Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Chương 19



Theotiếng thắng xe chói tai, chiếc xe Jeep quân dụng để lại một vết cua đẹp đẽ rồidừng hẳn bên cạnh xe Trịnh Vĩ. Hàn Dĩnh dường như phải nheo mắt lại mới nhìnthấy được người đàn ông tráng kiện nhảy từ trên xe xuống.

Quântrang mặc trên người anh càng thêm uy vĩ cao ngất, ngũ quan anh tuấn như photượng.Cái loại khí thế bức người đó làm cho người như Trịnh Vĩ đứng bên cạnh cóphần ti tiện.

Tronglòng Hàn Dĩnh kinh hoàng không yên, mặc dù là trước đây cũng là người đàn ôngnày giúp đỡ Hàn Dẫn Tố đi khuân đồ nhưng thật ra lúc đó Hàn Dĩnh không để ýnhiều lắm. Cô vẫn cho rằng Hàn Dẫn Tố là vì mặt mũi nên kiếm đàn ông đến để giữthể diện, nhưng hôm nay, giờ phút này bị ánh mắt sắc bén như dao đảo qua khiếntrong lòng Hàn Dĩnh không ngừng run lên.

Ngườiđàn ông này vô cùng lạnh lùng mà lại xuất sắc như thế, nếu như anh ta là ngườiđàn ông mới của Hàn Dẫn Tố. . . . . .

Nghĩđến chỗ này, một sự mãnh liệt hơn cả ghen tỵ xông lên đầu, cô cũng không hiểuvì sao Hàn Dẫn Tố lại tốt số như vậy. Bị vứt bỏ rồi còn gặp được người đàn ôngcực phẩm đến thế.

PhươngChấn Đông chỉ là khẽ nhấc mắt cũng đoán ra được tình huống hiện tại. Chân màyrậm đen cau lại, liếc qua Trịnh Vĩ cùng Hàn Dĩnh, mặc dù chỉ là cái chớp mắtnhưng lại lạnh lẽo đến cùng cực.

Theobản năng, Trịnh Vĩ lui về phía sau hai bước, Phương Chấn Đông bước mấy bước đitới, ngồi xổm xuống, tay cầm một chân của Hàn Dẫn Tố lên nghe cô rên một tiếng,đau không thở được.

PhươngChấn Đông ngẩng đầu nhìn cô một cái, một cánh tay cường ngạnh xốc dưới nách cô,một tay khác đỡ lấy chân cô, đồng thời không quên cầm hai túi lớn trên mặt đấtdễ dàng bế Hàn Dẫn Tố lên.

HànDẫn Tố kêu lên một tiếng, cánh tay theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh. Khóe miệngPhương Chấn Đông khẽ nhếch lên rồi xoay người sải bước.

TrịnhVĩ dường như có chút chật vật lùi sang hai bước nhường đường, Phương Chấn Đôngđi được vài bước chợt dừng lại nói:

"Làđàn ông chỉ nên nói, không nên làm khó phụ nữ, có chuyện gì cứ tìm đến tôi. Tôilà Phương Chấn Đông.”

TrịnhVĩ cùng Hàn Dĩnh cứ nhìn Phương Chấn Đông như vậy ôm Hàn Dẫn Tố vào cửa tòanhà. Cứ đứng như vậy một hồi lâu. Người đàn ông kia thật là khí thế bức người,Trịnh Vĩ biết mình không bao giờ có thể chọc được vào loại người kia.

Nhìntình hình này, người sĩ quan kia và Hàn Dẫn Tố tuyệt không phải là quan hệ bìnhthường. Trong lòng Trịnh Vĩ nổi lên cảm giác thất bại khó hình dung. Hắn vẫncho rằng Hàn Dẫn Tố gả cho mình là có chút với cao rồi. Nhưng hôm nay hắn mớicảm thấy chân thật rằng cô rời bỏ mình thì có thể kiếm được người đàn ông còncao hơn mình rất nhhiều.

Hơnnữa, tư thái của người đàn ông ôm cô trong ngực xem cô như là thứ trân bảo dễvỡ, che chở cẩn thận đến thế,…..Quét mắt sang nhìn Hàn Dĩnh không nhịn được mởmiệng:

"Náocũng náo loạn rồi, mặt cũng mất rồi, cô không đi thì tôi đi.”

Nóixong, mở cửa xe ngồi vào. Một trời một vực, chưa bao giờ trong một khắc làm HànDĩnh cảm thấy đàn ông có thế khác nhau một trời một vực như thế. Thái độ củaTrịnh Vĩ với cô và thái độ người sĩ quan kia với Hàn Dẫn Tố, Hàn Dĩnh đột nhiêncảm thấy Hàn Dẫn Tố vẫn là công chúa cao cao tại thượng còn mình vĩnh viễn chỉlà con vịt xấu xí chỉ biết núp vào góc tối gặm nhấm nỗi ghen tỵ của bản thân.

ThượngĐế thật rất không công bằng, nhưng Hàn Dĩnh cũng rất hiểu rõ ràng, điều duynhất bây giờ mình có thể làm là phải bắt bằng được Trịnh Vĩ. Mẹ đã dạy cô đốiđãi với đàn ông là phải biết vừa đấm vừa xoa, tiến lui đúng lúc.

HànDĩnh bước nhanh về phía trước, mở cửa xe rồi ngồi vào. Trịnh Vĩ đạp mạnh chânga làm xe xông thẳng ra ngoài, Hàn Dĩnh còn chưa kịp thắt dây an toàn, ngườiliền bị vọt về phía trước suýt bị đụng vào kính. Cố gắng ngồi vững, mắt bốc lửanhìn Trịnh Vĩ:

"Sao,tức giận hả? Biết Hàn Dẫn Tố sau khi ly hôn với anh còn được người tốt gấp trămlầm anh theo đuổi nên bị tổn thương lòng tự ái hả?”

TrịnhVĩ âm trầm liếc cô một cái, nghiến răng nói:

"HànDĩnh, đừng có gây chuyện với tôi!”

"Tôigây chuyện sao? Nếu không phải sau lưng tôi anh đi tìm Hàn Dẫn Tố thì tôi đâucó phải vất vả trời lạnh theo dõi anh. Trịnh Vĩ, anh nên chấm dứt ý nghĩ ấy đi,anh nhất định phải lấy tôi, nếu không…..”

HànDĩnh nói chưa nói xong, liền bị Trịnh Vĩ nóng nảy cắt đứt:

"Nếukhông cô sẽ tìm lãnh đạo của tôi để sinh sự. Hàn Dĩnh, cô chỉ có chút bản lĩnhnhư vậy để uy hiếp kẻ yếu thôi, uy hiếp tôi cô không có tư cách.”

"Khôngcó tư cách?"

HànDĩnh có chút tức giận:

"HànDẫn Tố có tư cách sao? Hình như người ta không còn để ý tới anh rồi. Nói dễnghe là anh đã ly hôn với cô ta, nói không chừng bên ngoài đã sớm có người nênmới ly hôn với anh đấy….”

"Két.. . . . ."

Tiếngthắng xe chói tai vang lên, Trịnh Vĩ đạp phanh gấp, đầu Hàn Dĩnh đập một cáilên mặt kính trước mặt. Vội quay người lại điên cuống đánh Trịnh Vĩ:

"Anhmuốn làm tôi sẩy thai, muốn vứt bỏ tôi hả? Không có cửa đâu! Cái đồ đàn ôngkhông có lương tâm, anh là tên khốn kiếp…..”

TrịnhVĩ đẩy cô ta ra:

"Côlàm loạn đủ chưa? Mẹ nó! Tôi sẽ từ chức, không đi làm nữa, cô cứ đi tìm lãnhđạo của tôi mà làm loạn, tùy!”

HànDĩnh có chút ngây ngốc, trong lòng cô hiểu rõ đây chính là lợi thế duy nhất củamình. Nếu như điều này Trịnh Vĩ cũng không cần thì đánh chết hắn cũng khôngcưới cô.

HànDĩnh chợt đau buồn, nghĩ đến Phương Chấn Đông ôm Hàn Dẫn Tố trong ngực, lạinghĩ đến đứa con mình đang mang mà Trịnh Vĩ không chút thương tiếc liền uất ứckhóc toáng lên, vừa khóc vừa mắng….

TrịnhVĩ vuốt vuốt mái tóc, đại khái cảm giác mình có chút quá đáng, nói thế nào thìđứa con trong bụng Hàn Dĩnh cũng là con hắn. Chờ cơn giận lắng xuống mới lạigần dụ dỗ cô:

"Đượcrồi, được rồi, là tôi không đúng, cô cứ mỗi ngày dùng điều này uy hiếp tôi saotôi không phiền? Còn nữa, Tiểu Tố dù sao cũng là chị cô, tôi đến tìm cô ấy cũngphải lẽ. Có vậy mà cô cũng phải đi theo sao?”

HànDĩnh thút tha thút thít hừ một tiếng:

"Côta không chỉ là chị của tôi, mà còn là vợ trước của anh…..”

Nhìnsắc mặt Trịnh Vĩ lại trầm xuống Hàn Dĩnh cũng biết nên thu lại, nuốt câu nói kếtiếp vào bụng, không nói ra miệng. Nhưngtrong lòng ghen tỵ như vết bỏng lan tràn. Trong lòng không hiểu vì sao Hàn DẫnTố có thể kiếm được người đàn ông như vậy. Trước kia cô thấy Trịnh Vĩ đã tốthơn so với những người đàn ông khác rất nhiều.

Haingười dần dần an tĩnh lại, giấu suy nghĩ của mình không cho ai biết.

Vàothang máy, Hàn Dẫn Tố liền giãy giụa một cái, cô cảm thấy trên mặt mình nóngrát:

"A,cái này…. Phương Chấn Đông anh thả tôi xuống!”

PhươngChấn Đông cúi đầu nhìn cô một cái, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thânmật như vậy. Trên người cô thoang thoảng mùi thơm nhẹ như thấm vào ruột gananh.

Côgái nhỏ trong ngực vô cùng khẩn trương, toàn thân cứng đờ, mặc dù đầu có tựavào ngực anh nhưng lại hận không thể chôn sâu vào. Như vậy càng khiến choPhương Chấn Đông càng nhìn xuống thấp hơn và rơi vào phần cổ bị lộ ra ngoài.

Khănquàng cổ đã lỏng ra lộ ra chiếc cổ với đường cong tuyệt đẹp, trơn bóng và trắngbóc. Vài sợi tóc dính vào càng thêm quyến rũ động lòng người đến kỳ lạ. PhươngChấn Đông dường như ngay lập tức cảm thấy thân thể mình có cảm giác biến hóaphách lối không thể nào kháng cự được.

PhươngChấn Đông là một người đàn ông bình thường, hơn nữa đang tuổi trẻ khí thịnh, códục vọng là vấn đề bình thường. Thường thì phần lớn tinh lực sẽ bị ném vào huấnluyện kỹ thuật quân sự cũng không được xem là khổ sở. Sau đó còn có nhiều cáchđể giải tỏa, đây là điều hoàn toàn bình thường.

Mặcdù trước kia cùng Chu Á Thanh kết hôn, đối với loại chuyện như vậy Phương ChấnĐông cũng không coi là quá nóng lòng. Người phụ nữ không đồng cảm với mình thìsự cách biệt càng lớn, cộng thêm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Vốncùng không thích dính dáng đến hôn nhân, về phương diện này số lần của anh vàChu Á Thanh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Khắc chế, ẩn nhẫn đối với quân nhân mànói là điều phải học cho nên cấm dục thật ra cũng không khó.

NhưngPhương Chấn Đông đột nhiên phát hiện, ôm cô gái nhỏ này vào trong ngực quả thậtlà một thách thức lớn. Xung động mạnh mẽ dồn dập như muốn lệch khỏi quỹ đạo.Mùi thơm nhẹ nhàng của cô lọt vào mũi có thể khiến anh muốn phát ra xúc độngnguyên thủy nhất. Phương Chấn Đông cảm thấy nắm tay hay hôn gì gì đó không cầnbiết, hiện tại điều anh muốn làm nhất là đem cô nuốt hết vào trong bụng, mộtmẩu cũng không trừ lại.

PhươngChấn Đông hít thật sâu rồi ra lệnh:

"Khôngđược nhúc nhích!"

Giọngđiệu như vẫn cường ngạnh bá đạo như cũ. Hàn Dẫn Tố còn nghe thấy trong giọngcòn căng thẳng nữa, cô kinh ngạc nhìn anh vừa đúng gặp ngay ánh mắt anh đangnhìn cô và tan ngay vào trong đó. Ánh mắt của anh vẫn thế, đen, sâu, lạnh lùngnhưng không biết có phải cô nhìn lầm hay không khi cô còn thấy nơi đáy mắt anhcòn lóe lên ánh lửa. Giống như một tia sét trong nháy mắt sẽ cháy lan ra cảđồng cỏ khô, vô cùng nguy hiểm.

HànDẫn Tố nhanh chóng cúi đầu, ngoan ngoãn để cho anh ôm vào ngực. Rõ ràng biết làmình không chọc nổi anh rồi. Trên người đàn ông này có một mùi vị nồng đậm nhưhoàn toàn vây lấy cô làm cô có cảm giác toàn thân như có điều gì đó khác lạnhưng vẫn không dám động đậy.

Tronglòng Hàn Dẫn Tố tự khinh bỉ mình, sao lại để cho Phương Chấn Đông đến đây? Saocó thể yên lặng để anh ta thích làm gì thì làm? Chẳng lẽ kiếp trước bọn họ làthiên địch?.....”

"Chìakhóa!"

GiọngPhương Chấn Đông trầm thấp vang lên, Dẫn Tố mới phát hiện đã đến trước cửa rồi.Nhưng lấy chìa khóa trong túi áo khoác đơn giản như vậy lại khó mà làm được.

"Anhtrước tiên hãy thả tôi xuống, cứ như vậy tôi không thể lấy chìa khóa.”

PhươngChấn Đông cúi đầu cô hồi lâu như đang cân nhắc lời cô nói là thật hay giả cuốicùng mới cẩn thận để cô xuống. Chân trái cô vừa chạm xuống đất một cái thì cảngười lảo đảo, may mà có anh vững vàng ôm cô lại:

"Ởtrong túi?"

HànDẫn Tố gật đầu một cái, phát hiện chân phải không sao cả, còn chân trái thìchắc chắn bị thương rồi. Phương Chấn Đông thò tay vào túi cô lấy chìa khóa ra:

"Chìanào?"

HànDẫn Tố đỏ mặt chỉ cho anh. PhươngChấn Đông mở cửa, khẽ khom người không cho Hàn Dẫn Tố cự tuyệt ôm cô vào đặt ởsofa phòng khách rồi quay lại cầm hai túi lớn mang vào. Anh bước tới ngồi xổmxuống nhìn chân cô.

Vàolúc này mới kiểm tra, cô thấy tay phải có thể hoạt động nhưng gan bàn tay do bịngã nên bầm tím thành một khối, sờ vào có chút đau. Còn chân….

HànDẫn Tố kêu “A” một tiếng, Phương Chấn Đông đã lưu loát cởi giày và tất chân côra. Bàn tay bắt đầu sờ nắn, lúc cô hô thì động tác của anh dừng lại,ngẩng đầu nhìn cô một cái:

"Kiênnhẫn một chút tôi muốn xem xương của cô có bị thương tổn hay không.”

HànDẫn Tố cắn môi, theo động tác ngón tay anh thì nước mắt cũng mau ra, lại cảmthấy khóc trước mặt anh thì thật là mất mặt nên hết sức chịu đựng.

Thủpháp Phương Chấn Đông rất chuyên nghiệp, thật ra thì coi là rất nhẹ, nhưng dùsao thì Hàn Dẫn Tố cũng không phải là lính của anh cho nên có chút không chịuđược. Cũng may sau một lúc anh cũng buông ra:

"Xươngkhông sao, mắt cá chân bị trật rồi.”

PhươngChấn Đông ngẩng đầu lên mới phát hiện trong đôi mắt của cô gái nhỏ này đã ứađầy nước mắt, còn cắn môi nhìn anh chằm chằm thật có mấy phần oán trách anh quátay.

Mắtanh lóe lên rốt cuộc cũng nói được một câu được xem là ôn nhu săn sóc:

"Rấtđau?"

HànDẫn Tố vô cùng khẳng định gật đầu, Phương Chấn Đông lại phun ra hai chữ:

"Yếuớt"

Thiếuchút nữa khiến Hàn Dẫn Tố tức chết, cô giận điên người quay đầu sang chỗ khác,không thèm nhìn anh. Phương Chấn Đông cất giày cho cô rồi nắm lấy tay cô:

"Trongnhà có túi chườm nước đá không?"

HànDẫn Tố vẫn còn tức giận lắc đầu:

"Khôngcó"

Khóemiệng Phương Chấn Đông nhẹ nhàng chậm chạp nhếch lên, liếc nhìn cô một cái rồivào nhà bếp. Rất nhanh sau đó cô cảm thấy ở mặt cá chân rất lạnh, cảm giác đaubớt đi, cô quay lại nhìn thấy anh không biết anh đang dùng khăn lông bọc cái gìđó. Anh nhìn mắt cá chân cô nhẹ nhàng lên án:

"Thếđây là cái gì?"

HànDẫn Tố nghi ngờ thắc mắc, cô không nhớ rõ trong nhà lại có túi chườm. Phương ChấnĐông cũng không thèm ngẩng đầu, hồi lâu mới chịu mở miệng:

"Baonhiêu tuổi rồi còn ăn kem, thật giống con nít.”