Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận

Chương 74



Kỷ Lê: “!!”

Lê: [Thiệt hay giả zợ?]

Đại Bạch là đại ngốc: [Thật chứ.]

Lê: [Đại Bạch! Anh đúng là đáng tin nhứt ó!!]

Lê: [*moa moa.jpg*]

Đại Bạch là đại ngốc: [*moa moa.jpg*]

Kỷ Lê nhìn chằm chằm emo này, hơi thẹn thùng…..

……

Cán bộ lớp gọi rất lâu mà chẳng có ma nào tới, trong lòng rất không thoải mái, nhưng nói đến cùng cũng là do họ lúc trước không sắp xếp chuẩn cho nên dù phát hỏa thì cũng là họ sai, bực không nói được.

Ngay khi họ tìm người đến mức sắp khóc tới nơi thì có vài người đàn ông trung niên mặc áo polo của biệt thự lái một chiếc xe tham quan chạy tới: “Là sinh viên khoa tài chính đại học G phải không?”

Cán bộ lớp tiến lại gần: “Vâng, là chúng tôi.”

“Ông chủ của bọn tôi nói đi chở đồ dưới chân núi lên cho các bạn.”

Vừa dứt lời, tất cả đều quay lại nhìn chiếc xe tham quan.

Mà người đàn ông trung niên đã vừa nói chuyện vừa xuống dọn đồ: “Mấy thứ này đặt ở đâu nhỉ?”

Cán bộ lớp giờ mới hồi thần, kinh hỉ nói: “Bọn cháu bê lên xe là được ạ, chú cứ nghỉ ngơi đi, chú uống nước không?”

“Bọn tôi không cần nghỉ ngơi đâu, dọn giúp các cậu đồ trên bàn kia trước nhé.”

Nói xong, người trung niên bắt đầu dọn đồ sang.

Cán bộ lớp thấy không khuyên được thì đi dọn phụ ông, Kỷ Lê cũng qua giúp.

Sau khi dọn xong, người đàn ông trung niên đi rồi, cả đám bắt đầu bàn tán rôm rả.

“Sao ông chủ biệt thự lại cho người dọn đồ giúp chúng ta nhỉ?”

“Đúng vậy, hơn nữa sao người ta lại biết chúng ta có đồ dưới chân núi?”

“Ông chủ biệt thự đó là ai vậy?”

Lăng Huyên mở baidu: “Tôi tra được rồi, ông chủ sơn trang là Chủ tịch Tập đoàn Trần thị!”

Nói xong cậu ta liếc nhìn Trần Tuấn Hoành, nháy mắt đã hiểu ra, bảo sao…..

Nghe tới đây, những người còn lại cũng nhìn qua Trần Tuấn Hoành, nghĩ đều là họ Trần, lập tức hiểu ra.

Chỉ có một vài người vẫn không hiểu: “Sao mọi người đều nhìn Trần Tuấn Hoành vậy?”

Câu này nghe hơi ngốc bạch ngọt, không ai giải thích, chỉ nháy cậu ta đừng hỏi nữa.

An Tuyên cùng Phạm Thanh cũng hơi ngoài ý muốn nhìn Trần Tuấn Hoành, chả nhẽ là thật?

Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, tuy Trần Tuấn Hoành cũng hơi ngoài ý muốn, nhưng trong lòng vẫn khá đắc ý, cậu ta khẽ cong khóe miệng: “Được rồi, chuyện này chỉ là chút lòng thành, nói nhiều vậy làm gì? Còn không mau chuẩn bị chút đi, giáo viên sắp tới rồi.”

Mặc dù lời này không tiết lộ quá nhiều tin tức, nhưng chính là ý người đàn ông trung niên kia nể mặt cậu ta nên mới tới giúp.

Nhưng cũng nhắc nhở mọi người là giáo viên sắp tới rồi, chỉ là giờ họ càng để ý tới Trần Tuấn Hoành hơn, nghĩ cũng hiểu Chủ tịch Tập đoàn Trần thị với giáo viên, ai lợi hại hơn rồi.

Chỉ có Kỷ Lê, người duy nhất biết chân tướng đang cầm điện thoại nhắn tin cho Thẩm Thuật Bạch.

Lê: [Có người mang đồ đi luôn rồi, Đại Bạch, anh giỏi ghê!]

……

Thẩm Thuật Bạch đang xử lý văn kiện, thấy có tin nhắn liền dừng lại.

Nhà có Lê bảo bối: [Chồng em có chỗ nào không giỏi?]

Lê: [Đều giỏi hết nha. *thẹn thùng*]

Thẩm Thuật Bạch nhìn emo thẹn thùng, khóe miệng hơi cong lên.

Nhà có Lê bảo bối: [Sao mà thẹn vậy?]

……

Kỷ Lê nhìn tin nhắn mà vừa xấu hổ vừa bực ghê, vì sao thẹn còn phải hỏi sao? Đại Bạch xấu ghê!

Lê: [*mỉm cười*]

Lê: [Không nói chuyện với anh nữa, em đi chuẩn bị xiên nướng đây!]

Đại Bạch là đại ngốc: [*mất mát*]

Đại Bạch là đại ngốc: [Đi đi.]

Lê: [*gật gật*]

Kỷ Lê cất điện thoại rồi đi qua hỗ trợ chuẩn bị xiên nướng.

……

Là thiếu gia Tập đoàn Trần thị, ngay cả làm xiên nướng mà cũng có người làm cho Trần Tuấn Hoành, chỉ cần cậu ta nói một câu: “Tôi chưa từng làm việc đó, chắc sẽ không làm tốt đâu.” Lập tức sẽ có người khác làm giùm cậu ta.

Ngay cả lúc nướng cũng nói: “Tôi không biết nướng, nướng sẽ cháy mất.” Lại có vài người bên cạnh nướng giùm.

Vì nghĩ cậu ta hỗ trợ mang đồ nên cán bộ lớp cũng không nói gì, Trần Tuấn Hoành nói không làm được nên họ đành tìm người khác.

……

Lớp trưởng và hai giáo viên khoan thai đến muộn, vốn là sau đó hai giáo viên cảm thấy mình đi thì các sinh viên sẽ mất tự nhiên nên định không đi, lớp trưởng phải khuyên họ mới tới.

Họ thuê mấy dụng cụ ở quán nướng gần đó, mọi người cùng nhau nướng BBQ, vô cùng náo nhiệt, hai giáo viên cũng bị lây bầu không khí.

Các bạn học thấy giáo viên cũng nhiệt tình lên.

Cái này khiến giáo viên nhớ lại thời gian mình đi học, chỉ có điều lúc đó họ không có điều kiện như bây giờ, rất hiếm khi mọi người có điều kiện mà góp tiền liên hoan chung, chỉ có lúc gần tốt nghiệp mới có dịp.

Giáo viên ăn vài xiên nướng rồi bắt đầu kể về quãng thời gian mình đi học khó khăn lúc trước.

Kỷ Lê nghe mà cảm động, niên đại đó thực sự là quá vất vả.

Chỉ có Trần Tuấn Hoành cùng bọn Lăng Huyên là không muốn nghe, vừa ngồi ăn xiên nướng vừa nói thầm: “Vất vả lăn lộn nhiều năm như vậy, còn không phải giờ chỉ là một giáo viên thôi sao?”

Cũng may Trần Tuấn Hoành không nói to, chỉ có vài người Lăng Huyên nghe thấy, giáo viên vẫn tiếp tục nói.

Đám Lăng Huyên cũng thấy Trần Tuấn Hoành nói rất có lý, Tập đoàn Trần thị không phải cũng khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng sao? Không có bối cảnh gì mà giờ họ có thể làm được như vậy, giáo viên này quả thực là kém xa.

Trần Tuấn Hoành là công tử của Tập đoàn Trần thị, nói câu đó cũng không sai.

……

Là giáo viên, họ đều có những quan điểm riêng về chuyên ngành của mình, lúc Kỷ Lê chọn chuyên ngành này, cậu thực sự rất muốn kiếm tiền, vì nghĩ ngành tài chính kiếm tiền dễ nên mới đăng ký, nhưng thực sự là cậu không có giỏi chuyên ngành, cũng may là giờ cũng vẫn giữ được hứng thú.

Nghe giáo viên giải thích, cậu thực hận không thể mang vở ra ghi chép.

Nhưng giáo viên cũng sẽ nói đến những mặt trái, ví dụ như lúc đầu tư thất bại không xu dính túi, khi đó họ nghèo túng ra sao, năm đó họ phải ngủ gầm cầu và ăn chuối lấp bụng thế nào.

Nghe những lời này, Kỷ Lê thực sự có hơi kính nể.

Mà Trần Tuấn Hoành rốt cuộc không nhịn được nữa, cậu ta nói: “Ăn chuối lấp bụng chẳng phải sẽ tiêu chảy sao?”

Cậu ta nói xong, tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có giáo viên vẫn hiền lành cười cười: “Đúng vậy, đúng là thường xuyên tiêu chảy, mà lúc đó còn chưa có WC công cộng, chúng tôi còn phải trốn vào trong rừng chuối, khi đó cũng có rất nhiều người giống chúng tôi, giờ thì không như vậy rồi, có rất nhiều WC công cộng.”

“Vậy mọi người cũng giỏi thật, em thực không thể chịu nổi.” Trần Tuấn Hoành nói, khóe miệng khẽ co giật.

Cậu ta cảm thấy giáo viên này quả thực chẳng có bản lĩnh gì, toàn chém gió lừa người, trải qua những khổ sở kia có thể là thật, nhưng sau này kiếm được nhiều tiền thế chắc là giả rồi, bằng không sao già thế mà còn đi làm giáo viên?