Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 67: Chương 67






Nhân lúc Lý Vụ nghỉ trưa Thẩm Châu Hi thu thập thi cốt của Lý Quyên sau đó chôn ở góc hậu viện, lại bỏ cái ổ gà nó chưa từng ngủ ngày nào lên đó.
Vừa lúc bên cạnh có một thanh gỗ rơi rụng thế là nàng thuận tiện dựng cho nó một cái bia mộ vô danh.
Bộ dạng Lý Quyên dậm chân ở trước mặt nàng vẫn còn rõ ràng nhưng hiện tại……
Là nàng thực xin lỗi Lý Quyên, mỗi ngày nó đều đẻ trứng cho nàng nhưng lại bị biến thành một nồi canh gà, thậm chí còn không được toàn thây.
Thẩm Châu Hi yên lặng lau nước mắt, thi thoảng lại thở dài vì thế sự vô thường.
Ban ngày tinh thần của nàng sa sút, mãi tới lúc chạng vạng rốt cuộc nàng mới có tâm tư cầm lấy bao lá trà Lý Vụ mang từ Thương Châu về.
Cách một tầng giấy dầu nàng đã ngửi được mùi hương của vũ trà hoa chính tông.

Vốn nàng coi khinh nhưng lúc này vội thu lại tâm tình ấy mà đi rửa sạch tay, ngồi ngay ngắn trước bàn vuông mà cẩn thận mở gói giấy kia ra.
Bốn khối trà nhỏ bằng bàn tay nằm cạnh nhau, màu trà xanh nhạt, giống như phủ một tầng sương trắng, mùi trà sâu kín chen vào mũi.
Lý Vụ vừa lúc tỉnh ngủ đi từ trong buồng ra dùng giọng ngái ngủ nói: “Để ta đi pha một ấm nếm thử xem……”
“Từ từ!”
Thẩm Châu Hi khẩn trương hét lớn làm Lý Vụ đột nhiên rụt tay về.
“…… Làm sao vậy?”
“Còn không có chén trà và trà cụ xứng với nó ——” Thẩm Châu Hi mang vẻ mặt ngưng trọng nói, “Hiện tại còn chưa được uống.”
“Lúc hét lúc rống, ngươi muốn hù chết lão tử rồi tái giá hả?!” Lý Vụ mắng, “Pha trà còn không phải bỏ vào nồi nước sôi rồi rót ra chén hả? Còn cần trà cụ gì nữa?”
“Đối với trà bình thường thì đương nhiên nước sôi và chén trà tầm thường là đủ, nhưng trà tốt thế này ngươi lại nhẫn tâm phí phạm của trời sao?” Thẩm Châu Hi nhíu mày hỏi.
Lý Vụ bằng phẳng mà nói: “Ta nhẫn tâm.”
“……”
Đàn gảy tai trâu.
Thẩm Châu Hi lại gói trà vào giấy dầu và nói: “Không được, phải chờ ta mua đủ trà cụ rồi mới được uống.”
“Ngươi đi đâu tìm hả?”
“Ta sẽ lên trấn trên nhìn xem.”
“Ta đi với ngươi.” Lý Vụ nói.
Hai người đi lên trấn trên, Thẩm Châu Hi chọn lựa kỹ càng, đi dạo rất nhiều cửa hàng mới phát hiện từ đáy hòm của một vị chưởng quầy một bộ trà cụ mười hai kiện bằng men đen của Kiến Diêu.
Nàng hưng phấn mua bộ trà cụ này, không tiếc đào rỗng số tiền tích cóp của mình.
Trên đường trở về Lý Vụ nói: “Trà cụ ta tặng ngươi, tiền……”
“Không được!” Thẩm Châu Hi lập tức từ chối, “Ngươi mà dám bù tiền thì ta sẽ không bao giờ cùng ngươi đi mua sắm nữa!”
Lời này nghe có chút ấu trĩ, Thẩm Châu Hi vừa nói khỏi miệng mới ý thức được điều đó.


Cũng may Lý Vụ không chú ý tới với lời uy hiếp không khác gì trẻ con ba tuổi của nàng.
“Mấy cái thứ rách nát này mà cũng mất trăm lượng bạc…… Kẻ bán cái này và kẻ mua cái này đều điên rồi.” Vẻ mặt hắn khó có thể chấp nhận nổi.
“Là ngươi không hiểu.” Thẩm Châu Hi yêu thích không buông tay mà sờ sờ đống trà cụ dù cách một tầng giấy bao, “Nếu không có dụng cụ xứng đôi thì dù trà có ngon cũng sẽ ảm đạm mất sắc.”
Lý Vụ không chút do dự nói: “Đánh rắm, lá trà vẫn là lá trà ấy, sao có thể vì trà cụ không giống nhau mà khác biệt chứ?”
Thẩm Châu Hi lười so đo với hắn, nàng chỉ trừng mắt nói: “Nói ngươi cũng không hiểu.”
“Chỉ có ngươi hiểu.” Lý Vụ trả lời một cách mỉa mai, “Mũi ngươi nhiều hơn chúng ta một lỗ, cho nên chỉ ngươi mới ngửi được mùi trà khác nhau.”
“Ngươi, ngươi ——” Thẩm Châu Hi tức giận đến nhịn không được đánh hắn một cái.
“Sao miệng ngươi lại chán ghét như thế!”
Nàng dùng sức không lớn nhưng Lý Vụ lập tức cong eo rú lên: “Ối, vết thương của ta……”
“Ngươi đừng có mơ gạt ta!” Thẩm Châu Hi tức giận nói.
“Ta không lừa ngươi, thật sự đụng tới miệng vết thương rồi mà…… Vừa vặn đánh vào chỗ đó……” Lý Vụ mang vẻ mặt thống khổ.
“Ta mới không thèm tin ngươi!”
“Thật sự…… Ngươi nhìn xem có phải miệng vết thương vỡ ra hay không……” Lý Vụ cong lưng.
“…… Ta phải nhìn thế nào?” Thẩm Châu Hi hồ nghi hỏi.
“Ngươi xem băng gạc có bị nhuộm đỏ không.”
“Nhưng băng gạc giấu trong quần áo ngươi……”
“Dưa ngốc, ngươi phải học cách linh hoạt chứ.

Băng gạc ở bên trong quần áo mà ngươi không biết cởi quần áo ra ——”
Thẩm Châu Hi lại đánh một cái lên người hắn, mặt đỏ lên: “Lưu manh!”
Nàng xoay người đi nhanh về phía nhà bọn họ.
Lý Vụ nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng trước mắt cùng vành tai ửng đỏ của nàng thì miệng không nhịn được nở nụ cười.

Hắn sải chân, bộ dạng cà lơ phất phơ mà đuổi kịp nàng.
“Dưa ngốc, chờ ta —— ngươi không cần bộ tiện nhân trà cụ của ngươi à?”
“Là Kiến Diêu trà cụ!” Nàng quay đầu lại tức muốn hộc máu mà nói.
“Đã biết, Kiến Diêu, Kiến Diêu……” Lý Vụ bước nhanh tới bên người nàng, cùng nàng sóng đôi mà đi.

“Ta muốn nhìn xem ngươi có thể dùng bộ Kiến Diêu trà cụ này pha ra trà tôm nhảy thế nào……”
“Là vũ trà hoa!”
“Được, được, vũ trà hoa thì vũ trà hoa……”

Về đến nhà rồi Thẩm Châu Hi gấp không chờ nổi mà rửa sạch trà cụ.

Nàng sợ người khác làm không tốt, hoặc làm vỡ bộ Kiến Diêu trà cụ của mình nên thậm chí không nhờ vả ai mà tự mình rửa sạch ấm chén.

Sau đó nàng cẩn thận lau khô mỗi giọt nước bên trên.
Lúc nàng làm những việc này nàng nhờ kẻ cẩn thận nhất trong ba người là Lý Thước nghiền nát trà thành bột cho mình.
“…… Nếu là trà cũ thì phải qua một bước hong trà trong lò, nhưng đây là trà mới nên không cần bỏ vị cũ và một bước kia cũng có thể bỏ qua.” Thẩm Châu Hi hứng thú bừng bừng nói.
Ba người trong viện lúc này trong tình trạng như sau: Lý Thước cúi đầu nghiền trà, Lý Vụ nằm vẹo trên ghế như đại lão gia, Lý Côn không biết mệt mỏi mà đùa bỡn một con ốc sên trên cây hoa quế —— hắn không ngừng dùng nhánh cây đụng vào xúc tu dò ra của nó.
Thẩm Châu Hi nói nửa ngày về những điểm mấu chốt của trà, trong lúc ấy ngoại trừ Lý Thước ngẫu nhiên phụ họa hai tiếng thì hai kẻ còn lại đều không hề quan tâm.

Ngay cả Lý Thước cũng không phải quá hứng thú với trà.

Thẩm Châu Hi nói nửa ngày lại bị vắng vẻ thì đành ngậm miệng.
Sau khi Lý Thước nghiền trà xong Thẩm Châu Hi mới rửa sạch tay, đốt lư hương sau đó ngồi ngay ngắn trước bàn vuông, biểu tình lập tức trở nên khác hẳn.
Ba anh em nhà kia bị tư thế khác thường của nàng hù dọa, thật lâu không có kẻ mở miệng đánh vỡ yên tĩnh.

Ngay cả Lý Côn cũng nhận ra thái độ khác thường nên rất ngoan.
Sau một lúc lâu Lý Thước hạ giọng nói: “Nhìn chị dâu như vậy trông giống công chúa……”
Lý Côn hắc hắc cười nói: “Không giống, nàng giống heo heo……”
Lý Vụ không để bụng nói: “Công chúa làm gì biết pha trà, đều là người khác pha trà cho các nàng…… Công chúa mỗi ngày đều nằm trên giường chờ người khác tới hầu hạ, giống như ——”
“Giống như heo.” Lý Côn nói.
“Không tồi, Điêu Nhi bây giờ còn biết liên tưởng.” Lý Vụ vui mừng mà vỗ lưng hắn khiến Lý Côn ngây ngô cười.
Bè lũ ba tên ở bên cạnh nói cái gì Thẩm Châu Hi chỉ một mực nghe vào tai này ra tai kia.
Cơ hội có được trà ngon không nhiều lắm, nàng không thể vì mấy kẻ dở hơi đánh rắm này mà lãng phí cơ hội tốt được.
Nàng cầm lấy trà la chuyên chú mà cẩn thận quấy bột trà mấy lần khiến chúng tơi lên.

Lúc này nước đã sôi, bát trà cũng đã hong xong.
Thẩm Châu Hi nhẹ nhàng múc bột trà bỏ vào một cái bát men màu đen đã được hong, rót vào số lượng nước vừa vặn sau đó cầm trà tiển không ngừng đánh nước trà làm nổi lên đám bột tinh mịn.
Nàng cúi đầu, cần cổ trắng như ngọc, lông mi dày che mắt hạnh và buông xuống một hàng bóng trên khuôn mặt.


Động tác trên tay nàng trầm ổn, không hề run rẩy.
Bóng hoàng hôn bò lên ngạch cửa, rực rỡ phủ lên hai vai, mái tóc và hàng mi thật dài của nàng.

Đầu ngón tay mang theo mùi trà của nàng và mọi thứ khác trên người nàng lúc này đều phát ra ánh sáng mỹ lệ hơn cả ánh hoàng hôn.
Lý Vụ ngồi trên ghế, tư thế tùy tiện nhưng ánh mắt lại sắc bén rõ ràng trói chặt lấy người Thẩm Châu Hi.
Bọt trà như bông tuyết màu trắng dần hình thành.

Mùi trà không giống bình thường lan ra khắp căn nhà, thấm vào ruột gan khiến thể xác và tinh thần đều rung lên.
Thẩm Châu Hi đẩy ba chén trà về phía trước, ba người Lý Vụ lần lượt đón lấy.

Lý Côn vừa cầm đã dốc thẳng vào miệng, ngay sau đó, hắn nhảy dựng lên:
“Nóng, nóng, nóng chết ta!”
Thẩm Châu Hi nhịn không được cười nói: “Đệ uống chậm một chút.”
Nàng vừa cười thì khí chất cao quý xa cách trên người lập tức tan thành mây khói.
Lý Vụ và Lý Thước lần lượt bưng chén trà lên, Thẩm Châu Hi cũng cầm lấy chén trà trước mặt.

Nàng chậm rãi nhấp một ngụm, nước trà vừa xuống họng đã khiến nàng thoải mái tới độ mọi lỗ chân lông trên người cũng mở ra, hận không thể than một tiếng thật dài.
Tình cảnh này chỉ có một bài thơ hay mới xứng với nó.

Thẩm Châu Hi bị tình hình chi phối nên hé miệng ngâm:
“Ngày hè sao dai dẳng, trong mộng chưa kịp nếm trà thơm.
Gió xuân lướt qua thi nhân mũi, không lá không hoa chỉ có hương.” (Tác giả Dương Vạn Lý – hiệu Thành Trai, rất tiếc không tìm được bản dịch tiếng Việt).
“Không lá không hoa chỉ có hương —— thật là thơ hay.” Lý Thước mở miệng nói: “Đây là do ai làm vậy?”
“Là Thành Trai tiên sinh làm.” Thẩm Châu Hi nói.
“‘Sen vừa mới nhú sừng lên, chuồn chuồn đâu đã tới liền đậu chơi’ chính là do ông ta viết sao?” (Tiểu trì – Dương Vạn Lý)
“Đúng thế!” Thẩm Châu Hi kinh ngạc nói.
Lý Thước cười đáp: “Mẹ đệ đã dạy đệ bài này.”
Lý Vụ nhìn hai người vừa nói vừa cười, có qua có lại thì mày chậm rãi nhíu chặt.

Hắn tặc lưỡi, không nếm ra cái trà tôm nhảy kia có gì khác trà bình thường.

Mùi vị này cũng chẳng hơn trà ba văn tiền ở cửa hàng đầu trấn là bao.
“Khụ ——” hắn hắng giọng.
Ba người ngồi đó lập tức nhìn hắn.
Lý Vụ trầm ngâm một lát, hai mắt nhìn về phía chén trà trước mặt.

“Trà này vừa xem thấy trắng bóng, bề ngoài nào khác bánh nướng đâu.”
Thẩm Châu Hi lập tức biến sắc: “Lý Vụ, ngươi bình tĩnh một chút……”
Lý Vụ mắt điếc tai ngơ, vẫn tiếp tục ngâm:
“Sao bảo uống thơm, toàn đánh rắm.

Một chén bỏng mồm, là rác thôi.”
Thẩm Châu Hi: “……”
Lý Vụ không coi ai ra gì, chỉ toàn tâm toàn ý mà thâm tình ngâm tụng:
“Lão tử đường xa đi mòn dép, mang về cái thứ sao mà ngu.
Trà này lại tốn ba trăm lượng, chẳng bằng rượu nhạt uống giải khuây.”
(Tác giả: đại thi sĩ Lý Vịt!)
Làm xong bài thơ này Lý Vụ trầm mặc một lúc lâu, nhà chính cũng theo hắn trầm mặc một lúc lâu.
Cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Châu Hi lúc này đang cứng đờ: “Vừa rồi ngươi bảo ta bình tĩnh cái gì?”
“Không, không có gì……”
“Ta phải tìm tờ giấy ghi lại mới được.” Lý Vụ nói xong lập tức đứng lên, chỉ lát sau đã cầm giấy bút của nàng tới.

Hắn vừa nhấc bút đã nhớ ra cái gì nên đẩy giấy bút cho Thẩm Châu Hi và nói, “Chữ ngươi đẹp, ngươi viết đi ——”
“…… Viết cái gì?” Thẩm Châu Hi sợ hãi hỏi.
Một tia hy vọng cuối cùng trong lòng nàng vẫn bị Lý Vụ tàn nhẫn đánh tan.

Hắn không chút nghĩ ngợi nói: “Viết bài thơ ta vừa sáng tác ấy! Ngươi quên rồi à? Ta lại ——”
“Không quên, không thể nào quên……” Thẩm Châu Hi vội nói.
“Vậy ngươi viết đi.” Lý Vụ gật gật đầu nói, “Bài thơ này của ta gọi là 《 Lý Vụ thưởng thức trà tôm nhảy 》—— ngươi nói sao?”
“Ha hả……”
“Ngươi cười ngu ngốc cái gì đó? Tốt hay không?” Lý Vụ nhíu mày.
Thẩm Châu Hi cười gượng: “Khá tốt……”
Nàng mang theo một tia thương hại mà đề bút viết mấy chữ 《 Lý Vụ thưởng thức vũ trà hoa 》.
“Ngươi còn nhớ rõ bài《 thương móng heo 》 không? Cũng chép xuống đi……” Lý Vụ hứng thú bừng bừng nói, “Ta thấy đám thi nhân đều ra thi tập của mình, về sau ta cũng làm thêm mấy bài, rồi cũng ra thi tập ——”
“Đại ca tài hoa hơn người, quả không phải phàm nhân, chỉ ra một cuốn thi tập không phải là tổn thất lớn của văn nhân trong thiên hạ sao?” Lý Thước đập bàn trầm trồ khen ngợi, “Đại ca có thực lực bực này thì nên ra hẳm tám quyển, mười quyển, phải lưu danh sử sách mới được!”
“Đừng nói quá lên thế, để người khác nghe thấy được không phải sẽ chê cười ta sao?” Lý Vụ nói.
“Ý đại ca là……”
“Ta vẫn cách lưu danh sử sách một khoảng, chờ ta lại tiến bộ hơn chút ——”
“Khi đó nhất định sẽ lưu danh sử sách!” Lý Thước dùng sức vỗ tay.
Lý Vụ vừa lòng mà hừ một tiếng.