Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 287



Thẩm Châu Hi lập tức tỉnh táo hẳn.

“Nghe hạ nhân nói……” A Tuyết dừng một chút mới viết vào lòng bàn tay nàng, “Cờ của quân địch có hình phượng hoàng màu xanh lá …”

Thẩm Châu Hi lập tức nhảy dựng lên.

Nàng lung tung cầm lấy xiêm y trên giá áo và luống cuống mặc vào dưới sự trợ giúp của A Tuyết sau đó đẩy cửa phòng ra.

Đinh ——

Hai thanh đao chắn ngang đường của nàng, hai thị vệ mặt không biểu tình, cũng không nhìn nàng.

“Bệ hạ có lệnh công chúa chỉ có thể ở trong phòng.” Thị vệ trưởng đứng cách đó vài bước cung kính nhưng kiên quyết cúi đầu nói.

“Tránh ra!” Thẩm Châu Hi cả giận nói.

“…… Ti chức khó mà tòng mệnh.”

Thẩm Châu Hi giận dữ trừng mắt nhìn kẻ từng làm thần tử của Đại Yến nay lại làm chó săn cho Phó thị sau đó bỗng cúi người vọt về phía hai thanh đao để chạy ra ngoài.

A Tuyết ở phía sau phát ra một tiếng than khóc kinh hoảng, thị vệ trường cũng biến sắc. Hai thanh đại đao hoảng loạn lui lại lúc nàng chạy tới.

“Ta xem ai dám cản ta!” Thẩm Châu Hi dừng bước xoay người căm tức nhìn thị vệ trưởng và hai gã thị vệ kia, miệng nàng nói lời hùng hồn khí phách.

Thị vệ trưởng nhìn nàng quyết tuyệt thì bước chân cũng ngừng lại. A Tuyết vội vàng đuổi theo bám sát phía sau nàng, vì nàng đề phòng hộ vệ bốn phía.

Lúc Thẩm Châu Hi vọt tới tiền viện thì đụng phải Phó Huyền Mạc được mọi người vây quanh trở về. Hắn mặc trường bào màu nguyệt bạch thêu rồng xanh, bên cạnh là rất nhiều quan viên thần sắc khác nhau. Hắn bình tĩnh nhìn nàng một cái, không hề ngạc nhiên khi thấy nàng hành động lúc nghe được tin.

“Nếu điện hạ đã tới thì cùng nhau đi thôi.” Phó Huyền Mạc nói xong lập tức xoay người đi ra cửa lớn. Quan viên vây quanh hắn không dám nhìn Thẩm Châu Hi mà vội vàng đuổi theo bước chân của hắn.

Thẩm Châu Hi cắn chặt răng và xách váy đuổi theo.

Sau khi lên xe ngựa của Phó Huyền Mạc thì xe xoay ngược hướng đi ngược dòng người chạy vội. Xuyên qua giấy dán cửa sổ hơi mỏng nàng nhíu mày nhìn dòng người mãnh liệt chạy qua bên cạnh. Bình dân không quyền không thế bị chiến tranh uy hiếp thì hoảng loạn vội vã thu dọn tài sản của mình, có thể là một gói bạc vụn, cũng có thể là một bộ chăn đệm mới làm. Bọn họ mang bao lớn bao nhỏ bỏ chạy theo hướng ngược lại nơi quân địch đang bao vây.

Đoàn xe của Phó Huyền Mạc đi ngược dòng nên tướng sĩ mở đường vừa lớn tiếng gào thét vừa dùng đao thô lỗ đẩy bá tánh ra. Tiếng nữ nhân thét to cùng tiếng trẻ con khóc không dứt bên tai.

Phó Huyền Mạc nhẹ nhàng đẩy cửa sổ và lệnh cho Yến Hồi cưỡi ngựa bên cạnh: “Để tri phủ Quát Châu tới đây.”

Yến Hồi lĩnh mệnh đi gọi người, chỉ chốc lát sau tri phủ Quát Châu mồ hôi đầy đầu chen tới cạnh xe. Ông ta vừa chạy theo xe vừa tươi cười lấy lòng hỏi: “Bệ hạ triệu vi thần tới là có việc gì quan trọng?”

Phó Huyền Mạc ngồi dựa cạnh bàn, hai mắt nhẹ nhắm lại giống như đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Tri phủ Quát Châu vừa nói xong hắn đã nhẹ giọng hỏi: “Lệ Thủy có bố cáo về tình trạng khẩn cấp, lệnh cho bá tánh ở trong nhà không?”

“Đã phát, đã phát ——”



“Nếu đã phát bố cáo thì trên đường là cái gì?”

Tri phủ Quát Châu sửng sốt, nói: “Thì là bá tánh của Lệ Thủy, tiểu dân nơi phố phường không có kiến thức, hơi chút gió thổi cỏ lay đã hoảng hốt, mong bệ hạ thứ lỗi……”

“Sau khi đã phát bố cáo mà còn chen chúc ra ngoài trong tình hình chiến sự thì một là gây tắc đường, hai là trễ quân tình…… Nếu thật sự vì việc này mà trì hoãn cái gì đó thì ái khanh có còn muốn trẫm thứ lỗi cho ngươi nữa không?”

Tri phủ Quát Châu mồ hôi đầm đìa, đầu cũng càng cúi thấp hơn: “Vi thần không dám…… Không dám…… Vi thần sẽ lập tức tăng số lượng người, trong thời gian sớm nhất sẽ ổn định trật tự……”

Phó Huyền Mạc nhắm hai mắt không nói nữa, còn tri phủ Quát Châu vẫn mồ hôi đầy đầu, đến vạt áo cũng ướt đẫm mà dừng bước, nơm nớp lo sợ cong eo tiễn xe ngựa đi.

Với kẻ trên người ta thường nơm nớp lo sợ, đối với kẻ dưới sẽ là sấm rền gió cuốn.

Tri phủ Quát Châu điều một đám lưu manh hung thần ác sát của địa phương tới. Đám lưu manh này mặc đồ của quan phủ, cáo mượn oai hùm mà uy hiếp và dùng bạo lực với dân chúng thấp cổ bé họng. Chưa tới một lúc đường cái vốn chen chúc chỉ còn lại mấy mảnh sứ vỡ và quầy hàng rách nát. Một cái ủng lẻ loi nằm trên đường, không biết đã bị bao nhiêu người dẫm qua.

Bánh xe ngựa nghiến qua cái ủng rách tung tóe, vô tình chạy về phía trước. Một đội vệ binh lớn chạy bộ đều nhịp trên con đường phố vắng lặng.

“Điện hạ không mỏi mắt ư?” Phó Huyền Mạc giống như có thể nhìn xuyên qua mí mắt mà thấy bộ dạng tràn ngập phê bình của Thẩm Châu Hi nên mở miệng nhẹ giọng hỏi.

“…… Bọn họ vô tội.” Thẩm Châu Hi nói, “Ngươi hà tất phải như thế?”

Phó Huyền Mạc mở mắt ra, ánh mắt bình thản không gợn sóng kia nhìn nàng và nói: “Thiên hạ thương sinh…… có ai không vô tội chứ?”

“…… Vậy còn ngươi?” Thẩm Châu Hi hỏi, “Ngươi có mấy phần vô tội?”

Hắn nhắm mắt, giống như không nghe thấy câu hỏi của nàng.

Rốt cuộc xe ngựa cũng tới cửa thành, Thẩm Châu Hi vừa định đứng dậy thì Phó Huyền Mạc đã giơ tay ngăn lại. Hắn đứng dậy xuống xe trước, nàng nghe thấy tiếng thỉnh an ào ào bên ngoài, hình như Phó Huyền Mạc vẫy tay bởi vì những tiếng thỉnh an kia nhanh chóng biến mất.

“Điện hạ, xin mời.” Hắn vươn tay nhìn về phía Thẩm Châu Hi ở trong xe.

Nàng đứng dậy đi ra, lờ bàn tay to kia và tự mình dẫm ghế bước xuống. Mọi người nhìn thấy một màn này thì vừa kinh vừa sợ mà cúi đầu. Phó Huyền Mạc vẫn giơ tay một lúc mới buông xuống, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh giống như không quá để ý.

Hai người được quan loại vây quanh cùng đi lên thành lâu. Thị vệ như lâm đại địch cầm khiên sắt đi phía trước, lúc nào cũng sẵn sàng chắn tên bay tới.

Lên thành lâu rồi Thẩm Châu Hi gấp không chờ nổi nhìn ra ngoài xa. Cờ xí quen thuộc của Thanh Phượng tung bay dưới thành, người mặc khôi giáp đứng đầu kia không phải người nàng ngày nhớ đêm mong hay sao?

Ngoài cờ của Thanh Phượng thì trong đoàn quân rậm rạp không thấy biên giới kia còn có lượng lớn cờ của Võ Anh quân và Thương Trinh quân! Tướng sĩ mặc nhung trang ngồi trên lưng ngựa, ý chí chiến đấu sôi sục, áo giáp lấp lánh dưới ánh mặt trời giống như biển bạc bao trùm tạo cảm giác ngưng trọng tĩnh mịch.

“…… Để quân địch vây thành trong đêm vậy thám báo làm cái gì?” Phó Huyền Mạc mở miệng, giọng điệu căng lên như sợi dây sắc bén.

Mọi người hai mặt nhìn nhau sau đó một người mang bộ dạng tướng lãnh, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống lắp bắp nói: “Hồi bẩm bệ hạ…… thám báo phía đông…… bị tiêu diệt toàn bộ…… Lúc chúng thần phát hiện thì quân địch đã tới gần…… Không biết tướng lãnh của địch lần này là ai mà hành vi quỷ quyệt, tấn công nhanh như chớp, thám báo của chúng ta căn bản không kịp phát ra bất kỳ tín hiệu nào……”



Không cần bất kỳ đáp án nào.

Ánh mắt Phó Huyền Mạc lạnh lẽo nhìn thẳng vào Lý Vụ cưỡi ngựa đứng dưới thành. Cách biển người nhưng kẻ kia vẫn khiêu khích nhếch miệng nhìn về phía này.

“…… Quân địch có bao nhiêu người?” Phó Huyền Mạc hỏi.

“Hồi bẩm bệ hạ, quân địch ước chừng có mười vạn người.” Một người đáp.

“Chỉ có mười vạn…… cũng dám vây thành sao?” Phó Huyền Mạc chậm rãi hỏi.

Đám quan lại vây quanh hắn vội vàng phụ họa, cứ thế chửi bới năng lực của liên quân phía dưới thành.

Phó Huyền Mạc thì bình tĩnh mà nhìn đại quân dưới thành, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống của hắn mang theo một chút khinh thường không dễ nhận ra.

“…… Trẫm muốn nhìn xem với 10 vạn người này hắn sẽ phá thành của ta thế nào.” Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài, khóe mắt nhìn Thẩm Châu Hi và nói, “Mời công chúa lên xe.”

Cái gọi là mời chính là có một đội vệ binh tay cầm đao không hề khách khí bức nàng phải di chuyển. Thẩm Châu Hi lưu luyến mà nhìn Lý Vụ ở dưới vài lần sau đó không thể không xoay người đi xuống.

Xe ngựa không về dinh thực của tri phủ Quát Châu bọn họ vốn đang ở trước đó mà ngừng trước cửa Bắc Xuân Viên, biệt viện của tri phủ ở cách thành lâu không xa. Phó Huyền Mạc không màng quần thần khuyên can đã chuyển nơi ở từ trung tâm tương đối an toàn tới nơi gần tiền tuyến. Nơi quân nghị cũng chuyển từ doanh binh ngoại thành tới biệt viện. Hắn tiếp nhận toàn quyền chỉ huy quân đội.

Tuy Thẩm Châu Hi bị Phó Huyền Mạc cấm túc trong Bắc Xuân Viên nhưng nơi này quan lại tới lui thường xuyên, không thiếu tin đồn nhảm nhí truyền tới. Thông qua vài câu ấy nàng cũng có thể đoán được biến hóa của cục diện hàng ngày ——

Liên quân hình như đang mưu đồ cái gì đó thế nên bọn họ chỉ vây thành chứ không chủ động xuất kích.

Vật tư dự trữ trong thành Lệ Thủy sung túc, vây ba năm cũng không thành vấn đề.

Cửa thành nửa đêm thất thủ, suýt nữa bị liên quân thành công đánh lén.

Phó Huyền Mạc bắt ba ba trong rọ, tóm được gian tế trong quân sau đó chém đầu kẻ kia bêu ở chợ thị chúng.

Hai quân lần đầu đánh nhau, Phó gia quân đại bại, đều bị bắt.

Trong đàm phán chuộc lại tù binh Phó gia quân đánh lén khiến mấy tướng lãnh của liên quân mất mạng, trong đó có cả tướng đắc lực của Thuần Vu An. Võ Anh tiết độ sứ nổi trận lôi đình, dưới sự giận dữ đã bưng nồi sắt, muốn nấu trăm tên tù binh của Phó gia quân, may mà Lý Vụ ngăn kịp.

Tin tức gần nhất khiến Thẩm Châu Hi run sợ, điều duy nhất đáng ăn mừng chính là Lý Vụ và những người nàng quen biết không nằm trong số người chết. Đánh lén lúc hòa đàm xưa nay chính là hành vi vô sỉ của người dụng binh. Cái danh vô sỉ này tuy bị một tướng lãnh cao cấp của Phó gia quân đứng ra nhận nhưng trong lòng nàng rõ rành rành là nếu không có sự cho phép của Phó Huyền Mạc thì không ai dám tự tiện hành động.

Trong nháy mắt sáu ngày đã trôi qua.

Qua vài lần giao tranh liên quân tổn thất vài tên tướng đắc lực nên dần rơi vào thế hạ phong. Phó gia quân tuy vô sỉ nhưng từ ảnh hưởng và thương vong mà xem thì quả thực bọn họ không hề hấn gì. Lòng quân ở Lệ Thủy dần nghiêng về phía chủ động xuất kích giải trừ tình cảnh bị vây khốn.

Thẩm Châu Hi hao hết tâm tư, thật vất vả mới thám thính được rằng tối hai ngày nữa Phó gia quân sẽ tổng tiến công nhưng nàng không có cách nào truyền tin ra ngoài.

Nháy mắt đã tới đêm tổng tiến công.