Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Chương 30



LãoPhùng nhìn mặt Phương Chấn Đông càng ngày càng đen, đen đến mức không thể đenhơn nữa thật khiến lão hơi run rẩy. Tuy nói Phương Chấn Đông chẳng bao giờ tươicười gì nhưng kể từ hôm từ Miền Nam trở về, trong một tháng gần đây tâm tìnhluôn luôn tốt, không có vấn đề gì khác, đây là chuyên cả Tăng Cường Đoàn đềubiết.

Bìnhthường nếu là vi phạm nhỏ hoặc có lỡ lén lút làm chuyện gì mà bị Đoàn Trưởngbiết thì chỉ có một chữ là “Chết” mà thôi. Trong một tháng nay, hạnh phúc đãtrở lại khiến cả Đoàn Tăng Cường như chỉ thấy trời xanh, một mảnh mây đen cũngkhông có, mỗi ngày đều là mùa xuân rực rỡ tươi đẹp.

PhươngChấn Đông dựa vào quan hệ cá nhân để điều chuyển chuyên cơ tất nhiên sẽ khônggạt được bạn nối khố Phùng Chính Ủy, hơn nữa căn bản Phương Chấn Đông cũngkhông có ý giấu diếm, điều cả chuyên gia phó viện trưởng bên quân tổng chẳng lẽbên này còn không biết.

Trongmột tháng này, đoàn bộ nhận không ít sự quan tâm, thật sự các vị thủ trưởngthật thích lo chuyện bát quái, nếu không phải Phương lãnh đạo ra nước ngoài thìchắc chắn sẽ vô cùng hỗn loạn rồi.

LãoPhùng bình thường thật đúng là không nhìn ra, đừng xem gương mặt lạnh lùngkhông nói không rằng cứ làm kia, khỏi cần phải nói chắc chắn đã thu hoạch đượcgì đó rồi. Nếu không lúc trở về đoàn bộ đã trở thành người mất hồn như vậy.Thật ra mất hồn cũng chưa phải, nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ thấy khóe miệngPhương Đoàn Trưởng khẽ mỉm cười.

Đâydường như được gọi là tương tư xuân tình làm Lão Phùng ngứa ngáy khó chịu, vắtóc tìm mưu kế hỏi thăm nhưng Phương Chấn Đông một chữ cũng không chịu hé răng.Lão Phùng không vội không được, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, dù sao thì cũngđã ngoài ba mươi, về nhà cũng cần vợ con xây dựng mái ấm chứ mỗi ngày tro tànbếp lạnh một mình thì có ý nghĩa gì.

Nhưnglão hiếu kỳ về cô vợ nhỏ của Phương Chấn Đông lắm rồi, không biết là cô gáidạng gì mà khiến cho người kia xem như vật quý hiếm, giấu như bảo bối hận khôngthể nhét luôn vào tim như vậy.

LãoPhùng biết, nói lý ra lính Đoàn Tăng Cường cũng hận không được mở tiệc liênhoan luôn. Có thể tưởng tượng Đoàn trưởng sau này sẽ kết hôn, có chị dâu bọn họcoi như được sống những ngày hạnh phúc rồi. Nếu không, sau vài năm nữa Đoàntrưởng thỉnh thoảng lại không vui bắt bớ ai đó thao luyện một mình thì nói thậtai mà chịu nổi.

LúcPhương Chấn Đông nghe điện thoại Vương Đại Bưu cũng ở đó đang báo cáo công táctư tưởng.

LãoPhùng cùng Phương Chấn Đông đều có ý muốn cất nhắc tên tiểu tử này, trước mắtTrại Trưởng muốn chuyển đi mà Vương Đại Bưu có chút ngu nhưng mặt khác đều làứng cử viên thỏa đáng nhất. Dù sao làm lính cần nhất là không sợ trời không sợđất, nếu cứ khúm na khúm núm như đàn bà thì làm quái gì có thể bảo vệ được quốcgia, nhà có vợ con là được rồi. Nhưng dự định này không phải nói là làm ngayđược, nếu không thì tương lai sẽ gây họa, mà khi đó lão và Phương Chấn Đông sẽphải gánh.

Mớiđầu Phương Chấn Đông cười hai tiếng, mặc dù cũng gần lớn bằng khủng long bạochúa rống nhưng cũng có thể hiểu là Phương đồng chí đang khoái trá. Giọng nóitrong điện thoại rất lớn nên lão Phùng và Vương Đại Bưu có thể nghe được rõràng đó là con trai của em gái Đoàn Trưởng.

Sauđó giọng nói nhỏ lại không nghe được nhưng mặt Đoàn Trưởng đen lại. Vương ĐạiBưu tháng trước vừa bị dạy dỗ xong bây giờ vẫn còn thấy sợ vội tìm cớ chuồnluôn.

Dùsao thì anh cũng nể cái mặt già nua của Lão Phùng nên cố gắng ở lại đây, nhìngương mặt đen như đít nồi của Phương Chấn Đông mà trong lòng bất ổn. Sao giốngnhư là bắt được vợ đang trèo tường thế?

Ýnghĩ này vừa tới trong lòng lão vội “phủi phui” hai tiếng. Điều này sao có thể,là người bị Phương Chấn Đông nhìn trúng sao có thể chạy được? Trừ khi là mặttrời mọc hướng Tây.

PhươngChấn Đông quẳng điện thoại xuống rồi cầm mũ đội lên nói:

"Hômnay tôi ra ngoài, sáng mai nếu không về kịp anh đối phó với sư bộ thay tôi.”

Nóixong, cũng không thèm để ý xem Lão Phùng có đồng ý hay không bước đi luôn. LúcLão Phùng lấy lại tinh thần thì trong viện đã vang lên tiếng xe nổ và chiếc xeJeep đã lao như điên ra khỏi đại viện của đoàn bộ rồi.

Cáigì gọi là ghen tỵ? Cái từ xa lạ kỳ quái này trong suốt ba lăm năm cuộc đờiPhương Chấn Đông chưa từng xuất hiện qua. Nhưng bây giờ hai chữ đó giống nhưhai cây đuốc cháy phừng phừng cháy từ lòng anh lên đến tận đỉnh đầu. Thậm chícả khắp nơi chân tay đến tận xương tủy đều lan đến.

Tiểunha đầu được lắm! Dám chơi trò sớm nắng chiều mưa với anh, thật là thiếu dạy dỗrồi. Anh vốn cảm thấy không cần thiết phải nói rõ ràng, đêm hôm đó, cái đêm màcô đã nằm trong lòng anh kia đã không cần phải nói rồi. Cô là của anh, đời nàylà vậy. Nhưng nghĩ đến lúc anhvừa quay đi tiểu nha đầu này dám đùa anh mà không thèm nhìn thử anh làai!

PhươngChấn Đông bị ghen tỵ gặm nuốt gần như mất đi cả lý trí, cứ phóng xe như điênnhư cái kiểu không muốn sống nữa. Vừa đúng dịp lái xe vào tiểu khu còn chưaxuống xe chợt lửa giận bùng lên, anh thấy một chiếc xe lớn phóng qua khiến anhvừa lúc nhìn thấy Hàn Dẫn Tố đang ngồi ở ghế lái phụ.

Saukhi ăn cơm Hàn Dẫn Tố không đi xem phim mà cô cũng không phải là kẻ ngốcnghếch, bọn họ hai đôi nam nữ ghép thành đôi đi xem phim nghĩ thế nào cũngkhông thỏa đáng. Hơn nữa đối phương là Đường Tử Mộ cô càng nên cẩn thận đểtránh sinh ra hiểu lầm.

Mà côcũng thật sự mệt mỏi, thể xác và tinh thần cực kỳ mệt mỏi. Từ quê trở lại côcòn chưa vào nhà đã đến phòng tranh. Nhà một tháng chưa về không biết đã thànhdạng gì rồi. Lúc cô đi vội vàng còn chưa kịp thu dọn đồ ăn trong tủ lạnh vàquần áo ở ngoài ban công chưa lấy vào.

ĐườngTử Mộ rất có phong độ, thúc giục Mộ Phong đi cùng bạn tốt còn mình lái xe đưaHàn Dẫn Tố về. Cô cũng không muốn phiền đến anh nhưng anh cố ý muốn đưa đikhiến cô không tiện cứng rắn mà cự tuyệt. Dù sao thì hai người trừ quan hệ sưhuynh sư muội thì anh còn giúp cô quá nhiều.

Cònmột chút nguyên nhân nữa đó chính là em gái của Phương Chấn Đông. Thấy em gáicủa anh cô mới ý thức được bối cảnh hiển hách của anh. Chỉ vì cảm giác trongngực anh quá hạnh phúc, quá ấm áp khiến cô quên đi khoảng cách giữa hai người,quên đi thực tế.

Cô làmột người phụ nữ đã ly hôn làm sao có thể xứng với Phương Chấn Đông. Mặc dù anhcó bờ vai vững chãi nhưng cũng không phải là nơi cô có thể dựa vào. Cô độc tựti như thủy triều cuốn tới trong nháy mắt đã nhấn chìm đi một cái gì đó mớinhen nhóm khiến lòng cô trở lại còn một mảnh hoang tàn.

PhươngChấn Đông mím chặt đôi môi mỏng, nheo mắt quan sát người đàn ông từ trên xebước xuống. Mặc dù đang ghen tỵ như ngòi thuốc nổ đang cháy sẽ nổ tung ngay lậptức nhưng anh không thể không phủ nhận người đàn ông kia rất xuất sắc. So vớichồng trước của Hàn Dẫn Tố, người đàn ông này khiến cho Phương Chấn Đông cóchút lo lắng.

Nhưngchỉ là một chút, cho tới giờ Phương Chấn Đông anh chưa từng sợ bất kỳ sự khiêuchiến nào. Đối thủ mạnh đến đâu cũng chỉ là bại tướng dưới tay anh, lần này tấtnhiên cũng không ngoại lệ. Tình trường cũng như chiến trường, không khác biệtnhau là mấy.

Chỉlà qua điện thoại nghe cháu anh nói cô gái nhỏ này đang ăn cơm cùng với ngườiđàn ông khác khiến sự đố kị bốc lên như lửakhông thể dập tắt được. Huống chi hai người còn thân thiết trước mặt anh nhưthế này khiến nắm đấm của anh kêu răng rắc. Nếu để lính Đoàn Tăng Cường nhìnthấy chắc chắc sẽ biến xa tám trượng.

HànDẫn Tố xuống xe không khỏi sợ run cả người, cứ có cảm giác có chút lạnh lẽo baovây người mình liền không tự chủ ôm lấy cánh tay.

ĐườngTử Mộ cũng để ý đến hành động của cô, săn sóc lấy khăn quàng cổ của mình xuốngđịnh quàng cho cô nhưng cô lui thật nhanh về phía sau, chớp mắt mấy cái, cườicười:

"Sưhuynh, em đã đến nhà, cám ơn anh rất nhiều!"

ĐườngTử Mộ dừng tay lại một chút rồi nhìn lên trên lầu nhẹn nhàng nói:

"Cócần anh tiễn em lên lầu không?”

HànDẫn Tố vội vàng xua tay:

"Không,không cần, thật cảm ơn sư huynh đã giúp đỡ em rất nhiều. Anh còn phí công mờiem đi ăn cơm thật là ngại, hôm nào rảnh em sẽ mời anh.”

Tronglòng Đường Tử Mộ xông lên một tia tiếc nuối nhưng rất nhanh chóng nở một nụcười ấm áp:

"Chínhem nói đó, nhớ giữ lời.”

HànDẫn Tố cũng cười:

"Vâng,được ạ."

Dướiđèn đường, cô cười như ánh trăng rẽ mây, ánh sáng như bạc khiến Đường Tử Mộ khẽngẩn ra. Cô phất tay một cái:

"Emlên trước, sư huynh lái xe cẩn thận.”

Chođến khi thân ảnh cô biến mất thì Đường Tử Mộ mới có chút buồn bã, không khỏilắc đầu cười khổ. Tuy mình nói với Thế Vinh kiên định như thế nhưng thật ratrong lòng vẫn luôn không khỏi phiền muộn.

ĐườngTử Mộ buồn bã xoay người lại vừa đúng lúc nhìn thấy Phương Chấn Đông đang nhảytừ xe Jeep xuống đi tới. Mặc dù đèn đường mờ mờ, bóng đêm thâm trầm nhưng cáiloại khí thế bức người không thể che đi được.

XeJeep giấu trong bóng tối nên anh không để ý, người đàn ông kia đi tới lướt quaanh, anh nhìn thấy ba ngôi sao trên cầu vai xẹt qua lóe lên khiến không khỏikính nể. Đây là một vị quân nhân là Thượng Tá, chẳng trách khí thế lại bứcngười như vậy.

PhươngChấn Đông cũng không nhìn Đường Tử Mộ mà lướt qua luôn, đứng bên cạnh khôngbiết có phải Đường Tử Mộ có cảm giác sai hay không mà anh cảm thấy người đànông này toát ra đầy vẻ đối địch. Nhìn vị quân nhân lấy chìa khóa ra mở cửachính đi vào anh mới không khỏi bật cười, xoay người lên xe rời khỏi tiểu khu.

PhươngChấn Đông mặc dù rất tức giận nhưng không phải không biết phân biệt thị phi.Anh vô cùng rõ ràng rằng người đàn ông đưa Hàn Dẫn Tố về chưa bao giờ là trọngđiểm. Mà trọng điểm chính là cô gái nhỏ đang ở trên lầu kia. Trọng điểm làtrong lòng cô gái nhỏ đó, Phương Chấn Đông anh có vai trò gì.

PhươngChấn Đông cảm thấy mình nên cần thiết phải tuyên bố chủ quyền để cô gái nhỏ kiabiết anh là Phương Chấn Đông, là người đàn ông của cô.

HànDẫn Tố căn bản không biết gì, trong lúc vô tình cô đã chạm phải ngòi nổ củaPhương Chấn Đông, mà không chỉ là lửa cháy, lửa giận mà còn là dục hỏa. Mà côchính là nhân viên phòng chữa cháy hiệu quả nhất.

Vừamới cởi áo khoác ngoài ra thì chuông cửa đã reo lên, Hàn Dẫn Tố sợ hết cả hồn.Dù sao lần trước bị trộm vào đến giờ vẫn còn chút ám ảnh. Sau khi kìm nén đượchoảng loạn mới thò tay nắm lấy bình hoa trên tủ giày đợi đến khi cửa mở ra liềnmặc kệ ném vào.

Thậtkhông may Phương Chấn Đông là quân nhân nên bị anh tóm được, lúc này cô mớinhìn kỹ người đi vào là Phương Chấn Đông. Không đợi Hàn Dẫn Tố phản ứng anh đãbuông bình hoa ra tiến đến một bước đưa tay ra túm lấy gáy cô.

HànDẫn Tố hoàn toàn không thấy rõ hành động của anh, bóng hình lướt qua rồi bị chếtrụ gắt gao không thể nhúc nhích nổi. Sau đó đôi môi bị một mảnh ấm áp bịt kínlại.

Đầucô ong ong, chỉ cảm thấy mình bị khóa trụ cứng đờ rồi bị bao phủ trong hơi thởnam tính bá đạo của Phương Chấn Đông, không thể nhúc nhích nổi…..