Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 125



Khi Greira bước vào tòa thành, thứ cô thấy là tên ác ma mặc đồ đen cả người đầy máu kia đang quỳ trước mặt quốc vương. Bước chân của cô thoáng dừng lại, vô thức dừng lại trước cửa điện.

Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình như thấy được một vùng đất hoang rất cổ xưa, nơi những con quái vật vừa điên vừa ác cảnh giác lẫn nhau rồi lại chân thật làm bạn với nhau. Ở trên người quốc vương và ác ma, thời gian như dừng lại, thế sự như nước chảy trôi qua, từ khi mặt trời sinh ra đến khi mặt trời tắt hẳn, cả hai đều không hề thay đổi.

Ước định như thế nào mới có thể đúc thành ràng buộc như vậy?

Greira không biết.

Góc áo của ác ma vẫn còn đang nhỏ máu, hắn đứng lên, quốc vương ném quyền trượng xương trắng cho hắn. Sắc mặt ác ma tái nhợt cầm quyền trượng xương trắng đi ngang qua Greira đang bước vào, khi hai người đến gần, Greira vô thức đưa tay đỡ cặp kính của mình, như lơ đãng nhìn ác ma một cái.

Ánh trăng chợt lóe trên tròng kính, bỗng ác ma hơi nghiêng đầu, thản nhiên liếc nhìn phù thủy.

Hắn nhìn như tùy ý, nhưng sắc mặt Greira thay đổi ngay lập tức, cô theo bản năng lùi về phía sau vài bước.

Trong nháy mắt đó, Greira cảm thấy mình đã thấy… một thế giới chìm trong bóng tối!

Một cơn ớn lạnh lướt qua lưng Greira như rắn độc, đi tới địa ngục lâu như vậy, phù thủy chưa từng có cảm giác sâu sắc rằng mình đang ở trong địa ngục, nhưng khi bắt gặp đôi mắt đen thuần của ác ma vô danh, cô cảm thấy mình đã thấy địa ngục thực sự. Vùi sâu trong con ngươi đó là xác chết vô tận, thế giới bị hủy diệt và chìm trong những xác chết đó.

“Tiểu thư Greira.”

Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ chiếc ghế cao, kéo phù thủy ra khỏi ảo giác. Cô phát hiện ác ma đã rời đi mà mình thì vô cùng thất lễ đứng ngây tại chỗ, cô rùng mình một cái, vội tiến lên vài bước để xin lỗi vì thất lễ của mình.

Quốc vương nghe Greira báo cáo xong thì trầm tư, gõ ngón tay vào tay vịn.

“Cô nghĩ thế nào về sao Chiến hạm Cánh rồng?”

So với việc thuận lợi tấn công lãnh địa như mong đợi, quốc vương càng để ý đến Chiến hạm Cánh rồng lần đầu tiên tham chiến hơn. Sau khi tàu ma được sửa chữa và khôi phục lại hình dáng của Chiến hạm Cánh rồng, cuối cùng Greira cũng đã có một chút tự do và có thể rời khỏi Jenny trong thời gian ngắn.

Greira cẩn thận kể cho quốc vương nghe một số phương thức tấn công chủ yếu của tàu chiến cánh rồng hiện tại, cuối cùng đưa ra đánh giá của mình: “Nếu như chúng ta có thể có cả một hạm đội Chiến hạm Cánh rồng, vậy thì Thánh Đình trên biển cũng không đáng sợ lắm, nhưng… Hiện nay rất khó chế tạo ra loại chiến hạm như vậy.”

Quốc vương nghe thế bèn cười bảo.

“Cục công nghiệp quân sự đã xin ta, để lại một chiếc chiến hạm ở địa ngục, họ muốn nghiên cứu sơ qua Chiến hạm Cánh rồng. Cô hãy bàn bạc với Hawkins, quyết định giữ lại ai.” Quốc vương nói rồi dừng một lát: “Sau khi rời khỏi địa ngục, ta cần các cô làm một việc.”

“Mời bệ hạ ra lệnh.”

Greira cung kính cúi đầu.

“Hãy tiếp nhận những phù thủy lánh nạn, và…”

Giọng điệu của quốc vương trầm thấp nhẹ nhàng.

“Tập kích liên minh vùng đất thấp.”

Greira ngạc nhiên, cô ngẩng đầu nhìn quốc vương, phát hiện cậu không hề nói đùa.



Tàu chiến Cánh Rồng nghênh đón một nhóm người có chút cổ quái.

“Quá đẹp!”

Cậu Raul đi vòng quanh tàu chiến, ánh mắt rơi vào khớp nối kim loại của đôi cánh rồng bằng sắt đen, ánh mắt cuồng nhiệt hệt như quỷ đói cực độ trông thấy vũ công xuất sắc trong rạp hát nổi tiếng.

“Trời ơi, nhìn đường nét này, nhìn bánh răng này, nhìn thiết kế của ram này…”

Âm thanh trợ thủ đắc lực của Raul hơi run run, cậu ta đưa ra như muốn vu,ốt ve người tình, muốn chạm vào thân tàu chiến.

Đôi cánh rồng khẽ vỗ, gió mạnh thổi lên khiến đám… bi.ến thái vây quanh nó bị thổi bay.

Bọn hải tặc Walway trên tàu chiến cười ha ha.

“Ê, Jenny sắp nổi giận rồi.”

Hải tặc Walway nằm trên lan can, rõ ràng đã trượt xuống ngã úp mặt mà vẫn ngửa mặt lên hô to với các nhà thiết kế quân sự tiếp tục tụ tập lại.

Hawkins cắn sợi cỏ ngồi trên cột buồm, nhìn cảnh này không khỏi hả hê cười há há. Jenny còn thiếu kiên nhẫn với mấy tên điên khùng này hơn ông, không hiểu sao thuyền trưởng Hawkins cảm thấy được an ủi.

Cánh buồm đột nhiên lắc lư, Hawkins vừa nãy còn đang hả hê bị hất văng khỏi cột buồm.

Ông lăn hai vòng trên boong tàu, nhe răng trợn mắt đứng dậy.

Vừa đứng dậy đã thấy sắc mặt Greira nghiêm túc bước lên tàu.

“Sao thế?”

Hawkins thuyền trưởng hỏi.

Greira nhỏ giọng nói với ông mệnh lệnh của quốc vương, cô dừng một chút bèn hỏi: “Sao bệ hạ lại đột nhiên muốn tấn công liên minh vùng đất thấp?”

Thuyền trưởng Hawkins cắn sợi cỏ, hơi nén lại vẻ mặt ngả ngớn, ông như có điều suy nghĩ mà trông về bầu trời phía xa: “Liên minh vùng đất thấp? Thánh Đình… Ferri III?”

Dường như ông đã có một vài suy đoán.



Sắc trời xám xịt, mưa lạnh liên tục rơi xuống.

Tướng quân John tung người xuống ngựa, vội vã đi vào cung điện Tường Vi. Tướng quân John cũng như công tước Buckingham, cũng có một căn phòng trong cung điện Tường Vi, nhưng cũng giống như cha mình, anh hiếm khi ở trong cung điện. Vệ binh thấy tướng quân John trẻ sải bước đi vào, vội vàng cung kính hành lễ với anh.

Cách đây không lâu, quốc vương vô tình “bị bệnh”, việc chính sự tạm thời giao cho tướng quân John xử lý.

Nhưng, chỉ có ít người biết được, thật ra quốc vương không hề ở trong cung điện.

Dù tin tức ém rất tốt, nhưng các quý tộc trong xã hội thượng lưu đều có mũi thính như chó. Bọn họ bén nhạy cảm giác được có điều quan trọng khác ẩn giấu dưới việc quốc vương bị bệnh, vì thế hệt như bầy sói ngửi thấy mùi tanh, âm thầm lặng lẽ bao vây cung điện Tường Vi như đèn kéo quân, muốn thăm dò chuyện có giá trị trong đó.

Mấy ngày nay tướng quân John đã chặt đứt không ít bàn tay đang cố gắng tiếp cận cung điện Tường Vi.

Cảm tạ trời cao, may mắn còn có vương thái hậu Illinor, Sau khi William III ra trận bà từng một mình trấn thủ trái tim của Legrand và có kinh nghiệm phong phú hơn trong vấn đề này, bù đắp cho sự thiếu sót của tướng quân John về mặt quân sự.

Nhưng, vào lúc này, tướng quân John đã cảm thấy cái tiếng “bạo quân” của em họ mình tiện lợi như thế nào rồi.

— đám đại thần lòng đầy e ngại với quốc vương hở một chút là ném người lên máy chém, dù lòng thầm nghi ngờ, nhưng cũng không ai bén mảng quấy rầy quốc vương đang “ốm liệt giường”.

Nhưng, quốc vương rời đi lâu như vậy, cũng sắp đến cực hạn.

Nếu kéo dài nữa, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.

Tướng quân John đẩy cửa thư phòng ra, sau khi anh thấy bóng người quen thuộc bên người vương thái hậu Illinor thì cũng nhẹ lòng.

“Bệ hạ.”

Tướng quân John như trút được gánh nặng, có hơi thất lễ đánh giá quốc vương từ trên xuống dưới, xác nhận cậu không bị tổn tại gì trong địa ngục, lúc này mới thở ra một hơi dài.

“Đừng căng thẳng thế.”

Quốc vương bật cười, mời tướng quân John ngồi xuống.

Trong mấy ngày cậu xuống địa ngục, có lẽ ngày nào người anh họ của cậu cũng nơm nớp lo sợ, mong sao mỗi ngày gửi ba bức thư xuống địa ngục để xác nhận an toàn của cậu. Trước khi tướng quân John đến, Illinor đang cười nói với quốc vương về việc gần đây tướng quân John bình tĩnh và uy nghiêm như thế nào trước mặt mọi người, nhưng sau đó lại theo bản năng đi xung quanh như chó săn.

Thật ra, quốc vương nên ở lại địa ngục lâu hơn một chút, quyền lực vừa được thu hồi, còn rất nhiều việc phải làm trong lâu đài.

Nhưng lúc này đã xảy ra một chuyện, tin tức đến tai quốc vương trước khi bữa tiệc bắt đầu, sau khi biết chuyện, cậu không hề do dự quyết định rằng sau khi bữa tiệc kết thúc, cậu sẽ giao phần việc còn lại cho ác ma, mà bản thân cậu lập tức trở về cung điện Tường Vi.

Quyết định “Tập kích liên minh vùng đất thấp” khiến Greira kinh ngạc, cũng là quyết định được đưa ra sau khi biết được chuyện này.

“Tình hình thế nào?”

Quốc vương hỏi.

Sắc mặt tướng quân John nghiêm túc, anh chậm rãi lắc đầu: “Khó nói, trước mắt không biết là thật hay giả.”

Anh lấy ra một bức thư, đưa cho quốc vương.

Bức thư được gửi từ nước ngoài.

Trong khoảng thời gian quốc vương đi tới địa ngục, dường như Thánh Đình rất “khoan dung” không có hành động lớn nào với Legrand nổi loạn, mà là tập trung ổn định trật tự đế quốc Thần Thánh, vội đổi khuôn khổ cũ của triều đại Blaise thành khuôn khổ chữ thập mới của Thánh Đình.

Đế quốc Thần Thánh như muốn thống nhất bờ Đông Abyss, sau đó phái đại quân đi chinh phục phía Tây Legrand

Trong thời gian đó, đã xảy ra một chuyện:

Ferri III, sống chết không rõ.

Khi quốc vương gây chiến với lãnh chúa địa ngục, ở phía bên kia eo biển Abyss, dưới “phong trào săn giết phù thủy” sôi nổi do Thánh Đình phát động ở mặt ngoài, còn có một cuộc chiến đang được lên kế hoạch —— phong trào tiêu diệt toàn bộ.

Bề ngoài, đế quốc Thần Thánh đang bận rộn tiêu diệt tất cả các phù thủy trong nước, nhưng thật ra, trong phong trào săn lùng phù thủy, Thánh Đình đã tiến thêm một bước trong việc kiểm soát các khu vực cũ của vương quốc Blaise. Sau đó vào đầu tháng 2 ở đế quốc Thần Thánh, đoàn thánh kỵ sĩ bất ngờ xuất hiện ở phía Tây Bắc của đế quốc, đâm thẳng vào vùng cực Bắc như dao găm.

Thánh Đình đã xé lòng khoan dung với lực lượng ngoan cố của Ferri III ở phía Bắc, vượt qua thời tiết lạnh giá khắc nghiệt và địa hình hiểm trở với thủ đoạn đanh thép, trên đường đi phá hủy các tòa thành trung thành với Ferri III và bắn phá tất cả các pháo đài không treo cờ chữ thập. Trận chiến như sấm sét này khiến Ferri III trở tay không kịp.

Cũng may Ferri III có thể thành công dẫn thân binh rời khỏi vương thành, sau khi đế quốc Thần Thánh thành lập vẫn an toàn thì cũng không phải hạng người vô năng.

Sau khi Ferri III kịp phản ứng kịp bèn phát động phản công ngay lập tức, lợi dụng tuyết dày và giá lạnh ở cực Bắc, đã đánh ba trận với đoàn kỵ sĩ Thần Thánh ở dãy núi Pennine, hai trận đầu đều thắng với lòng dũng cảm và tài năng quân sự hơn người, nhưng kết quả của trận cuối cùng xảy ra gần sông băng lại khó biết rõ đầu đuôi.

Đoàn kỵ sĩ Thần Thánh bị thiêu hủy lương thảo, đành phải tạm thời rời khỏi cánh đồng tuyết, bản thân Ferri III chỉ huy đội quân chưa đến trăm người trốn vào khu rừng nguyên sinh, sống chết không rõ.

Một việc vớ vẩn, buồn cười.

Legrand và Blaise là kẻ thù không đội trời chung suốt ngần ấy năm, nhưng giờ đây chính Legrand mới là người chân thành hy vọng rằng Ferri III sẽ sống sót.

Bởi vì, nếu như Ferri III chết, vậy ý nghĩa một chuyện ——

Đế quốc Thần Thánh đã không còn nỗi lo, bất cứ lúc nào cũng có thể viễn chinh phía Tây.

(*) 走马灯: Đèn kéo quân, hay còn gọi là đèn cù, là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc, ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp Tết Trung Thu