạng khác.

Trong thời đại coi trọng ngoại hình như hiện giờ, bất kỳ người đẹp trai nào cũng sẽ khơi dậy những cuộc thảo luận sôi nổi giữa cư dân mạng và sẽ được cư dân mạng ưu ái. Huống chi giá trị nhan sắc của Hạ Xán cũng có thể tự chiến, không thua kém những ngôi sao lưu lượng đang nổi bây giờ chút nào, cho nên càng ngày càng có nhiều ‘nước trong’ gia nhập cơn sóng chia sẻ.

Ngay sau đó, các cuộc thảo luận quy mô nhỏ về Hạ Xán bắt đầu xuất hiện trên các nền tảng mạng xã hội lớn, nhiều người đã hỏi lý lịch của nam sinh trong video ở phần bình luận, muốn gặp một cậu em đẹp trai như vậy.

Cuối cùng, theo Tô Tễ Tinh tính toán, số tiền cậu bỏ ra cho các học sinh chưa đến một vạn năm (15000), nhưng đã đạt được hiệu quả mà một công ty marketing phải bỏ ra số tiền gấp mấy lần số tiền này, cậu không thể không cảm thấy đắc ý, cậu đúng là thiên tài tiếp thị mà!

Nhưng đây chưa phải hiệu quả cuối cùng mà cậu muốn.

Đều nói trong giới giải trí, tiểu hồng tùy khen, đại hồng tùy duyên*.



*小红靠捧,大红看命: Đại ý là nổi tiếng nhất thời là do những lời khen, còn nổi tiếng lâu dài thì phải xem duyên số.

Lần này để video của Hạ Xán lan truyền trên mạng chỉ là một thử nghiệm, kết quả cho thấy Hạ Xán đích thực có số mệnh nổi tiếng lâu dài, nhưng trước đó vẫn thiếu một người nâng đỡ.

Đáng tiếc hiện giờ Tô Tễ Tinh mới chỉ là một học sinh cấp ba, không có năng lực làm cho người ta nổi tiếng, một hai vạn tiền tiêu vặt cậu còn cho nổi, chứ không kham nổi mấy chục mấy trăm vạn chi phí tiếp thị.

Nhưng không vội, Hạ Xán vẫn chưa hứa hẹn rõ ràng là sẽ theo nghề diễn này, những việc cậu làm bây giờ chỉ là để chứng minh năng lực bản thân cho anh thấy, bước tiếp theo cậu sẽ thuyết phục Hạ Xán tham gia kỳ thi nghệ thuật.

Giờ khán giả càng ngày càng khó lừa, mấy thần tượng lưu lượng thì không nói làm gì, chỉ xem mặt là được, nhưng diễn viên thì khác, kỹ thuật diễn xuất chính là sinh mạng của diễn viên, trừ những người có thiên phú cực tốt, còn lại thì người xuất thân chính quy so với người tay ngang, kỹ thuật diễn nhìn cái là biết ngay cao thấp.

Hơn nữa vào học viện nghệ thuật không chỉ rèn luyện kỹ năng diễn xuất, trong giới này, quan hệ cũng vô cùng quan trọng, khi nhắc đến những trường nghệ thuật nổi tiếng, có trường nào không có mấy diễn viên, đạo diễn nổi tiếng là cựu học sinh?

Trong tương lai mà gặp những tên tuổi lớn đó trong công việc, bọn họ trở thành đàn anh, đàn chị tốt nghiệp cùng trường với bạn, cũng sẽ chiếu cố bạn hơn.

Trong kịch bản gốc, sau khi Hạ Xán tốt nghiệp cấp ba đã bị lão súc sinh Đoạn Thu Dung bắt ép đi đóng phim kiếm tiền cho lão nên không vào đại học, bằng cấp thấp lại không được đào tạo chính quy về diễn xuất, đã khiến anh trong giai đoạn đầu luôn bị bạn diễn coi thường, cũng thành lý do công kích anh của rất nhiều anti-fan.

Nhưng lần này đã khác, vì chú ngựa Hạ Xán đã gặp được Bá Nhạc* là Tô Tễ Tinh cậu đây! Chỉ cần được nhận vào một trường cao đẳng nghệ thuật, lý lịch của Hạ Xán sẽ trở thành hoàn mỹ!

*Trích từ tích Bá Nhạc tìm ngựa: muốn biết thêm thì tra GG nha.

Nhưng Tô Tễ Tinh đã bóng gió mấy lần hỏi Hạ Xán thấy chuyện thi vào trường nghệ thuật thế nào, nhưng anh vẫn chưa tỏ vẻ gì.

Hơn nữa cậu thấy Hạ Xán vẫn đang luyện thi IELTS, như thể vẫn chưa từ bỏ kế hoạch đi du học.

Mặc dù Tô Tễ Tinh cảm thấy cuối cùng Hạ Xán khẳng định sẽ không thể đi du học, nếu không nam chính đi mất, kịch bản còn tiếp tục kiểu gì?

Nhưng cậu không ngờ, cậu chưa chờ được Hạ Xán từ bỏ ý định du học, thì đã chờ đến tình tiết mà cậu không muốn thấy nhất trong toàn bộ kịch bản ‘Đường đến đỉnh cao’.

Hôm đó đang trong giờ học, bỗng chủ nhiệm đi đến trước cửa lớp, vẻ mặt ngưng trọng gọi Hạ Xán ra ngoài nói chuyện, trực giác nói cho Tô Tễ Tinh biết, chắc chắn đã có chuyện không hay xảy ra, mà dựa theo diễn biến của kịch bản, thì khả năng cao là cô Hạ Tinh đã ngã bệnh.

Hạ Xán ra khỏi lớp rồi cũng không quay lại nữa, Tô Tễ Tinh gửi tin nhắn cho anh cũng không có hồi âm, khiến suy đoán của cậu càng được chứng thực.

Tan lớp buổi chiều, Tô Tễ Tinh trốn tiết tự học buổi tối, tính đi tìm Hạ Xán, nhưng cậu không biết hiện giờ anh đang ở đâu, cậu gọi liên tục bốn cuộc điện thoại cho Hạ Xán mới có người nghe máy.

“Alô?”



Hạ Xán chỉ nói một từ, giọng nói khàn khàn mang theo mỏi mệt, khiến người nghe liền thấy đau lòng.

Hai mẹ con Hạ Xán không có thân thích nào trong thành phố, để một học sinh cấp ba như Hạ Xán tự mình đối mặt với chuyện như này thật sự quá tàn nhẫn.

Tô Tễ Tinh thấy chua xót, cũng không hỏi Hạ Xán đã xảy ra chuyện gì, chỉ cẩn thận hỏi anh: “Cậu đang ở đâu? Tôi có thể đến chỗ cậu không?”

Tô Tễ Tinh cố nói thật nhu hòa, cậu thầm nghĩ lúc này Hạ Xán nhất định muốn có người bầu bạn, nhưng với tính tình của Hạ Xán có lẽ không tiện nói ra những lời như vậy, vội vàng bổ sung: “Tôi muốn ở bên cậu, có được không?”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, cuối cùng Hạ Xán nói ra tên bệnh viện.

Tô Tễ Tinh không dừng một phút giây nào, đón xe chạy thẳng đến bệnh viện.

Trước khi Tô Tễ Tinh gọi điện đến, Hạ Tinh đã được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, tạm thời đã không còn nguy hiểm, nhưng bác sĩ nói với Hạ Xán, kết quả CT cho thấy có một đốm đen ở phổi bà, khả năng cao là một khối u, vẫn chưa xác định được là lành tính hay ác tính, yêu cầu người nhà hãy sớm có sự chuẩn bị.

Hạ Xán không thấy ngạc nhiên.

Đời trước mẹ đã qua đời vì ung thư phổi, dù đã phẫu thuật nhưng lại tái phát, từ lúc phát hiện tế bào ung thư bắt đầu di căn đến khi bà qua đời, chưa đầy một tháng.

Khi đó anh đang quay phim điện ảnh ở thành phố khác, Đoạn Thu Dung là nhà sản xuất, ông ta đã ký thỏa thuận VAM với nhà đầu tư, sợ Hạ Xán biết được tình trạng của Hạ Tinh sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, nên đã cố ý che giấu bệnh tình của bà, cuối cùng khiến anh không thể gặp mẹ lần cuối.

Cho nên anh hận Đoạn Thu Dung, dù là đời trước đời này hay kể cả có kiếp sau, cũng sẽ không tiêu tán.

Sau khi phát hiện mình sống lại, Hạ Xán đã nỗ lực rất nhiều để thay đổi vận mệnh đời trước.

Dòng họ nhà Hạ Tinh có bệnh phổi di truyền, cho nên anh luôn để Hạ Tinh làm kiểm tra sức khỏe định kỳ, bảo bà thôi việc ở nhà an tâm điều dưỡng thân thể.

Thậm chí anh còn lên kế hoạch cùng Hạ Tinh di dân đến nước N, nơi đó không khí trong lành, ngành y tế phát triển tiên tiến, để dù sau này có chuyện gì xảy ra, anh ta cũng có thể lập tức đề phòng và khống chế.

Nhưng số mệnh trêu ngươi, ngay lúc anh cho rằng đời này sẽ khác trước thì vận rủi liền buông xuống.

Lúc Tô Tễ Tinh tìm thấy Hạ Xán ở bệnh viện, anh đang ngồi lẻ loi trên băng ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, ánh mắt nhìn chăm chú xuống viên gạch dưới chân, không biết đang nghĩ cái gì.

Trái tim Tô Tễ Tinh thắt lại, cậu chậm rãi bước qua, vỗ vai Hạ Xán, thấp giọng nói: “Hạ Xán, tôi tới rồi, cậu có khỏe không?”

Hạ Xán chậm rãi ngẩng đầu, thấy là Tô Tễ Tinh, nét cô độc trong đôi mắt dần tan đi.



Anh lắc đầu, “Không sao.”

Tô Tễ Tinh ngồi xuống cạnh anh, nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng chặt đối diện, vờ như không biết, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Hạ Xán chưa kịp trả lời, trên hành lang lại vang lên tiếng bước chân, anh quay đầu nhìn, đó là khuôn mặt đã từng xuất hiện trong giấc mơ của anh không biết bao nhiêu lần trước đây.

Anh từng nhìn thấy gương mặt này đắc ý, khinh thường, phẫn nộ, hoảng sợ, hối hận đủ loại biểu tình, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất, vẫn là lúc gương mặt này rơi từ tầng hai mươi lăm xuống sàn bê tông, não lẫn với máu chảy khắp nơi, đôi mắt trừng to chết không nhắm mắt.

Đoạn. Thu. Dung.

Lại nhìn thấy gương mặt này, nội tâm Hạ Xán không hề dao động, thậm chí còn muốn cất tiếng cười to.

Rốt cuộc ông cũng đến.

Là đến trả món nợ đời trước ông thiếu tôi sao?

Nếu nói vận mệnh thật sự không thể thay đổi, vậy nếu ông biết trước kết cục của mình, liệu có hối hận hôm nay xuất hiện trước mặt tôi hay không?

Tô Tễ Tinh không quen Đoạn Thu Dung, nhưng cậu nhạy bén nhận ra khi người đàn ông quần áo chỉnh tề này vừa xuất hiện, khí tràng quanh người Hạ Xán liền thay đổi.

Cậu chú ý tới đôi mắt của Hạ Xán thâm trầm, bình tĩnh như giếng cổ không đáy, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một tia hưng phấn khó phát hiện, giống như dã thú ngửi thấy mùi máu tươi.

Trong bệnh viện mở điều hòa, Tô Tễ Tinh ngồi cạnh Hạ Xán, bất giác rùng mình.