Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 162: Chương 162






Xe bò lộc cộc đơn sơ tiến vào chợ sáng nhộn nhịp của Ngư Đầu trấn.

Lão hán ngồi trên xe bò lớn tiếng thét trạm ngừng tiếp theo.
Đinh Tam Nương của cửa hàng điểm tâm Đinh Ký không qua nổi nạn đói năm trước, năm nay người đứng bếp xoa cục bột trắng như tuyết là con gái duy nhất của bà ấy.

Hàng xóm láng giềng đều gọi nàng là tiểu Đinh nương.

Tiểu Đinh nương kế thừa tay nghề của mẹ mình, cửa hàng điểm tâm Đinh Ký vẫn là nơi chen chúc nhất ở khu chợ sáng, không khác gì khi mẹ nàng ấy còn sống.
Chưởng quầy của Hà Liễu Đường đứng trước cửa hàng điểm tâm chọn lựa thật lâu, trải qua so sánh tỉ mỉ các góc cạnh rồi ông ta mới mua cái bánh khoai sọ dày nhất.

Có người cười ông ta keo kiệt, nhưng ông ta lại đúng lý hợp tình mà phản bác: “Ta keo kiệt tiền của nhà mình thì liên quan gì tới ngươi!”
Nhớ năm đó Lý lột da còn ở trên trấn thì nương tử của hắn cũng có góp phần không ít khiến cửa hàng của ông ta ăn nên làm ra.
Không biết bọn họ có còn quay về không? Không có Lý nương tử giúp đỡ thì đống xí giấy ông ta tích trữ đến tháng năm nào mới bán xong?
Chưởng quầy của Hà Liễu Đường thở dài, vừa ăn bánh khoai sọ vừa ưu sầu mà đi xa.
Người cũng nhớ một nhà Lý Vụ còn có một kẻ khác.
Chưởng quầy Độc Nhãn Long của hiệu cầm đồ ăn không ngồi rồi mà nhàn tản tựa phía sau quầy, đống giá phía sau bày toàn mấy thứ linh tinh.
Lúc Lý Vụ còn ở đây kệ hàng phía sau ông ta chưa bao giờ trống.

Lý Vụ luôn có biện pháp lấy được thứ tốt, mấy năm kia bọn họ hợp tác đều coi như kiếm lợi đầy bồn đầy chén.
Độc Nhãn Long nhìn phố xá người đến người đi thì không nhịn được thở dài một tiếng.
Khi nào Lý Vụ mới trở về dẫn ông ta cùng phát tài đây? Hoặc là Lý Vụ ở đâu? Ông ta tới cậy nhờ hắn cũng được!
Cách một con phố là cửa hàng gà nướng Tùy Ký đã dọn về Ngư Đầu trấn sau chiến loạn ở Tương Châu.

Việc làm ăn vẫn tốt như trước, ngoại trừ Đinh Ký thì đây là nơi người ta xếp hàng đông nhất ở cả khu chợ sáng.
Bếp lò đỏ lửa, từng con gà tròn trịa béo ú được móc trên móc sắt và được quay tròn, màu da gà đỏ thẫm, giòn bóng loáng ẩn hiện trong ánh mặt trời.
Một nữ tử vác giỏ tre bán hoa đi qua trước cửa để lại mùi hoa quế nhàn nhạt.
“Chờ năm sau hoa quế nhà ta nở ta sẽ tới chỗ Cửu Nương ủ rượu hoa quế, ba người chúng ta cùng uống một vò!”

Giọng nói nhẹ nhàng mà ngây thơ vang lên bên tai, Tùy Nhụy nhìn nữ tử kia vác hoa đi qua thì không nhịn được hơi ngẩn người.
Năm sau hoa quế đã nở, nhưng người năm trước giờ ở đâu? Trời đất to lớn như thế khi nào bọn họ mới gặp lại đây?
“Nghĩ cái gì thế, không làm gà à?”
Cửu Nương đi vào cửa hàng cao giọng đánh gãy suy nghĩ của Tùy Nhụy.

Nàng vừa cúi đầu đã thấy gà nướng trong tay sắp bị quá lửa thế là vội vàng chuyển động móc sắt để lật mặt.
Tuy nói đang là mùa thu nhưng tiệm gà nướng vẫn nóng hầm hập, Tùy Nhụy dùng cổ tay áo lau mồ hôi trên trán và hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Hôm qua ta hơi cảm lạnh, hôm nay nô gia không muốn buôn bán nữa, cũng không muốn làm cơm.

Mau chọn cho nô gia một con gà nướng đi.”
Có lẽ vì bị bệnh nên hôm nay Cửu Nương mặc một bộ váy áo bình thường, nhưng nàng ta eo ra eo ngực ra ngực, dáng người cực kỳ bắt mắt nên dù không mặc lộ như bình thường thì cả người vẫn là vẻ quyến rũ khó giấu.

Cửu Nương vừa bước vào cửa hàng gà thì đám tiểu nhị bán gà đều không hẹn mà cùng nhìn qua.
Cửu Nương đã tập mãi thành quen với những ánh mắt này nên không hề để ý.

Nàng ấy dựa vào trên quầy và tùy tay gảy bàn tính trước mặt sau đó buồn bã nói: “Đám cẩu nam nhân này…… Lúc chưa tới tay thì cả đám đều nhìn chằm chằm, thề non hẹn biển như thật.

Nhưng nếu muốn bọn họ cưới ta thì cả đám lại chạy nhanh hơn cả thỏ.”
Tùy Nhụy lấy một con gà nướng màu mỡ nhất từ trên giá xuống, vừa làm vừa nói: “Cũng đâu phải không ai nguyện ý cưới ngươi.”
“Thư sinh nghèo tới mình còn không nuổi nổi ấy hả? Kẻ góa vợ có một đống con cháu rồi ấy hả? Hay thợ rèn từng đánh chết vợ trước?” Cửu Nương thở dài nói, “…… Thế thì không bằng nô gia cô độc cả quãng đời còn lại cho xong.”
Nàng ta gảy gảy bàn tính, buồn bã nói: “Trên đời còn có nam nhân độc thân nào như Lý Vụ nữa không?”
“Ngươi còn nhớ thương Lý Vụ hả?” Tùy Nhụy đang đóng gói gà nướng thì ngẩn ra hỏi.
“Ngươi đừng nói bậy, nô gia nhớ thương hắn làm gì.” Cửu Nương liếc Tùy Nhụy một cái nói, “Nô gia nhớ thương nam nhân độc thân lại có tương lai như Lý Vụ cơ mà.

Không có tiền vốn cũng được, nô gia có tiền, nô gia nguyện ý giúp hắn một tay, nhưng……”
Nàng ta lại không nhịn được thở dài một tiếng: “Nô gia có bạc lại không tìm được người độc thân thích hợp.”
“Ngươi gấp cái gì, Lý Thanh Mạn cũng chưa thành thân đâu.” Tùy Nhụy buộc xong dây thừng thì đưa bọc gà nướng cho Cửu Nương.
“Nếu nàng ta thành thân rồi thì nô gia còn gấp làm gì……” Cửu Nương trợn trắng mắt.

“Có ý gì?” Tùy Nhụy cực kỳ khó hiểu.
“…… Cùng ngươi nói cái này đúng là vô ích.” Cửu Nương cầm bao lá sen, đưa tiền rồi mang theo biểu tình đàn gảy tai trâu mà ảm đạm đi ra khỏi cửa hàng.
Trong dòng người xếp hàng dài ngoài cửa có vài ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu của Cửu Nương.
“Nhìn cái gì mà nhìn?! Không làm gà à?!” Tùy Nhụy đập một cái lên đầu một tên tiểu nhị khiến tên kia sợ quá run run, suýt thì đánh rơi móc gà lên chân mình.
Quần chúng vây xem lập tức cười vang.
Mặc kệ bên ngoài đao quang kiếm ảnh thế nào thì Ngư Đầu huyện này vẫn như chốn đào nguyên, vẫn diễn ra cuộc sống bình thường như cũ.

Thương gia thét to rao hàng, người đi đường hỏi giá, tiếng chân người qua lại và tiếng cười nói vang mãi không dứt.

Cùng với đó là mùi cháo, bánh, dầu chiên lan khắp nơi, tất cả vẽ lên cuộc sống ấm áp bình thường của Ngư Đầu trấn.
Ai biết một tiếng ầm ầm vang lên từ phía cửa thành lại phá vỡ náo nhiệt hàng ngày của trấn nhỏ.
Tiểu nhị trong tiệm đang vội vàng làm gà lúc này không hẹn mà cùng dừng động tác trong tay.

Đám khách đang xếp hàng trước cửa hàng Tùy Ký cũng duỗi cổ gia nhập đám người đi đường đang dừng chân ngóng nhìn.
Tùy Nhụy đang định cúi đầu lật gà nướng thì một tiếng vang thứ hai truyền tới.
“Tiếng gì thế?” Tùy phụ vén rèm cửa lên, cả người đầy mồ hôi đi ra từ sau bếp.
“Không biết……”
Tùy Nhụy còn chưa dứt lời thì tiếng vang thứ ba đã tới.

Nơi xa giống như có cái gì đó sụp xuống, cùng với đó là một tiếng động rung trời, cả cửa hàng gà Tùy Ký đều rung lên.
Đường phố bỗng nhiên đại loạn, nữ tử vác giỏ hoa quế cực kỳ hoảng sợ chạy qua cửa, hoa quế trong giỏ văng ra đã bị bước chân nam tử chạy qua dẫm nát ——
“Chạy mau! Phản quân đánh vào rồi!”
Tiếng khóc cùng tiếng chém giết giống như đột ngột vang lên, một tiếng kêu không biết là của ai khiến cửa hàng gà lập tức rối loạn.

Khách hàng và tiểu nhị đều như ong vỡ tổ chạy ra khỏi cửa.
Vô số xuyến gà nướng trên lửa đỏ không người trông coi.


Tùy Nhụy mới vừa duỗi tay tới xuyến gà nướng gần nhất thì Tùy phụ đã giữ chặt tay nàng, gấp đến độ giọng cũng thay đổi: “Đã là lúc nào rồi, bỏ gà đi!”
Ông ấy lôi kéo Tùy Nhụy tiến vào sau bếp rồi tìm tiền riêng mình giấu kỹ nhét vào quần áo sau đó quay đầu nhìn thì thấy Tùy Nhụy đang nghiêm túc chọn dao phay sắc bén.
Tùy phụ tức giận đến tí thì ngất, ông ta đoạt con dao và cả giận mắng: “Ngươi còn tưởng ra trận giết địch à? Chạy nhanh đi với cha, ta đã sớm dự doán được chuyện này sẽ có ngày xảy ra nên đã chuẩn bị tốt xe ngựa rồi, thời gian không đợi người ——”
“Hiện tại chúng ta đi đón nương và di nương sao?”
“Đón cái gì mà đón, xe ngựa đâu có ngồi được nhiều người như thế, chỉ ngươi và cha —— đi mau!”
Tùy Nhụy chợt dừng bước chân, ném tay ông ta ra: “Cha muốn bỏ lại bọn họ ư?!”
“Ta có thể mang thì đương nhiên sẽ mang, nhưng ta không mang được!” Tùy phụ tức giận đến dậm chân, “Ngươi còn không đi chẳng lẽ muốn rơi vào tay đám binh lính càn rỡ kia sao? Ngươi có biết bọn chúng sẽ tra tấn ngươi như thế nào không?”
“Con biết cho nên mới không thể ném lại các nàng mà đi theo cha!” Tùy Nhụy trợn mắt giận dữ nhìn ông ta, “Con sẽ không một mình tham sống sợ chết, cha phải đi thì đi một mình đi!”
“Ngươi ——” Tùy phụ tức giận đến không biết làm sao.
Ông ta thấy Tùy Nhụy xoay người chạy về phía Tùy gia thì biết nàng sẽ không thay đổi ý nên vội gọi nàng lại: “Ngươi mau quay lại!”
Tùy Nhụy lại làm như không nghe thấy.

Người trên đường chạy trốn nhanh chóng ngăn cách bọn họ, Tùy phụ rơi vào thế khó xử, rốt cuộc vẫn luyến tiếc đứa con duy nhất của mình nên vội cất bước đuổi theo, dùng sức kéo lấy Tùy Nhụy.
“Ta đi! Ta đi đón là được rồi!” Ông ta tức muốn hộc máu nói, “Ta về nhà đón nương của ngươi và di nương, hiện tại ngươi ở trong ngõ nhỏ chờ ta, xe ngựa ở chỗ ấy —— ngàn vạn không được đi loạn, ta đón được các nàng sẽ tới ngay!”
Tùy phụ nói xong không đợi Tùy Nhụy đồng ý đã vội vã xoay người chạy về Tùy gia.
Trên đường nơi nơi đều là mọi người hoảng loạn chạy trốn, chủ quán ném cả quán lại mà cùng người qua đường hoảng hốt chạy trốn.

Trên mặt đất là nồi niêu, bát mì vỡ tung tóe, rau dưa bị dẫm nát.
Đại địa đang run rẩy, tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, tiếng khóc cùng tiếng kêu thảm thiết cũng càng ngày càng gần.
Mặt ai cũng trắng bệch như tờ giấy.
Tùy Nhụy vừa mới bước được một bước thì bỗng giật mình nhớ ra Cửu Nương chỉ có một mình thế là sắc mặt đại biến, không chút nghĩ ngợi chạy tới quán của nàng ấy.
Trên đường là đám đông ồ ạt, chỉ có Tùy Nhụy một mình ngược dòng người chạy vội.
Cửa hàng của Cửu Nương ở gần cửa thành, ắt hẳn là nơi gặp tao ương sớm nhất.

Một nữ tử có nhan sắc như Cửu Nương mà rơi vào tay đám loạn quân này thì không nghĩ cũng biết kết cục sẽ thế nào.
Tùy Nhụy chạy như điên, thoáng gặp qua một nhà chưởng quầy Hà Liễu Đường vác bao lớn bao nhỏ đang chạy trốn.

Cuối cùng nàng cũng nhìn thấy cờ hiệu của quán rượu Trần Ký.

Nàng bước nhanh vào, thấy bàn ghế ngã trái ngã phải thì gấp giọng gọi: “Cửu Nương? Cửu Nương?!”
“Nô gia ở chỗ này……”

Hậu viện vang lên tiếng hô mỏng manh của Cửu Nương thế là Tùy Nhụy chạy vọt tới.
Khắp viện toàn là vò rượu đổ vỡ nghiêng ngả, Cửu Nương bò ra từ một cái vò may mắn còn lành lặn.

Vốn nàng ấy đang bị bệnh, hiện tại cả người ướt đẫm khiến sắc mặt càng trắng hơn.

Tùy Nhụy vội vàng tiến lên đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của nàng ấy.
“Liêu quân đánh, đánh vào rồi……” Cửu Nương nắm chặt cánh tay Tùy Nhụy, môi run run nói, “Ta trốn vào vò rượu, thật vất vả mới tránh được một kiếp, chúng ta chạy mau…… chạy mau……”
“Được, nhà ta có xe ngựa, ngươi đừng thu dọn gì nữa, trực tiếp đi thôi ——” Tùy Nhụy túm lấy Cửu Nương lúc này đứng không vững mà chạy ra cửa.
Vừa mới đi tới sảnh của quán rượu thì hai tên loạn quân cầm đại đao chặn cửa lớn.

Máu tươi từ lưỡi đao chậm rãi nhỏ giọt, bọn chúng nhìn qua Cửu Nương quần áo ướt đẫm lộ dáng người yểu điệu cùng Tùy Nhụy sắc mặt nghiêm trọng thì trên mặt lộ ra nụ cười dâm tà giống nhau.
“Hai tiểu nương tử vừa rồi tránh ở chỗ nào thế? Các ngươi vô tình quá khiến các ca ca chúng ta thương tâm.”
“Các ngươi đừng tới đây!” Ánh mắt Tùy Nhụy lộ hung dữ, nàng tiến lên một bước che trước mặt Cửu Nương.
“Tới thì thế nào?” Hai tên lính không chút sợ hãi đi về phía hai người.
“Chúng ta đổi chỗ khác, chỉ cần các ngươi hầu hạ chúng ta chơi một chút thì chúng ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống……”
Cửu Nương run run tháo cây trâm trên đầu xuống.

Tùy Nhụy thấy thế thì cũng gỡ cây trâm bạc trên đầu mình xuống nắm chặt, hung hăng nói: “Ai dám động vào một ngón tay của lão nương thì lão nương sẽ kéo hắn cùng chôn chung!”
“Bà nương này đúng là đủ dữ dằn, muốn ta chết cũng được, nhưng ta muốn chết trên giường của ngươi……”
Một tên loạn quân liếm liếm môi dẫn đầu đánh về phía Tùy Nhụy.

Cửu Nương ở phía sau thét chói tai, Tùy Nhụy thì nhìn không chớp mắt vào kẻ đang đánh về phía mình, tay nắm chặt cây trâm.
Đông!
Vèo!
Hai tiếng động kỳ quái vang lên gần như cùng lúc, Tùy Nhụy và Cửu Nương đều không nhịn được mà mở to mắt.
Tên lính đánh về phía Tùy Nhụy bị một cây đao cắm lên ngực, mũi đao lộ cả ra, máu đỏ không ngừng phun trào.

Hắn trợn mắt, vẻ mặt không biết chuyện gì đang xảy ra rồi cúi đầu nhìn mũi đao trên ngực mình sau đó chậm rãi ngã xuống.
Mà một tên khác còn chưa nhìn thấy gì thì đã bị một bầu rượu bay tới đập ngất xỉu.
“Tiểu Nhuỵ! Cửu Nương!”
Thẩm Châu Hi chạy vào đại đường, phía sau là Lý Côn thân cao chín thước, vẻ mặt hung ác.