Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 88: Động đến mèo của hắn



Mặc dù Loan Thanh Lâm không tính là người làm chủ. Nhưng lại là một trong số những người đứng sau màn. Để hắn lại cho nhóm linh thú hiện tại đang bị trọng thương nằm trong túi pháp khí. Để cho bọn họ có thể tự tay báo thù.

Vân Lạc Đình nhìn những đệ tử mặc trang phục của nhà đấu giá. Loan Thanh Lâm mang đến không ít người. Hơn nữa, nhà đấu giá cũng không phải bán linh vật bình thường.

Mọi chuyện càng phải làm cẩn thận hơn. Người có thể ở lại đây đều là người một nhà với nhà đấu giá. Bọn họ làm một con chó nối giáo cho giặc*, chết cũng không đáng tiếc.

(Nối giáo cho giặc: ví với kẻ đồng loã làm việc xấu)

Bùi Huyền Trì nhìn thấy Vân Lạc Đình có hơi thất thần, liền nói: "Bên trong có một căn phòng tối. Chúng ta vào xem một chút nhé?"

"Vừa nãy ta mở ra, nhìn thấy bên trong có không ít ghi chép giao dịch của nhà đấu giá và tông môn. Còn có một ít món đồ không được mang lên bán đấu giá, bị Loan Thanh Lâm giấu đi. Có một ít đồ vật là hắn ta giữ lại cho mình."

Vân Lạc Đình chớp mắt, bị giấu đi, giữ đồ lại cho mình?

Cậu suy đoán nó có thể là thứ gì. Vân Lạc Đình lập tức nhíu mày: "Loan Thanh Lâm đáng bị ngũ mã phanh thây."

Nói ngũ mã phanh thây vẫn còn tiện nghi cho hắn.

Hắn ta còn là con người sao!

Vân Lạc Đình nghĩ một chút nói: "Chúng ta mang những thứ kia đi."

"Được."

Bùi Huyền Trì đi theo cậu vào. Trong cái phòng tối nhỏ hẹp này bày hai cái kệ. Nó được quét dọn rất sạch sẽ, một hạt bụi cũng không có.

Đồ ở nơi này, hẳn là vật tàng trữ của Loan Thanh Lâm. Dù có là người tín nhiệm cũng sẽ không cho bọn họ đến gần.

Nơi này chắc chắn do Loan Thanh Lâm tự quét tước, thỉnh thoảng mới đi vào nhìn.

Trên kệ bên kia bày rất nhiều sách vở. Vân Lạc Đình không nhìn kỹ bên trên viết cái gì, mà vòng qua nó đến trước mặt một cái kệ khác.

Nơi này...... Có rất nhiều bình sứ, cũng có rất nhiều túi trữ vật. Thần thức của cậu quét qua, bên trong mỗi cái túi trữ vật đều chứa rất nhiều thứ.

Còn có không ít thi thể của linh thú hoá hình.

Sau khi bị công kích rồi trọng thương. Một vài bộ phận tượng trưng cho linh thú, như lỗ tai, lông thú sẽ xuất hiện trên cơ thể. Trước khi họ hoàn toàn biến thành hình thú, đã bị cướp đi tính mạng, bộ dạng thi thể cũng định hình vào giờ phút này.

Nơi này có rất nhiều thi thể của linh thú. Nhưng đa số chúng đều không hoàn chỉnh, chỉ có một vài bộ phận, rải rác chất chồng lên nhau.

Có đoạn chân bị gãy, trên cổ tay vẫn còn vòng sắt dùng để giam cầm.

Vân Lạc Đình nhắm mắt lại, chậm rãi khép lại năm ngón tay. Những cái khoá sắt kia lập tức phát ra tiếng đứt gãy.

"Rắc"

Theo vết nứt kia, vòng sắt cứng rắn lập tức biến thành làn khói.

Giam cầm biến mất, những thi thể kia dần hóa thành trong suốt, cuối cùng biến mất.

Vân Lạc Đình nhắm mắt lại. Cậu hạ một bùa Vãng Sinh ở chỗ thi thể biến mất.

Linh thú sinh ra trong trời đất. Sau khi chết cơ thể chúng biến mất trong trời đất.

Mà không phải bị những tu giả đó mù quáng lợi dục. Dùng thủ đoạn ác độc cứng rắn giữ lại thế gian.

Bùi Huyền Trì lục lọi giá sách. Đa số thứ này là đan phương luyện chế đan dược, còn có cả danh sách.

Đưa một quyển danh sách cho Vân Lạc Đình, Bùi Huyền Trì nói: "Trên này viết tên những người có giao dịch qua lại với nhà đấu giá. Có một số ít là tu vi bình thường, tán tu bừa bãi vô danh sẽ không được ghi lại. Phần lớn trên này viết tên của các trưởng lão, Tiên Tôn trong tông môn."

Vân Lạc Đình nhận quyển danh sách kia. Sau khi mở ra, cậu nhìn thấy trong này viết cực kỳ tỉ mỉ. Vào thời gian nào, trưởng lão trong tông môn nào đã làm trao đổi, mang đi thứ gì của nhà đấu giá.

Loan Thanh Lâm viết những thứ này lại. Hẳn là để mai sau làm điều kiện đàm phán với người trong tông môn.



Cũng coi như ràng buộc vận mệnh của những người đó với nhà đấu giá. Có nhóm trưởng lão, Tiên Tôn che chở nhà đấu giá. Nhà đấu giá lại không ngừng cung cấp đan dược cho bọn họ.

Có thể nói là một công đôi việc.

Loan Thanh Lâm càng có thể lấy được càng nhiều lợi ích từ người tông môn.

Vân Lạc Đình cẩn thận lật xem danh sách. Đều là một ít cái tên xa lạ, chưa từng nghe thấy những danh hào này trước đây.

Tuy rằng tiên môn mục nát, nhưng không phải tất cả mọi người đều như thế. Chỉ có thể nói, một bộ phận những kẻ tham lam ra vẻ đạo mạo đó ẩn nấp trong bóng tối, phá hỏng tiên môn.

Vân Lạc Đình đang lật sách, đột nhiên nghe thấy bên trái có tiếng bước chân. Cậu theo bản năng thu sách lại, sau đó nhìn thấy chưởng môn đi đến.

Vân Lạc Đình thở phào nhẹ nhõm. Cậu còn tưởng là ngoại trừ Tiên Tôn Mông Tĩnh ra, còn có Tiên Tôn của tông môn khác qua đây.

Trong này nhỏ, chưởng môn chỉ đứng ở cửa không đi vào. Đối với bên trong có cái gì ông cũng không hiếu kỳ, càng không có ý định rình mò.

Chưởng môn cười nói: "Tất cả người của nhà đấu giá đều đã bị bắt lại. Tiếng động chúng ta phát ra ở bên trong cũng bị trận pháp trước cửa ngăn lại. Người bên ngoài còn chưa biết nhà đấu giá đã xảy ra chuyện. Ta cố ý vào đây muốn hỏi hai vị đại sư một chút. Tương lai, hai vị tính làm gì nhà đấu giá này, hai vị có ý tưởng gì không?"

Chuyện này quan trọng. Nếu rút dây động rừng, chỉ sợ sẽ liên luỵ đến toàn bộ Tu chân giới.

Chưởng môn không thể tự làm chủ được. Dù kết quả như thế nào ông vẫn muốn sau khi thương nghị mới đưa ra quyết định.

Vân Lạc Đình nghĩ một chút. Nếu bây giờ làm lớn chuyện này lên. Chỉ sợ những tiên môn yêu quý thanh danh kia sẽ liên thủ đè chuyện này xuống. Thậm chí còn có khả năng bọn họ sẽ bịa đặt ra một ít thông tin sai lệch. Biện hộ những chuyện này thành điều hợp lý.

Thay vì để bọn họ có cơ hội nguỵ biện. Chi bằng thừa dịp bọn họ không biết gì cả, từng bước giải quyết chuyện này.

Đến lúc đó, tu sĩ đứng vững trong tiên môn đều đã chết, chỉ còn lại vài người chống đỡ.

Cho dù bọn họ có muốn nguỵ biện, cũng phải tự mình cân nhắc.

Vân Lạc Đình nói: "Tạm thời gạt người bên ngoài trước. Ngày mai vừa đến giờ, bắt đầu bán đấu giá bình thường. Bán ra đan dược và pháp khí bình thường là được."

Dù sao tu sĩ cũng không phân biệt được đan dược đặc thù. Mùi hương của hai loại đan dược này không có gì khác nhau. Hơn nữa trong mỗi loại đan dược đều có các loại linh thảo khác nhau. Sau khi ngưng đan mùi vị có thay đổi cũng là chuyện bình thường.

Lúc luyện đan sư bình thường kiểm tra đan dược. Linh lực trong đó chỉ cần thông suốt, không có vấn đề là có thể ăn. Điều kỳ lạ nhất chính là có một phần linh lực của linh thú ở bên trong.

Vân Lạc Đình tính toán quay về luyện đan. Có linh lực của cậu giấu bên trong. Cho dù đan dược kia có bị lấy về kiểm tra cũng không thể phát hiện được gì.

Trong thời gian này, ngoại trừ những trưởng lão, Tiên Tôn được ghi chép trong danh sách, đã không còn vấn đề gì lớn.

Hơn nữa...... Bọn họ đều từng sử dụng đan dược của nhà đấu giá.

Nhất định trong cơ thể có linh lực của linh thú. Như vậy, cho dù có phải đối mặt với những Tiên Tôn kia, cậu cũng có thể nhẹ nhàng ứng phó.

Đầu ngón tay Vân Lạc Đình vòng quanh sợi chỉ đỏ trên cổ, giống như nghĩ đến cái gì, cậu nói: "Làm phiền chưởng môn tìm vài đệ tử đáng tin. Chuyện xảy ra trong nhà đấu giá, càng kéo dài lâu càng tốt."

"Được." Chưởng môn không hỏi nhiều, trực tiếp đồng ý: "Đại sư không cần khách khí như thế. Ta nhất định sẽ an bài chuyện này thỏa đáng."

Để cẩn thận, Bùi Huyền Trì bố trí thêm vài phù văn trên trận pháp bày ra trước cửa nhà đấu giá.

Loại nhà đấu giá này, không chỉ có một cái trong Tu chân giới. Vả lại Loan Thanh Lâm là thiếu chủ, vậy phía trên hắn vẫn còn có người có thể gọi là "Chủ" nữa.

Nhà đấu giá xảy ra biến động có thể giấu được người bên ngoài không hiểu rõ hoạt động bên trong. Nhưng lại không nhất định có thể giấu được chủ nhân nhà đấu giá.

Những người ở nơi này đều kín miệng. Sẽ không có ai có thể truyền tin tức ra bên ngoài.

Chỉ cần dùng trận pháp đã bố trí truyền tin tức sai cho người nhận, là có thể giấu càng lâu chuyện xảy ra trong nhà đấu giá.

Vân Lạc Đình ở bên cạnh hỗ trợ, trộn lẫn linh lực của mình vào trong.

Chờ đến khi chuẩn bị xong tất cả, đã qua nửa đêm.

Đệ tử Ngũ Hoa tông được chọn ra, thay trang phục của nhà đấu giá. Thi thể trên mặt đất bị rửa sạch sẽ.

Hẳn là đã dùng bùa tịnh thần, ngay cả một giọt máu cũng không có.

Vân Lạc Đình dán mấy tấm bùa còn lại lên, nói: "Trời đã không còn sớm, chúng ta về trước đi."

"Được."

- --

Vết thương của linh thú trong túi pháp khí khá nặng. Cho dù Vân Lạc Đình có đút cho bọn họ đan dược đặc cấp. Thì bọn họ cũng không thể di chuyển lần nữa trong khoảng thời gian ngắn.

Cũng may túi pháp khí là Pháp khí đặc cấp. Dù linh thú có ở bên trong, vẫn có thể vận chuyển linh lực điều tức đan điền, mượn tu vi để củng cố khí huyết.

Sau khi quay về, Vân Lạc Đình còn đặt túi pháp khí kia trong Tụ Linh Trận.

Cậu xem xét đến chuyện bọn họ luôn bị nhốt ở một chỗ. Ở một thời gian dài trong túi pháp khí sẽ không quen.

Vân Lạc Đình ngồi bên cạnh bàn. Cậu đang muốn truyền âm, thì đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa biết họ tên của bọn họ, cậu chỉ biết lão giả kia là trưởng lão, liền coi nó như xưng hô nói: "Trưởng lão?"

Giọng nói truyền âm rất nhỏ. Vân Lạc Đình sợ linh thú bên trong đang nghỉ ngơi. Mình tùy tiện nói chuyện sẽ dọa bọn họ.

Giọng của trưởng lão lập tức vang lên: "Tiểu tộc trưởng!"

"Tiểu tộc trưởng có bị thương ở đâu không? Ta là y tu, nếu ngươi bị thương, ngàn vạn lần đừng giấu diếm."

"Tiểu tộc trưởng, bây giờ ngươi cảm giác thế nào?"

......

Vân Lạc Đình chỉ mới nói hai chữ. Trưởng lão đã một hơi nói nhiều như vậy, làm cậu có hơi không theo kịp.



"Trưởng lão, ta không bị thương. Ngươi không cần đi ra ngoài." Vân Lạc Đình nói: "Chờ bên trong, sẽ có lợi với thân thể của các ngươi."

"Được, ta nghe lời ngươi tiểu tộc trưởng." Trưởng lão bị gãy chân đang xô đẩy linh khí túi bên cạnh. Sau khi ông nghe xong lời này lập tức buông tay ra.

Vân Lạc Đình phủ tay lên. Cậu chậm rãi phóng linh lực ra, bao bọc túi pháp khí ở bên trong: "Trưởng lão. Mọi người ở nơi này đều là người của Tộc linh thú sao?"

"Không phải, kể cả ta, chỉ có ba người là người của Tộc linh thú." Trưởng lão dựa vào túi pháp khí ngồi xuống: "Những linh thú khác, đều là quen biết sau khi bị bắt về."

"Tộc linh thú có thể hoá hình trong Tu chân giới, đều bị tu sĩ truy bắt. Bọn họ chỉ vì muốn tăng tu vi mà không từ thủ đoạn. Có thể bắt thì bắt, không bắt được thì mang thi thể đi. Với bọn họ mà nói, có thể dùng được, và có thể dùng lại mới khác nhau thôi."

"Tộc linh thú né tránh thế gian ẩn cư. Có tộc trưởng bảo vệ, tu sĩ rất khó tìm được chúng ta."

Trưởng lão dừng một chút, nghĩ đến tiểu bối Tộc linh thú bên cạnh mình. Ông không khỏi thở dài: "Chúng ta gặp phải mai phục, bị nhân tu tỉ mỉ tính kế. Tộc nhân đồng hành lại phản bội chúng ta, trận chiến ấy, chúng ta không hề có sức lực phản kháng."

"Nhưng thân là linh thú hóa hình. Chúng ta biết rõ sau khi bị bắt sẽ có kết cục gì, ra sức phản kháng, phản kháng không được liền nghĩ cách tự hủy linh hạch."

"Kết quả sau đó không biết người nọ đã dùng cách gì. Làm chúng ta không thể sử dụng linh lực, cũng không thể phá huỷ linh hạch."

Ở nơi kia đợi nhiều năm như vậy, trưởng lão đã có chút nhìn thấu sinh tử. Nhưng mỗi khi nghĩ lại lần đó, ông không khỏi sẽ bị ảnh hưởng.

Không có cách nào phá huỷ linh hạch. Sau khi bị xiềng xích ngày cả một chút tu vi cũng không dùng được, chỉ có thể mặc người xâu xé.

Nhân tu sẽ không phế bỏ tu vi của bọn họ. Thậm chí bọn chúng còn giúp bọn ông tăng tu vi. Chính là để càng có tác dụng hơn.

Có tu vi trên người. Mặc dù không sử dụng được, nhưng thể chất vẫn tốt hơn linh thú không thể tu luyện rất nhiều, càng không dễ dàng chết.

Những người trong nhà đấu giá. Vì muốn có thể cướp được càng nhiều lợi ích trên người linh thú, có thể nói là dùng mọi thủ đoạn.

Vân Lạc Đình nhẹ giọng hỏi: "Sau khi mọi người rời khỏi Tộc linh thú thì gặp phải nhân tu sao?"

"Đúng vậy." Trưởng lão nhớ rất rõ lúc đó đã xảy chuyện gì. Nghĩ đến khi đó tiểu tộc trưởng vẫn còn là linh thể, cái gì cậu cũng không biết. Ông liền chủ động mở miệng nói: "Chúng ta rời khỏi Tộc linh thú vì đuổi giết phản đồ, mang tiểu tộc trưởng bị trộm về."

Vân Lạc Đình sửng sốt, tên phản đồ kia, là chỉ Đàm Nhất Huyên sao?

Trưởng lão nói: "Lúc ấy Tu chân giới rung chuyển, không ít tu sĩ trắng trợn bắt giết linh thú hóa hình. Dọa rất nhiều linh thú không dám biến thành hình người. Có người lén trốn đi. Có người lặng lẽ tìm kiếm vị trí của tộc linh thú, muốn đi vào tìm nơi ẩn náu."

"Người nhìn chằm chằm Tộc linh thú quá nhiều. Chúng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc đó Tộc linh thú có rất nhiều tiểu linh thú được sinh ra. Một khi nơi ở của Tộc linh thú tộc bị phát hiện. Tất cả linh thú đều sẽ trở thành con rối để tu sĩ tăng tu vi."

"Cho nên, chỉ có thể chờ linh thú ở bên ngoài tự tìm đến. Qua vài lần kiểm tra trong tộc, mới có thể tiến vào."

Lúc đó trưởng lão chịu trách nhiệm điều tra tầng đầu tiên: "Có rất nhiều linh thú tìm tới, không có đưa nhân tu đến. Nhưng biết người, biết mặt không biết lòng......"

"Tộc trưởng phong bế ngũ giác không thể biết chuyện xảy ra bên ngoài. Lúc tiểu tộc trưởng sinh ra bị thiếu một phần hồn phách. Phải ở trên thần bàn để nhật nguyệt làm lễ rửa tội, mới có thể thuận lợi hấp thu linh thể."

"Lúc đó có một con hồ ly đỏ đả thương linh thú trông coi. Rồi nó trộm mất linh thể của tiểu tộc trưởng. Người nọ do ta thu vào trong tộc. Trong lòng ta thấy có lỗi, nên chủ động xin ra trận, ra ngoài đuổi theo."

Sau khi đuổi theo nó không lâu thì gặp phải nhân tu. Chuyện sau đó, tiểu tộc trưởng đã biết, trưởng lão không nói thêm nữa.

Vân Lạc Đình nghe thấy, chậm rãi nhíu mày: "Đàm Nhất Huyên cùng một ruột với đám nhân tu kia sao?"

Lúc trước chỉ là cảm giác, sau đó Đàm Nhất Huyên bị Loan Thanh Lâm phản bội mới rơi vào kết cục như vậy. Nhưng nếu như ngay từ đầu Đàm Nhất Huyên đã liên thủ với Loan Thanh Lâm đối phó với Tộc linh thú. Vậy tại sao nàng ta không nói vị trí tộc linh thú cho nhân tu?

Còn cố hết sức trộm linh thể?

Hơn nữa sau đó, Đàm Nhất Huyên cũng không nói chuyện cậu là linh thể cho Loan Thanh Lâm.

Giống như mặt ngoài Đàm Nhất Huyên hợp tác với Loan Thanh Lâm. Nhưng trên thực tế trong lòng nàng ta lại cất giấu suy tính riêng của mình. Không thiên vị bên nào, nhưng thật ra là muốn chiếm hết lợi ích của cả hai bên.

Trưởng lão không trực tiếp trả lời. Ông suy nghĩ một chút nói: "Nàng ta là một linh thú rất có suy tính riêng của mình."

Là cái loại ăn cây táo, rào cây sung. Loại người hai mặt, trưởng lão hận đến nghiếng răng: "Nếu để ta nhìn thấy nàng ta, ta nhất định khiến nàng ta ——"

Lời tức giận còn chưa nói ra, Mặc Lưu ở bên cạnh đã vội vàng duỗi tay che miệng ông lại. Hắn nhỉ giọng nói: "Tiểu tộc trưởng còn nhỏ. Trưởng lão nói lời này cẩn thận đừng dọa hắn."

Trưởng lão lập tức ngây người. Ông bừng tỉnh, hoàn hồn lại "Ôi" một tiếng rồi vô đùi. Ông vội vàng nói: "Ta nhất định sẽ đến trước mặt nàng ta từ từ nói chuyện."

Vân Lạc Đình: "......"

Lời hai người nói ta đều nghe thấy.

Vân Lạc Đình ho nhẹ, khoé mắt cậu nhìn qua Bùi Huyền Trì đang dựa vào giường ở trong phòng. Trên tay hắn đang cầm một thứ giống như bản đồ, còn thắp một ngọn đèn dầu ở bên cạnh.

Vân Lạc Đình suy nghĩ một chút, cậu truyền âm nói: "Tiếp tục dùng thêm đan dược. Qua mấy ngày nữa là có thể ra ngoài. Mọi người ngủ nhiều một chút, dưỡng đủ tinh thần. Loan Thanh Lâm để lại cho mọi người."

"Được!" Mặc Lưu giao thiệp với Loan Thanh Lâm nhiều nhất. Hắn nhìn thấy tên đó mang khuôn mặt tươi cười nhưng lại cắt mất một miếng thịt trên người hắn. Hắn hận không thể nghiền nát Loan Thanh Lâm.

"Ngươi im miệng. Ta là trưởng lão, để cho ta nói." Trưởng lão đẩy Mặc Lưu ra, nói: "Được! Tiểu tộc trưởng, chúng ta đều nghe lời ngươi."

"Mọi người nghỉ ngơi sớm một chút." Vân Lạc Đình khép lại miệng túi pháp khí, tắt đèn dầu bên ngoài.

Đi vào, Bùi Huyền Trì dựa người ngồi bên cạnh giường. Trên đùi hắn vắt ngang một cái chăn mỏng.

Nhìn thấy cậu đi vào, Bùi Huyền Trì buông tay công pháp trên tay xuống: "Sao lại về nhanh thế?"

Lúc trước Vân Lạc Đình đã nói. Nếu tình huống không tốt, tối nay cậu sẽ không nghỉ ngơi, canh giữ bên cạnh túi pháp khí.

Vân Lạc Đình ngồi vào, cậu xốc chăn mỏng lên, quen thuộc chui vào trong lồng ngực hắn, thở phào nhẹ nhõm.

Tất nhiên là do ta không muốn nhìn thấy ngươi lẻ loi một mình trong phòng.

Nhưng ngẫm lại lời này của mình. Vân Lạc Đình không nói ra, mà lại nói: "Nhìn thấy bọn họ khôi phục không tồi, ta liền đi vào trước."

Sau khi bọn họ uống đan dược đặc cấp, hơn nữa có túi pháp khí và trận pháp. Dù có là linh thú đang hấp hối cũng có thể có một đường sống.



Bây giờ không còn nhà đấu giá bố trí giam cầm. Bọn họ đã có thể tự thao túng linh lực. Để bọn họ tập trung điều trị sẽ bình phục càng nhanh hơn.

Bùi Huyền Trì giơ tay lên, sờ đầu mèo nhỏ, theo tóc cậu hướng xuống dưới. Hắn ôm lấy bả vai cậu: "Nếu không đủ đan dược thì nói cho ta biết. Trên tay ta còn có ít linh thảo, ta lại luyện ra một lò mới."

"Đủ rồi." Trong túi trữ vật của cậu còn rất nhiều.

Đan dược lúc trước Bùi Huyền Trì cho cậu đã nhiều đến mức nhẫn trữ vật sắp không bỏ hết được.

Cảm nhận được tâm trạng của mèo nhỏ có hơi không vui. Bùi Huyền Trì nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu: "Nghĩ gì thế?"

Vân Lạc Đình nắm tay hắn chơi đùa, không chút để ý nói: "Ngươi nói xem, linh thể bị mất một phần linh hồn. Vậy phần linh hồn kia sẽ đi đâu?"

Không phải linh thể bị mất tất cả hồn phách, rất có thể do lúc linh thể được sinh ra đã bị thương. Nên mới tách một phần linh lực ra để bảo vệ bản thân, khiến cho một phần của linh hồn bị tách ra.

Nhưng...... Muốn nói phần linh hồn kia đã đi nơi nào, không ai biết được.

Nhưng bây giờ, hiển nhiên là Vân Lạc Đình đang chờ một đáp án.

Bùi Huyền Trì suy nghĩ một chút nói: "Lang thang bên ngoài, đều có khả nó ở các nơi trong Tu chân giới. Bởi vì chỉ là một phần linh hồn, nên sẽ không bị người phát hiện ra sự tồn tại. Có thể phiêu bạc khắp nơi, đợi đến khi phần linh hồn đó quay về, có thể sẽ có một phần ký ức của phần linh hồn kia."

"Nghĩ lại lúc trước ngươi đã đi qua nơi nào. Gặp được chuyện gì, đó có lẽ chính là nơi ngươi mất đi một phần linh hồn."

Đầu ngón tay Vân Lạc Đình cứng lại, có ký ức sao?

Cái này......

Trong lòng cậu đã có phỏng đoán. Nhưng cậu lại cảm thấy không có khả năng.

Lo lắng đến mức suy nghĩ bất an, cậu không hạ xuống được kết luận.

Vân Lạc Đình thở dài: "Thật phiền."

"Đừng nóng vội, mọi chuyện cuối cùng sẽ có cái đáp án." Bùi Huyền Trì dỗ dành nói: "Chúng ta đã biết rất nhiều, không cần phải chú ý đến thứ này."

Vân Lạc Đình gật đầu, mặc dù trong lòng cậu vẫn không nhịn được nghĩ đến nó. Nhưng hiện tại chưa có kết luận, cậu không tiện nói không có gì, rối rắm nửa ngày cũng chỉ làm khó mình mà thôi.

Suy nghĩ thông suốt, Vân Lạc Đình xoay người, nằm sấp trong lồng ngực hắn, hai tay xếp chồng lên nhau đệm cằm, ngẩn đầu hỏi: "Vừa nãy ngươi đang xem cái gì thế?"

Bùi Huyền Trì ôm eo cậu, bế người lên đặt vào bên trong. Rồi sau đó hắn đưa danh sách có những cái tên và bản đồ cho cậu: "Đoạn Thư Lăng đến, đưa bản đồ chỗ ở của tiên môn trong Tu Chân giới."

"Ừm?" Vân Lạc Đình ngồi dậy rót linh lực vào, mở tấm bản đồ này ra.

Trên không trung xuất hiện ảo ảnh chạm rỗng. Các ngọn núi có tiên khí lượn lờ, phía trên những tiên sơn đó, dùng ma khí viết lên vài chữ nhỏ.

Thăng Dương Tông, trưởng lão Vu Vân.

Thăng Dương Tông, Tiên Tôn Tỉnh Túc.

Tiên môn Bắc Đẩu......

Chỗ đánh dấu tương ứng với tông môn trên danh sách, và các tu sĩ đã giao làm giao dịch với nhà đấu giá.

Bùi Huyền Trì lần lượt viết những thứ này theo thứ tự lên bản đồ, vừa xem là biết ngay.

Vân Lạc Đình không nghĩ Bùi Huyền Trì sẽ làm tỉ mỉ như vậy.

Bùi Huyền Trì chỉ vào tông môn gần Ngũ Hoa tông nhất, nói: "Đi Thăng Dương Tông trước."

Người được viết trên bản đồ này, tất nhiên sẽ biến mất.

Chỉ là vấn đề trước sau mà thôi.

Động đến mèo của hắn. Những kẻ đó tuyệt đối không thể giữ lại.