Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Chương 29



HànDẫn Tố đến phòng tranh của Đường Tử Mộ, Mộ Phong cùng ông chủ của cô là HoàngThế Vinh cũng ở đây. Cô nhạy cảm phát hiện người luôn tùy tiện như Mộ Phong cóchút không giống, cả người thần thái phấn khởi giống như mùa xuân đang đến, hòaái vui vẻ sắc xuân hiện trên chân mày khóe mắt cô. Ánh mắt như vô tình luônhướng về trên người ông chủ mà cô luôn mắng là Hoàng Thế Nhân.

HànDẫn Tố không tự chủ cười, chút ranh mãnh nháy mắt với Mộ Phong mấy cái khiếngương mặt Mộ Phong ửng đỏ. Nhưng rất nhanh trở lại bình thường kéo cô lại ngồibên cạnh hỏi chuyện về bà ngoại cô.

Giacảnh của Mộ Phong rất bình thường, trước kia cô còn hâm mộ nhiều bạn học giađình có gia thế, sau đó quen thân Hàn Dẫn Tố mới biết mình đã là người hạnhphúc lắm rồi. Đừng nhìn Dẫn Tố nhu nhược, thật ra khi đối mặt với khó khăn côkiên cường hơn bất kỳ ai.

ĐườngTử Mộ thật bất đắc dĩ, biết rất rõ ràng tình trạng cô đang quẫn bách nhưng lạikhông tìm được cách nào giúp. Trước mặt sư muội hình như anh có làm gì cũngkhông thỏa đáng, có lúc anh vô lực, Hàn Dẫn Tố cho anh cảm giác chỉ được đứngxa nhìn, rõ ràng cô đang ở ngay trước mắt nhưng lại hư ảo mờ mịt. Lúc anh tiếnvào liếc mắt đã nhìn thấy cô, cô gầy, chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi có mộttháng mà đã gầy hẳn đi. Trong lòng anh tràn đầy thương tiếc nhưng trong nháymắt tất cả đều hiện lên trong đáy mắt cứ nhìn cô gái mảnh khảnh nhu nhược trướcmắt này.

HoàngThế Vinh nhìn bạn tốt cũng không nhịn được âm thầm thở dài, Hàn Dẫn Tố quả thậtkhông giống bất kỳ ai. Ban đầu thấy cô thật khiến anh ngạc nhiên, công bằng mànói so với Mộ Phong thì nha đầu này xinh đẹp hơn, khí chất cũng tốt, cho dù làđã ly hôn nhưng cũng không thể nhìn vào đó mà đánh giá được. Cái loại cao ngạothanh khí vẫn khác biệt so với người khác, cho dù đứng ở đâu vẫn có thể khiếnngười ta nhận ra được.

Hơnnữa nhìn Hàn Dẫn Tố, Hoàng Thế Vinh mới biết người luôn luôn tự cho mình làsiêu phàm như Đường Tử Mộ thì ra là tương tư đơn phương, người ta cho tới bâygiờ cũng không biết tâm ý của anh, lại khiến có vài phần buồn cười.

ĐườngTử Mộ là ai Hoàng Thế Vinh rất rõ, gia cảnh tốt lại có tài hoa, lại khôi ngôtuấn tú, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió. Nhưng Đường Tử Mộ lại có tìnhđụng phải vách tường là Hàn Dẫn Tố.

Sự lãnhđạm của Hàn Dẫn Tố đã ăn vào xương tủy, có lẽ là do hôn nhân thất bại nên cômất đi lòng tin ở đàn ông. Hoàng Thế Vinh nhìn xem ra cô đối với Tử Mộ một chútý tứ cũng không có cho dù Tử Mộ có tận lòng bày tỏ đến bao nhiêu.

Tìnhyêu thì cần cố gắng và có dũng khí, nhưng nhân tố quyết định là cơ hội và duyênphận. Hai người này không hợp nhau, không phải vì bề ngoài mà tính cách, cả haiđều quá hàm súc kín đáo, bình lặng quá mức thì sẽ không thể tạo nên kích tìnhsóng to gió lớn được. Mà không có kích tình thì làm sao mà sinh ra tình yêuđược.

HànDẫn Tố lễ phép đứng lên chào Đường Tử Mộ, Đường Tử Mộ cười nói xin lỗi:

"Vừalúc có một khách quen sang đây xem tranh, để cho mọi người phải đợi lâu.”

MộPhong cười gian:

"Khôngsao, không sao, chỉ cần buổi tối anh mời cơm là được, đợi bao lâu cũng khôngsao.”

HoàngThế Vinh liếc Mộ Phong một cái, thở dài nói:

"Khôngbiết còn tưởng rằng anh bớt tiền lương của em, em túng tiền lắm sao?”

MộPhong liếc anh một cái:

"Anhlà người no làm sao có thể biết tâm trạng của người đói, về tiền lương thì emcó thể miễn cưỡng xem là đầy đủ nhưng muốn xỉa răng còn phải mất tiền, đây làăn hôi anh có biết không? Dù sao thì Đường sư huynh có tiền, em chỉ giúp anh ấytiêu một chút coi như là cứu tế nạn dân, đây chính là việc thiện vĩ đại. DẫnTố, mày xem tao nói có đúng không?”

HànDẫn Tố mỉm cười gật đầu một cái:

"Ừ,cũng có chút lý, nhưng mà Mộ Phong này, hình như cậu đang hơi mập đó.”

"Cóthật không? Có thật không?"

MộPhong khẩn trương đứng lên, chạy đến bên tấm gương lớn soi bắt đầu lẩm bẩm:

"Khôngmập mà! Hoàng Thế Nhân, anh nói xem em có mập lên không?”

HànDẫn Tố khỏi cười hì hì một tiếng, dám công khai gọi ông chủ là Hoàng Thế Nhânngoại trừ Mộ Phong đang léng phéng cùng ông chủ thì chẳng có người thứ hai.

ĐườngTử Mộ liền đem chi phiếu đưa cho Dẫn Tố, cô nhận và nhìn lại chợt bị hù chogiật cả mình:

"Đườngsư huynh, em nhớ hai bức tranh phong cảnh định giá không phải là một vạn sáu ư?Sao mà nhiều như vậy?”

"Ânsư anh nói sông nước Giang Nam dưới ngòi bút của em mang vẻ điềm tĩnh mà đầytâm sự nặng nề, phong cách khác biệt. Ông đã bàn luận như vậy với bạn bè. Màtranh em ban đầu cũng không công khai ghi giá, người ta tìm đến mua anh cảmthấy bán như vậy quá hời cho khách mà không thỏa đáng. Khách hỏi mua anh liềnnói mức giá mới, ông ấy đồng ý mua gấp luôn nên anh không kịp thương lượng vớiem tự tiện quyết định bán luôn.”

HànDẫn Tố có chút ngốc, không khỏi nghĩ đến vị đại sư hiền hòa, biết mình vận khítốt được họa sỹ nổi tiếng đánh giá cho nên được định giá cao, cứ xem như làtheo lý. Mặc dù như vậy cô cùng có chút ngượng ngùng. Đường Tử Mộ cẩn thận quansát hồi lâu mới mở miệng:

"Ânsư đề nghị em vẽ vùng sông nước thành bộ sưu tập rồi cùng triển lãm tranh vớiông.”

"Triểnlãm tranh của ông ấy?"

Trongđầu Hàn Dẫn Tố quay cuồng mấy chữ này, đây từng là giấc mộng của cô sau lại bịhiện thực tàn phá tất cả. Mơ ước và thực tế sao có thể chênh lệch như trời đất,bây giờ cô có tư cách mơ ước sao?

MộPhong đảo quanh Hàn Dẫn Tố hai vòng so với Hàn Dẫn Tố còn kích động hơn:

"Banđầu giáo sư chúng ta đã nói mày là người cực kỳ tài hoa, ông ấy giới thiệu chomày đi du học nước ngoài mày đã cự tuyệt để cưới tên khốn Trịnh Vĩ đó.”

Thấytrong nháy mắt Hàn Dẫn Tố biểu tình ảm đảm Mộ Phong mới gãi gãi đâu:

"Xinlỗi, Dẫn Tố, mày đừng để ý tao nói hươu nói vượn. Nhưng Đường sư huynh nói rấtđúng, đây mới là đường mày nên đi, việc gì phải làm giáo viên dạy mỹ thuật thậtlãng phí tài năng của mày, cái này gọi là phí của trời mày biết không?”

HànDẫn Tố nhìn Đường Tử Mộ, vô cùng chân thành nói:

"Sưhuynh, cám ơn anh."

Ánhmắt Đường Tử Mộ nhu hòa lại, thật lâu mới nói:

"Cóthể giúp em như vậy anh cũng thấy vui vẻ rồi.”

MộPhong hận không trợn trắng mắt lên, Đường sư huynh này đừng có mà nhìn ngườiđoán hình chó, thủ đoạn theo đuổi con gái nhà người ta thật khác người. Đây làthời nào và hòan cảnh nào rồi mà nói câu nhảm lập lờ nước đôi như vậy. Nhớ tớibiểu hiện của anh lúc học đại học của anh thì cũng không thấy lạ.

NhưngĐường Tử Mộ thật cách xa vạn dặm so với Trịnh Vĩ, Mộ Phong đã sớm nghe ngóng rõràng hoàn cảnh của Đường Tử Mộ. Cha mẹ đều định cư ở nước ngoài, tư tưởng thôngthoáng chắc sẽ không để ý đến Dẫn Tố đã từng ly hôn. Sư huynh lại đẹp trai, giátrị con người thanh cao. Điều quan trọng nhất là từ khi học đại học đã thầm mếnDẫn Tố hơn nữa đời tư vô cùng nghiêm túc, không khéo còn chưa từng có bạn gái.

MộPhong tựa như cho mình chọn rể cho con gái, cảm thấy Đường Tử Mộ thật là thuậnmắt không lập tức đẩy anh cho Dẫn Tố, so với Đường Tử Mộ còn gấp gáp hơn.

Tiếnlên một bước kéo Hàn Dẫn Tố:

"Buổitối chúng ta đi ăn cơm, ăn cơm xong chúng ta đi xem phim đi. Vừa đúng lúc cóphim kinh dị 3D của Mỹ, đi luôn nhá.”

Khôngnói thêm lời nào kéo Hàn Dẫn Tố ra ngoài, Hoàng Thế Vinh không khỏi lắc đầucười khẽ đấm vào vai Đường Tử Mộ:

"Xemra hoàng đế còn chưa vội mà Mộ Phong đã vội muốn chết rồi. Nhưng mà người anhem, mình cho cậu lời khuyên, nếu như muốn thì mau sớm mà ra tay, chuyện này đợikhông được đâu. Nói chính xác là sẽ bị người khác đoạt đi thì lúc đó cậu khóccũng không kịp.”

ĐườngTử Mộ cười:

"Yêntâm đi! Bỏ lỡ lần thứ nhất mình đã hối hận nhiều năm, lần này mình đã bắt mìnhphải hành động. Sư muội dù sao cũng vừa li hôn, mình muốn cho cô ấy một chútthời gian thích ứng, mình tất có tính toán.”

HoàngThế Vinh thật không thể nào hiểu nổi Đường Tử Mộ, thích thì xuống tay đi, có gìđáng để do dự? Như anh đã biết mình thích Mộ Phong liền nhanh nhẹn ra tay, lợidùng tất cả cơ hội tóm cô lại. Cô chính là của anh, nếu không ra tay thì sớmmuộn gì cũng sẽ chạy mất.

Nhưngcũng không phải không thừa nhận, dù sao Hàn Dẫn Tố cũng không phải là Mộ Phong,cô nhu nhược yếu ớt lại thật kiên cường, kiểu phụ nữ này thật phức tạp là loạikhiến đàn ông khó nắm chắc trong tay nhất.

Bốn ngườiđến nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng, sảnh ăn là thiết kế hình bán nguyệt, bàn ănđều tựa vào cửa sổ thiết kế vô cùng xảo diệu, ở giữa còn có một sân khấu nhỏ.Mà ngẫu nhiên lại gặp người quen ở đây.

Emgái của Phương Chấn Đông cùng cháu ngoại của anh Tiểu Phong, nếu trước kia HànDẫn Tố sẽ cảm thấy bình thường nhưng sau khi trải qua cái ôm ở bệnh viện khiếncô có cảm giác vài phần khó nói.

HànDẫn Tố đến trước ngồi xuống chỗ ngồi và gọi vài món điểm tâm thì thấy PhươngNam dắt Tiểu Phong đi vào. Cô không biết vì sao mình lại có đôi phần hốt hoảnglại trông mình thật hết sức buồn cười.

TiểuPhong nhìn qua đã thấy Hàn Dẫn Tố liền kéo tay mẹ:

"Mẹ,cô giáo Hàn của con cũng ở đây.”

Đốivới giáo viên dạy vẽ của con trai Phương Nam không tính là quá quen, cũng từngnói qua vài câu, rất có khí chất nhưng không biết cụ thể bao nhiêu tuổi nhưngrất xinh đẹp và trẻ tuổi.Con trai cô không ngừng nói về cô giáo mặc dù một tuầncũng chỉ có hai buổi học nhưng so với cô giáo ở trên lớp còn thân hơn.

Theokhuôn phép luôn luôn chào hỏi, Phương Nam dắt Tiểu Phong gần, Hàn Dẫn Tố đứnglên chào. Phương Nam nhìn qua những người còn lại không khỏi âm thầm gật đầu,rất xứng đôi hai đôi nam nữ, hơn nữa Hoàng Thế Vinh là người cô có quen biết,có chút quan hệ làm ăn với công ty cô.

TiểuPhong cười cười nói:

"Côgiáo Hàn, sao cô không dạy con vẽ tranh nữa? Con không thích cô giáo mới lắm.”

Giọngtrẻ con Tiểu Phong khiến Hàn Dẫn Tố không nhịn được mà cúi xuống xoa xoa đầuthằng nhóc:

"Nhàcô có chút chuyện nên xin nghỉ, tuần sau cô sẽ lên lớp.”

TiểuPhong ngoác miệng ra cười đưa ngón út mập mạp ra:

"Vậychúng ta ngoéo tay"

HànDẫn Tố cười cũng đưa ngón út đóng dấu với Tiểu Phong. Đóng dấu xong Tiểu Phongmới hài lòng, gương mặt hồng hào rất đáng yêu.

PhươngNam cũng cười.

"Đứanhỏ này có chút hướng nội, nhưng vô cùng thích cô giáo Hàn, sau này mong côgiáo Hàn có thể để ý đến cháu nhiều hơn.”

Nóikhách sáo mấy câu rồi hàn huyên vài câu với Hoàng Thế Vinh, Phương Nam mới dẫncon đi đến chỗ bàn ăn bên cạnh. Hàn Dẫn Tố không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trongđầu xẹt qua khuôn mặt của Phương Chấn Đông, sao có thể khác em gái anh ta nhưvậy.

PhươngNam ngồi vào ghế, giúp Tiểu Phong cởi áo ngoài và cởi luôn áo khoác của mìnhđưa cho chồng đem đi treo xong cô mới nhìn chồng cười nói:

"Hômnay là ngày gì mà muốn hẹn em ra ngoài ăn cơm?”

Xoaxoa gương mặt phúng phính của con trai, anh mỉm cười nhìn vợ:

"Thỉnhthoảng ăn cơm bên ngoài một bữa cũng không cần để ý là ngày gì.”

PhươngNam cười hì hì một tiếng, chồng mình hôm nay cũng biết nói những lời như vậysao? Ban đầu như một con mọt sách, một chút lãng mạn cũng không có.

Điệnthoại di động vang lên, Phương Nam móc ra nhìn một chút rồi nhận, hình tượngtao nhã biến mất tăm, thay vào đó là hò hét:

"PhươngChấn Đông, anh còn biết gọi điện sao? Em cho là anh đã biến mất tích đâu rồi.Mẹ đã phát lệnh truy nã bắt anh mang vợ về nhà, nếu không về sau anh cũng đừngnghĩ đến chuyện về nhà nữa.”

PhươngChấn Đông hoàn toàn không để ý đến tính khí nóng nảy của em gái, bình tĩnh ngắtlời cô:

"Buổichiều em gọi tới đoàn bộ là vì điều này?”

PhươngNam hừ một tiếng:

"Đâylà chuyện lớn nhất, liên quan đến cháu trai của mẹ, em bị mẹ than phiền đếnchết rồi. Anh đi mà an ủi mẹ, em mặc kệ đấy!”

PhươngNam siết điện thoại di động, Tiểu Phong xoay xung quanh cô vài vòng chu cáimiệng nhỏ nũng nịu:

"Mẹ,mẹ đưa điện thoại cho con, con muốn nói chuyện với cậu.”

PhươngNam không còn cách nào khác đành đưa di động cho con trai. Tiểu Phong vừa nhậnlấy điện thoại trong nháy mắt đã đứng nghiêm, lớn tiếng hô:

“Chàothủ trưởng!”

PhươngChấn Đông cười nhẹ phối hợp:

"Chàođồng chí Tiểu Phong!”

TiểuPhong ngẩng đầu liếc mắt nhìn cha mẹ đang cố nhịn người, cầm điện thoại chạyvào trong góc thần thần bí bí nhỏ giọng nói:

"Báocáo thủ trưởng, phát hiện địch tình, cô giáo Hàn cùng với một nam đồng chí rấttuấn tú đang ăn cơm…..”

Tácgiả có lời muốn nói: các đồng chí! Chương tiếp theo bắt đầu kế hoạch đại nhảyvọt, kích tình bắn ra bốn phía à….ha ha!!!! Tiểu đặc vụ báo tin, Phương lãođồng chí ghen, Tố Tố chết chắc rồi!!! Mong đợi không?