Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 182: Phán định vào và ra



Giang Nhất Chu và Khưu Lan chịu ảnh hưởng của tâm lý tư duy bình thường, chỉ cho rằng nếu muốn lấy được mẩu vé cần phải đi vào phòng VIP, sau khi qua cửa mới lấy được. Trên thực tế không phải như vậy, phân tích từ bố cục tiệm net sẽ thấy hẳn ở mỗi khu vực đều sẽ có một mảnh vé, mà thật ra bọn họ đã sớm thông qua khảo nghiệm khu phòng nghỉ nhân viên.

Trước kia Kỳ Vô Quá không thể không kiếm tiền qua mạng, sau khi chủ động yêu cầu trở thành nhân viên tiệm net, người chơi được cho phép đi vào phòng nghỉ nhân viên, đây là cả một quá trình để tiến vào.

Kỳ Vô Quá giải thích một hồi, sau đó còn nói: “Tiếp tân từng nói chỉ cần có thể đi vào, hơn nữa thuận lợi ra ngoài là sẽ được tặng quà.”

Trước đó Đoàn Lệ đã đi vào phòng đơn, sau đó nhanh chóng thuận lợi ra ngoài. Tuy hắn không dùng cách qua cửa bình thường nhưng tiếp tân vẫn tặng mảnh vé cho hắn. Như vậy điều này chứng minh “Thuận lợi đi vào, thuận lợi ra ngoài” là quy tắc trong không gian, không biết dùng thủ đoạn gì, chỉ cần đạt đủ điều kiện là sẽ được nhận quà.

Giang Nhất Chu và Khưu Lan không khỏi ngạc nhiên, từ trước tới nay bọn họ chưa bao giờ nghĩ sẽ có người nắm rõ quy tắc trong không gian như thế. Tuy ký ức đã bị làm mờ, nhưng bọn họ cũng biết có những người qua cửa trước đây đều là nhờ vận may, cũng có những người nhờ cẩn thận, nhưng phần lớn đều qua cửa một cách bị động. Đây là lần đầu tiên họ thấy có người qua cửa bằng cách như vậy.

Khưu Lan nói: “Anh giỏi quá, đây là lần đầu tôi thấy có người qua cửa thế này.”

Kỳ Vô Quá thầm nghĩ, đó là các người chưa thấy Đoàn Lệ qua cửa bằng bạo lực thôi, nếu không phải đang điều tra không gian virus, các người sẽ còn được mở mang tầm mắt hơn.

“Vậy đồ ở đâu?”

Đoàn Lệ im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng. Kỳ Vô Quá hơi ngạc nhiên vì Đoàn Lệ bỗng mở miệng, trong những tình huống không cần thiết, Đoàn Lệ sẽ không nói gì, huống chi bây giờ không phải lúc khẩn cấp. Nhưng nếu Đoàn Lệ đã hỏi, tất nhiên cậu sẽ trả lời.

Kỳ Vô Quá nói: “Không biết, nhưng chắc chắn ở trong phòng, đi tìm xem đã, nếu không thấy tôi sẽ đến chỗ quầy tiếp tân.”

Khưu Lan và Giang Nhất Chu nghe Kỳ Vô Quá thản nhiên như không, đột nhiên cảm thấy đồng cảm với công cụ hình người đứng trước quầy – tiếp tân.

Phòng nghỉ nhân viên không lớn, nửa tiếng sau, Giang Nhất Chu thuận lợi lục được một hộp gỗ nhỏ trong ngăn tủ đặt sát góc.

Đây là ngăn tủ để lao công cất đồ dọn dẹp. Vào ngày Giang Nhất Chu trở thành nhân viên vệ sinh trong tiệm net, tiếp tân đã đưa chìa khóa cho hắn. Giang Nhất Chu cười khổ, nói: “Manh mối ở ngay trước mắt tôi, vậy mà tôi chưa từng nghĩ sẽ kiểm tra tủ dụng cụ.”

Đây là tâm lý tư duy bình thường, từ lúc bắt đầu, tiệm net đã để lộ đủ loại thông tin, báo cho người chơi biết có lẽ chủ tuyến liên quan đến mạng xã hội. Từ các kiếm tiền sinh sống đến sự kiện thần quái đều liên quan đến mạng, tất nhiên nhóm người chơi sẽ chỉ cho rằng toàn bộ manh mối đều phải thông qua mạng để lấy, không quá quan tâm chi tiết bên người. Còn hộp gỗ trong nhà vệ sinh đã được gợi ý từ khi Giang Nhất Chu tiến vào. Sau khi đi vào nhà vệ sinh cần phải nhấn thích hay bình luận mới ra ngoài được, tương tự như một kiểu thoát khỏi mật thất.

Nghe đến đó, Giang Nhất Chu hơi nghi hoặc, nói: “Các phòng trong nhà vệ sinh không có gì.”

Khưu Lan nói: “Tôi cũng từng đi nhà vệ sinh nữ rồi, không có gì cả.”

Kỳ Vô Quá nói: “Cũng thường thôi, bởi vì chưa thỏa mãn hết các điều kiện.”

Bọn họ vào nhà vệ sinh mở hết tất cả các cánh cửa phòng, sau đó thuận lợi lấy được mẩu vé.

Khi thu thập được đến mảnh thứ năm, trong lòng Giang Nhất Chu hơi hỗn loạn. Hắn thở dài, nói: “Thật ra mảnh vé trong nhà vệ sinh dễ lấy được nhất, vậy mà ngay từ ngày đầu đến tôi lại không để ý, chỉ cho đây là bẫy giết người trong không gian quỷ vực.”

Kỳ Vô Quá nói: “Các anh tự tạo áp lực tâm lý quá lớn, chỉ cần biến không gian này thành trò chơi, sẽ phát hiện thật ra những manh mối này rất dễ liên tưởng tới một series trinh thám.”

“…”

Giang Nhất Chu và Khưu Lan lại chìm vào im lặng, trong không gian lệ quỷ lộng hành này chỉ cần bất cẩn sẽ bỏ mạng, làm gì có ai bình tĩnh biến nó thành trò chơi trinh thám chứ?

À, đúng rồi, người này, hoặc nói là hai người vẫn bình thản vậy đấy.

Một người luôn tỏ ra uể oải biếng nhác, một người khác lại lạnh lùng bất biến. Dù có người chết thảm hay bị nhốt trong phòng VIP, khuôn mặt hai người này vẫn không biến hóa quá nhiều, cứ như đây thật sự chỉ là một trò chơi.

Kỳ Vô Quá không biết tâm trạng phức tạp của hai người này, cậu đang suy tính một vấn đề khác.

Phải làm sao mới lấy được hộp quà trong đại sảnh đây?

Sau khi bọn họ đi vào tiệm, tiếp tân đã đóng chặt cửa tiệm net, đây là quá trình tiến vào, bọn họ chưa bao giờ ra ngoài được. Buổi tối đi đến khu dân cư là do không gian virus. Tuy rằng khu dân cư có liên quan tới chủ tuyến, nhưng nói tóm lại vẫn nằm ngoài chủ tuyến của tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc.

Cho nên đi vào khu dân cư không tính là quá trình “ra”.

Như vậy phải làm sao mới đạt được điều kiện phán định, nhận lấy mảnh vé cuối cùng. Hiện tại đã ba ngày trôi qua kể từ khi người chơi tiến vào tiệm net, thời gian còn lại cho bọn họ chỉ còn bốn ngày. Tình huống tạm thời vẫn còn tính là lạc quan, mẩu vé cuối cùng chỉ còn một, thời gian còn bốn ngày. Chỉ là với tính khốc liệt của không gian mà nói, càng về sau càng nguy hiểm, cho nên phải nhanh chóng tìm ra mảnh cuối cùng thì tốt hơn.

Trước khi giải quyết vấn đề, mọi người vẫn quay trở về chỗ làm, Giang Nhất Chu và Khưu Lan rất tự giác quay về vị trí làm việc.

Kỳ Vô Quá ở lại hành lang không muốn về, thở dài nói: “Haiz, khi nào mới hết việc đây?”

Đoàn Lệ không nói gì, tập trung nhìn ảnh chụp trên tường, dường như đang nghĩ gì đó.

Kỳ Vô Quá hỏi: “Sao thế?”

Đoàn Lệ nói: “Tôi vẫn không hiểu, sao thế giới ảo toàn số liệu lại khiến những người này từ bỏ hiện thực được?”

Kỳ Vô Quá nhìn ảnh chụp trên tường, thật NPC trong tiệm net đều chỉ là hình ảnh thu nhỏ mà thôi, những gì xảy ra trong tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc trông thì vớ vẩn nhưng lại cực kỳ châm biếm.

Kỳ Vô Quá nói: “Tình cảm của con người rất thú vị, có những lúc cần phải có vật dẫn, khi không thể tìm thấy vật dẫn trong thế giới hiện thực, có lẽ sẽ tìm đến thế giới ảo.”

Đoàn Lệ quay lại, sâu kín nhìn Kỳ Vô Quá, nói: “Trước kia tôi không rõ lắm, nhưng bây giờ hiểu rồi, tình cảm con người cần có vật dẫn, thú vị đấy…”

Kỳ Vô Quá hơi sửng sốt, cảm thấy dường như trong câu nói của Đoàn Lệ vẫn còn ẩn chứa ý khác. Chỉ là không chờ Kỳ Vô Quá nghĩ thêm, Đoàn Lệ đã nói: “Tâm lý tư duy bình thường trước đó cậu nhắc tới cũng rất thú vị, dù là ai cũng đều sẽ bất cẩn bị cuốn vào.”

“Đúng…”

Còn chưa dứt lời, suy nghĩ trong đầu Kỳ Vô Quá chợt lóe lên, đôi mắt cậu sáng rực, nói: “Anh nói đúng, tôi cũng bị tâm lý tư duy bình thường ảnh hưởng rồi.”

Tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc là một ý nghĩa tượng trưng, quá trình “vào” không đơn giản như vậy. Khi bọn họ quét thẻ mở máy, tiếp tân mới đóng cửa lại.

“Vào” không phải là chỉ đi vào tiệm net, mà là chỉ giả thuyết bọn họ bắt đầu tiếp xúc với thế giới mạng.

Kỳ Vô Quá nói: “Theo ý nghĩa này thì hẳn là phải thoát ra khỏi thế giới ảo, đây là tâm nguyện của boss, cũng là chấp niệm của nó.”

Tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc lại trình diễn những bi kịch phát sinh từ mạng ảo. Có lẽ sự tồn tại của mạng đã khiến gia đình hạnh phúc của boss gặp biến cố.

Đoàn Lệ: “Vậy phương pháp ra cửa là gì?”

Kỳ Vô Quá nói: “Thật ra rất đơn giản, chỉ cần trong khoảng thời gian này không ai trong số chúng ta chạm vào máy tính là được, hầy, cái không gian này chỗ nào cũng thấy hố.”

Không thể không nói, người thiết kế không gian tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc đã nghiên cứu rất kỹ về tâm lý con người. Trong phạm vi không gian nhỏ như thế, từ lúc bắt đầu đã tung ra giả thiết ăn uống tiêu tiểu không rời khỏi mạng, rất dễ khiến người chơi đi theo hướng sai lầm. Cho dù Kỳ Vô Quá phát hiện cách kiếm tiền như làm nhân viên tiệm net, những người chơi khác vẫn giữ thói quen liên lạc qua nhóm chat.

Kỳ Vô Quá nói xong suy đoán của mình, thấy Đoàn Lệ không phản đối thì không do dự nữa, đi đến trước quầy gọi Khưu Lan cùng đi vào nhà nghỉ nhân viên.

Khưu Lan và Giang Nhất Chu nghe Kỳ Vô Quá nói, cũng suy nghĩ hẳn nên làm như vậy. Giang Nhất Chu nghĩ một lát, hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Kỳ Vô Quá nói: “Chờ, trong lúc chờ không được chạm vào máy tính, thế thôi.”

Còn chờ đến khi nào thì không biết.

Nhưng thông qua tiến độ vượt quy định của bọn có thể đoán ra hẳn là sẽ chờ được một mẩu vé nhỏ trước thời hạn bảy ngày sinh tử.

Đây là bẫy rập cuối cùng ẩn giấu sau không gian quỷ vực, nếu không kịp thời thoát ra khỏi tâm lý tư duy bình thường, dù có tìm ra cách qua cửa cũng đã muộn.

Bốn người chơi còn lại cứ như vậy nghiêm túc làm việc, không chừa chút thời gian rảnh rỗi nào để làm việc cá nhân.

Dù sao thứ duy nhất để giải trí trong tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc là máy tính. Mọi người tạm thời không thể dùng máy tính lên mạng, chuyện còn chỉ có thừ người với công việc mà thôi.

Điều này khiến Kỳ Vô Quá cảm thấy vô cùng nhàm chán, mà nhàm chán rồi đành phải luyện vẽ để giết thời gian.

Chỉ là trong tiệm net không có gì đáng giá để vẽ, Kỳ Vô Quá chỉ có thể thả tâm hồn của mình bay đi, sau đó theo sức tưởng tượng bôi vẽ lên trên giấy. Còn thành quả cuối cùng ra sao, cậu chưa tính đến.

Đây là ngày thứ ba sau khi bọn họ phát hiện cách qua cửa, vào ngày cuối cùng trước thời hạn bảy ngày sinh tử, mảnh vé cuối cùng vẫn chưa xuất hiện.