Sau Khi Xuyên Sách, Mèo Mập Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 72: Đã xảy ra chuyện (1)



Editor: Qingluanpei

Chương 72 Đã xảy ra chuyện ( 1)

"Cha... cha sắp nhỏ, cái này cũng không phải là cho không, đợi Lai Phúc phát đạt chắc chắn sẽ trả gấp đôi cho chúng ta!" Liễu Chiêu Đệ vẫn luôn tin tưởng vững chắc chuyện này.

Nguyễn Kiến Đảng không nói lời nào, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy bi thương.

Bản thân mỗi ngày mệt chết mệt sống, không nỡ ăn, không nỡ mặc, ba đứa trẻ phải chịu khổ với bọn họ, không được trải qua một ngày tốt lành, thật vất vả tiết kiệm được 1 năm tiền, cuối cùng lại dâng hết cho người khác?

"Cha sắp nhỏ à, anh muốn ăn thịt sao? Em đi nói với mẹ, em thấy mẹ để lại vài cân thịt đấy, chính bà cũng có 5 cân...."

"Liễu Chiêu Đệ!" Nguyễn Kiến Đảng gầm lên, không thể tin nổi nhìn cô ta: "Đó là thịt của mẹ và anh cả! Chính cô cầm thịt mang đi bán, giờ lại đòi của bọn họ, cô có biết xấu hổ không?"

Liễu Chiêu Đệ vốn còn đang chột dạ, nghe thấy lời này thì lại không vui.

Cô ta cười lạnh: "Hơn 200 cân thịt, Nguyễn Kiến Quốc bằng cái gì được 100 cân? Đó là do mẹ bất công, chỉ có 2 đứa em trai anh kia giống đồ ngốc mới không nói gì thôi, nhưng anh cho rằng mấy người Ngô Nhạc không có ý kiến gì sao? Không chừng trong lòng bọn họ cũng đều oán trách đấy, anh cho rằng chỉ có một mình tôi không phục thôi à?"

"Còn cả mẹ nữa, mẹ sống chung với bọn họ, riêng bà còn có 5 cân thịt đấy. Sao bà ấy chỉ để cho Nguyễn Kiều Kiều ăn chứ, vì sao chỉ cho một mình nó ăn, Thỉ Tử bọn nó không phải cháu bà ấy à?"

"Cha sắp nhỏ à, không phải chứ, tôi chưa từng thấy qua bà nội nào bất công như vậy!" Liễu Chiêu Đệ càng nói càng tức giận.

"Mẹ cô thì không bất công à, cô bảo bà ấy trả tiền và thịt lại đây!" Nguyễn Kiến Đảng biết mình không thể nói cho cô ra hiểu, giễu cợt một câu.

Liễu Chiêu Đệ nghe được lời này thì phản bác càng hăng: "Chuyện đó không giống nhau, mẹ tôi luôn thiên vị Lai Phúc, Lai Phúc sau này sẽ dưỡng lão cho bà, sau này phát đạt cũng sẽ không quên mấy người chị gái anh rể chúng ta. Anh nhìn Nguyễn Kiều Kiều xem, chỉ là một cái bồi tiền hóa, tương lai là của nhà người ta, đối tốt với nó làm cái gì, cho nên tôi mới nói cả nhà họ Nguyễn mấy người đều là quái thai."

Liễu Chiêu Đệ càng nói càng hăng say, không chút nào để ý tới sắc mặt của Nguyễn Kiến Đảng đã khó coi đến cực điểm.

Anh dùng sức đẩy cô ta ra, chỉ vào mũi cô ta mắng: "Liễu Chiêu Đệ, tôi không muốn vô nghĩa với cô nữa, trong vòng ba ngày, cô lập tức về bên đó đem tiền về, tôi sẽ bỏ qua chuyện này."



"Bằng gì cơ chứ?" Liễu Chiêu Đệ trợn mắt nhìn anh: "Sau này Lai Phúc sẽ có tiền đồ lớn, tương lai có thể giúp đỡ ông anh rể là anh đấy, làm sao anh cứ so đo mấy chuyện này với nó thế?"

Liễu Chiêu Đệ nói cứ như thể lời nói của Nguyễn Kiến Đảng là điều gì đó rất khó tin.

"Phải không? Vậy cô bảo hắn chăm sóc cháu ngoại trước đi, bọn họ sắp không có nổi tiền để đi học rồi. Nửa cuối năm chỉ còn có mấy tháng, cô để tôi đi kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?" Nguyễn Kiến Đảng cười lạnh.

"Tôi không đi! Nào có chuyện đưa người ta xong lại đòi lại luôn, anh làm như vậy lần sau tôi còn mặt mũi nào về nhà mẹ đẻ nữa?" Liễu Chiêu Đệ lắc đầu không muốn đi.

"Vậy cô cũng không cần quay về đây nữa!"

"Anh có ý gì?" Liễu Chiêu Đệ trợn mắt nhìn anh: "Anh vì chút tiền đó mà muốn ly hôn với tôi?"

"Nguyễn Kiến Đảng, anh thật sự không có lương tâm!chính anh tự ngẫm lại xem mấy năm nay tôi ở cùng với anh có ngày lành nào không? Sinh cho anh 3 đứa con trai, mấy năm nay trong ngoài làm lụng vất vả, không có công lao cũng có khổ lao, thế mà anh chỉ vì chút tiền đó mà muốn cãi nhau với tôi?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá

2. Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em

3. Trùng Sinh Để Gặp Người

4. Chiều Hư

=====================================

"Còn nữa, nếu như anh có bản lĩnh thì sẽ buồn phiền vì chút tiền đấy à?! Bây giờ con trai không có học phí, chính anh không nghĩ ra biện pháp, lại còn cãi nhau với tôi, anh có phải là đàn ông không!"