Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 205: Thế ngoại đào nguyên



Ngày hôm đó Kỳ Vô Quá dẫn Nhị Bảo tới lán trà ăn cơm. Tuy thời đại này không tổ chức sinh nhật cho đứa bé nhỏ như vậy, nhưng Kỳ Vô Quá vẫn quyết định dẫn Nhị Bảo ra ngoài ăn một bữa thật ngon.

Bọn họ ngồi vào chỗ cũ, từ sau khi nuôi đứa bé, Kỳ Vô Quá rất ít khi đến lán trà. Dù sao nuôi trẻ con bận rất nhiều việc, không có thời gian nhàn nhã đến lán trà ngồi mấy canh giờ.

Kỳ Vô Quá uống trà, mua ít đồ ngọt trẻ con thích cho Nhị Bảo.

Cuộc sống của dân chúng mấy năm nay càng lúc càng túng thiếu, việc làm ăn của lán trà nhìn qua đã có thể thấy ảm đạm hẳn. Loại lán trà mở ven đường này vốn để làm ăn buôn bán cùng khách qua đường. Hiện tại thiên hạ khắp nơi lầm than, một mét vuông đất ba tên giặc cỏ, phàm là người quý trọng mạng sống sẽ không mạo hiểm ra ngoài hành tẩu.

Kỳ Vô Quá chống cằm, nghe mấy tên thương nhân bàn luận về thế cục hiện tại. Rõ ràng những tên thương nhân đó đều khá giàu có, mỗi người đều dẫn theo vài hộ vệ. Hộ vệ đều cầm đao, lúc này mới dám nghênh ngang ra ngoài đi lại trong tình thế hiện tại.

Từ nội dung nói chuyện của họ có thể nghe ra vài thông tin.

“Nghe nói An Bắc Vương sắp không trụ được nữa rồi?”

“Đúng vậy, phủ An Bắc Vương tranh đấu rất dữ dội, nếu không phải trước đây vương phi và thế tử của An Bắc Vương gặp chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ không đến mức…”

“Phải phải, thế lực của anh trai An Bắc vương phi không nhỏ, chỉ cần hắn ra tay, những người vợ lẽ khác đừng mong mơ đến vương vị.”

“Nhưng ta nghe nói, hình như có một người con vợ lẽ lọt mắt xanh anh trai An Bắc vương phi, hình như là…”

Kỳ Vô Quá lắc lắc chén trà, ngửa đầu uống cạn.

Nghe cuộc trò chuyện của hai người, những ký ức liên quan cũng được đánh thức.

Đó cũng là nguyên nhân Nhị Bảo rời đi, thật ra anh trai An Bắc vương phi không ngừng tìm kiếm tung tích của vương phi và Nhị Bảo. Xem tiến độ này có thể thấy hẳn bọn họ sắp tìm tới rồi.

Chỉ là buổi tối nọ có hai tốp người tới tìm.

Một tốp người không phải tới tìm mà tới giết người, từ cuộc trò chuyện của thương nhân có thể đoán đó hẳn là con vợ lẽ. Một tốp người khác hẳn là người do anh trai vương phi phái tới đưa Nhị Bảo về kế nhiệm vương vị.

Dù thế nào đi chăng nữa, nhiệm vụ của Kỳ Vô Quá chỉ tới đây thôi. Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nhị Bảo vô tư vô lo, trong lòng thầm thở dài.

Dường như Nhị Bảo cũng nhận ra tầm mắt của Kỳ Vô Quá, ngẩng đầu hỏi: “Tiên sinh, người làm sao vậy?”

Kỳ Vô Quá nhìn hắn, một đoạn ký ức càng thêm rõ ràng. Dường như lúc đó y đã trả lời không có gì, con ăn đi.

Bây giờ Kỳ Vô Quá lại muốn hỏi một câu, y cười nói: “Nhị Bảo, con đã từng nghĩ sau này sẽ làm gì chưa?”

Nhị Bảo hơi ngạc nhiên, hàng mày cau lại, dường như rất lo lắng về vấn đề tương lai. Nó nghĩ hồi lâu mới nói: “Phải nhanh lớn lên, sau đó mới chăm sóc cho tiên sinh được.”

Trong lòng Kỳ Vô Quá bỗng cảm thấy bất lực, cho dù đây chỉ là một đoạn ký ức đã từng xảy ra. Những chuyện về sau giữa y và Nhị Bảo đã sớm được định sẵn, không thể thay đổi. Điều này không thể cản Kỳ Vô Quá thầm mắng một câu, ông trời thật cay nghiệt.

Đúng vậy, tất cả những điều này đều do Thiên Đạo điều khiển, dù y phải thay một vị thần đã ngủ say nào đó hoàn thành nhiệm vụ này, y vẫn phải chết trước mặt Nhị Bảo năm bảy tuổi.

Đây là dòng lũ lịch sử, cũng là sự thật đã được sắp đặt không thể thay đổi khiến người ta phẫn nộ.

Nhưng dù thế nào đi nữa, những gì tới sẽ phải tới.

Vào ban đêm, Kỳ Vô Quá không ngủ. Y mở to mắt, ngẩn ra nhìn không gian tối tăm. Nhị Bảo vẫn ngây thơ như thế, nhanh chóng chìm vào giác ngủ, hơi thở vững vàng, trên mặt còn mang theo nét cười.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài có tiếng ồn ào vọng đến. Kỳ Vô Quá đứng dậy, đi ra sân mở cửa nhìn, thấy trong thôn có ánh lửa sáng lên. Nhóm người tới trước này là nhóm giết người. Bọn chúng ngụy trang thành giặc cỏ, giết sạch người trong thôn. Nguyên nhân rất đơn giản, chúng sợ anh trai An Bắc vương phi sinh nghi ngờ. Thân phận giặc cỏ khó tra ra nhất, tất nhiên rất thích hợp để che giấu thân phận của bọn chúng.

Kỳ Vô Quá xoay người, bế Nhị Bảo trên giường lên, đi từ cửa sân thẳng ra phía sau. Còn những người trong thôn đã có vận mệnh do Thiên Đạo định sẵn, trong sổ sinh tử của Thôi Giác, tuổi thọ của bọn họ chỉ tới hôm nay.

Tất cả những điều này Kỳ Vô Quá đều biết, nhưng trong lòng không thấy nhẹ nhõm. Đột nhiên y bỗng hiểu vì sao sau khi ra khỏi sông Vong Xuyên lại đòi đầu thai chuyển thế, làm một người bình thường.

Y và Nhị Bảo đi dọc thôn, men theo con đường nhỏ phía sau có thể đi thẳng vào núi. Đây là vị trí trước đó Kỳ Vô Quá đã cẩn thận lựa chọn, tiện hoàn thành nhiệm vụ.

Vừa ra ngoài chưa được bao lâu, Nhị Bảo đã tỉnh lại, nó xoa mắt hỏi: “Tiên sinh, sao vậy ạ?”

Kỳ Vô Quá không hề dừng lại, nói: “Giặc cỏ tràn vào thôn, ta mang con đi.”

Nhị Bảo rất ngoan ngoãn, cơ thể nó run lên nhưng không quá hoảng sợ, chỉ giơ tay bịt kín miệng mình. Nó sợ mình quá yếu ớt, sẽ gây thêm phiền phức cho tiên sinh.

Cả hai đi dọc theo con đường nhỏ lần mò tiến về phía trước, ánh trăng hôm nay khá sáng, len lỏi qua tán lá rọi xuống, miễn cưỡng chiếu sáng con đường.

Trong rừng cây trừ tiếng trùng kêu rả rích và tiếng Kỳ Vô Quá đạp lên lá rụng, còn có thêm rất nhiều âm thanh khác.

Thời tiết này gió thổi lạnh lẽo, Kỳ Vô Quá cõng Nhị Bảo, tay Nhị Bảo choàng qua cổ y. Thứ chân thật duy nhất tồn tại vào lúc này cũng chỉ có mình y và đứa bé.

Kỳ Vô Quá không nhớ nổi cảm xúc mấy trăm năm trước của mình, nhưng y nghĩ hẳn cũng giống với ngày hôm nay.

Vào khoảnh khắc đó, y thật sự muốn dẫn Nhị Bảo đi.

Ngay lúc này, Nhị Bảo quay ra sau, hoảng sợ nói: “Tiên sinh, thôn cháy rồi.”

Kỳ Vô Quá không quay đầu mà nện bước nhanh hơn, nói: “Đừng sợ, có ta đây rồi.”

Phía sau hai người nhanh chóng có tiếng ồn ào vọng đến, nhóm người không tìm thấy mục tiêu tất nhiên sẽ phát hiện cửa sau, đi dọc theo đường núi đuổi tới.

Kỳ Vô Quá cõng Nhị Bảo theo bản năng chạy về phía trước vài bước, lại thấy trước mắt tối sầm, trong miệng ngập mùi tanh ngọt.

Y biết lý do của tình trạng này là gì, cơ thể vốn chỉ đang sử dụng thuật mượn xác hoàn hồn, hạn sử dụng thuật chỉ tới ngày hôm nay. Y thấy huyệt thái dương đập thình thịch, trong tai ù lên, trước mắt bắt đầu xuất hiện từng đốm đen lớn, cảm giác cơ thể muốn ép hồn lìa hỏi xác khiến người ta thật khó chịu.

Kỳ Vô Quá hít thở vài lần, muốn làm giảm cảm giác dị thường một chút.

Nhị Bảo lại phát hiện sự khác thường của y, hỏi: “Tiên sinh, người sao vậy?”

Kỳ Vô Quá lắc đầu, ý bảo mình không sao, lúc này y đang dùng chút sức lực cuối cùng để cõng Nhị Bảo đi về phía trước. Y cần chút thời gian, chờ đến khi một nhóm người khác tới đây mới có thể thành công lui thân.

Nhị Bảo vốn là một đứa trẻ cẩn thận, thấy Kỳ Vô Quá như vậy liền biết có điều bất thường: “Tiên sinh, để… để con xuống đi! Hay là con sẽ dẫn mấy người kia đi chỗ khác, con nhỏ người dễ trốn…”

Kỳ Vô Quá cắn chặt răng, nói: “Im miệng.”

Sau khi tới một lối vòng vào, con đường đã tới điểm cuối. Trước mặt cả hai là một khoảng trống rỗng không có đường đi, đây là một vách núi.

Kỳ Vô Quá dừng chân, khi đang định xoay người, cơ thể chợt lảo đảo, trước mắt tối sầm, hai chân khuỵu xuống đất. Cũng may khi y ngất đi đã nhìn thấy ánh đuốc ở một hướng khác, hẳn là binh lính của anh trai vương phi đã chạy tới.

Kỳ Vô Quá ngất đi không lâu, khi y tỉnh lại, chỉ thấy mình như đang di chuyển.

“!”

Y mở bừng mắt, nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng nho nhỏ của Nhị Bảo, nó đang định dùng cỏ phủ lên người y. Tuy cơ thể vô cùng đau nhức nhưng Kỳ Vô Quá vẫn chống người đứng dậy.

“Con định làm gì?”

“Tiên sinh, người tỉnh rồi!”

Dù sao Nhị Bảo vẫn còn nhỏ, tốn hết sức cũng chỉ có thể kéo Kỳ Vô Quá vào trong một bụi cỏ. Kỳ Vô Quá cau mày nói: “Có phải con muốn dẫn mấy người kia đi không?”

Ánh mắt Nhị Bảo lóe lên, lần đầu tiên tránh né ánh mắt của Kỳ Vô Quá: “Không… không phải, con chỉ muốn giấu người ở đây, còn con tìm chỗ khác trốn.”

Kỳ Vô Quá thấy dáng vẻ căng thẳng sợ mình bị quở trách, nhịn không được cười nhéo mặt nó: “Đồ ngốc, tiên sinh của con không yếu đến mức cần một đứa bé bảo vệ.”

Y tiện tay nhặt một nhánh cây to, đứng lên nói: “Đi thôi.”

Nhị Bảo đi theo sau y, hỏi: “Chúng… chúng ta đi đâu ạ?”

Kỳ Vô Quá nói: “Con được ta nhặt về, ta vẫn luôn giấu con chuyện về cha mẹ ruột của con.”

Nhị Bảo rất thông minh, nó im lặng một lát, nói: “Nhưng con không muốn biết.”

Kỳ Vô Quá xoa đầu nó, nói: “Bây giờ không phải do con, cũng không phải do ta.”

Y chỉ vào hướng kia, nói: “Người bên kia sẽ không làm con bị thương.”

Nhị Bảo biết bây giờ chỉ có người khác đến bảo vệ, nó và Kỳ Vô Quá mới có thể sống sót, nó nói: “Thế tiên sinh sẽ đi với con mà, đúng không?”

Kỳ Vô Quá không trả lời Nhị Bảo, cho tới giờ phút này, y vẫn không thể nhớ nổi rốt cuộc đêm hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Đoạn ký ức này mơ hồ đến kỳ cục, y chỉ có thể nhớ rõ chuyện xảy ra trong ngày. Đây không phải hiện tượng bình thường, Kỳ Vô Quá lại thấy đầu ong lên, nhưng bây giờ không phải lúc để lục lại ký ức.

Dù xét từ góc độ nào, y đều nên đưa Nhị Bảo đến binh lính tìm kiếm cứu nó.

Ưu thế của cả hai là rất quen thuộc với đường núi, tuy ngực Kỳ Vô Quá rất đau, tay chân vô lực, nhưng vẫn có thể dựa vào ý chí để chống đỡ. Còn với Nhị Bảo, tuy tình huống này đối với đứa bé bảy tuổi năm ấy khá áp lực, nó vẫn không khóc lóc làm loạn, chỉ căng khuôn mặt nhỏ ra, muốn dùng bả vai đỡ Kỳ Vô Quá dễ đi hơn.

Phía sau là tiếng ồn ào của truy binh, phía trước là ánh lửa bập bùng. Phía sau là đường chết, phía trước là đường sống.

Cuối cùng, bọn họ đứng trước vách núi gặp binh lính do anh trai vương phi phái tới. Kỳ Vô Quá đã sớm chuẩn bị món đồ chứng minh thân phận của Nhị Bảo. Khi còn quấn trong tã lót, Nhị Bảo được đeo một khóa bình an, trên cánh tay phải có một vết bớt đỏ đã đủ để chứng minh thân phận của nó.

Nhưng sự việc không thuận lợi như vậy. Đội lính do con vợ lẽ phái tới giết người cũng nhanh chóng đuổi tới, hai đoàn người đánh nhau trên con đường núi chật hẹp. Một phe muốn giết người, một phe khác muốn hộ chủ, trong lúc ấy toàn bộ vách núi lập tức chìm vào trận hỗn chiến.

Tình huống vô cùng nguy cấp, một bên là vách núi, bên kia là khe núi.

Lúc này thân phận của Kỳ Vô Quá là thư sinh văn nhược, chuyện y có thể làm chỉ có che chở Nhị Bảo, cẩn thận lui về phía sau, tránh cho đứa bé bị đao kiếm vô tình tổn thương.

Dù sao người do con vợ lẽ phái tới giết người không biết là ai, cũng không thể gióng trống khua chiêng, số người vốn không chiếm ưu thế, còn người anh trai vương phi phái đi đều là lính tinh nhuệ.

Rất nhanh, nhóm người cải trang thành giặc cỏ đều đã bị giết gần hết, những người đó đều là tử sĩ, thấy mình bị lấn át, phía bên kia có ý bắt sống nên nhanh chóng chọn tự sát.

Hết thảy đều trở về yên bình, khi mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, dị biến đột nhiên xảy ra.

Một binh lính đứng gần Kỳ Vô Quá và Nhị Bảo nhất đột nhiên làm khó dễ, rút đao chém về phía hai người. Kỳ Vô Quá phản ứng cực nhanh, ôm Nhị Bảo lăn xuống đất, né đi một đao trí mạng. Nhưng cơ thể y vốn đã là nỏ mạnh hết đà, hơn nữa còn che cho một đứa bé, động tác vẫn chậm đi vài phần.

Y chỉ thấy lưng đau nhức, hẳn đã bị chém trúng.

Kỳ Vô Quá không rên một tiếng, vội vàng đẩy Nhị Bảo về phía những người tới cứu. Lại sau đó, y chỉ thấy mình bị người ta đá một phát thật mạnh, cơ thể rớt thẳng xuống khe núi.

***

Lúc Kỳ Vô Quá mở mắt, y chỉ thấy hơi mờ mịt.

Y đang ở đâu? Vừa rồi khi bị người khác chém trúng lưng, Kỳ Vô Quá đã thấy tình huống không thích hợp. Mãi tới khi rớt xuống vách núi, Kỳ Vô Quá mới nhớ ra.

Bản thân mình năm đó hẳn là bị đâm xuyên tim chết khi đang bảo vệ Nhị Bảo trong lúc hỗn chiến, Nhị Bảo bị cưỡng ép dẫn đi, không có cốt truyện rớt xuống vách núi.

Kỳ Vô Quá ngồi dậy, phát hiện trên người mình không có vết thương, y trở tay sờ đến nơi bị kiếm chém trúng trên lưng. Xem ra trận chiến kia là thật, y cũng đã từng đích thân trải qua.

Xem như mọi việc không còn khó giải thích nữa, đây không phải không gian quỷ vực mà là thế giới phi hiện thực. Tất cả những gì xảy ra đều chỉ có một nguyên nhân, chúng xuất phát từ ý chí của Đoàn Lệ. Hắn không mong Kỳ Vô Quá chết đi như vậy, cho nên mới có cốt truyện còn sống đầy cổ quái.

Kỳ Vô Quá ngồi dậy, đột nhiên nói: “Đoàn Lệ, anh đang nhìn tôi đúng không?”

Không có bất cứ lời đáp nào, Kỳ Vô Quá che mắt nằm vật xuống, cảm thấy mình đúng là ngớ ngẩn.

Vừa mới nằm xuống, y lại hơi sửng sốt, xúc cảm dưới lưng khá mềm mại. Kỳ Vô Quá trở tay sờ, phát hiện dưới thân là một tấm đệm cao su.

Thời này làm gì có đệm cao su, Đoàn Lệ, anh bị ảo à?

Những cảm xúc âm u trong lòng Kỳ Vô Quá đột nhiên hóa thành hư không, y không biết nên khóc hay cười, thậm chí còn có cảm giác mình đang bị người ta giấu làm của riêng.

Y xoay người ngồi dậy, cuối cùng lên tinh thần đi một vòng trong phòng.

Đi được một lát, y mới phát hiện nơi này gần như được xây dựng theo căn phòng ở trong thế giới hiện thực của y, các món đồ hiện đại, thậm chí còn có một phòng vẽ tranh riêng.

Kỳ Vô Quá đẩy cửa ra, phát hiện cảnh bên ngoài lại không giống thế. Tiểu viện hoa đào có thác nước chảy, là một vùng thế ngoại đào nguyên. Cách đó không xa còn có một mặt hồ cỡ vừa, mặt nước như một tấm gương phẳng, phản chiếu núi và mây trắng.

Kỳ Vô Quá nhìn mặt hồ kia một lát, ngửa đầu quan sát, phát hiện mình đang ở trong một sơn cốc.

Y trầm mặc hồi lâu, nói: “Có phải Đoàn Lệ bị lậm phim kiếm hiệp không?”

Kỳ Vô Quá xoay người, lúc chuẩn bị đóng cửa bỗng thấy sửng sốt.

Căn nhà là nhà trúc.

Rõ ràng bên trong là phòng theo phong cách hiện đại, vậy mà bên ngoài lại là nhà trúc kiểu cổ điển, phía sau còn có một rừng trúc, rất phù hợp để làm nơi cho các danh sĩ cổ đại ở. Y nhìn nhà trúc một lát, có thể đoán ra tình huống hiện tại của Đoàn Lệ.

Từ căn phòng hiện đại bên trong và nhà trúc cổ điển bên ngoài, Đoàn Lệ hiện chắc đang trong tình trạng không tỉnh táo lắm.

Nói một cách đơn giản, hắn là Nhị Bảo thật. Chỉ là Đoàn Lệ chân chính đang ngủ say trong cơ thể của Nhị Bảo, tính cách thể hiện ra ngoài hoàn toàn là Nhị Bảo mấy trăm năm trước.

Trong mấy năm nuôi Nhị Bảo, Kỳ Vô Quá đã thể hiện thói quen của một cư sĩ ẩn danh, tất nhiên Nhị Bảo sẽ cho rằng y thích ở nơi như thế này. Mà cách sắp xếp trong phòng đến từ Đoàn Lệ ngủ say trong tiềm thức.

Từ mấy năm chung sống với Nhị Bảo có thể đoán ra Đoàn Lệ cũng không biết nhiều về đoạn ký ức này.

Đã tới rồi thì cứ yên tâm ở lại. Đoàn Lệ đã tạo ra một khu thế ngoại đào nguyên như thế cho y, tất nhiên Kỳ Vô Quá sẽ không lãng phí tấm lòng của hắn.

Y đi dạo quanh sơn cốc một vòng, hoàn toàn thăm dò rõ cấu tạo địa hình của sơn cốc. Ở nơi này quá yên tĩnh, Kỳ Vô Quá lại không sinh ra vấn đề tâm lý khi ở một nơi không có bóng người thế này.

Làm quỷ sai đã mấy ngàn năm, phần lớn thời gian của y là đi lại một mình ở dương thế. Mặc dù về sau đã đầu thai chuyển thế, Kỳ Vô Quá vẫn sống cuộc sống chỉ có bản thân.

Y đến dưới một tàng cây ngồi xuống, sau đó theo bản năng nhìn thoáng qua căn nhà trúc. Lúc này Kỳ Vô Quá mới phát hiện dường như mình đang mong Đoàn Lệ sẽ đẩy cửa ra. Y thở dài, bất đắc dĩ thừa nhận chỉ trong khoảng thời gian ngắn, y đã không còn quen sống một mình nữa. Nhưng nếu cứ ngồi ảm đạm như vậy lại không hợp với tính cách của mình, Kỳ Vô Quá ngửa ra, nằm lên mặt cỏ mềm mại.

Trong sơn cốc ngập tràn mùi cỏ xanh, Kỳ Vô Quá nhắm mắt lại, vậy mà không buồn ngủ nổi.

Từ tình huống hiện tại có thể thấy y hẳn phải nghỉ ngơi trong sơn cốc này một thời gian, rảnh rỗi như vậy, chi bằng sắp xếp lại ký ức của mình một chút.

Trước đây sau khi hoàn thành nhiệm vụ nuôi Nhị Bảo, rốt cuộc y đã đi đâu?

Kỳ Vô Quá nghĩ một lúc lâu cũng chỉ có thể nhớ ra mình đã quay về địa phủ một chuyến, sau khi nghỉ ngơi lại quay về dương thế. Tất cả những gì về sau không khác gì kiếp sống quỷ sai mấy ngàn năm của y, chẳng qua là đi hành tẩu trong thời loạn thế mà thôi.

Nghĩ đến đây, Kỳ Vô Quá bỗng phát hiện ra điểm bất thường. Tro bụi phủ mù từ từ bị lau đi, ký ức dần hiện ra.

Lấy lúc Nhị Bảo được dẫn đi làm mốc, khoảng mười năm sau, phương nam gặp lũ lụt, Hoàng Hà vỡ đê, triều đình dùng tiền tu sửa đê không biết bao nhiêu cho hết.

Lũ lụt nhấn chìm mấy tỉnh, bá tánh mất mùa, sau lũ lụt lại là ôn dịch tràn lan. Nhưng người ngồi trên ngai vàng vẫn không nhìn thấy khốn khó của dân, tiêu xài xa hoa lãng phí. Cuối cùng thiên hạ đại loạn, khắp nơi sống không nổi, nhân dân nổi lên khởi nghĩa.

Hoàng đế lệnh cho An Bắc Vương lĩnh quân dẹp loạn, về sau An Bắc Vương lại gia nhập khởi nghĩa nông dân, lấy hiệu Thanh Quân Trắc, quay đầu đánh về phía kinh thành.

Kỳ Vô Quá nghĩ tới đây, nhéo mày nghĩ tới một chuyện.

An Bắc Vương là ai?

Chẳng lẽ là Đoàn Lệ?

Nếu An Bắc Vương là Đoàn Lệ, tất cả mọi chuyện đã có thể lý giải.

Hắn chính là Phá Quân Tinh Quân.

Địa phủ rất ít khi giao tiếp với bề trên, người dành phần lớn thời gian để hành tẩu một mình bên ngoài như Kỳ Vô Quá lại càng không biết nhiều về thần, tiên, Tinh Quân. Nhưng hiểu biết cơ bản vẫn phải có, trong thời loạn thế, Phá Quân Tinh Quân là nhân vật mấu chốt xuất hiện để phá vỡ thế cục. Sau khi chuyển thế, hắn sẽ xóa tan tất cả lụi tàn bằng thế chẻ tre, dọn sạch con đường phía trước cho Tử Vi Đế Tinh.

Kỳ Vô Quá nhớ rõ, đây hình như là lần cuối Tử Vi Đế Tinh chuyển thế, sau khi hoàng đế khai quốc băng hà, Tử Vi Đế Tinh quy vị, chìm vào giấc ngủ say. Chúng Tinh Quân trên trời từng người chìm vào giấc ngủ, duy chỉ có hai Tinh Quân không quy vị.

Kỳ Vô Quá đã đoán ra, có lẽ Đoàn Lệ không quy vị là vì mình. Nguyên nhân rất đơn giản, lúc ấy y quay về địa phủ, vốn chỉ là hồn thể quỷ sai bình thường suy yếu ngâm Vong Xuyên mà thôi, Thôi Giác lại nói tốc độ suy yếu của y nhanh đến mức không bình thường.

Chỉ qua một khoảng thời gian ngắn, hồn thể chỉ còn lại một hồn một phách.

Điều này chỉ có một lý do: Trời phạt.

Tinh Quân vốn phải quy vị, sau đó ngủ say, nhưng vì Kỳ Vô Quá lại dẫn tới Tinh Quân không quy vị. Y bị trời phạt cũng là chuyện hiển nhiên. Tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp lại, chỉ còn một nhân vật mấu chốt, rốt cuộc Tham Lang Tinh Quân đóng vai trò gì trong đó?

Tham Lang Tinh Quân chắc chắn là quyền thần hoặc nịnh thần bên cạnh hoàng đế, có trách nhiệm gây rối triều cương. Nếu Đoàn Lệ không quy vị vì mình, vậy Tham Lang Tinh Quân là vì điều gì?

Đối với những việc này, dù Kỳ Vô Quá cố gắng nhớ lại như thế nào vẫn hoàn toàn trống rỗng, không nhớ được chút manh mối nào.

Đang trong lúc buồn rầu, bên tai đột nhiên có tiếng gió dị thường. Y mở bừng mắt, nhìn thấy một con hạc ước bay nhẹ nhàng rơi xuống đầu ngón tay y.

Đây là?

Kỳ Vô Quá ngồi dậy, mở lòng bàn tay ra. Con hạc giấy bay kia khẽ vỗ cánh, đáp xuống lòng bàn tay Kỳ Vô Quá, sau đó lại biến thành hạc giấy bình thường.

Y nhìn vào cơ thể hạc giấy, bên trong hơi lộ ra nét mực.

Chờ lúc mở ra, bên trên là một hàng chữ.

“Tiên sinh, ta rất nhớ người.”

Kỳ Vô Quá liếc qua đã có thể nhận ra đây là chữ viết tay của Nhị Bảo do y cầm tay dạy nên.