Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 74: Hài Tử



Edit/Beta: Chenzi

Bảo Ninh cùng Lưu ma ma hái được nửa túi vải nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Bùi Nguyên quay về.

Cách bữa tối một khoảng thời gian, Bảo Ninh kén ăn, nàng không thích ăn đồ người khác làm nên tự mình xuống bếp hầm gà. Món này cần hầm dưới ngọn lửa nhỏ thật lâu, ớt xanh, khoai tây và thịt gà cắt miếng nhỏ nấu cùng nhau. Thịt gà mềm ngấm gia vị, khoai tây vừa cho vào miệng đã tan, sau khi canh sôi, nàng đặt bánh ngô vào nồi, bánh vùi trong nước gà, ngấm gia vị tươi ngon.

Bánh thơm phức, Bảo Ninh chỉ nghĩ thôi đã thấy đói.

Bùi Nguyên vừa động vào cửa nồi gà của Bảo Ninh cũng hầm xong, nàng thêm ít rau cải cắt nhỏ, Bùi Nguyên nổi giận đi vào phòng bếp, mở miệng: "Ta mắng chết lão tặc kia!"

Bảo Ninh không kịp phản ứng, nàng cúi người gạt rau vào nồi, hỏi: "Chàng mắng ai?"

"Còn ai nữa, chỉ có tên lão tặc họ Khâu kia." Hắn mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm cái nồi bên cạnh Bảo Ninh.

Hắn đang tức giận thấy đồ ăn ngon, cơn giận tiêu tan hơn nửa, chỉ cảm thấy đói, xoay người cầm đôi đũa, đưa tay muốn gắp miếng thịt.

Bảo Ninh đánh cổ tay hắn: "Chàng rửa tay chưa, ở bên ngoài cả ngày, bám đầy bụi đất."

Bùi Nguyên đặt đũa xuống đi múc nước rửa tay, Bảo Ninh mở nắp nồi xới cơm, xới xong một bát, nàng chợt nhớ tới lúc gặp Khâu Minh Sơn ở cửa trang viên, hình như hắn rất khó chịu.

Bảo Ninh quay đầu hỏi: "A Nguyên, sao chàng mắng Khâu tướng quân khiến ăn ôm mặt ngồi khóc?"

Động tác Bùi Nguyên hơi ngừng: "Không đến mức đấy."

"Ăn cơm đi, không nói đến chuyện này." Hắn đứng lên, vẩy nước trêи tay, cái mũi hít sâu mùi thơm trong nồi: "Bê về phòng ăn?"

"Ừ, về phòng đi, gian bếp vừa chật vừa lạnh." Bảo Ninh đóng nắp nồi cơm: "Chàng bê nồi kia đi, cẩn thận chút, chàng đệm thêm lớp vải ướt cho đỡ nóng."

"Không cần, da thịt ta giày, không cảm thấy đau." Bùi Nguyên vén tay áo, hơi dùng lực bê lên: "Món gì mà thơm vậy, nàng có nấu đủ cơm không, ta có thể ăn một chậu lớn."

Bảo Ninh đặt hai cái chén và thức ăn vào hộp cơm, sóng vai đi cạnh hắn: "Không phải có bánh ngô sao? Chàng ăn cái kia đi, ta không cho ăn cơm."

Bùi Nguyên kinh ngạc: "Nàng có ý gì."

Bảo Ninh nói: "A Hoàng và Cát Tường chưa ăn tối, buổi sáng còn thừa hai miếng gan, chút nữa trộn cơm cho bọn chúng ăn."

Phòng bếp nhỏ đặt ngay trong viện, cách phòng chính vài chục bước, vừa nói mấy câu đã đến. Bảo Ninh đẩy cửa, A Hoàng lắc đầu vẫy đuôi lao ra, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm, nó nhào lên chân Bùi Nguyên.

Bùi Nguyên còn đang đắm chìm trong việc không được ăn cơm, vừa rồi trong lòng hắn tự đa tình tủi nhục, mặc kệ con chó ngu xuẩn này, quát một tiếng đuổi nó đi, đặt nồi lên bàn.

Bảo Ninh đưa cơm cho Lưu ma ma, kêu bà đi hầu hạ hai tiểu tổ tông.

A Miên ăn uống no đủ, nó chạy ra ngoài chơi. Điều này cho thấy ở nhà của mình sẽ cảm giác bình yên hơn. Trước ở phủ Tướng quân, A Miên không dám ra sân chơi, bây giờ toàn bộ trang viên là của nó, năm sáu người vây xung quanh nó, tiếng vui cười cách thật xa còn nghe thấy.

Hai người ngồi xuống, Bùi Nguyên giật cổ áo ra, cầm bánh ngô lên nhai hai miếng, hắn đói bụng từ lâu, lúc ăn cơm đầu không ngẩng, trêи trán lấm tấm mồ hôi.

Bảo Ninh chậm rãi đưa khoai tây vào miệng, nàng nghĩ tới Khâu Minh Sơn, lúc đấy hắn đưa cho nàng túi tiền nhỏ, nàng lấy ra đếm, bên trong toàn là ngân phiếu, cộng lại phải đến bốn, năm trăm lượng.

Bảo Ninh chọc vào vai Bùi Nguyên, hỏi: "Trước khi đi Khâu tướng quân cho ta thật nhiều tiền, vô công bất thụ lộc, ta không có ý muốn nhận, ngày nào đấy chàng trả lại hắn?"

Bùi Nguyên nhổ xương gà: "Hắn cho nàng cứ nhận, có tiền làm gì chẳng được. Nhưng sau này nàng cách xa hắn một chút, ta sợ tâm tư lão tắc này không đơn thuần."

Bảo Ninh "ồ" một tiếng. Nàng hiểu một chút về quan hệ của Bùi Nguyên và Khâu Minh Sơn, biết giữa bọn hắn có hiềm khích. Bảo Ninh cảm thấy tối nay Khâu Minh Sơn có chút đáng thương, nhưng nàng chỉ cảm thán một lúc. Nàng là người bao che khuyết điểm cho kẻ bất công, nhưng dù Khâu Minh Sơn tốt đến đâu, nàng chỉ đứng trêи lập trường của Bùi Nguyên để suy nghĩ.



Ném đề tài này sang một bên, ăn cơm trước.

Lúc Lưu ma ma đi vào thắp đèn, bên ngoài trời đã tối mịt, Bảo Ninh ăn no rồi lau miệng, ghé lên bệ cửa sổ ngắm sao. Bên ngoài trời lấp lánh, nàng thấy mà hoa mắt. Một mình Bùi Nguyên ăn gần hết con gà, hắn chưa thỏa mãn, cầm bánh ngô chấm nước thịt trong bát, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Bảo Ninh: "Ninh Ninh, ba ngày nữa ta về kinh một chuyến?"

Bảo Ninh quay đầu: "Đi mấy ngày."

Bùi Nguyên nói: "Chỉ một ngày, tối hôm trước xuất phát, tối hôm sau về luôn."

Bảo Ninh không hỏi nữa, nàng chợt nhớ đến gì đó, vui vẻ ngồi trước mặt Bùi Nguyên: "A Nguyên. Chàng đi kinh thành, có thể mang ít đồ cho ta không?"

"Mang gì?"

Bảo Ninh mỉm cười: "Tiệm của ta sắp khai trương nhưng chưa có biển hiệu, Ta cho người nghe ngóng, ở Lật Hồ không có sư phụ làm giỏi, thương gia ở đây đều lên kinh làm, phía Tây kinh thành có sư phụ họ Cung làm rất tốt. Chàng tìm người hỏi một chút thì biết."

Bùi Nguyên cắn miếng bánh cuối cùng, nó nghẹn lại cổ họng.

Hai ngày trước Bảo Ninh từng nói đến việc này, nàng muốn mở tiệm, Bùi Nguyên không hỏi, lần đấy hắn không ngăn cản, mặc nàng giày vò. Không nghĩ tới nàng chơi nhanh đến vậy.

Bùi Nguyên kinh ngạc nói: "Mới làm được mấy ngày, nàng chuẩn bị xong chưa?"

"Ta xem cửa hàng rồi thanh toán tiền đặt cọc luôn, chỉ chờ sửa sang lại, đi vào hoạt động." Bảo Ninh thấy Bùi Nguyên ăn xong, nàng gọi Lưu ma ma lên dọn bàn, kéo Bùi Nguyên vào phòng trong, cho hắn nhìn bản vẽ của mình.

Bảo Ninh dựa lên vai Bùi Nguyên, cái cằm giơ lên, có chút kiêu ngạo nói: "Của tiệm của ta tên Như Ý lâu, kinh doanh các mặt hàng cho trẻ nhỏ. Nhưng đây chỉ là cửa tiệm đầu tiên của ta."

Bùi Nguyên không hiểu: "Nàng bán gì cho bọn nhỏ?"

"Chàng không hiểu đâu." Bảo Ninh giơ ngón tay đếm cho hắn: "Trẻ nhỏ từ khi sinh ra đến lớn lên cần rất nhiều thứ. Đứa nhỏ mới sinh cần tã lót, chăn mền, quần áo. Khi lớn hơn một chút cần đồ chơi, như là trống nhỏ, cối xay gió, ngựa gỗ nhỏ. Lại lớn hơn chút nữa, có phải chúng đến tuổi tham ăn không? Lúc đấy cần đồ ăn vặt."

Bùi Nguyên "ồ" một tiếng: "Ta hiểu rồi, vậy nàng không chỉ là người đầu tiên kinh doanh mấy thứ này ở đất kinh đô, mà là người đầu tiên của Đại Chu."

Bảo Ninh nhếch môi cười: "Những thứ kia chỉ có ta nghĩ được, người khác không nghĩ đến."

Bùi Nguyên nhướn mày nhìn nàng: "Rất đắc ý?"

Ngón cái cùng ngón trỏ của Bảo Ninh giơ lên, ra hiệu cho Bùi Nguyên, nhỏ giọng nói: "Một chút xíu."

"Mặc nàng nháo loạn." Bùi Nguyên từ chối cho ý kiến: "Nếu nàng buôn bán thua lỗ, nhà ta có tiền góp thêm cho nàng, lúc đấy nàng đừng khó chịu là được.

Bảo Ninh hừ lạnh, sống lưng thẳng tắp:" Vừa ăn cơm của ta xong, giờ quay lưng nói xấu ta? Là chàng không có mắt nhìn, đừng ngăn cản ta phát tài. Ta suy nghĩ cẩn thận chu đáo, việc kinh doanh của ta nhất định sẽ thành công, nói không chừng, sau này từ sông nam đến núi bắc, ở đâu cũng có cửa tiệm của ta. "

" Ta không cản nàng. "Bùi Nguyên vỗ đầu nàng, cười dỗ:" Mấy ngày nữa ta mang sư phụ Cung về cho nàng. Nàng thích thứ gì nữa, cứ nói với ta, dù đầu rơi xuống sông ta vẫn vớt lên cho nàng. "

" Miệng lưỡi trơn tru. "Bảo Ninh chỉ giận hắn một lúc, khó nén lòng nhảy cẫng lên.

Cửa hàng bán lẻ nàng mua ở có hai tầng, khá rộng rãi, nhiều phòng nhỏ. Dù Bùi Nguyên không nói được lời tử tế nào nhưng Bảo Ninh vẫn vững tin phán đoán của chính mình, nàng sẽ kiếm được nhiều tiền, nói không chừng còn nhiều hơn Bùi Nguyên. Có tiền mới an tâm, nếu sau này Bùi Nguyên lại chọc nàng giận, nàng có đầy nhà, tùy tiện tìm một chỗ ở, chắc chắn hắn tìm nửa năm cũng không thấy.

Bùi Nguyên dựa lên nhuyễn tháp, lười biếng nghiêng chân, hắn dò xét gương mặt Bảo Ninh:" Nàng thích trẻ con? "

" Chúng mềm mềm đáng yêu, ai chẳng thích. Lúc Quý Uẩn còn nhỏ, ta rất thích nó, mỗi ngày đều mang nó đi chơi.. "Bảo Ninh phát giác người bên cạnh không vui nhìn mình, nhớ tới Bùi Nguyên không thích nàng nói đến chuyện của Quý Uẩn, nàng ngừng lại, tiếp tục hoàn thành bản vẽ trong tay mình.

Bùi Nguyên nói:" Ta cũng thích trẻ con, sau này chúng ta cố gắng sinh một nhà. "

Bảo Ninh nhìn hắn:" Nói gì vậy, còn sinh một nhà, chàng cưới ta hay cưới heo. "



" Không phải như thế, Bùi Nguyên mập mờ bóp chóp mũi nàng: "Nàng không phải heo con của ta sao?"

Bảo Ninh nghe mấy lời chán ghét của hắn đến buồn nôn, nhanh chóng đẩy tay hắn ra, vỗ váy đứng lên, hai tai nàng đỏ bừng.

Bùi Nguyên bật cười.

Bảo Ninh chợt nhớ tới đại tỷ của mình, nàng gả cho Sùng Viễn hầu Thế tử bốn năm nhưng chưa sinh mụn con, hai người ngày nào cũng ồn ào, vài lần cãi cọ muốn hòa ly. Bảo Ninh nhìn mặt Bùi Nguyên, đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Nàng do dự không biết lên hỏi hay không, cuối cùng không nhịn được, giả vờ lơ đãng hỏi: "Nếu chúng ta không có con thì sao?"

Bùi Nguyên đặt ngón tay lên trán nàng, cong môi nhìn: "Sao? Nàng có ý gì?"

Bảo Ninh nói: "Nếu ta không có con thì sao?"

Bùi Nguyên hỏi: "Nàng không sinh được?"

Sao hắn nói thẳng như vậy? Bảo Ninh nghẹn đến đỏ mặt: "Coi là vậy đi."

Đầu lưỡi Bùi Nguyên chống hàm trêи, trong mắt ngập ý cười: "Chuyện kia không chỉ là vấn đề của nàng, còn là vấn đề của ta?"

Bảo Ninh nhìn ra, hắn cho rằng nàng nói đùa, không nghiêm túc suy xét.

Bảo Ninh hơi nóng nảy: "Liên quan đến chuyện này, chính là, chúng ta không có con, chàng không sinh được, ta cũng không sinh được, thì phải làm sao?"

Bùi Nguyên túm bắp chân Bảo Ninh, kéo nàng vào lồng ngực mình, véo gò má nàng, nói nhỏ: "Miệng nàng quạ đen từ bao giờ, mấy lời này dám tùy tiện nói? Hả?"

Bảo Ninh chớp chớp mắt: "Chàng.. Chàng rất để ý?"

Vấn đề này, nàng có hơi nhạy cảm nhưng không thể không mẫn cảm. Quốc Công phủ có nhiều di nương, tỷ muội cũng nhiều, từng ấy năm sống ở đấy đã nói cho nàng sinh con trai quan trọng cỡ nào.

Di nương Hứa thị của nàng vì sinh được con trai duy nhất trong phủ, được hưởng bao phong quang. Đào thị vì sinh con trai mà cố gắng hơn hai mươi năm năm, cuối cùng ý nguyện thất bại, bà như nổi điên một trận. Còn đại tỷ, nàng không có con, suýt bị Giả Linh bỏ rơi. Nhị tỷ của nàng, trong ba năm hạ sinh hai đứa con trai liên tiếp, nhị phòng của Sùng Viễn hầu phủ không một di nương nào dám đến trước mặt nàng đổ thêm dầu vào lửa.

Bảo Ninh lo lắng, nếu nàng không có con Bùi Nguyên có để ý không?

Bùi Nguyên không nhận ra lo lắng của Bảo Ninh, hắn ăn no, hơi nóng, cầm quạt Hương Bồ phe phẩy, cũng quạt luôn cho Bảo Ninh.

"Đương nhiên để ý, nếu ta không có con nối dõi, Ngụy ʍôиɠ và đám lính kia sẽ chê cười ta. Nhưng không nhất thiết, sau này cố gắng nhiều hơn thì có." Bùi Nguyên nắm chặt chuôi quạt, không có ý tốt chỉ vào bụng nàng: "Ninh Ninh, đến lúc đó nàng phải phối hợp."

Nàng muốn cùng hắn nói chuyện nhưng Bùi Nguyên tỏ vẻ cà lơ phất phơ, Bảo Ninh có chút tức giận: "Nhưng chàng không nói cho ta biết, ta phải làm gì mới có."

"Chuyện này có gì để nói." Bùi Nguyên không kiên nhẫn bóp eo nàng: "Cùng lắm thì đến nhà người khác ôm một đứa về, đây không phải một chuyện sao? Hay nàng muốn ta lên trời, bắt Nữ Oa nương nương xuống, kêu nàng ta nặn con trai cho ta, bằng không ta giết người, như vậy sao?

Lúc đầu mắt Bảo Ninh đỏ ửng, nghe hắn nói như vậy, nàng nín khóc mỉm cười.

" Ta thật sự không hiểu mỗi ngày nàng nhét gì vào đầu. "Bùi Nguyên lạnh mặt nói, ngón tay lau nước mắt nàng:" Cả ngày nghĩ đến chuyện không đâu, sinh đứa bé như nào cũng không biết. "

Bảo Ninh vô thức hỏi:" Làm sao sinh? "

Bùi Nguyên nhớ lại buổi sáng, lúc nói chuyện với Ngụy ʍôиɠ, trêи cổ tên đó có dấu đỏ, ánh mắt hắn tối xuống.

Hắn đưa tay nới lỏng cổ áo Bảo Ninh, ánh mắt rơi xuống nốt ruồi nhỏ ở xương quai xanh của nàng, lấy răng nhọn nhọn mài.

"Gia dạy cho nàng một khóa nhé?"