Sau Khi Vai Ác Hắc Hoá, Ta Thảm Rồi

Chương 48: Tiệc mừng thọ nhiếp chính vương



Bên kia, Tiêu gia, phủ Ôn Bác Hầu.

Trong thư phòng, lão gia tử Tiêu gia gác ngọn bút xuống, kết thúc thói quen mỗi ngày học chữ, nhìn một lượt xem như hài lòng liền khoát tay cho người làm cất tờ giấy đi.

Đợi sau khi lau chùi tay sạch sẽ, lúc này mới nhận trà dâng lên, không nhanh không chậm uống một hớp nói với người bị gọi đến từ sáng sớm: “Hoàn Nhi chờ có sốt ruột không?”

Tiêu Lăng Hoàn cung kính lễ độ: “Tôn nhi không vội.”

Tiêu lão gia tử gật đầu hài lòng một cái, gọi Tiêu Lăng Hoàn ngồi xuống cùng uống trà, hai ông cháu nói mấy chuyện trong triều, đề tài càng nói càng chuyển sang nơi khác, Tiêu lão gia tử thổi lá trà, giống như tùy tiện nói: “Nghe Thất nha đầu nói, cháu và tam cô nương Thẩm gia kia dường như rất có duyên.”

Tiêu lão gia tử cân nhắc dùng từ: “Lần trước thưởng Cúc yến, thật ra ông đã nhìn thấy mặt tam cô nương kia, là một người xinh đẹp có linh khí, như thế nào, cần người nhà phải ra mặt không?”

Tiêu Lăng Hoàn bưng chén trà, nghe vậy, tay lấy ly ngừng lại một chút, sau một lúc lâu mới nói: “Gia gia, tiểu thất không hiểu chuyện.”

Tiêu lão gia tử nhíu mày lại nói: “Thất nha đầu dù không hiểu chuyện cũng sẽ không tùy tiện nói bậy, nếu như cháu có tâm, trong nhà sẽ không phản đối, hay là phụ thân cháu đã nói gì?”

Thẩm Tiêu kết giao, kết thân là chuyện thuận lý thành chương, chỉ là tam cô nương này và người bên cạnh không giống nhau, từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, luôn được nuôi ở đạo quán, tháng trước mới được đón về, nếu như phụ thân Hoàn Nhi từ chối, cũng không phải không có nguyên nhân.

Tiêu Lăng Hoàn lắc đầu, giải thích: “Tổ phụ, cháu và Vân Khởi tuy không phải huynh đệ lại tình như thủ túc, tam cô nương là muội muội của Vân Khởi, đương nhiên cháu cũng săn sóc vài phần, không có ý tứ gì khác.”

Hắn nói thản nhiên bình tĩnh, trên mặt cũng không thay đổi sắc mặt, trước sau vẫn ôn hòa như cũ.

Tiêu lão gia tử quan sát biểu tình của tôn nhi nhà mình một lúc lâu, đáng tiếc không nhìn ra được cái gì trên mặt hắn, không khỏi thở dài: “Hoàn Nhi, cháu cái gì cũng tốt, nhưng mà tính tình quá mức nội liễm, sẽ bỏ lỡ tương lai mất.”

Tiêu Lăng Hoàn cười cười: “Chon đã khiến tổ phụ lo lắng rồi.”

Hắn cũng không phải thánh nhân gì, gặp gỡ người mình thích sao có thể thờ ơ, chẳng qua là trước đây chưa bao giờ có loại tâm tư này, hôm nay đột nhiên bị đẩy ra giống như là một cục đá ném vào hồ yên tĩnh, đẩy ra một làn sóng lăn tăn, nước động khiến chim chóc giật mình khó an tĩnh lại.

Tiêu Lăng Hoàn nhấp nhẹ miếng trà, giữa mày hơi nhíu lại, lúc này mới phát hiện trà trong tay đã lạnh.

Bắt đầu từ ngày mười sáu hôm đó, phủ Ninh Khang Vương liền không ngừng nhận được quà.

Quản sự nhìn quà chuyển đến, chỉ huy người làm vương phủ đem cái rương mang vào kho, danh mục chồng chất trong mâm, được đặt ở bên cạnh.

Vương gia công vụ bề bộn, thứ như danh mục quản sự cũng sẽ không đưa đến thư phòng, cho dù có đưa qua có lẽ cũng chỉ bị ném một bên, ngay cả một ánh mắt Vương gia cũng không nhìn đến.

Hôm hai mươi ba tháng chín, danh mục tướng phủ cuối cùng cũng đến chỗ quản sự.

Hắn nheo mắt lại, cảm thấy trong lòng ổn định hơn một nửa, Vương gia đã đặc biệt thông báo, danh mục tướng phủ đến liền cho qua, quản sự không dám trì hoãn, dừng lại chuẩn bị sai hạ nhân đưa quà tặng qua, vội vã lưu lại mấy câu giáo phó liền vội vàng chạy về phía thư phòng.

“Điện hạ, danh mục tướng phủ đến.”

Mục Trì Thanh hơi động mí mắt, phun ra một chữ: “Đọc.”

Quản sự vội vàng bình tĩnh lại, mở danh mục ra bắt đầu đọc từ đầu, danh mục tướng phủ ước chừng một tập dài, quản sự đọc phải dè dặt, cho đến khi miệng lưỡi khô mới đọc xong.

Thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, dường như có thể nghe được tiếng kim rơi.

Quản sự cúi đầu đứng, trong lòng lặp lại một lần danh mục vừa mới đọc, cân nhắc suy tính, cũng không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt, càng không nói đến sai sót.

Một lúc lâu, cuối cùng cũng thấp thỏm bất an kêu một tiếng: “Điện hạ…”

Mục Trì Thanh không đếm xỉa đến ừ một tiếng, nghe không ra vui hay giận, nhàn nhạt nói: “Đưa đến phòng kho.”

Đợi sau khi quản sự rời đi mới nhẹ giọng hừ nói: “Kẻ lừa đảo.”

Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, lộ ra một tia vui thích không dễ phát hiện, khóe mắt cong lên thành một đường cung thật nhỏ, ngón tay xoa hạt bồ đề ở cổ tay, cẩn thận vuốt ve.

Trong lòng Mục Trì Thanh nói nếu An An không đưa quà sinh nhật, vậy để hắn đành tự mình đi lấy.

***

Hai ba tháng chín, Vương phủ đón khách, quần thần tới mừng thọ.

Xe ngựa tướng phủ còn chưa tới Vương phủ, mấy người đã cảm nhận được sự khoa trương của tiệc mừng thọ này, ngoại trừ vị đứng đầu trong cung, cũng chỉ có thể là Ninh Khang Vương mới có thể làm phô trương như vậy được.

Thẩm Thời Mẫn không khỏi có chút khẩn trương, giữ chặt tay áo Thời An, nhỏ giọng cảm thán: “Ninh Khang Vương phủ thật đúng là lớn, sắp đuổi kịp hoàng cung rồi, hơn nữa lớn như vậy, vậy mà lại chỉ có một chủ tử.”

Thẩm Thời Mẫn nói quá mức khoa trương, hoàng cung rộng lớn là do không biết bao nhiêu thế hệ người tâm huyết tạo thành, không phải một dinh thự khác có thể bằng được, nhưng Ninh Khanh Vương phủ quả thật không nhỏ, ngoại trừ hoàng cung thì nó là lớn nhất ở Đô thành.

Cũng không biết khi chim tước vô cớ xông vào phải bao lâu mới có thể bay ra, có khi tự cho rằng đã đi ra ngoài nhưng lại như cũ ở trong vườn một vương phủ nào đó.

Thời An nghe Thẩm Thời Mẫn nói, không biết thế nào lại nhớ về chuyện lúc trước, khi đó Mục Trì Thanh mới trở lại nước Thịnh, nói đến sau này, hắn nói dinh thự quá lớn, một người ở rất quạnh quẽ.

Bây giờ xem ra ngược lại lại một lời thành sấm rồi.

Nhưng mà có lẽ mấy năm nay Mục Trì Thanh đột nhiên đổi tính, thích loại phủ đệ này cũng nói không chừng.

Tiệc mừng thọ bắt đầu vào buổi chiều vẫn luôn kéo dài đến đêm khuya.

Đàn sáo trúc dây cung, ca hát yến vũ, không gian đèn đuốc sáng trưng, không khí náo nhiệt, đại khái là bởi vì nhân vật chính tiệc mừng thọ – Ninh Khang Vương vẫn một mực không lộ mặt.

Vốn dĩ khách mời còn mang một chút thấp thỏm, tới Vương phủ chúc thọ, trong bụng ít nhiều cũng có chuẩn bị, tối nay Ninh Khang Vương đại khái là muốn bắt người tế đao, người bị nghị luận nhiều nhất chính là Thẩm Thời Hàn khi vừa mới tiến vào Ninh Khang Vương.

Chỉ là thế lực của Thẩm gia trong triều cũng tạm được, nếu Ninh Khang Vương thật sự muốn động đến đích trưởng tôn của Thẩm gia, có lẽ phải đánh khi người ta không đề phòng, nhưng thọ yến này là đưa thiệp mời, nếu làm chuyện này thì quá ung dung.

Triều thần trước khi ngồi vào vị trí đều cố ý thăm dò, phát hiện một nhà Thẩm gia đến không ít, toàn bộ đều tới.

Nhưng mà Ninh Khang Vương vẫn luôn không lộ diện, ngay cả trong cung phái người đến mừng thọ cũng chưa từng xuất hiện mà là do Lâm Trấn thay mặt tạ ơn, người thay hoàng cung đến tặng lễ không những không thấy mất mặt, còn cười cười, vui tươi hớn hở truyền đạt lại ý chỉ của Hoàng thượng, đơn giản chỉ là mấy câu từ khen ngợi, sau đó phát thưởng khắp nơi.

Sau khi tiễn người trong cung đi, Lâm Trấn tập hợp khách khứa lại, ôn tồn giải thích: “Điện hạ có chuyện quan trọng xử lý, không cùng các vị vui vẻ được.”

Lời này nghe thật sự quen tai, nhưng mà vào năm trước, phủ Ninh Khang Vương mở tiệc, mời quần thần đến, quy mô cũng không nhỏ hơn so với yến tiệc trong cung, nhưng mà Ninh Khang Vương chỉ lộ mặt trong bữa tiệc một lần, sau đó theo thường lệ đều là Lâm Trấn chủ trì.

Vị Nhiếp Chính Vương của nước Thịnh này có vẻ không thích trường hợp nhiều người náo nhiệt, lúc này càng không lộ mặt, nhưng nghĩ đến ngày hai ba năm trước cũng không ai nhìn thấy Mục Trì Thanh, trong lòng mọi người ít nhiều có chút hiểu rõ.

Dựa theo quy củ cũ, chỉ cần không tự ý xông vào nơi đã chỉ định, cho dù say rượu hồ nháo cũng không đến mức chém đầu.

Thẩm Thời Mẫn mở to hai mắt, vô cùng tiếc nuối chọc chọc chén trà, dẩu miệng nhỏ giọng nói: “Còn tưởng rằng đêm nay có thể nhìn thấy Ninh Khang Vương chứ, kết quả ngay cả bóng dáng cũng không có nhìn thấy.”

“May mắn là không lộ diện, ta còn ra một tầng mồ hôi mỏng này.” Thẩm Thời Tung giật giật môi, giọng nói dường như đè thấp trong cổ họng, dù sao hắn ta cũng là nam tử, so với Thẩm Thời Mẫn càng nhạy bén hơn một chút, phát giác được chút chuyện không thích hợp, nhưng mà sau câu nói kia của Lâm Trấn, khắp nơi không khí đều nhẹ nhàng đi không ít.

Thời An còn phát hiện điều khác thường sớm hơn so với Thẩm Thời Tung, sau khi đến Vương phủ, nàng nhìn xung quanh có chú vi diệu, nhưng mà bởi vì sắc mặt Thẩm Tương vẫn ung dung, tứ bình bát ổn, nàng liền không lo lắng nữa.

Chỉ là hôm nay thật sự không thấy được Mục Trì Thanh.

Nàng có hơi tiếc nuối nghĩ, không biết bây giờ phản diện đang làm cái gì, truyện quan trọng trong lời Lâm Trấn nói hơn phân nửa đều là lấy cớ.

Nàng cắn miếng đào, sau đó liền dừng lại, rũ mắt, không nói gì buông chiếc đũa xuống.

Tránh khỏi tầm mắt mọi người trong bữa tiệc, ở trong lòng bàn tay Thời An chậm rãi hiện lên một tờ giấy, bút tích trên lụa so với năm năm trước đã sắc sảo hơn nhiều nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được đây là chữ của Mục Trì Thanh.

Ca vũ nhảy múa trong bữa tiệc, đột nhiên thiếu một người cũng không dẫn đến nhiều chú ý, huống chi bình thường vẫn có người ra vào, cho nên cũng không có người cố ý truy vấn.

Mà vị trí Thẩm Thời Hàn cũng không ở bên cạnh cùng muội muội, hôm nay hắn không biết tại sao có chút bực bội, cho nên Thời An rời đi lúc nào, hắn hoàn toàn không để ý đến.

====

TN Team: Cmt nhiệt tình lên nha các nàng ưi, tụi tui hóng cmt như các nàng hóng chương dị ớ!! :3