Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 167: Kết thúc (2)



Khả năng dọn dẹp của Mạc Thịnh Hoan luôn vượt quá sức tưởng tượng của An Nhu, mọi ngóc ngách trong phòng đều được anh lau sạch sẽ, chăn ga gối đệm khăn trải giường không một nếp gấp.

Tiết xuân đến hơi nhanh, An Nhu, thím Dương và thím Phương cùng đi mua câu đối Tết và giấy cắt hoa về, nhìn đường phố nhộn nhịp, đèn lồng đỏ treo trên cây, cùng với rất nhiều gian hàng bán đồ câu đối xuân, các loại câu chúc “Chúc năm mới làm ăn phát đạt” bắt đầu được phát trong siêu thị, hương vị của năm mới dần trở nên đậm đà hơn.

Mua đồ Tết từ trước đến nay luôn là chuyện của thím Dương, An Nhu đẩy xe đẩy trẻ con, lấy danh nghĩa mua đồ Tết mà trắng trợn bỏ đồ ăn nhẹ, nước ngọt không đường và nước có ga vào giỏ hàng.

Công ty của Mạc Thịnh Hoan nghỉ lễ bảy ngày, bắt đầu từ ngày hai chín. Ngày ba mươi thấy An Nhu đã ăn gần hết đồ ăn vặt mua trước đó anh liền đi mua sắm cùng cậu một lần nữa.
An Nhu đưa cho Mạc Thịnh Hoan một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, thoạt nhìn có hơi quê, nhưng khi đeo lên cổ chú lại bỗng nhiên trở nên cao cấp hơn hẳn.

Khăn quàng cổ ba chín tệ đeo lên trông như ba chục nghìn tệ.

An Nhu cũng lấy cho mình một chiếc, đẹp hơn chiếc màu đỏ thuần sắc của Mạc Thịnh Hoan, trên đó có thêu hình bông tuyết trắng. Hai chiếc khăn miễn cưỡng xem như đồ đôi, đi trên đường nếu có người tinh ý thì chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra hai người là chồng chồng.

Khi đi trong siêu thị An Nhu đi phía trước, Mạc Thịnh Hoan đẩy xe đẩy hàng theo ở phía sau.

An Nhu bỏ hơn chục chai Coca không đường vào giỏ hàng rồi lén nhìn biểu cảm của Mạc Thịnh Hoan, mỗi lần bỏ một chai vào trong, khi thấy chú giương mắt nhìn mình thì sẽ hiểu mình lấy nhiều rồi.

“Không có đường mà!” An Nhu nói rất hiên ngang: “Uống không mập! “Răng” Mạc Thịnh Hoan nhắc nhở.
An Nhu vô thức liếm một cái răng hàm của mình, khi hôn Mạc Thịnh Hoan trước đó không lâu vừa hôn xong cậu lại bị chú véo cằm nhìn hàm răng, ngày hôm sau liền bị đưa đến nha khoa trám răng.

An Nhu vốn tưởng rằng trám răng sẽ rất đau, nắm chặt cánh tay Mạc Thịnh Hoan không buông. Không ngờ lúc trám mới phát hiện ra vì bị sâu không nặng lắm nên chẳng hề có cảm giác gì, trám xong ra ngoài là đi ăn được ngay.

Nha sĩ cũng khen An Nhu có ý thức giữ gìn sức khỏe, đi trám răng rất sóm.

An Nhu được nha sĩ khen rất đắc ý, ôm lấy cánh tay Mạc Thịnh Hoan, hôn lên má chú một cái thật mạnh.

Nha sĩ cũng nói là An Nhu nên thường xuyên chăm sóc răng miệng, ít uống nước có ga, ít ăn đồ ngọt.

An Nhu cầm một chai coca không đường nháy mắt với Mạc Thịnh Hoan, Mạc Thịnh Hoan im lặng một hồi rồi giơ tay ra bỏ lon Coca trên tay An Nhu vào giỏ hàng.
An Nhu quay người đi cười thầm.

Suốt đoạn đường đi dọc siêu thị, An Nhu đã học được kỹ xảo.

Cầm lên một lon bắp rang bơ cỡ lớn hỏi: "Cái này có ngon không ông xã?"

Trước khi Mạc Thịnh Hoan có thể nhìn kỹ hơn cậu liền đổi giọng, tiếp tục nói.

“Ngon.”

“Vậy thì em mua nhé chồng ơi?”

"Mua."

“Cảm ơn chồng, chồng em thật tốt.”

Tự nói chuyện xong, An Nhu liền tự tin bỏ bắp rang bơ vào giỏ hàng.

Mạc Thịnh Hoan đẩy xe hàng, lặng lẽ nhìn An Nhu.

Mua hàng chất đầy xe xong hai người đi đến quầy thu ngân, An Nhu siêng năng bỏ đồ ra, Mạc Thịnh Hoan âm thầm liếc mã thanh toán, biên lại dài dằng dặc.

Vừa ra khỏi siêu thị, Mạc Thịnh Hoan đã cầm lấy túi từ tay An Nhu, An Nhu nhìn số tiền ở cuối biên lai liền thấy khó hiểu.

“Thứ em mua đều không đắt mà, sao cộng lại lại nhiều tiền như vậy."
Mạc Thịnh Hoan cất túi vào cốp xe, lái xe ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm siêu thị.

Đêm giao thừa, Mạc Thịnh Hoan đã đặt cơm tất niên ở khách sạn từ sớm, vợ chồng nhà họ Bạch, ông cụ Mạc và ông ngoại Triệu Vị đều sẽ đến đó. An Nhu liên lạc với Bạch Tiêu nhưng anh không nghe máy, nghĩ là có thể anh bị chênh lệch múi giờ, còn đang ngủ say, thế là cậu lại liên lạc với An Lâm.

Nhưng lạ là người này cũng không nghe máy.

Cậu ta cũng bị chênh lệch múi giờ sao?

An Nhu thấy lạ liền gọi điện cho bác sĩ Moise trưng cầu ý kiến, nhưng bác sĩ Moise nói mấy ngày nay cũng không liên lạc được với An Lâm.

Cậu lại nhiệt tình mời bác sĩ Moise đến dùng đêm giao thừa rồi cúp điện thoại, không biết An Lâm đi đâu.

Ký túc xá trong trường cho phép ở lại trong kỳ nghỉ đông, nhưng trong phòng ký túc xá của An Lâm cũng không có ai. An Nhu suy nghĩ hồi lâu liền tìm đến bệnh viện, bác sĩ cũng nói đã lâu không An Lâm đến thăm An Hải, nhưng trước đó đã trả trước một lượng lớn chi phí chữa bệnh rồi..
Căn biệt thự trước đây của nhà họ An đã bán, An Lâm mua một căn nhà nhỏ hơn chỉ hơn năm mươi mét vuông để ở tạm. An Nhu gõ cửa nhưng không có ai trả lời, Mạc Thịnh Hoan đi cùng cũng cúi đầu nhìn cách sắp xếp trong hành lang, sờ dưới tấm thảm ở cửa thì tìm thấy một chiếc chìa khóa.

An Nhu cầm chìa khóa mở cửa, phát hiện gian phòng có hơi lộn xộn, hoàn toàn là phong cách của một người độc thân sống một mình. Nhìn thế này thì cũng biết An Lâm không có dự định ở đây lâu, thậm chí còn không có lấy một cái tủ quần áo trong phòng.

Chăn bông trong phòng ngủ nhỏ còn chưa gấp, trên giường còn vứt vương vãi một ít quần áo. An Nhu nhấc chăn lên, thấy một bộ đồ ngủ màu xanh lá cây hình khủng long dưới chăn bông, cậu giũ bộ đồ ngủ thì thấy một chiếc qυầи ɭóŧ rách bên trong.
Chiếc quần đã sờn rách thấy rõ, bên cạnh còn có một lỗ thủng, thoạt nhìn giống như kiểu qυầи ɭóŧ được “sủng ái” quá nhiều.

Suy nghĩ một lát An Nhu lại sờ xuống dưới gối, phát hiện điện thoại di động đã hết pin.

Dây sạc ở ngay bên cạnh, An Nhu ngồi bên giường, vừa sạc điện thoại vừa mở máy thì thấy có hàng chục cuộc gọi nhỡ.

Một người có thể không mặc quần ra ngoài, nhưng không thể không cầm điện thoại theo.

An Nhu thở dài, cảm thấy có lẽ bây giờ An Lâm đã đi xuyên sách lấp lỗ hổng như đã nói lúc trước rồi.

Không biết là cái hố kiểu gì mà đến cái qυầи ɭóŧ cũng không mang theo.

Mạc Thịnh Hoan giơ tay ra chạm vào má An Nhu, dịu dàng an ủi cậu.

“Haiz.” An Nhu cầm điện thoại di động của An Lâm, chuẩn bị làm một việc tốt cuối cùng giúp cậu, xóa lịch sử duyệt web đi, nhưng cậu lại không biết mật khẩu, vì vậy chỉ có thể cầm điện thoại di động rời đi trước.
Mạc Thịnh Hoan ôm cả vai An Nhu bước ra khỏi căn phòng An Lâm từng ở, An Nhu lưu luyến không rời quay đầu nhìn lại, nhìn cánh cửa đóng chặt, trong mắt đầy hoài niệm.

Dù ngày thường An Lâm có vẻ không đáng tin cậy, nhưng cậu ấy luôn có thể xuất hiện vào những thời điểm quan trọng.

Có lẽ vì là tác giả viết truyện nên An Lâm không xâm nhập quá sâu vào thế giới này, giống như một nửa người ngoài cuộc, nhìn rõ mọi thứ và hiểu mình nên làm gì.

Bà An bị bắt giam, thân phận của Mạc Thịnh Hoan đã lộ, An Lâm làm mọi việc rất hoàn hảo không có kẽ hở, phòng ngừa được rất nhiều điều không tốt có thể xảy ra.

Cậu ấy vừa biến mất, trái tim An Nhu liền như bị khoét một cái lỗ.

Cậu đã mất một người bạn, không biết người đó có quay lại hay không.

Trước bữa cơm tối đêm giao thừa, mọi người cùng tụ tập cắn hạt dưa tán gẫu, An Nhu cầm điện thoại tìm đến chỗ Moise, muốn nhờ bác sĩ Moise hỗ trợ mình mở điện thoại di động.
Cậu thử sinh nhật An Lâm, rồi bốn số 8, bốn số 0, đều không đúng. TV màn hình tinh thể lỏng bắt đầu phát Gala xuân, đồ ăn cũng bắt đầu được dọn ra.

“An Nhu, Thịnh Hoan, bác sĩ Moise, đang bận gì vậy? Qua đây đi!” Triệu Minh Nguyệt ôm Tịch Tịch mặc bộ đồ thời Đường bằng bông màu đỏ tươi cười gọi ba người.

Ba người chỉ có thể tạm thời từ bỏ, trở lại bàn ăn cơm.

Triệu Vị là người lớn tuổi nhất, đứng ra tổng kết chuyện năm nay, nói gần nói xa đều tỏ ý vui mừng vì sự xuất hiện của hai người chắt.

Ông cụ Mạc nói tiếp lời, cảm ơn nhà họ Bạch, cảm ơn An Nhu, thẳng thắn nói về những việc ngu xuẩn mà mình đã làm trước đây, còn tự phạt ba chén.

“Chuyện trước kia đều là quá khứ rồi.” Bạch Sùng Đức đứng lên, kính rượu trấn an ông cụ Mạc: “Bây giờ là lúc ông phải chăm sóc cháu trai của mình thật tốt.” tytnovel . com
Mọi người bật cười, ông cụ Mạc nhìn Mạc Thịnh Hoan trong đám đông, lại phát hiện con trai mình đang nhìn An Nhu.

Ánh mắt An Nhu dừng trên hai đứa con, sau đó quay đầu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, bắt gặp ánh mắt của chú liền nở một nụ cười ngọt ngào.

Bữa tối đêm giao thừa chính thức bắt đầu, trong buổi tiệc mừng xuân này Triệu Vị vừa than thở "thế hệ sau không bằng thế hệ trước" vừa đi trêu đùa với đám chắt trong tay Triệu Minh Nguyệt.

Ông cụ Mạc muốn ôm Thành Mân, Thành Mân liền vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra với thức ăn trong đĩa của ông cụ, hai mắt tròn xoe.

Bạch Sùng Đức ngồi bên cạnh Triệu Minh Nguyệt, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, thấy Tịch Tịch đang nhìn mình liền nhìn lại bằng ánh mắt đầy từ ái.

Để đón năm mới Triệu Minh Nguyệt đã để kiểu tóc mới, nhưng bà không làm móng tay mới, nghĩ đến việc ôm đứa trẻ nên bà sợ móng tay sẽ đâm vào chúng, vì vậy chỉ tạo hình đơn giản.
Triệu Minh Nguyệt ôm chặt lấy đám trẻ con, dù là bố ruột hay chồng bà, bà cũng không buông tay cho hai người bế, thỉnh thoảng lại hôn lên khuôn mặt trắng nõn của Tịch Tịch, nụ cười rạng rỡ.

An Nhu cúi thấp đầu ăn cơm, Mạc Thịnh Hoan phụ trách phục vụ món ăn cho cậu, bất cứ chỗ nào An Nhu liếc qua Mạc Thịnh Hoan đều sẽ gắp đồ ở chỗ đó tới cho cậu.

Cực kỳ giống như cách An Nhu chăm sóc anh trước đây.

An Nhu đang vui vẻ ăn uống thì cảm giác được có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên liền phát hiện là bác sĩ Moise.

Không biết bác sĩ Moise đang suy nghĩ gì, chỉ nói ra một dãy số cho An Nhu.

An Nhu lập tức phản ứng lại, bật điện thoại di động của An Lâm lên, nhập dãy số, mật khẩu điện thoại đã được mở khóa!

“Sao ông biết là dãy số này?” Ánh mắt An Nhu rất hiếu kỳ.
“Có lần An Lâm uống rượu rồi nói với tôi, cậu ấy nhớ hồi còn nhỏ sống trong căn nhà trệt với cha mẹ, có bếp sưởi để nướng khoai, lúc đó nghèo lắm nhưng cậu ấy lại nhớ kỹ. Khi đó mẹ cậu ấy cười rất vui vẻ, ba sẽ nâng cậu ấy lên qua đầu, chơi nhổ củ cải với cậu ấy.”

Tuy Moise không hiểu, nhưng vẫn nói thật: “Chuỗi số này là số nhà của căn nhà khi đó gia đình họ sống. Vừa rồi tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng bây giờ thì có vẻ là đúng rồi."

“Cảm ơn ông” An Nhu nhìn điện thoại của An Lâm, trong mắt mang theo vẻ hoài niệm.

Dường như An Lâm đã có chuẩn bị từ trước, tất cả lịch sử web đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, bản ghi tin nhắn cũng được thiết lập để xóa thường xuyên, trong album cũng có vài tấm ảnh tự chụp của cậu ấy và một đoạn video.
An Nhu lấy cớ đi vệ sinh, cầm điện thoại di động của An Lâm vào trong phòng kế, cắm tai nghe vào rồi bật lên.

“An Nhu, chắc là cậu đúng không?” An Lâm trong video cười rạng rỡ: “Nếu cậu xem được video này thì có nghĩa là tôi đã thực sự đi rồi.

Đừng buồn, đừng khó chịu, nếu đúng như tôi dự đoán thì chắc là tôi đã đi lấp hồ cuốn Long Ngạo Thiên rồi.”

An Lâm thở dài nói: "Thật đó, bây giờ có thể nhìn thấy cậu và Mạc Thịnh Hoan yêu thương nhau, lại có một đàn con, tôi thực sự rất hạnh phúc, hai người đã cùng nhau trải qua hai cuốn sách, trải qua bao nhiêu thử thách, quanh đi quẩn lại rốt cục cũng đến được với nhau, hạnh phúc mỹ mãn, đây là một cái kết có hậu mà theo trình độ của tôi thì tôi cũng không viết được.

Mặc dù tôi không biết ai đứng sau tất cả những điều này, người đó mang tôi vào đây để lấp hố, còn để chúng ta trùng sinh, nhưng tôi vẫn rất biết ơn người đó.
Tôi biết ơn vì người đó đã giúp tôi được làm quen với cậu, biết ơn vì người đó đã tháo gỡ nút thắt trong lòng tôi, cho phép tôi thật sự tỉnh táo đối diện với bản thân mình và biết mục tiêu của mình là gì.

Sau khi tận mắt nhìn thấy tất cả mọi người, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều, tuy đôi lúc cũng bối rối nhưng tôi biết rằng trên đời này còn có những điều tốt đẹp hơn đang chờ đợi tôi, tương lai có vô vàn hi vọng, còn sống là có thể nhìn thấy tất cả, đúng không?”

An Lâm cười: “Thật ra, cũng có những điều tôi không nói thật với câu.

Tôi cũng không phải là vô duyên vô cớ xuyên đến đây. Ngày đó tôi cãi nhau với mẹ, mất đi hy vọng vào cuộc sống rồi sa ngã.

Cho dù xuyên thành nhân vật chính tôi cũng mất hết can đảm, chỉ muốn bãi công. Nhưng nhìn thấy cậu gặp phải nhiều chuyện cực khổ như vậy mà vẫn cố gắng sống sót, kiên cường như bông hoa nở trong kẽ đá, nên tôi cũng bắt đầu cố gắng sống.
Trong quá trình vật lộn đấu trí đấu dũng với đám chủ nợ, dường như tôi đã khám phá ra giá trị của cuộc sống, phát hiện ra rằng mình có thể sống thật sinh động.

Sống lại một đời, cậu có thể nhìn thấy tôi của bây giờ đây. Trong kiếp này tôi rất biết ơn bác sĩ Moise, cậu và Mạc Thịnh Hoan, mọi người đã dạy tôi rất nhiều thứ, giúp tôi có thể đối mặt với những gì sắp xảy ra.”

Trong video hai mắt An Lâm đỏ hoe, An Nhu cũng không khỏi cảm thấy mũi cay xè.

“Thật ra tôi muốn nói rất nhiều điều, nhưng tôi nói chuyện hơi ngốc, những gì tôi nói ra được chỉ bằng một phần nghìn lời muốn nói trong lòng.

Cuộc sống của chúng ta thực ra cũng giống như một cuốn sách, do chính chúng ta viết ra, dù ở thời điểm nào chúng ta cũng không bao giờ được đánh mất hy vọng, ngàn lần không được lừa dối.
Tóm lại là tôi phải đi đây, tôi tin chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, hy vọng khi mọi người gặp lại tôi, tôi sẽ mạnh mẽ và ưu tú hơn bây giờ.”

An Lâm trong video lau nước mắt.

"Còn nữa, nếu cậu đã lấy được điện thoại di động của tôi thì có thể giúp tôi trả lãi không? Tôi nghe nói là bây giờ còn chưa trả tiền thẻ tín dụng. Tôi không muốn một ngày nào đó mình quay lại mà phải đối mặt với chủ nợ đâu. Làm ơn nhé, tôi yêu cậu!"

Video kết thúc, dừng lại ở câu An Lâm nói "tôi yêu cậu".

Nước mắt An Nhu lập tức bị dồn trở lại, nhìn An Lâm trên màn hình, lặng lẽ liếc mắt lườm.