Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 102: Chương 102






Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng Thẩm Châu Hi đã bị tiếng sột soạt liên tục bên cạnh đánh thức.

Nàng nửa mộng nửa tỉnh mở to mắt vừa lúc thấy Lý Vụ đang vươn tay dài mặc áo.
“Hiện tại chúng ta xuất phát ư?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Chờ mặt trời ló rạng chúng ta mới đi.” Lý Vụ nói, “Ta đi tìm đồ ăn.”
“Ta và ngươi cùng đi.”
“Ngươi đi cái gì, ngươi một không leo cây hai không biết bắt chim thì đi làm gì.” Lý Vụ kiên định không thể nghi ngờ nói, “Ngươi ở trong sơn động chờ ta, không đi đâu hết.”
Thẩm Châu Hi còn muốn kiên trì nhưng Lý Vụ đã cầm lấy túi nước đặt ở góc tường sau đó không hề quay đầu lại đã đi ra ngoài.
Lý Vụ đi rồi Thẩm Châu Hi cũng không yên tâm ngủ.

Nàng mặc xong áo choàng thì ngồi xổm bên đống lửa nhặt nhánh cây lên chọc chọc đống lửa kia.

Nghe nói làm thế lửa sẽ lớn hơn.

Tuy không biết vì sao nhưng quả thực chọc một lúc thì đống lửa cũng lớn hơn chút.
…… Nhưng không thể chọc quá nhiều, lần trước đốt cháy phòng bếp chính là vì tàn lửa bay ra ngoài đốt cỏ khô trong góc.
Thẩm Châu Hi thừa dịp Lý Vụ ra ngoài mà gấp gọn chăn đơn thành một khối nho nhỏ và bỏ vào trong tay nải buộc kỹ.

Bát lau khô rồi cũng được bỏ vào tay nải chuyên đựng đồ dùng.

Sau khi làm xong hết nàng mới nhìn chung quanh sơn động, thấy được thu thập thỏa đáng thì rất vừa lòng.
Nàng quan sát mọi người xung quanh nên cũng học được cách sinh sống.

Những việc nàng làm hiện nay quả thực vượt quá những gì nàng có thể nghĩ được vào một năm trước.
Thẩm Châu Hi ngồi trên tảng đá Lý Vụ ngồi hôm qua sau đó thuận miệng vừa cười vừa hát một bài ca lưu hành trong cung.

Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn cảnh núi rừng bên ngoài và chờ bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Mặt trời mới mọc xua tan sương sớm dày đặc, bắn ra tia sáng vàng chói.

Lúc này Lý Vụ cũng đi ra từ trong rừng, trong tay cầm một thứ vừa dài vừa mảnh.
Thẩm Châu Hi tập trung nhìn sau đó lông tơ cả người dựng ngược lên, nàng sợ tới mức lập tức giật bắn mình, giọng cũng méo mó: “Rắn ——”
“Sợ cái gì, đây là rắn chết.” Lý Vụ cầm đuôi rắn tùy tiện quấn thành vòng tròn.
“Ngươi, ngươi, ngươi bắt rắn làm gì?!” Thẩm Châu Hi vẫn không thể tới gần thứ kia.
Lý Vụ vừa tiến lên nàng đã lùi về sau, ánh mắt nhìn thẳng con rắn màu xanh đã chết đứ đừ kia.

Mãi tới khi sau lưng dán lên vách động nàng mới không còn cách nào đành dừng lại.
“Đây chính là thứ tốt.


“Lý Vụ ngồi xuống tảng đá tiện tay cầm một khối đá vụn nện lên đầu con rắn sau đó dùng cục đá bén nhọn cắt da rắn để lộ thịt rắn đỏ tươi.
Máu rắn chậm rãi chảy ra.

Lý Vụ trực tiếp nhấc con rắn lên ghé miệng tới mút máu chảy ra ——
Thẩm Châu Hi chỉ thấy buồn nôn, nàng xoay người không dám nhìn, mãi tới khi phía sau lại truyền đến giọng Lý Vụ: “Đi thôi.”
Nàng xoay người, thấy xác con rắn chết còn đó, Lý Vụ buộc nó trên yên ngựa sau đó quay đầu nhìn nàng lúc này vẫn không nhúc nhích thì giục: “Ngây ra đó làm gì?”
“…… Ta còn tưởng ngươi sẽ ăn sống nó.” Thẩm Châu Hi đi về phía hắn, trong lòng còn sợ hãi.
“Ăn sống thực lãng phí.” Lý Vụ nhíu mày, “Chờ nó được hong thành thịt khô chúng ta có thể để dành ăn nhiều ngày, nhưng máu kia mà bỏ đi thì tiếc, cho ngươi uống ——”
Thẩm Châu Hi vội vàng lắc đầu.
“Vậy chỉ có ta uống thôi.” Hắn nói tiếp, “Dù sao máu rắn cũng là đại bổ.”
“Bổ chỗ nào?” Thẩm Châu Hi tò mò hỏi.
“Bổ dương khí.” Hắn ý vị thâm trường mà chớp chớp mắt với nàng, “Có muốn thử không?”
Thẩm Châu Hi lập tức đỏ bừng mặt, tên rắm thối này sao sáng sớm đã đánh rắm, máu rắn bổ quá khiến hắn hóa rồ rồii!
Lý Vụ đỡ nàng ngồi lên ngựa sau đó móc từ trong ngực ra hai quả gì đó nửa đỏ và ném cho nàng.
“Ăn xong cái này rồi lại đi.”
“Ngươi thì sao?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Ngươi thật là ngốc, đương nhiên lúc hái quả ta đã ăn rồi.” Lý Vụ mang thần sắc tự nhiên, không chút nghĩ ngợi nói, “Ta ăn no rồi mới mang về cho ngươi hai quả đỏ nhất.”
Thẩm Châu Hi không nghi ngờ lời hắn mà chỉ hỏi: “Ngươi rửa chưa?”
“Rửa rồi.” Lý Thí nhân nói, “Ăn không chết đâu!”
Thẩm Châu Hi trừng hắn một cái sau đó cắn một ngụm nhỏ.

Trái cây ăn ngon hơn vẻ bề ngoài nhiều, tuy chua nhưng còn chấp nhận được, nước sốt lại đầy đủ, mang theo mùi quả thơm nồng ở trong miệng.
Lý Vụ dẫm lên bàn đạp và lên ngựa, hai tay giữ chặt dây cương trước người, hai chân kẹp chặt bụng ngựa khiến con ngựa lập tức đi về phía trước.
Thẩm Châu Hi lại răng rắc cắn một miếng.
“Ùng ục ——”
Trái cây còn ở trong miệng nhưng nàng lại không nuốt xuống.

Nàng quay đầu hồ nghi nhìn Lý Vụ phía sau và hỏi: “Thứ gì đang kêu vậy?”
“Bụng ngươi kêu đó.” Lý Vụ đáp.
“Bụng ta không kêu.”
“Vậy là bụng A Hoàng kêu rồi.” Lý Vụ mặt không đỏ tim không nhảy mà đổ cho kẻ khác.
A Hoàng chính là con ngựa bọn họ đang cưỡi, từ khi Lý Vụ nghe lén nàng dùng tên này gọi nó mỗi khi cho nó ăn thì hắn cũng bắt đầu gọi theo.
Một đường này A Hoàng khiến nàng chịu không ít tội vì thế Thẩm Châu Hi chưa đặt tên cho nó theo truyền thống gia tộc.

Nàng coi đây là trừng phạt vì nó khiến bắp đùi nàng bị xước.
“…… Thật sự?”
“Thật sự.” Lý Vụ bày ra biểu tình hết sức thành khẩn.
Thẩm Châu Hi nuốt miếng trái cây trong miệng, bụng vẫn hồ nghi.

Con ngựa đi ra khỏi núi rừng, lại lần nữa tiến vào bình nguyên hoang vắng.

Bọn họ lại gặp đội ngũ lưu dân khác, tất cả mọi người đều xanh xao vàng vọt, dựa vào một ý niệm “Hồ Quảng no thì thiên hạ đủ” mà bọn họ rời xa quê hương, dứt khoát kiên quyết chạy về phía xa lạ này.
Bọn họ thậm chí không biết Hồ Quảng ở chỗ nào trên bản đồ, chỉ dựa vào một cái miệng và một đôi chân cùng chút ít hy vọng mà trèo đèo lội suối rốt cuộc cũng đi tới đây.
Mỗi ngày trong đội ngũ đều có người mới gia nhập và những gương mặt cũ không thấy đâu.

Sinh ly tử biệt đã thành một chuyện thường ngày, ngay cả đứa nhỏ 7,8 tuổi trong hàng ngũ cũng có thể mặt không đổi sắc mà vượt qua thi thể trên đường.
Nhìn bọn họ Thẩm Châu Hi chỉ cảm thấy thống khổ của mình cũng chẳng thấm vào đâu.

Thậm chí so với lúc ở trong cung nàng cũng cảm thấy hiện tại mình không phải đang chịu khổ.

Lúc nàng ở trong cung tâm tình luôn nặng nề áp lực, sợ làm gì đó chọc người khác giận, bị người ta nói lời lạnh nhạt.

Còn hiện tại mỗi ngày nàng đều thả lỏng, không cần sợ ai hoặc nhìn sắc mặt ai mà sống.
So với thống khổ tinh thần kéo dài vô tận thì thống khổ thân thể ngắn ngủi hơn nhiều, cũng không đáng giá nhắc tới.
Mấy ngày này nàng đã thấy nhiều gương mặt lưu dân khác nhau, giống như trong một đêm lưu dân gặp họa cả nước đều đang vọt về Hồ Quảng.
Thẩm Châu Hi không khỏi lo lắng nghĩ liệu Hồ Quảng có thể tiếp nhận nhiều bá tánh gặp nạn như vậy hay không.

Nàng đã trải qua cả nạn đói nên càng hiểu nếu ngay từ đầu quan phủ tích lương cứu tế thì sự tình căn bản sẽ không tệ đến mức này.
Làm một kẻ ở đỉnh cấp quý tộc, phía trên đám “Quan lại” nên Thẩm Châu Hi lại bắt đầu sinh ra phẫn nộ với toàn bộ chính quyền Đại Yến, bao gồm cả quan viên.
Lúc này nàng đã có thể lý giải phẫn nộ và lạnh nhạt của Tùy Nhụy với Đại Yến.
Nước có thể lật thuyền, nhưng cũng nâng thuyền.
Mấy chữ này nàng đã được học từ lúc vỡ lòng, chúng cực đơn giản nhưng mãi tới bây giờ lòng nàng mới hiểu rõ.
Lúc mặt trời rơi xuống chân trời, con ngựa đi qua một tấm bia đá có khắc chữ.

Lý Vụ mang thần sắc nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đã ra khỏi Lư Châu, lại đi chút nữa chính là địa bàn Tuyên Châu.

Qua Tuyên Châu chính là Hồ Châu.”
Nghe nói Hồ Châu đã đến gần thế là Thẩm Châu Hi cũng không nhịn được cảm thấy khoan khoái hơn nhiều.
Bọn họ và hai người Lý Côn, Lý Thước không biết ai sẽ tới Hồ Châu trước đây?
Đêm đó bọn họ đi ngang qua một gian miếu hoang, vốn dĩ ngôi miếu không lớn nhưng lại chen đầy lưu dân.

Thẩm Châu Hi còn chưa xuống ngựa bọn họ đã nhìn con ngựa của hai người với ánh mắt không có ý tốt.
Lý Vụ không tới gần nữa mà lôi kéo dây cương để con ngựa tiếp tục đi về phía trước.

So với ngủ ở nơi toàn người xa lạ này thì Thẩm Châu Hi tình nguyện đi vào trong núi tìm sơn động lạnh băng còn hơn.

Cuối cùng bọn họ cũng tìm được một sơn động có thể ở qua đêm cách ngôi miếu hoang kia chừng chục dặm.
Lý Vụ ở bên ngoài tìm củi khô, Thẩm Châu Hi thì ở bên trong thu thập nơi qua đêm.

Hai người ai làm việc nấy, không cần dặn dò cũng có thể tự giác làm tốt phần của mình.

Chờ Lý Vụ đốt lửa rồi mặt trời cũng hoàn toàn lặn, còn cách khi trăng lên một chút mà thôi.
Lý Vụ đi vào sơn động, đang muốn nói chuyện thì Thẩm Châu Hi đã biết hắn muốn làm gì.

Nàng móc trái cây vẫn để trong túi tiền và đưa cho hắn.
“Mang theo trên đường mà ăn.”
Lý Vụ nhìn trái cây trong tay nàng rồi ngước mắt hỏi: “…… Ngươi không ăn sao?”
“Ta ăn rồi, cái này để lại cho ngươi.” Thẩm Châu Hi nói, “Ngươi đi cả một ngày cũng chưa ăn gì, ăn một chút vào mới có sức.”
Lý Vụ trầm mặc một lát.
Thẩm Châu Hi chủ động nhét trái cây vào trong tay hắn và cười nói: “Ta ở chỗ này hỗ trợ và chờ ngươi thôi, sẽ không đi đâu hết.

Ngươi an tâm đi làm việc đi.”
Lý Vụ nhìn nàng chăm chú, thần sắc mang theo cảm động.

Sau một hồi hắn cầm trái cây rồi xoay người đi ra ngoài.
Một lúc lâu sau hắn mới mang theo hai củ gì đó to không hơn nắm tay của nàng và dính đầy bùn đất trở về.

Hắn nhận ra kháng cự của nàng nên giải thích: “Ta không tìm thấy nước ở gần đây nên không thể rửa, nước trong túi còn không nhiều lắm —— ngươi có thể nhịn một chút không?”
Thẩm Châu Hi cắn chặt răng nói: “Có thể.”
Lý Vụ lập tức cười với nàng giống như muốn nói “Lão tử biết.”
Hắn vẫn làm như trước, đầu tiên là gọt tầng vỏ thô ráp bên ngoài, sau đó cắt thành lát cho vào cái nồi nhỏ mà đun.
Cuối cùng đổ ra bát không được nửa bát nhỏ.

Thẩm Châu Hi uống hai ngụm canh, còn chưa thấy đáy đã đưa cho Lý Vụ.
“Ở trên đường ta đã ăn rồi.”
Thẩm Châu Hi không dễ lừa gạt như tối hôm qua, lúc này nàng hồ nghi hỏi: “Ngươi ăn cái gì?”
“Ta ăn trứng gà rừng.” Lý Vụ nói, “Nếu không phải ta không thấy con gà mái kia thì có lẽ đêm nay chúng ta đã có thịt gà nướng để ăn.”
“…… Thật sự?”
“Thật sự.” Lý Vụ đáp không chút do dự.
“Chìa tay ra đây.” Thẩm Châu Hi nói.
“…… Làm gì?” Lý Vụ cảnh giác hỏi.
Thẩm Châu Hi không nói không rằng cầm lấy tay hắn sau đó kéo tới bên mũi ngửi.
“Ngươi gạt người!” Thẩm Châu Hi nhướng mày trừng mắt tố cáo: “Trên tay ngươi căn bản không có mùi tanh!”
“Ta rửa rồi.” Lý Vụ buột miệng thốt ra.
“Ngươi mới vừa nói gần đây không có nguồn nước, vậy ngươi rửa chỗ nào?” Thẩm Châu Hi tức giận đánh vào lòng bàn tay hắn, “Ngươi đang nói dối!”
Lý Vụ rụt tay về trấn định tự nhiên nói: “Ta thật sự đã rửa rồi, ta lừa ngươi làm gì?”
Lý Vụ lợn chết không sợ nước sôi, Thẩm Châu Hi cũng không có cách nào để hắn thừa nhận mình đang nói dối.

Nàng dứt khoát giận dỗi đặt cái bát trên mặt đất nói: “Dù sao ta không ăn, ngươi thích ăn thì ăn.”
“Không ăn cũng được, để sáng mai ăn.” Lý Vụ nói.

“Lý Vụ!” Thẩm Châu Hi trừng mắt tức giận quát.
“Làm gì?”
Tên rắm thối kia không chút hoang mang mà nhìn nàng.

Thẩm Châu Hi dần đỏ mắt thế là kẻ trước mặt cuối cùng cũng hoảng hốt.
“Ai ui, ngươi —— Thẩm Châu Hi, ngươi lại nữa rồi! Ngươi khóc cái gì?! Ngươi còn không phải quả phụ đâu!”
“Ngươi lại không ăn cái gì thì ta sẽ thành quả phụ!” Thẩm Châu Hi vừa rưng rưng vừa nói.
“Phì phì! Nói cái gì không may mắn vậy, mau nhổ ngay! Lão tử muốn sống lâu trăm tuổi đó!”
“Ngươi ăn cái này đi.”
“Ta nói rồi, ta đã ăn……”
Thẩm Châu Hi lập tức mếu máo nước mắt lưng tròng định mở miệng ——
“Ta ăn! Ta ăn!” Lý Vụ bưng bát lên.
Hắn kề miệng lên bát canh sau đó trộm nhìn sắc mặt Thẩm Châu Hi.

Thấy nàng vẫn ngậm nước mắt nhìn không chớp mắt thế là hắn biết không qua được cửa này rồi.
Lý Vụ nói: “Như vậy đi, mỗi người một ngụm, nếu không ta cũng không ăn.”
Thẩm Châu Hi nghĩ nghĩ sau đó gật gật đầu: “…… Cũng được.”
Cuối cùng hai người chia nhau uống hết số nước canh để chống đói.

Sau khi đêm xuống bên ngoài sơn động nổi lên sương lạnh như kim châm.

Thẩm Châu Hi lạnh đến nỗi không ngủ được, dù cuộn tròn người dưới lớp quần áo thì nàng vẫn lạnh.

Nàng xoa xoa đôi tay lạnh băng, thường đưa lên hà hơi để cố sưởi ấm cái mũi đông cứng.
Lý Vụ ngủ phía sau lưng nàng, nghe tiếng hít thở thì có vẻ hắn cũng chưa ngủ.

Không biết qua bao lâu hắn bỗng nhiên gọi tên nàng: “Thẩm Châu Hi.”
“Ừ?” Nàng theo phản xạ có điều kiện mà trả lời.
Lý Vụ vặn người nàng lại sau đó ôm nàng vào lòng.

Mỗi người đều đắp một đống quần áo trên người, hai nguồn nhiệt chồng lên nhau.

Hơi ấm trên người Lý Vụ truyền đến như sóng nước cuồn cuộn, nhào vào đùi, bụng, ngực và mặt mũi nàng.
Lý Vụ đưa lưng về phía đống lửa, nửa bên mặt anh tuấn của hắn giấu trong ánh lửa bập bùng.

Nàng đối diện với ánh mắt ấy và cảm nhận được từng tiếng tim đập cách tầng quần áo.

Trái tim nàng cũng đập như điên khi bị Lý Vụ kéo qua.
“Như vậy sẽ không lạnh.” Lý Vụ nói.
Chân tay Thẩm Châu Hi cứng đờ, luống cuống.

Một lát sau nàng vùi khuôn mặt nóng bỏng vào ngực hắn.
“…… Ừ.”