Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 112



Thứ bảy, Kiều Tịch không có tìm Lục Hoặc, mà đi theo mẹ Kiều tới một yến tiệc, đi cùng còn có Triệu Vũ Tích.

Lúc trước, Kiều Tịch lầm tưởng người Lục Hoặc thích ở kiếp trước là Triệu Vũ Tích, khi cô đối mặt với Triệu Vũ Tích chắc chắn vẫn có chút oán hận.

Nhưng mà, biết rõ ngọn nguồn sự việc, Lục Hoặc chỉ là nhận lầm người, anh cũng chưa từng thích Triệu Vũ Tích, Kiều Tịch không còn để ý chuyện này, bị Triệu Vũ Tích soi mói, cô cũng không thèm để ý tới.

Trong xe, mẹ Kiều an ủi Triệu Vũ Tích.

Từ sau sự kiện kia, Hoắc Vũ ra nước ngoài, mẹ Kiều thấy cháu gái ngày nào cũng có tâm trạng chán nản, nên muốn đưa cô ta đi chơi để giải sầu.

Mẹ Kiều an ủi Triệu Vũ Tích ngồi cạnh, “Tích Tích, chuyện quá khứ đừng nghĩ nhiều, trên đời này còn có rất nhiều chàng trai tốt hơn Hoắc Vũ, dì đã nhờ bạn bè để ý, chàng trai nào có điều kiện tốt sẽ giới thiệu cho cháu.”
Tâm trạng Triệu Vũ Tích gần đây không tốt, mặc dù hôm nay đã trang điểm tỉ mỉ, tinh thần vẫn không tốt lắm, “Cảm ơn dì nhỏ.”

Triệu Vũ Tích căn bản không để tâm lời mẹ Kiều.

Theo cô ta, lời của đối phương chỉ là một câu nói đơn giản, cô ta sẽ không cảm kích. Ngược lại, lúc trước không phải dì nhỏ không giúp cô ta, không đứng về phía cô ta, Hoắc Vũ sẽ không dám dùng tiền tống cổ cô ta, thậm chí là khinh thường.

Nếu chuyện này phát sinh trên người Kiều Tịch, chỉ sợ dì nhỏ và dượng đã sớm gây áp lực với Hoắc Vũ, thân thế Kiều Tịch như vậy, Hoắc gia sẽ không để yên, sao có thể giống như đối với cô ta, không thèm quan tâm?

Nói cho cùng, bọn họ sẽ cho cô ta ít ơn huệ nhỏ, có chuyện phát sinh, căn bản sẽ không đứng ra bảo vệ cô ta.

Trước kia cô ta ngu xuẩn, không nhìn rõ, còn bảy tỏ cảm kích với bọn họ.
Sau chuyện này, cô ta hoàn toàn tỉnh ngộ, đồng thời trong lòng cũng có oán hận.

Dì nhỏ bất công, lúc trước rõ ràng nói đối tốt với cô ta như con gái ruột. Nhưng lần nào cũng vậy, trong mắt đều là Kiều Tịch, ngay cả mỗi lần chọn lễ phục, đều là Kiều Tịch chọn xong, còn lại mới tới lượt cô ta.

Nếu thật sự yêu thương, coi trọng cô ta, sẽ đổi xử cô ta và Kiều Tịch khác nhau?

Khóe mắt Triệu Vũ Tích nhìn về phía Kiều Tịch bên cạnh mẹ Kiều.

Đối phương mặc chiếc váy trắng dài tới đầu gối, tóc buộc hờ, lộ ra gương mặt tinh xảo, tươi đẹp động lòng người.

Triệu Vũ Tích không dám nhìn kỹ.

Đúng lúc này, Kiều Tịch nâng tay lên, đưa một chai nước cho mẹ Kiều.

Ánh mắt Triệu Vũ Tích dừng trên cánh tay Kiều Tịch, chỉ thấy áo choàng hồng nhạt trên người cô trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay tinh tế, nước da trắng hồng, so với bạch ngọc còn đẹp hơn.
Đừng tưởng rằng cô ta không biết, mẹ Kiều phân phó đầu bếp trong nhà, mỗi ngày đều nấu đồ dưỡng nhân trân quý hay là nước yến, như là không cần tiền, làm cho Kiều Tịch ăn, bởi vì Kiều Tịch có bệnh tim, thân thể yếu nên cần bồi bổ.

Kiều Tịch có thể dưỡng một thân trắng nõn mềm mại, mái tóc đen mượt, ngay cả bàn tay mảnh mai, cũng là Kiều gia dùng tiền làm ra.

Nếu từ nhỏ cô ta đã được nuôi dưỡng như Kiều Tịch, cũng sẽ không thua kém Kiều Tịch quá nhiều.

Điều cô ta căm phẫn nhất là, khoảng thời gian này ở kiếp trước, Kiều Tịch đã chết rồi, nơi này làm gì còn có chuyện của cô?

Triệu Vũ Tích thu hồi ánh mắt, cô ta cúi đầu trầm mặc.

Kiều Tịch sớm đã thấy ánh mắt âm thầm đánh giá của Triệu Vũ Tích, nhưng mà, cô căn bản không thèm để ý.

Cô đã gửi một tấm ảnh mình mặc lễ phục cho Lục Hoặc, lúc đó cô vừa mới mặc lễ phục, chuyên viên trang điểm giúp cô chụp.
Cô đứng ngoài ban công, đưa lưng về màn ảnh, quay đầu lại, váy là thiết kế hở lưng, dưới mái tóc, lộ ra phần lưng trắng nõn.

Da cô trắng, đứng dưới nắng lại càng trắng hơn.

Ảnh vừa gửi qua, không đến hai giây, Lục Hoặc gửi tới biểu cảm nhíu mày, tiếp theo là tin nhắn: Không lạnh sao? Mặc áo khoác vào!

Kiều Tịch có thể tưởng tượng dáng vẻ Lục Hoặc nhíu mày, cô cười, trả lời, “Làm gì có tham gia yến tiệc nào lại mặc áo khoác? Đẹp không?

Lục Hoặc nhanh chóng trả lời: Người đẹp, váy khó coi.

Kiều Tịch không nhịn được cười cong mắt, thông minh như anh, thật biết cách trả lời.

“Cái đứa nhỏ này, cười vui vẻ như vậy, cũng không để ý sắp xuống xe rồi sao, đang nhắn tin với Lục Hoặc à?” Bây giờ trái tim con gái đã đặt hết trên người Lục Hoặc, mẹ Kiều chỉ có thể theo cô.
Kiều Tịch thu lại điện thoại, cô ngoan ngoãn ôm lấy tay mẹ, “Vừa rồi con có một số chuyện muốn nói với anh ấy, tới rồi sao? Mẹ, con đỡ mẹ xuống xe.”

Mẹ Kiều bất đắc dĩ lắc đầu, “Đứa nhỏ này, đúng là khiến người ta không thể làm gì được, chuẩn bị áo cho tốt, đừng để bị lạnh.”

“Con biết rồi.” Kiều Tịch ngoan ngoãn đáp.

Triệu Vũ Tích bên cạnh cắn môi, cô ta không nghĩ tới hai chân Lục Hoặc khỏi hẳn, mà dì nhỏ và dượng không hề phản đối chuyện Kiều Tịch và Lục Hoặc ở bên nhau.

Dựa vào cái gì, mọi chuyện suôn sẻ đều đến với Kiều Tịch, tất cả mọi người cưng chiều, nâng niu cô?

Yến tiệc được cử hành tại khách sạn, hôm nay là kỷ niệm 40 năm kết hôn của Vương lão tiên sinh và vợ ông, yến tiệc long trọng, địa vị Vương lão tiên sinh không thấp, không ít hào môn quyền quý đáp ứng lời mời tới tham dự.
Ở đại sảnh, khách khứa xuất hiện, vô cùng náo nhiệt.

Mẹ Kiều vừa xuất hiện, có không ít người quen biết tiến tới chào hỏi.

Triệu Vũ Tích thấy, những người đó từ miệng dì nhỏ biết cô ta chỉ là cháu gái ngoại, mà Kiều Tịch là con gái, rất rõ ràng, những người đó chỉ nhiệt tình chào hỏi, nói chuyện với Kiều Tịch.

Cô ta nắm chặt tay, đã không có bàn tay vàng, bây giờ mỗi người đều bỏ qua, làm lơ cô ta.

“Chị em hai đứa hôm nay chơi vui vẻ, đi ăn đi, nhảy khiêu vũ, không cần ở bên ta.” Mẹ Kiều gặp được bạn bè, bà cười để Kiều Tịch và Triệu Vũ Tích không cần ở bên cạnh bà.

Triệu Vũ Tích cười đồng ý, quay đầu không nhìn Kiều Tịch ở lại với đối phương, xoay người rời đi.

Khách khứa trong yến tiệc rất nhiều, tây trang giày da, trang điểm đậm không thiếu, mà Kiều Tịch ở trong đám đông, cũng quá xuất chúng, không ít người muốn tiến tới kết bạn với cô.
Kiều Tịch lại một lần nữa từ chối người đàn ông mặc tây trang màu xám, cô đi ra sảnh lớn.

Khách sạn rất rộng, có phong cách xa hoa.

Kiều Tịch tùy tiện đi lại một chút, vô tình phát hiện một đôi khách ôm hôn nhau, hai người hôn đến kịch liệt.

Cô không nhìn kỹ, đang muốn rời khỏi, lại nghe thấy đối phương nhắc tới Lục Hoặc.

Kiều Tịch dừng bước.

“Chân Lục Hoặc không biết sao lại thế này, đột nhiên khỏi hẳn có thể đi lại, bây giờ lão gia tử có tâm tư bồi dưỡng nó.” Người phụ nữ nói.

“Nhiều năm như vậy không quan tâm, cho dù ông ta có ý tưởng này, khả năng chỉ là hứng khởi nhất thời, nói cho cùng, Vinh Diệu mới là cháu trai được nuôi dưỡng bên ông ta.” Người đàn ông an ủi phụ nữ, “Lục lão gia tử không hồ đồ, đứa nuôi thả, cũng với người nuôi dưỡng bên cạnh, ai đáng tin cậy, ông ta sẽ biết.”
“Anh quá yên tâm rồi.” Người phụ nữ bất mãn, “Em đã nói, lúc trước Vinh Diệu đã phạm rất nhiều sai lầm, khiến lão gia tử thất vọng, cho nên, ông ta mới để ý tới Lục Hoặc, ông ta thấy Lục Hoặc có thể đi lại, còn cho nó đi học, thậm chí cố ý để nó quay lại Lục gia, em phí nhiều tâm tư như vậy, tuyệt đối không cho phép xuất hiện sai lầm.”

“Em muốn thế nào?” Người đàn ông vuốt tóc phụ nữ, cười nói: “Em nói đi, anh sẽ làm.”

Người phụ nữ nói: “Em muốn khôi phục nguyên trạng, Vinh Diệu là người thừa kế duy nhất của lão gia tử.”

“Khôi phục nguyên trạng?” Người đàn ông cười ẩn ý, “Anh đã hiểu.”

Người đàn ông lại hôn người phụ nữ.

Cũng không biết qua bao lâu, người phụ nữ sửa sang lại quần áo, đi ra khỏi chỗ khuất, vội vàng rời đi.

Kiều Tịch trốn trong góc, cô thấy đối phương mặc váy dài màu vàng.
Đợi một lúc lâu sau, người đàn ông đi ra, lúc này có một cô gái đi tới, cô gái lớn lên xinh đẹp, anh ta theo bản năng nhìn thêm vài cái.

Chú ý tới ánh mắt của anh ta, cô gái cười với hắn.

Người đàn ông có vẻ kiêu ngạo, có tiền có thế, ai cũng sẽ xem trọng anh ta.

Kiều Tịch trở lại sảnh lớn, vừa lúc thấy mẹ Kiều đứng cách đó không xa nói chuyện với vị khách mặc váy dài màu vàng đó.

Cô đi tới.

“Tiểu Tịch?” Mẹ Kiều thấy con gái, “Sao lại tới đây?”

“Có hơi nhàm chán, vẫn là đi theo mẹ tốt hơn.” Kiều Tịch khoác tay mẹ Kiều, làm nũng.

“Đứa nhỏ này………..” Mẹ Kiều nói với vị khách, “Đây là con gái tôi Kiều Tịch.”

Bà lại nói với Kiều Tịch: “Vị này chính là dì Diêu Lan Nhã, là con dâu Lục gia, thím của Lục Hoặc, khả năng con đã gặp qua.”

Bây giờ con gái và Lục Hoặc ở bên nhau, nhìn con bé thích Lục Hoặc, chỉ sợ tương lai gả cho Lục gia rất lớn, mẹ Kiều vì con gái, cũng có ý muốn kết giao với người Lục gia.
“Dì Diêu, xin chào, cháu đã gặp dì, nhưng mà, khả năng dì Diêu chưa biết cháu.” Mắt Kiều Tịch cong lên, trong mắt có tia giễu cợt nông cạn, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người, giống như hoa trong nhà kính, ngây thơ, dễ lừa, dễ bị bắt nạt.

Không chỉ có vừa thấy, lúc xuyên về, Kiều Tịch cũng gặp qua vị thím của Lục Hoặc, mẹ của Lục Vinh Diệu, đối với bà ta, Kiều Tịch cũng không có ấn tượng gì tốt.

“Gặp qua, lần trước trong yến tiệc sinh nhật mẹ cháu, dì đã nhìn thấy, thầm nghĩ, cô nương được nuôi dưỡng thật tốt, cũng không biết là thiên kim nhà ai, không nghĩ tới là Kiều gia.” Cử chỉ Diêu Lan Nhã đoan trang, bà ta cười nói: “Chỉ sợ chỉ có nhà cô mới có thể nuôi dưỡng ra người như vậy.”

Cha mẹ nào nghe thấy người khác khen con mình cũng sẽ không nhịn được vui vẻ.
Mẹ Kiều thấy đối phương khen ngợi con gái, trên mặt cũng không giấu ý cười, “Nhìn cô nói kìa, nhà người khác cũng có không ít hậu bối xuất sắc.”

“Có có, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, con gái nhà cô là tốt nhất.”

Diêu Lan Nhã rất biết nhìn ánh mắt, bà ta tiếp tục cười nói: “Tôi dám vỗ ngực nói, không có nhà nào có thể so với con gái nhà cô, nhìn xem gương mặt này, tôi hận không thể móc tâm can ra che chở, nuôi dưỡng.”

“Lan Nhã, cái miệng này của cô ngày càng biết nói.” Mẹ Kiều cười thoải mái.

“Tôi chỉ đang nói thật.” Thần sắc Diêu Lan Nhã ôn hòa nói với Kiều Tịch: “Tiểu Tịch, sau này cháu tới Lục gia chơi nhé, dì Diêu rất vui khi nhìn thấy cháu.”

Ý cười của Kiều Tịch không lan tới đáy mắt, “Dì Diêu không chê cháu phiền là được.”

Diêu Lan nhã nhìn cô gái trước mặt, tính tình mềm mỏng, ngoan ngoãn, trong lòng lại thích hơn một chút, thiên kim có điều kiện ưu việt như vậy, hẳn là xứng với Vinh Diệu nhà bà ta, đi với Lục Hoặc phế vật kia, thật là lãng phí.
Kết thúc yến tiệc, sau khi trở lại thành phố B, còn chưa tới buổi tối.

Kiều Tịch không có quay lại Kiều gia, mà tới biệt thự tìm Lục Hoặc. Vốn dĩ muốn cho anh bất ngờ, Kiều Tịch lại nghe thấy nữ giúp việc nói, Lục Hoặc chưa trở về.

Tức Hỏa được dưỡng thành quả bóng nghe thấy Kiều Tịch, nó xông tới.

“Sao mày càng béo thế?” Kiều Tịch ôm quả bóng tuyết Tức Hỏa biến thành quả cầu tuyết đặt lên đùi, nó xù lông, mùa đông ôm rất ấm.

Tức Hỏa bây giờ không muốn nghe người khác nói nó béo, sĩ diện mà quay người đi.

Kiều Tịch cảm thấy buồn cười, tiếp tục đùa giỡn cái đuôi nó.

Màn đêm dần buông xuống.

Lục Hoặc trở lại phòng, anh mở đèn, phát hiện trên giường mình có người nằm, đối phương nằm trong chăn co lại thành cục, đưa lưng về phía anh.

Mà ở trên chăn, Tức Hỏa cũng ngủ rồi.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước qua.

Vừa tới gần mép giường, Tức Hỏa trên giường nhạy bén mở to mắt, đỏ bừng nhìn anh.

Lục Hoặc cong môi, âm thầm nói một chữ, “Lăn!”

Tức Hỏa xám xịt nhảy xuống giường.

Ánh mắt Lục Hoặc dừng trên người trong chăn, mái tóc dài đen bóng xõa ra trên gối, bên cạnh đặt áo choàng màu hồng.

Cũng không biết có phải nóng hay không, chân cô vô thức chòi ra khỏi chăn bông, cá vàng nhỏ trên chân cũng lộ ra.

Lục Hoặc bước qua, nắm lấy mắt cá chân cô, nhéo nhẹ rồi nhét trở lại chăn.

Anh véo giữa lông mày, đầu ngón tay cởi hai cúc áo ở cổ sơ mi trắng.

Vừa rồi bàn bạc với Tô Thần, cùng uống rượu một chút, Lục Hoặc muốn rửa mặt bằng nước lạnh.

Đảo mắt, người trên giường ngủ không thành thật, không chỉ có chân thò ra, chăn trên người cô cũng bị xốc lên, trên người còn mặc lễ phục, thiết kế hở lưng, gần như lộ ra toàn bộ phần lưng.
Làn da Kiều Tịch trắng nõn, tấm lưng không tỳ vết, đẹp đến kinh người.

Lục Hoặc tiến lên, anh nhéo lông mày, duỗi tay kéo chăn, muốn giúp cô đắp lại.

Nhưng mà, trong lúc lơ đãng, tay anh chạm vào tấm lưng bạch ngọc, đầu ngón tay nóng rực.

Đôi mắt anh tối sầm lại.

Mông lung, Kiều Tịch cảm giác bản thân bị đè trên giường, khuôn mặt nhỏ vùi vào gối, cảm giác được sau lưng vừa ướt, vừa ngứa, hơi thở ấm áp phả phía sau lưng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ làn da trắng trở nên hồng hào.

Cô như bị nhốt trong bếp lò, vừa nóng vừa khó chịu, có một đôi tay gắt gao siết chặt eo cô, hận không thể bẻ gãy vòng eo mềm mại.

Ở trong mộng, cô làm thế nào cũng không trốn thoát, cô bị ác ma bắt lấy, đối phương cắn từng miếng từng miếng lên người cô, có hơi đau nhưng lại khó chịu hơn.

Khóe mắt Kiều Tịch ẩm ướt, cô sắp bị đối phương nuốt lấy.
Ở trong mộng, cô nghe thấy ác ma dán sát tai cô, âm thanh khàn thấp nói: “Lúc em gửi ảnh cho anh, anh liền muốn làm thế này.”

Anh nói cho cô, tâm tư ác liệt của bản thân.

Rung động, Lục Hoặc nỗ lực kiềm chế xúc động lộ ra cái đuôi, môi mỏng gợi cảm khẽ cắn làn da mịn màng của cô gái, tham lam không nhịn được.