Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 89: Mèo của ta vui



Vân Lạc Đình đóng bản đồ lại: "Trước khi chúng ta rời đi, đến nhìn Đàm Nhất Huyên đã."

Trước khi rời khỏi Ngũ Hoa tông, cậu muốn xử lý xong người này.

Dựa theo chỉ dẫn của bản đồ đi tiếp, sẽ càng ngày càng cách xa Ngũ Hoa tông. Đợi đến lúc tất cả mọi thứ lắng xuống mới đến xử lý Đàm Nhất Huyên. Chỉ sợ sẽ tốn không ít thời gian.

Hơn nữa...... Trong khoảng thời gian đó chẳng phải sẽ để Đàm Nhất Huyên sống rất lâu sao?

Sau khi tìm ra nguyên nhân, chính vì sự tồn tại của Đàm Nhất Huyên. Chính nàng ta đã giúp nhân tu xé ra lỗ hổng của Tộc linh thú, giúp nhân tu xuống tay với nhóm trưởng lão.

"Được." Bùi Huyền Trì chỉ cần thông qua cấm chế trên người Đàm Nhất Huyên, là có thể biết được tình huống hiện tại của nàng ta như thế nào.

Lúc hạ cấm chế lên người nàng ta hắn không thu lại khí tức. Ma khí dung nhập vào xương, đối với linh thú tu luyện linh khí mà nói. Linh lực trong kinh mạch chắc chắn sẽ đánh nhau với ma khí. Vốn dĩ Đàm Nhất Huyên bị trọng thương. Dưới tình huống hai cỗ linh lực này va chạm vào nhau, vết thương của Đàm Nhất Huyên chỉ càng ngày càng nặng.

Bây giờ Đàm Nhất Huyên đang hấp hối. Cho dù có đi qua cũng sẽ không hỏi được gì.

Bùi Huyền Trì nói: "Tình huống lúc này của nàng ta không tốt lắm. Sáng sớm mai chúng ta hãy qua đó."

"Được." Mặc dù Vân Lạc Đình nóng lòng. Nhưng cậu cũng không muốn lần này mình sẽ đi tay không. Cậu thuận thế kéo Bùi Huyền Trì nằm xuống, gối đầu mình lên cánh tay hắn. Rồi ngẩn đầu hôn hắn một cái, cậu cười nói: "Vậy bây giờ đi ngủ đi."

Bùi Huyền Trì xoa đầu cậu, giơ tay dập tắt ngọn đèn dầu trong phòng.

- --

Bởi vì nhớ thương chuyện của Đàm Nhất Huyên. Nên ngày hôm sau Vân Lạc Đình dậy rất sớm.

Bầu trời bên ngoài còn chưa sáng cậu đã mở mắt. Ngẩn đầu nhìn thấy Bùi Huyền Trì còn đang ngủ, cậu nghĩ một chút, thu lại cái chân đang để trên người hắn. Một lần nữa bò vào trong lồng ngực hắn, tính toán ngủ thêm một lát nữa.

Rồi sau đó, Vân Lạc Đình cảm thấy eo mình bị siết chặt. Vừa mới tỉnh giấc, các loại mệt mỏi khiến suy nghĩ của cậu đình trệ, có hơi chần chờ.

Đầu ngón tay Vân Lạc Đình khẽ nhúc nhích. Cậu chậm rãi ngẩn đầu lên, thấy Bùi Huyền Trì đang cúi đầu nhìn mình: "Tại sao ngươi dậy sớm thế?"

Vừa nãy động tĩnh của cậu không lớn. Cậu chỉ cử động một chút mà thôi, không phải muốn đánh thức Bùi Huyền Trì.

Bùi Huyền Trì hỏi: "Ngủ thêm một lát sao?"

"Không." Vân Lạc Đình lắc đầu, ngồi dậy duỗi người. Cậu kéo Bùi Huyền Trì dậy, thả xuống hai lá bùa sạch sẽ. Ngay cả bữa sáng cậu cũng không nghĩ đến, liền nói: "Chúng ta đi tìm Đàm Nhất Huyên."

Mỗi ngày chưởng môn đều sẽ phái người mang đồ ăn đến nhà thuỷ tạ. Hôm nay bọn họ dậy sớm, người chưởng môn phái đến vẫn chưa qua đây.

Trong nhẫn trữ vật của Bùi Huyền Trì có để không ít điểm tâm mà mèo nhỏ thích ăn. Sau khi hâm nóng nó lên, hắn bưng khay sứ nhỏ đưa cho cậu: "Đừng vội, qua đây ăn đã."

Vân Lạc Đình đã sắp đi ra khỏi cửa phòng. Cậu nhận khay sứ nhỏ trên bàn, cầm một miếng điểm tâm lên, ấm áp, sờ vào không cảm thấy quá nóng.

Cậu vội vàng đút cho Bùi Huyền Trì một miếng, mình cũng ăn một miếng, coi như đã dùng qua bữa sáng. Cậu để số điểm tâm còn lại vào nhẫn trữ vật. Rồi vội vàng lôi kéo Bùi Huyền Trì đi ra sân.

Bùi Huyền Trì bất đắc dĩ nói: "Cẩn thận không ngã."

Con đường nhỏ phía sau quanh năm không có người. Trên mặt đất toàn là thực vật. Cành cây rơi xuống bị giấu trong bụi cỏ xanh, không cẩn một chút là có thể té ngã.

Lúc bọn họ đến gần căn phòng dùng để nhốt Đàm Nhất Huyên. Đã có thể nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói nhỏ lẩm bẩm, giống như đang nói thầm.

Vân Lạc Đình nghe có hơi quen tai. Có chút giống công pháp tu luyện của Tộc linh thú mà khổng tước cho cậu.

Đẩy cửa đi vào trong, giọng nói của Đàm Nhất Huyên lập tức dừng lại.

Vân Lạc Đình nhàn nhạt nói: "Mới sáng sớm tinh mơ mà ngươi đã vội vàng tu luyện. Ngươi thật ra rất chăm chỉ."

Phòng trong không có thay đổi quá lớn, vẫn giống như lúc bọn họ rời đi. Ngược lại, Đàm Nhất Huyên hình như đã dùng bùa tẩy sạch lên người mình. Vết máu trên người nàng ta đã nhạt đi vài phần.

Có lẽ bởi vì không có đủ linh lực. Nên nàng ta không có cách xoá sạch bụi bẩm trên người.

"Các ngươi đến đây làm gì?" Đàm Nhất Huyên ngồi dậy. Nàng ta dựa lưng lên vách tường: "Trước khi Loan Thanh Lâm chết, ta sẽ không nói bất cứ thứ gì."

Đàm Nhất Huyên cực kỳ đề phòng nói: "Nếu các ngươi bức bách ta nhất định phải nói. Ta tình nguyện tự hủy linh hạch. Đến lúc đó, các ngươi đừng mong biết được gì."

Nàng biết tất cả. Nàng dám nói, sẽ không có người thứ hai biết được nhiều nội tình trong đó hơn nàng.

Vân Lạc Đình muốn biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì. Chuyện nàng biết, chỗ dựa cuối cùng của nàng. Không đến một khắc cuối cùng, nàng kiên quyết không để chuyện này lộ ra.

"Chết thì ngưng hồn, luyện thành con rối." Bùi Huyền Trì cởi áo khoác ngoài ở trên vai Vân Lạc Đình xuống. Hắn không mặn không nhạt nói: "Dù sao con rối nghe lời hơn người sống nhiều."

Đột nhiên Đàm Nhất Huyên dừng lại, nàng ta nhìn sắc mặt Bùi Huyền Trì không tốt. Nàng ta không hề nghi ngờ người đàn ông trước mặt này là thật sự muốn giết nàng ta.

Mặc dù trong lòng run rẩy. Nhưng bên ngoài Đàm Nhất Huyên không dám lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Tuy vậy lúc nàng ta mở miệng ra không tránh khỏi vẫn bị vấp: "Cho dù, cho dù ngươi có luyện ta thành con rối, thì trong lúc luyện chế vẫn có thể xảy ra sai sót. Đến lúc đó phần ký ức bị mất đi vĩnh viễn không thể quay về. Các ngươi vẫn không thể biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì."

Vân Lạc Đình không cho là vậy, luyện chế thành con rối chỉ là lời hù dọa Đàm Nhất Huyên. Có thể hỏi ra mọi chuyện từ trong miệng của nàng ta. Thì tội gì phải tiêu hao phí ma khí để luyện ra thứ này.

Luyện chế xong, sau khi biết hết mọi chuyện, lại phải xoá bỏ con rối, chẳng phải là phiền phức sao.

Nhưng bây giờ Đàm Nhất Huyên ngậm chặt miệng. Không hề có một chút ý định để lộ chuyện này ra. Vân Lạc Đình nhướng mày, nói: "Chúng ta bắt được Loan Thanh Lâm ở trong nhà đấu giá."

Đàm Nhất Huyên bỗng dưng ngẩn đầu lên. Sau khi nghe thấy ba chữ "Nhà đấu giá". Nàng ta đại khái đã hiểu ra chuyện gì, không nhịn được nghiến răng nói: "Tên Loan Thanh Lâm ngu xuẩn này."

Trong lúc tức giận mắng chửi. Trong lòng nàng ta toàn là châm chọc. Nàng thế mà lại thua trên tay tên phế vật này.

Biết rõ có người đang nhìn mình chằm chằm. Thế mà hắn ta còn dám nghênh ngang quay về nhà đấu giá.

Thật đúng là mấy năm nay hắn ta quen tác oai, tác quái rồi. Được nhà đấu giá bảo vệ không để hắn xảy ra chuyện. Bây giờ sau khi xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên vẫn là quay trở về nhà đấu giá, để người bên kia bảo vệ mình.

Nghe ý trong lời nói của tiểu tộc trưởng, Loan Thanh Lâm đã bị bắt. Vậy...... Đương nhiên bọn họ đã biết hết ngọn ngành chuyện nhà đấu giá.

Đàm Nhất Huyên nhắm mắt lại, cảm giác mình đã lâm vào khốn cảnh. Nàng ta vốn tưởng rằng Loan Thanh Lâm có thể chạy xa một chút. Dù lại vô dụng chạy trốn đến bên cạnh phụ thân hắn. Cho dù Bùi Huyền Trì có thủ đoạn thông thiên, thì trong lúc nhất thời cũng không thể làm hắn ta bị thương được.

Như vậy, thời gian sống của nàng sẽ lâu hơn một chút. Nàng sẽ càng có nhiều biện pháp suy nghĩ xem sau này mình nên làm gì.

Nhưng lại không nghĩ đến, Loan Thanh Lâm tự phụ, làm hại nàng ta bây giờ tiến thoái lưỡng nan.

Vân Lạc Đình ngồi trên trường kỷ, trước mặt còn bày một cái bàn. Khôi Lục đặt mấy đĩa điểm tâm lên đó, còn pha ấm trà nóng. Có nước nóng tác động, mùi hương thanh đạm ngọt ngào của trà hoa quả lập tức tản ra.

Đàm Nhất Huyên thấy thế, bàn tay đang để trước người siết chặt. Giống như nếu không thể hỏi ra được kết quả, thì sẽ không định đi.

Vân Lạc Đình vỗ chỗ bên cạnh, để Bùi Huyền Trì ngồi xuống. Cậu không chút để ý nói: "Còn không tính nói sao?"

Lời này, hiển nhiên là nói cho nàng nghe.

Trong nháy mắt lưng Đàm Nhất Huyên toát ra mồ hôi lạnh. Giống như có thanh đao đang treo trên đầu nàng ta, người cầm đao phát ra tối hậu thư.

Nhưng nàng ta...... Không thể nói.

Nói ra, chết là chuyện không thể nghi ngờ.

Đàm Nhất Huyên buộc mình phải bình tĩnh lại. Khi ngẩn đầu lên, dùng tư thái lạnh nhạt đón nhận tầm mắt của Vân Lạc Đình: "Lúc trước ta đã nói. Sau khi Loan Thanh Lâm chết mới có thể nói hết mọi chuyện cho ngươi. Nhưng bây giờ Loan Thanh Lâm chưa chết. Ngươi tới hỏi ta, ta tất nhiên vẫn không nói gì cả."

"Ta lập lời thề chết chính vì tiền đề này." Đàm Nhất Huyên cắn chết Loan Thanh Lâm. Hắn ta còn trên đời, là đang vi phạm với ý định vủa nàng ta.

Vân Lạc Đình quay đầu nhìn Bùi Huyền Trì. Cậu bỏ điểm tâm trong tay xuống, ung dung thong thả lau đầu ngón tay: "Nhà đấu giá có hai con đường. Một là ngươi, một là những linh thú ẩn nấp ở các nơi trong Tu Chân giới."

"Ngươi chết, vả lại lúc ấy xảy ra chuyện. Tất cả phản đồ ẩn nấp trong Tộc linh thú bại lộ. Cho nên sau nhóm trưởng lão, Tộc linh thú mới không còn linh thú bị bắt."

"Đối với linh thú tự do bên ngoài mà nói Tộc linh thú có thể coi là thế ngoại đào nguyên. Ngươi có thể thuyết phục bọn họ làm nội ứng, hẳn là rất khó khăn. Kết hợp với lời của trưởng lão, hẳn là chỉ có hai tên. Một kẻ là ngươi, và một kẻ đã chết."

Vân Lạc Đình hỏi: "Con linh thú đã chết kia có quan hệ gì với ngươi?"

"Tiểu tộc trưởng. Ta đã nói, trước khi Loan Thanh Lâm chết...... A áaaa!" Đột nhiên Đàm Nhất Huyên ngẩng đầu lên. Nàng ta bị cứng rắn túm lên, đập đầu vào tường phía sau.

"Ầm" Ma khí trói buộc trên cổ theo tiếng động tản ra.

Đàm Nhất Huyên đầu váng mắt hoa rơi xuống. Trên trán nàng ta toàn là mồ hôi mỏng. Nàng ta há to miệng hô hấp. Ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời, chỉ có thể túm lấy cổ mình, kịch liệt ho khan.

Cảm nhận được tia ma khí đã tản ra một lần nữa ngưng lại. Đàm Nhất Huyên vội vàng kêu lên: "Ta không quen biết hắn!"

Loại này chuyện nhỏ không quan trọng này. Dù có nói ra cũng không ảnh hưởng đến nàng ta.

Vân Lạc Đình gật đầu: "Con linh thú hoá hình kia mới là kẻ bị Loan Thanh Lâm khống chế. Ngươi nói ngươi bị lừa, không phải vì hợp tác của ngươi và Loan Thanh Lâm xảy ra bước ngoặc. Mà vì trong lòng các ngươi có tâm tư khác, Loan Thanh Lâm không tin được ngươi. Nên hắn ta mới cố ý để linh thú kia đi theo trưởng lão lập thành tiểu đội ra ngoài đuổi theo người."

Cũng có thể giải thích. Vì sao một cái bẫy, lại cần đến hai linh thú hóa hình liên thủ khiến nhóm trưởng lão rơi vào bẫy.

Linh thú trong đội ngũ kia, là do Loan Thanh Lâm phòng ngừa kế hoạch thất bại, mới làm chuẩn bị trước.

Việc Đàm Nhất Huyên giấu diếm linh thể không nói cho Loan Thanh Lâm biết, đã có thể chứng minh. Nàng ta không có ý định hợp tác với Loan Thanh Lâm.

Vân Lạc Đình nhẹ giọng nói: "Ngươi không hề bị lợi dụng."

"Ta bị!" Đàm Nhất Huyên la lớn: "Hắn lừa ta. Hắn nói cả đời này chỉ yêu một mình ta. Hắn không chê thân phận linh thú của ta. Muốn hai chúng ta ở bên nhau. Nhưng kết quả là gì, hắn lấy lý do người trong gia tộc bức bách hắn. Kêu ta đi tìm Tộc linh thú. Còn nói gì mà, nếu hắn ta không ra tay với Tộc linh thú. Gia tộc của hắn sẽ bắt ta......"

Nhắc tới việc này, Đàm Nhất Huyên cơ hồ kêu rách giọng: "Ta giúp hắn làm nhiều chuyện như vậy. Hắn lại đưa ta cho trưởng lão Định Thiền! Ta bị hắn lừa thật thảm."

Nếu không phải Loan Thanh Lâm, nàng đã có thể lén trốn đi. Mặc dù rất mệt mỏi, cực khổ, nhưng sẽ không phải trải qua những chuyện sau này.

Cho dù nửa đường nàng có về phe Tộc linh thú. Nàng vẫn có thể sống rất tốt.

Do nàng quá tin tưởng Loan Thanh Lâm. Thậm chí nửa đời sau của nàng đều sống trong cảnh đau khổ bị cắt thịt lấy máu.

Tất cả những chuyện này, đều do nàng quá mức lương thiện.

Cảm xúc của Đàm Nhất Huyên cực kỳ kích động, Vân Lạc Đình lạnh lùng nhìn nàng ta. Cậu không hề dao động, uống một ngụm trà nóng: "Nếu mọi chuyện thật sự là như vậy. Thì ngay từ đầu ngươi đã không che giấu không chịu nói rồi."

Đàm Nhất Huyên cứng đờ: "Ta......"

"Cho dù lời này của ngươi có là thật. Cũng không ảnh hưởng đến việc sau khi ngươi biết được hành động của nhà đấu giá. Đã nảy sinh ý định kiếm lợi ích từ trên người bọn họ. Chỉ là ngươi không nghĩ tới, Loan Thanh Lâm còn độc ác hơn cả ngươi."

Đàm Nhất Huyên há miệng thở dốc, giống như muốn phản bác. Trong lúc suy nghĩ của nàng ta xoay chuyển, nàng ta bất đắc dĩ cười: "Chuyện đến bây giờ. Ta đã không còn lời nào để nói, nhưng chỉ có một chuyện."

Đàm Nhất Huyên nhìn Vân Lạc Đình: "Lúc trước, ta chỉ trộm ngươi ra ngoài. Chuyện ngươi là linh thể của linh thú thượng cổ, là con trai của tộc trưởng Tộc linh thú. Ta chưa bao giờ nói cho bất cứ ai."

Nàng cũng coi như đã giúp Vân Lạc Đình.

Nếu như khi đó nhà đấu giá biết được chuyện linh thể của linh thú. Chỉ sợ Vân Lạc Đình căn bản không thể có cơ hội phá vỡ linh thể để sinh ra. Đám người kia sẽ dùng hết mọi thủ đoạn, tiêu hao linh lực của linh thể đến mức gần như không còn.

Đàm Nhất Huyên cuối cùng đánh cược một phen. Nàng đánh cược tiểu tộc trưởng có thể mềm lòng hay không. Cho dù nàng đã làm ra chuyện gì, thì cuối cùng Vân Lạc Đình có thể thuận lợi sinh ra. Kỳ thật coi như một phần công lao của nàng.

"Ngươi đừng ra vẻ đạo mạo như thế." Bùi Huyền Trì cắt đứt suy nghĩ của nàng ta: "Ngươi không phải muốn bảo vệ hắn. Mà ngươi muốn nuốt linh thể thì đúng hơn?"

Sắc mặt Đàm Nhất Huyên đột biến: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó! Ngươi đừng có dùng tâm tư dơ bẩn của ngươi đến suy đoán ta!"

"Tiểu tộc trưởng, ngươi đừng tin hắn! Nhân tu quá quen châm ngòi ly gián. Tu sĩ Ma tộc càng hiểu hơn!" Lúc nói chuyện, Đàm Nhất Huyên trừng mắt, liếc nhìn Bùi Huyền Trì.

Vân Lạc Đình rót một ly trà nóng đưa cho Bùi Huyền Trì. Cậu thuận miệng nói: "Ngươi vội cái gì?"

Đàm Nhất Huyên nhất thời không còn gì để nói. Nàng ta không dám đối mặt với Vân Lạc Đình. Căn phòng lập tức yên tĩnh, ngón tay nàng đan vào nhau, một lát sau mới ấp úng nói: "Hắn vu khống ta."

Vân Lạc Đình không nghe nàng nguỵ biện, nói: "Ngay từ ban đầu Loan Thanh Lâm đã không biết chuyện linh thể tồn tại. Hắn chỉ muốn ngươi lừa linh thú trong Tộc linh thú ra ngoài."

"Linh thể là chuyện trọng đại. Số người trong tộc biết được rất ít. Sau khi ngươi đi vào, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó. Ngoài ý muốn để ngươi biết được chuyện linh thể tồn tại. Sau khi ngươi biết đến linh thể dã tâm liền bành trướng. Ngươi trộm mất linh thể. Trưởng lão đi ra ngoài đuổi theo ngươi. Loan Thanh Lâm cho rằng nhóm trưởng lão là do ngươi lừa ra ngoài."

"Sau khi nhóm trưởng lão bị bắt, bọn họ liền dùng hết toàn lực cắn chết phản đồ. Mặc dù tên phản đồ kia biết chuyện của linh thể. Nhưng không cơ hội nói tỉ mỉ cho Loan Thanh Lâm."

Chuyện đến lúc này đã tạo thành một vòng tròn khép kín.

Đàm Nhất Huyên không chịu nói, Vân Lạc Đình liền tự đoán. Kết hợp với những gì trưởng lão biết được. Đại khái cậu cũng có thể đoán được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Nhóm trưởng lão đương nhiên sẽ không chủ động nhắc đến chuyện linh thể. Đàm Nhất Huyên vì muốn chiếm hữu linh thể cho riêng mình nên cũng không nói. Lúc này mới dẫn đến việc cuối cùng linh thể trở thành vật vô dụng bị đổi ra bên ngoài.

Khi đó, trong hoàng cung Thái Tử Bùi Văn Ngọc vẫn chưa thể tu luyện. Linh thể bị coi như linh vật bình thường đưa qua giúp hắn tu luyện.

Vân Lạc Đình chỉ nhớ rõ sau khi mình xuyên sách biến thành một con mèo. Lúc cậu đi đường hay chạy nhảy đều có chút khó khăn. Cậu còn tưởng rằng do cậu mới đến nên không quen. Nhưng nếu như linh thể phải chờ linh hồn quay về mới có thể biến mất. Vậy lúc ấy hẳn là cậu vừa mới ra khỏi linh thể không lâu.

Khó trách lại có cảm giác kỳ lạ như vậy.

Bước chân đầu tiên sau khi sinh ra, sẽ cảm thấy khó khăn cũng là chuyện bình thường.

Vân Lạc Đình nhìn Đàm Nhất Huyên đã hoàn toàn ngây dại, trầm giọng nói: "Ngươi nói ngươi cứu ta, chi bằng ngươi nói lúc đó ngươi tham lam. Trời xui đất khiến, mới thả ta đi."

"Cần gì phải đàm luận những chuyện không liên quan đó?" Đàm Nhất Huyên cười nhạo, nói: "Hiện tại ngươi còn sống, có một phần công lao của ta ở trong đó. Mặc kệ ngươi vô tâm hay có tâm. Chỉ cần ngươi còn sống sót, thì phải nhớ kỹ ta."

"Ngươi thật là tiếc mạng." Vân Lạc Đình lắc đầu. Nàng ta thế mà lại có thể nói lời này ra khỏi miệng.

Đàm Nhất Huyên không cam lòng yếu thế. Nàng ta còn muốn nói nữa. Nhưng lại lần nữa bị ma khí bóp chặt cổ họng, nàng ta khó thở kêu ta: "Tên ma tu như ngươi chỉ biết sử dụng ma lực, không biết nói đạo lý!"

"Giảng đạo lý?" Bùi Huyền Trì lạnh lùng đứng dậy, chậm rãi khép lại năm ngón tay. Sát khí của hắn bao phủ Đàm Nhất Huyên bên trong, nghiêm túc nói: "Ta giúp mèo của ta hết giận."

Còn cần phải nói đạo lý sao?

Ta làm mèo của ta vui vẻ, đó mới là đạo lý.