Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 75: Trầm giọng nói tập trung



Mặt Đoạn Thư Lăng không chút thay đổi nhai nát con cua. Ngay cả vỏ của nó cũng nuốt xuống, suýt chút nữa là làm mình nghẹn chết.

Hắn tùy tiên lau miệng, rồi đứng dậy nói: "Khi nào phong ấn của tường kết giới mở ra, ta sẽ truyền tin cho ngươi biết."

Nói xong, không đợi Bùi Huyền Trì trả lời, hắn cứ thế đi ra ngoài.

Hẳn không thể ở lại nơi này được nữa!

Vân Lạc Đình cho thêm một ít trà mới vào trong ấm trà. Cậu dùng linh lực ngưng tụ ngọn lửa trên đầu ngón tay rồi đun nóng nó lên.

Bọn họ không gọi nhiều món ăn lắm, hải sản có hơi nhiều một chút, nên hơi tốn thời gian bóc vỏ.

Sau khi ăn xong bữa tối, bầu trời bên ngoài đã tối đen.

Không giống như kinh thành. Vừa đến tối, bên ngoài sẽ trở nên vô cùng yên tĩnh. Ở nơi đây, trên tay mỗi người đi trên đường đều sẽ cầm theo một cái đèn lồng, có thể cảm nhận có một luồng linh lực yếu ớt ở bên trong ngọn lửa.

Cảm giác náo nhiệt hơn ban ngày nhiều.

Vân Lạc Đình hơi ngạc nhiên một chút, trước mặt của cậu là một cái đèn lồng hình con thỏ.

Đèn lồng được treo bằng một cây gậy trúc có kích thước vừa phải. Ngọn lửa bên trong đong đưa theo gió, nhưng vì được thắp sáng bởi linh lục, nên sẽ không tắt.

Ánh sáng màu cam nhạt của đèn lồng chiếu lên gương mặt của Vân Lạc Đình, hai mắt cậu sáng ngời, khóe môi cong lên một nụ cười mềm mại, dịu dàng.

"Thích không?"

Vân Lạc Đình nhận đèn lồng. Cậu không chú ý đến Bùi Huyền Trì đã đi mua nó từ lúc nào. Quầy hàng bán đèn lồng ở gần đây lại có không ít. Chiếc đèn lồng treo trên cùng là đèn lồng hình con mèo rất dễ nhìn thấy: "Tại sao không phải là đèn lồng mèo?"

Bùi Huyền Trì cong đầu ngón tay cọ gương mặt cậu: "Nhà của chúng ta có một con mèo là đủ rồi."

Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong.

Bùi Huyền Trì mở áo khoác ra, giúp cậu mặc thêm: "Đi vào trong xem."

"Được."

Hai con đường trên phố treo không ít đèn lồng.

Đi vào bên trong, còn có một gian hàng đố đèn.

Chủ quầy vừa hét to vừa vung vẩy cây quạt trong tay. Thỉnh thoảng lại gõ một cái đèn lồng trong tầm tay, sau đó lại gõ cái những cái hộp chất chồng trên mặt đất. Trong cái hộp trên cùng được mở ra có mấy bình sứ, hẳn là đan dược, nhưng không có mùi thơm của đan dược.

Mặc dù vậy, vẫn có không ít người xếp hàng trả tiền, tranh cướp nhau muốn tham gia.

Vân Lạc Đình không tham gia góp vui, tránh đám người trên phố đi vào trong.

Nếu phần lớn bên ngoài đều bán đèn lồng, thì bên trong lại có vài quầy hàng ăn vặt, quầy báng bán đèn lồng lại có rất ít..

Nghĩ cũng đúng, nếu ngươi có thể đi từ bên ngoài vào, muốn mua đèn lồng thì đã mua ở bên ngoài. Không muốn mua, cho dù có đi vào cũng sẽ không mua.

Hình dáng của đồ ăn vặt trong Tu chân giới đều rất đặc biệt, cậu chưa từng nhìn thấy qua.

Cách đây không lâu cậu mới vừa ăn qua bữa tối. Lúc này sẽ không đói bụng, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn vặt vẫn sẽ chọn mấy cái.

Những quầy hàng bán thịt nướng kia sẽ không đi mua, bởi vì thịt bán chính là thịt của ma thú và linh thú.

Lúc còn ở trong bí cảnh, đại đa số thời gian cậu đều ăn thịt nướng. Mặc dù có điểm tâm, với Bùi Huyền Trì sợ cậu ăn ngán sẽ thỉnh thoảng đi bắt ít cá lên ăn. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn cậu vẫn không muốn ăn thịt ma thú nướng.

Sau khi đi đến cuối con phố, hai người liền trở về phi thuyền.

Quán trọ trong thị trấn không thuận tiện bằng phi thuyền.

Vân Lạc Đình đứng trên boong tàu, treo chiếc đèn lồng con thỏ ở dưới cánh buồm.

Giọng nói Bùi Huyền Trì truyền đến từ phía sau khoang thuyền: "Tiểu Bạch, nước ấm đã đổ xong rồi."

"Đến đây!"

Vân Lạc Đình thật cẩn thận buông tay ra, nhìn đèn lồng con thỏ không bị rơi xuống, liền xoay người đi vào khoang thuyền.



- --

Ngày hôm sau, từ sáng sớm bên ngoài đã vang lên âm thanh.

Giống như dùng ma khí để truyền âm, âm thanh trong lúc nói chuyện sẽ truyền thẳng vào tai.

Vân Lạc Đình nhắm chặt hai mắt, khép lại cánh tay Bùi Huyền Trì. Cậu chui vào, dụi đầu trong lồng ngực hắn, không muốn nghe âm thanh ồn ào kia nữa.

Đêm qua ngủ muộn, bây giờ Vân Lạc Đình mệt đến mức không nhấc nổi cánh tay, tất nhiên là không muốn mở mắt.

Bùi Huyền Trì gạt truyền âm đi, đắp chăn cho cậu, che đi dấu vết loang lổ trên vai. Lúc vỗ nhẹ tản ma khí ra để giảm bớt đau nhức.

Âm thanh bên ngoài bị kết giới chặn lại. Tất cả tin nhắn khi sắp đến gần phi thuyền đều sẽ bị xóa đi.

Người truyền tin giống như biết được gì đó, nên không truyền tin qua đây nữa.

Vân Lạc Đình ngủ một giấc đến chiều, cậu duỗi người, phát hiện mình biến trở lại làm mèo, liền thuận thế vươn móng vuốt, đứng dậy lắc lư bộ lông.

Sau đó nhảy lên trên người Bùi Huyền Trì cọ cằm hắn: "Meo meoo ~"

Chào buổi sáng ~

Bùi Huyền Trì tựa nửa người trên giường, giúp mèo nhỏ vuốt lông. "Chào buổi sáng."

Vân Lạc Đình cọ đến trên mặt hắn, chân trước của cậu ôm lấy mặt hắn, không chờ cậu có động tác khác. Lúc nhìn qua cửa sổ, thì thấy có một con thuyền dừng lại bên cạnh thuyền của bọn họ.

Rất gần.

Giống như là đi song song vậy.

Vừa vặn phi thuyền bên cạnh cũng tiến lên, lộ ra một cái cửa sổ. Đoạn Thư Lăng dùng một tay chống cằm, hắn buồn chán nhìn ra bên ngoài, bất ngờ nhìn thấy mèo trắng nhỏ.

- --

"Nhìn này! Nó là linh miêu của ta!"

Đoạn Thư Lăng giống như ôm bảo bối ôm chiếc lồng vàng kim lên. Hắn kéo tấm vải đen ở bên trên xuống: "Thế nào! Nó có phải rất đáng yêu không?"

"Đây chính là linh thú cấp trung. Dù là ở trong tu chân giới cũng rất hiếm thấy."

Vân Lạc Đình lười biếng ngáp một cái, nằm trong lồng ngực Bùi Huyền Trì, đánh giá con mèo kia.

Là một con mèo đen lông ngắn. Từ lúc miếng vải đen bị xốc lên, con mèo đen kia liền mở mắt, đôi mắt mèo màu vàng nhạt trong suốt, không hề chớp mắt nhìn Vân Lạc Đình.

Ngày hôm qua sau khi Đoạn Thư Lăng quay về, liền sai người suốt đêm ôm nó từ nhà hắn đến, một chút cũng không chậm chễ, trực tiếp mang nó đến đây. Chính là để sáng sớm hôm nay cho bọn họ nhìn thấy.

Ta cũng có linh thú loại mèo, nuôi từ rất lâu!

Con mèo đen kia nhìn qua có hơi dữ, lúc móng vuốt nó xòe ra rất sắc nhọn. Như thể nếu có người nào dám duỗi tay vào, ngay sau đó sẽ bị nó cào thành cái sàng.

Vân Lạc Đình chậm rãi liếm chân. Cậu cảm thấy Đoạn Thư Lăng giống như bị cái gì kích thích.

Đoạn Thư Lăng nhìn thấy Bùi Huyền Trì ôm mèo. Hắn nghĩ một chút, cũng với tay ôm mèo đen từ trong lồng ra: "Nào, bé ngoan, để ta ôm một chút."

Vừa mới duỗi tay đến, cái móng vuốt kia liền đâm thẳng đến mua bàn tay hắn.

Động tác của Đoạn Thư Lăng cực nhanh, hiển nhiên đã sớm có phòng bị. Trước khi móng vuốt cào mình bị thương, hắn dùng ma khí bao phủ lại toàn bộ mu bàn tay, một tay ôm con mèo kia ra

"MEOO MÉO!" Con mèo đen không phục lắm, tức giận muốn cắn tay hắn.

Đoạn Thư Lăng tiếp tục trốn.

Vân Lạc Đình nhìn một người một mèo đánh nhau trước mặt bọn họ. Mèo đen nhiều lần tấn công đều bị Đoạn Thư Lăng ngăn cản, có lẽ bởi vì tu vi Đoạn Thư Lăng cao. Nên hắn cũng không thật sự ra tay với mèo, chỉ một mực né tránh.

Hậu quả của việc né tránh chính là......

Khi mèo đen bị cá khô nhỏ dụ dỗ bình tĩnh lại, trên tay Đoạn Thư Lăng đã có thêm mấy vết cào.

Đoạn Thư Lăng nhìn bàn tay đang ôm mèo của Bùi Huyền Trì. Hắn đặt trên bụng mèo, như vậy lúc chân trước của mèo đặt xuống thì đệm thịt vừa khéo đáp trên tay hắn.

Vì thế, Đoạn Thư Lăng cũng làm theo.

Lại bị đánh thêm.

Lỗ tai Vân Lạc Đình cụp về sau. Mèo đen vừa cào vừa đánh, nghe tiếng có vẻ nó đánh rất mạnh.

Đoạn Thư Lăng cắn răng nhịn đau: "Ngươi nhìn xem, mèo nhà ta cũng rất dễ gần.."

Vân Lạc Đình: "..."

Ngươi tự hỏi lại con mèo nhà ngươi xem. Đó có được coi là gần gũi không?

Đoạn Thư Lăng ho nhẹ. Hắn cũng không biết tại sao con mèo này lại như vậy. Con mèo này nuôi lâu như thế. Tuy rằng ngày thường cũng không gần gũi với hắn, nhưng mà mỗi lần hắn lấy thức ăn cho nó, nó sẽ đến gần, còn thỉnh thoảng sẽ làm nũng.

Vì thế, bây giờ nó nuôi thành thói quen, không cho ăn thì không thèm để ý.

Cũng rất bất đắc dĩ.

Bùi Huyền Trì nhẹ nhàng xoa bụng mèo, nhàn nhạt nói: "Tìm ta có việc gì?"

"Đương nhiên là có chuyện quan trọng." Đoạn Thư Lăng thả con mèo lại lồng sắt. Vì trên thuyền cũng không thể chạy đi đâu được nên hắn cũng không đóng nắp lại.

"Không phải lúc trước ngươi hỏi ta chuyện của Ma Tôn sao. Ta đã lâu không về ma tộc, nên có một số việc không quá rõ ràng. Hôm qua, ta đã phái người đi điều tra một số tin tức gần đây của ma tộc."

"Quyền lực của Ma Tôn bị phân tán trong tay các gia tộc, người đã có thói quen cầm quyền sẽ không muốn buông tay. Cho nên kỳ thật ma tộc lâu như vậy không có Ma Tôn xuất hiện. Một phần là do tu vi. Phần còn lại vì không người có nào thể tránh khỏi khống chế của các gia tộc, để chạm vào đại ấn trên tường kết giới."

Đoạn Thư Lăng biết rõ tu vi của bản thân ra sao? Cũng không tính đến việc động vào vị trí Ma Tôn tất nhiên sẽ không biết rõ những thứ này.

Mấy tin tức này tương đương với việc khiêu khích các gia tộc trong Ma tộc. Bây giờ của hàng của hắn chủ yếu có mặt ở Nhân giới. Tuy rằng Ma giới ít, nhưng cũng không phải không có, không đến vạn bất đắc dĩ. Hắn sẽ không trở mặt với những gia tộc kia.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi. So với những người không quen biết đó. Một lòng chỉ muốn quyền lực, thì Đoạn Thư Lăng càng hướng về phía Bùi Huyền Trì hơn.

Với lại...... Ở ma giới cường giả vi tôn. Điều không thể phủ nhận chính là, Bùi Huyền Trì thực sự rất có khả năng bước lên vị trí Ma Tôn.

Hắn nhận được sự giúp đỡ Bùi Huyền Trì, tất nhiên phải trả lại bằng tin tức.



Vân Lạc Đình không biết chuyện này. Cậu không thấy trong nguyên tác nhắc đến, nên tất nhiên cũng không biết chuyện của ma giới. Trong nguyên tác không nói vai chính giải quyết như thế nào, nhưng ở đại kết cục lại thống nhất được tam giới, nhân, ma, thần.

"Mỗi lần tường kết giới mở ra. Mấy gia tộc đó đều sẽ ra quy tắc đến gần tường kết giới. Mỗi lần đều có sự thay đổi, thật ra là cố ý gây khó dễ. Đối với bên ngoài thì tuyên bố rằng không thể phá vỡ quy tắc được, dù có đi cũng không lấy được đại ấn. Nhưng sự thật là như thế nào trong lòng mọi người đều hiểu rõ."

Đoạn Thư Lăng thở dài. Nếu thật sự có thể lấy được đại ấn của Ma tộc, nhưng lại bị mấy gia tộc đó đặt ra quy củ ngăn cản ở bên ngoài. Vậy...... Ma tộc rơi vào tình trạng như ngày hôm nay. Thật sự không thể không kể đến công sức của những thế gia đại tộc đó được.

Hắn đang buồn bực thì tay bỗng nhiên đau đớn. Đoạn Thư Lăng nhìn con mèo đen chạy ra: "Này! Ngươi --"

"Grừ!" Mèo đen nhe răng với hắn.

Đoạn Thư Lăng ôm mèo đến, vốn là muốn khoe khoang trước mặt Bùi Huyền. Kết quả tốn công như thế lại còn bị ăn một trận đòn, lại nhìn lại con mèo Bùi Huyền Trì đang ôm. Không những ngoan ngoãn để cho người ta ôm, còn cho sờ bụng.

Rõ ràng cũng mở ra linh trí, chẳng lẽ là do nó không biến thành hình người ư?

Đoạn Thư Lăng không quan tâm con mèo đen kia nữa, hắn uống một ngụm nước, hỏi: "Kế tiếp có tính toán gì không?"

Bùi Huyền Trì nói: "Đại hội luyện đan của Ngũ Hoa tông sắp bắt đầu rồi."

Đoạn Thư Lăng gật đầu: "Nhà đấu giá của chúng ta có hợp tác với Ngũ Hoa tông, đan dược luyện ra nếu không bán ra ngoài được, liền giao cho nhà đấu giá chúng ta, từ từ...... Ngươi muốn đi tham gia đại hội đó?"

Vân Lạc Đình cũng không biết tin tức này, cậu ngẩn đầu nhìn Bùi Huyền Trì: "Meoooo?" Hôm qua ta hỏi ngươi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi đâu. Sao ngươi lại không nói thế?

Bùi Huyền Trì vuốt lông giúp mèo nhỏ, truyền âm nói: "Ta có nói, nhưng lúc đó ngươi khóc rất nhiều, có thể là không nghe thấy."

"..."

Sau tai mèo trắng nhỏ chỉ có một tầng lông mỏng. Sau khi nghe xong lời này lập tức đỏ bừng, cậu cúi đầu không thèm nhìn hắn nữa.

Bùi Huyền Trì nhìn thấy cái đầu lông tròn vo của cậu, liền đưa tay lên xoa.

Đoạn Thư Lăng không chú ý đến động tác nhỏ của bọn họ. Hắn còn đang suy nghĩa đến chuyện đại hội, không khỏi hỏi: "Ngươi là luyện đan sư có thể luyện ra đan dược đặc cấp, đi tham gia cái đại hội đó thì có ích lợi gì chứ?"

Không phải vì danh tiếng, cũng không phải để kết giao với những luyện đan sư khác, rốt cuộc...... Có thể luyện ra đan dược đặc cấp. Mấy tên luyện đan sư khác đuổi theo ngươi muốn ngươi trở thành bằng hữu mới đúng.

Dừng một chút, Đoạn Thư Lăng mơ hồ ý thức được cái gì: "Ngươi hứng thú với ba giải thưởng cao nhất? Ta chắc chắn ngươi không có hứng thú với danh hiệu đệ nhất đan dược. Nhưng Vô Cấu Thánh Băng và Phần Hồn Chân Cốt lại rất hiếm thấy, ngươi đến là vì hai cái này?"

Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Ừ."

Phần Hồn Chân Cốt là nguyên liệu để luyện chế Thần khí. Trong cả Tu chân giới chỉ có một đoạn này, chính là ở Ngũ Hoa tông.

Những năm gần đây Ngũ Hoa tông có xu hướng rơi khỏi ngũ đại tông môn của Tu Tiên giới. Tiên giả tọa trấn tông môn bị trọng thương. Bế quan đã mấy trăm năm vẫn chưa xuất quan. Bên ngoài đồn đãi, tiên giả của Ngũ Hoa tông sắp ngã xuống.

Đại hội luyện đan lần này đưa ra nhiều linh vật quý hiếm như thế. Hẳn là để tìm một luyện đan sư đáng tin cậy, cứu vị tiên giả này.

Dù sao, tông môn có thể đứng vững gót chân ở Tu chân giới, không chỉ dựa vào thanh danh, mà là dựa vào tu giả có thực lực cao cường trong tông môn. Nếu tiên giả thật sự ngã xuống, mai sau Ngũ Hoa tông có thể phải đổi chủ, thậm chí biến mất.

Đoạn Thư Lăng nhướng mày, "Ta nhớ rõ lần này Ngũ Hoa tông cũng phái người tiến vào bí cảnh. Nhưng nửa đường xảy ra ngoài chuyện ý muốn, không có người nào đi vào. Nếu bọn họ có người đến, ngươi cứu trực tiếp giao dịch với bọn họ là được, đỡ tham gia đại hội."

Chỉ là bây giờ, đã tung tin tức ra, cũng không tiện làm chút thủ đoan. Trước mặt bao nhiêu người hoàn toàn không có khả năng trực tiếp rút phần thưởng xuống.

Ngược lại rất phiền toái.

Đoạn Thư Lăng nắm móng vuốt của mèo đen, chậm rãi vuốt lông phía sau lưng cho nó. Sau đó mèo đen quay lại cắn lên tay hắn một cái. Mặt Đoạn Thư Lăng không thay đổi tiếp tục vuốt lông: "Nói đi cũng phải nói lại. Nếu lần này Ngũ Hoa tông không tổ chức đại hội, chỉ sợ không có ai biết được trong tay bọn họ còn cất giấu linh cốt, chứ đừng nói đến giao dịch."

"Bây giờ đã đến thời điểm báo danh của đại hội, có không ít tu giả đến. Ta có hai tấm danh thiếp, ngươi cầm đi. Nếu đến trễ, có cái này coi như ngươi đã báo danh." Đoạn Thư Lăng đưa tấm danh thiếp qua.

Thứ này là trưởng môn Ngũ Hoa tông cho hắn. Nói là nếu trong Ma tộc có luyện đan sư cũng có thể tới tham dự, vừa lúc cho Bùi Huyền Trì.

"Được rồi, không nói chuyện với ngươi nữa. Ta phải quay về bồi dưỡng tình cảm với linh thú nhà, ai...... Á!"

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị cắn thêm một cái.

Lúc Đoạn Thư Lăng thả mèo lại trong lồng còn đang suy nghĩ. Lúc đó có một tổ linh miêu, mấy con linh miêu khác đều rất hung dữ, chỉ có con này là cắn nhẹ nhất.

Hắn cứ nghĩ linh thú là mèo đều có tính cách này, nhưng nhìn thấy Bùi Huyền Trì ôm con mèo kia mới hiểu được. Trong bí cảnh đồn đãi Bùi Huyền Trì cưng chiều con mèo kia như thế, cũng không phải là không có lý do.

Để cho mèo nhà mình học hỏi mèo nhà người ta, nhất định là không học được. Cũng không biết là con mèo kia của Bùi Huyền Trì có học được đánh người hay không.

Lúc đi, Đoạn Thư Lăng nháy mắt với Vân Lạc Đình, mèo trắng nhỏ ngươi mau cào hắn!

Vân Lạc Đình: "......?"

Meo?

- --

Ngũ Hoa tông có tên như thế là do trong tông môn của bọn họ có năm đỉnh núi.

Càng đến gần thành trấn càng nhiều người đi đến. Giải thưởng của đại hội luyện đan sư lại là thứ duy nhất có một cái trong toàn bộ Tu chân giới.

Ngoại trừ một ít tông môn có uyện đan sư, còn có không ít tán tụ tập trong trấn, chờ để báo danh.

Vân Lạc Đình ngồi xổm trên bệ cửa sổ nhìn xuống. Có không ít người đi ra từ cửa quán trọ, tiểu nhị trong tiệm bắt đầu gào thét tên loại phòng nào còn. Bây giờ nhìn xem, trực tiếp ra ngoài treo một tấm biển.

Sau khi treo biển, người đi vào ít hơn rất nhiều.

Bầu trời vẫn luôn âm u, lúc này lại có mưa nhỏ. Người đi trên đường nối đuôi nhau chạy, lấy những thứ có trong tay để che đầu, không có liền dứt khoát kéo tay áo ra để che.

Người có linh lực cao cường thì ngưng tụ linh lực ngăn mưa.

Tùy tiện nhìn cũng có thể thấy được quầy hàng bán ô giấy. Lúc này trời mưa, người bán hàng rong càng hăng hái hét to hơn.

Mưa to hơn một chút.

Vân Lạc Đình lui về sau nửa bước. Gió thổi mạnh khiến nước mưa bay vào bên trong cửa sổ, móng vuốt cậu tý nữa thì dính nước.

Bệ cửa sổ hình như hơi nghiên, nhìn thấy dòng nước kia chảy xuống. Vân Lạc Đình vội vàng lui về sau. Ngay sau đó, dưới chân trống không, cứ thế rơi xuống, "MEO!"

Ở trên không trung cậu không có cách nào xoay người, cứ nghĩ làm sao để rơi xuống đất.

Cậu còn chưa nghĩ đến cái đó.

Ngay sau đó, đã an ổn nằm trong vòng tay Bùi Huyền Trì.

Bùi Huyền Trì ôm cậu lên, giơ tay đóng cửa sổ lại.



"Meo meo......" Vân Lạc Đình nằm sấp trong khủy tay hắn lắc đuôi.

Cảm thấy mèo nhỏ ở lại đợi mình có thể sẽ thấy chán. Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ đến trước bàn, đặt cậu xuống, nói: "Ta dạy ngươi vẽ bùa nhé?"

Lá bùa trên bàn mới vẽ được một nửa, đã chạy đi cứu mèo nhỏ ngã xuống từ trên bệ cửa sổ.

Vân Lạc Đình nhìn thoáng qua, không có hứng thú nằm xuống: "Meo meo ~"

Cậu nghĩ một chút, lại cọ về phía trước, chui vào dưới tay Bùi Huyền Trì.

Mèo trắng nhỏ lông xù lộ bụng ra, lót dưới cổ tay Bùi Huyền Trì.

Bọn họ đến sớm, hơn nữa Đoạn Thư Lăng đưa cho danh thiếp, nên không cần đi báo danh. Nếu không hai tấm danh thiếp trên tay không nói đến lãng phí mà còn chiếm mất vị trí.

Thời hạn vào danh đã kết thúc vào ngày hôm qua, chỉ chờ đại hội bắt đầu.

Đã nhiều ngày chờ ở trong quán trọ. Rất ít khi cậu đi ra ngoài, bên này nhiều mưa, hơn nữa bầu trời thay đổi thất thường. Dù lúc bắt đầu bầu trời vạn dặm quang đãng thì lúc sau cũng có thể mưa.

Không thích ngày mưa, liền dứt khoát ở trong quán trọ không ra.

Vân Lạc Đình ôm cánh tay Bùi Huyền Trì. Lúc thì xoay người cắn ngón tay hắn, lúc thì dùng răng nhỏ mài từng chút một.

Bùi Huyền Trì tự đưa cánh tay mình xuống theo hướng của cậu. Không đau, chỉ là mèo nhỏ dùng móng vuốt chơi với ngươi.

Thỉnh thoảng còn đưa đầu ngón tay ra, cọ cằm hắn. Một tay Bùi Huyền Trì vẽ bùa, một tay chọc mèo.

Đại hội luyện đan rất nhanh sẽ diễn ra. Ngũ Hoa tông sẽ không cho phép có người ở trong tông môn của họ động thủ. Nhưng bất cứ lúc nào cũng sẽ có người có tâm tư bất chính, phải đề phòng một chút.

Trận pháp và bùa chú đều đã chuẩn bị xong, để ngừa vạn nhất.

Mèo trắng nhỏ đứng trên cánh tay Bùi Huyền Trì. Bùi Huyền Trì vốn định giơ tay theo, nhưng thấy thế thì không động đậy nữa, tùy ý Vân Lạc Đình coi mình là một cái thang.

Một đường bò đến trên vai, bụng Vân Lạc Đình dán vào sau cổ Bùi Huyền Trì, cậu nằm xuống, để bộ lông xù màu trắng bao quay cổ hắn.

Nằm một lúc sẽ cảm thấy chán. Cậu từ từ đứng lên, bò lên trên đầu Bùi Huyền Trì, cúi đầu coi hắn đang vẽ loại bùa chú gì.

Ngòi bút chuyển động như rồng, nét mực uyển chuyển kéo theo chu sa, bùa hình thành. Sau khi lá bùa được vẽ xong lập tức thành công, có một cỗ linh lực cuồn cuộn.

Vân Lạc Đình nghiêm túc nhìn. Móng vuốt cậu nhẹ nhàng để trên phát quan, không dám dùng sức. Cậu đứng lâu không vững nên hơi lung lay một chút, nhìn thấy đầu ngón tay Bùi Huyền Trì đặt trên bàn khẽ nhúc nhích một chút.

Động tác chỉ thoáng qua, rất nhỏ. Nếu không phải mắt mèo tốt, có thể sẽ không chú ý đến.

Nhìn như lực chú ý của Bùi Huyền Trì đều ở trên bùa chú. Kỳ thật đều để ý đến mèo nhỏ đang nằm trên người mình.

Vân Lạc Đình cũng ý thức được điểm này, đôi mắt cậu cong cong, nhảy đến trên đùi Bùi Huyền Trì: "Meo meo ~ meooo!" Cậu ngoan ngoãn kêu lê, đồng thời móng vuốt trắng xù xì lôi kéo muốn hôn hắn.

Nhưng mà, cái chân vừa vươn ra đặt trên bả vai Bùi Huyền Trì, cái móng vuốt lông xù của mèo đã rút đi hóa thành năm ngón tay thon dài.

Vân Lạc Đình đang ỷ vào hình mèo tùy ý làm bậy. Nhưng khi trên môi truyền đến nụ hôn ấm áp cậu nhất thời sững sờ.

Cậu ngồi nghiêng dựa vào trong lồng ngực Bùi Huyền Trì, ngẩng đầu hôn lên, nhất thời không biết nên làm như thế nào.

Ngay sau đó, eo cậu bị siết chặt, hai tay để ở sau lưng, buộc cậu phải ngẩng đầu lên, càng đến gần Bùi Huyền Trì.

Hơi nóng trên mặt Vân Lạc Đình lan ra. Cậu từ từ nhắm mắt lại, cái tay đang nắm cổ áo càng siết chặt thêm.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Đây là lầu ba, toàn bộ lầu ba chỉ có một phòng đặc biệt cấp Thiên mà thôi. Nếu tiểu nhị lên lầu, tất nhiên là tới chỗ bọn họ.

"Ưm......" Trong lòng Vân Lạc Đình có hơi khẩn trương. Cậu nắm lấy cổ tay Bùi Huyền Trì, không cho hắn tiến thêm một bước: "Có, ưm, có người."

Bàn tay cậu mềm nhũn không có sức lực. Bùi Huyền Trì vẫn không động đậy, mà tăng thêm linh lực vận chuyển vào trận pháp lúc trước. Hoàn toàn ngăn cách toàn bộ gian phòng với bên ngoài.

Lúc này, Vân Lạc Đình không nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài nữa.

"Bên ngoài......" Giọng nói Vân Lạc Đình ngừng lại.

Bùi Huyền Trì đứng dậy đặt người lên trên bàn, ở bên tai cậu trầm giọng nói: "Tập trung."