Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 109: Đấu pháp



Chu Đế được nghênh đón tiến vào một viện tử mới quét dọn xong, tinh thần Người đã tốt lên rất nhiều, sau khi vài nhà hạ nhân lui ra, Người ngồi xuống ghế.

Đại thái giám Khương Yển không nôn được nên đã đi nghỉ ngơi.

Trong phòng chỉ còn lại Bảo Ninh, Bùi Nguyên cùng Chu Đế. Chu Đế nhìn sắc mặt Bùi Nguyên, thân thể hơi nghiêng về phía trước, trầm giọng hỏi: “Đây là thế nào?”

Bùi Nguyên rũ mắt, lau khóe miệng: “Không chết được.”

Lần đầu tiên diện thánh, Bảo Ninh cực kỳ khẩn trương , nghe ngữ khí này của Bùi Nguyên, nàng giật nảy mình, nhanh chóng nhéo hắn một cái.

“Ngươi. . .” Giọng Chu Đế nâng cao muốn nổi giận, nhưng dừng lại một chút, lại khoát tay, “Thôi thôi, thời gian dài không gặp, tính tình ngươi vẫn như vậy, không thể nói chuyện đàng hoàng được.”

Tuy nói như thế nhưng Chu Đế vẫn đau lòng nhìn hắn. Ban đầu ở trong lao, nghe nói hắn là bị chút tổn thương, chân bị gãy, về sau mới chữa khỏi. Chu Đế vốn cho rằng bây giờ Bùi Nguyên đã khỏe mạnh, vừa rồi bỗng nhiên nhìn thấy hắn thổ huyết, mới hiểu được sự tình không có đơn giản như vậy.

Chu Đế chần chờ hỏi: “Ngươi, trên người còn có thương tổn khác?”

Bảo Ninh lo lắng nhìn về phía Bùi Nguyên, không biết hắn sẽ đáp lại như thế nào. Độc do Bùi Tiêu hạ, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ nhưng lại không có chứng cứ. Không phải không đi tìm, nhưng nhân chứng khi đó người thì chết kẻ thì mất tích, mà tội danh kia của Bùi Nguyên dựa vào manh mối trước mắt căn bản không thể rửa sạch. Nên nếu tuỳ tiện nhắc đến ngược lại sẽ khiến người ta sinh nghi.

“Có một số việc bây giờ không nói rõ được.” Bùi Nguyên thản nhiên đối mặt với Chu Đế nói, “Nhưng chân tướng sẽ có ngày minh bạch.”

Chu Đế biết hắn nói là vụ án trước kia, lông mày càng nhíu chặt, không biết hắn làm sao lại mạnh miệng như thế.

Mặc dù Bùi Nguyên và Bùi Triệt liều chết không nhận tội, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, tất cả đều chỉ về phía bọn hắn. Tâm trạng Chu Đế rối bời, ánh mắt phức tạp nhìn Bùi Nguyên, cuối cùng nói: “Quá khứ cho qua đi, trẫm đã không truy cứu nữa.”

Tim Bảo Ninh thắt lại, nhìn về phía Chu Đế. Người nói “không truy cứu” rõ ràng, nhưng từ trong đáy lòng Người vẫn nhận định là do Bùi Nguyên làm.

Bùi Nguyên nắm chặt tay thành quyền, đột nhiên lại buông ra. Nhiều lời vô ích, giải thích vô dụng, không bằng im lặng, chờ mọi chuyện được phơi bày.

Chu Đế trầm ngâm một lúc, thận trọng nhìn về phía hắn, ngữ khí cũng biến thành nghiêm trọng: “Vậy chuyện hôm nay là như thế nào? Chuyện gì xảy ra? Ngươi có gì muốn giải thích không?”

Bùi Nguyên quỳ xuống nói: “Bùi Nguyên lấy tính mệnh đảm bảo, những lời nói sau đây đều là sự thật, mong bệ hạ phân rõ.”

Bảo Ninh cũng quỳ theo.

Nhịp tim nàng đập mạnh, nàng chú ý tới cách tự xưng của Bùi Nguyên. Hắn không xưng nhi thần, cũng không xưng nhi tử, chỉ xưng bằng tên của mình. Bảo Ninh biết đây sự bướng bỉnh của Bùi Nguyên, trong lòng hắn tự phân khoảng cách với Chu Đế,

Chu Đế gật đầu: “Ngươi nói thẳng là được.”

Bùi Nguyên nói: “Do có người muốn ám sát.”

Chu Đế nửa thật nửa giả nói: “Trẫm đương nhiên biết được, những người kia nói, bọn hắn là đạo tặc.” Người vẫn nhìn chằm chằm sắc mặt Bùi Nguyên như cũ, muốn tìm ra sơ hở.

Thanh âm Bùi Nguyên hạ xuống: “Xin hỏi đạo tặc nào có gan hùm mật báo , dám chặn đường giết thiên tử đương triều? Huống chi Thái tử đích thân hộ vệ, còn có hơn hai ngàn tinh binh do Hổ uy Tướng quân chỉ huy đi cùng, đám đạo tặc cũng chỉ trên dưới một trăm người, cầm kiếm sắt cung tên thô sơ, đến là muốn cướp tiền sao? Nếu thật sự như vậy chắc hẳn là dũng mãnh vô địch, một người có thể giết được vạn binh.”

Chu Đế nói: “Gần đây phía nam nổi thiên tai, có nhiều nạn dân chạy nạn đến kinh thành, họ rất bất mãn đối với trẫm. Có thể là bọn hắn kết thành bang phái, muốn liều cá chết lưới rách. Thứ dân ngu dốt lại lỗ mãng làm ra những việc lấy trứng chọi đá, chẳng có gì lạ.”

Bùi Nguyên nói: “Những tên đạo tặc đó đã sớm có kế hoạch, đánh thẳng đến xe thứ mười ba. Để đề phòng bị hành thích, xe của thiên tử tổng cộng có mười lăm chiếc, vì sao bọn chúng lại xác định chắc chắn như vậy?”

Chu Đế nói: “Có lẽ là tìm người gieo quẻ, nhưng tính sai. Ngươi cũng biết, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy.”

Bùi Nguyên nói: “Lũ lụt ở miền nam đã xảy ra được mười ngày, trong mười ngày ngắn ngủi, nạn dân bất mãn thất vọng với quan phủ, sinh hận, thậm chí liều mạng giết chết Hoàng đế để hả giận, có phải là quá nhanh không? Hơn nữa đã là dân tị nạn sẽ không có xe ngựa, đến kinh cũng chỉ có thể đi bộ, dựa vào ăn xin dọc đường mà sống, cho dù là nam tử cường tráng đi như bay, cũng phải mất đến năm sáu ngày, lúc đó đi đường mệt mỏi, nghèo túng vô cùng. Những tên đạo tặc kia, chẳng những trang phục gọn gàng ngay ngắn, còn mang vũ khí, tiếng nói như tiếng chuông, làm gì có dáng vẻ như đang chạy nạn. Còn nữa, vũ khí của bọn hắn từ đâu mà có, y phục từ đâu mà có, sao có thể ăn uống no nê, lại có sức lực ẩn nấp trên cây? Còn sao có thể nghe ngóng được đội tuần hành đi ngang qua Nhạn Đãng Sơn. Tất cả đều không thể giải thích.”

Chu Đế nói: “Ta biết ngươi muốn gì. Là có người đã lên kế hoạch muốn giết trẫm.”

Trong phòng yên tĩnh một chút, Bảo Ninh thậm chí nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.

Sau một khắc, nàng nghe Chu Đế nói: “Trẫm nghi ngờ là ngươi làm thì sao, là ngươi cố ý diễn tuồng kịch này, sắp xếp xong xuôi tất cả, chính là để nhận được sự tin tưởng của trẫm một lần nữa. Ngươi giải thích như thế nào?”

Bảo Ninh khiếp sợ ngẩng đầu, trong mắt không thể tin được. Vị hoàng đế này, sao lại không tin nhi tử của mình?

Lần này Chu Đế không nhìn Bùi Nguyên, hắn nhìn Bảo Ninh. Bảo Ninh ở cổng trang viên chờ Người, tất nhiên là biết sau không lâu sau đó Người sẽ đến, Người cũng nên cảm kích. Một nữ tử yếu đuối, gặp chuyện thì cũng hoảng loạn hơn so với nam nhân, Chu Đế nhìn vào mắt của nàng, muốn tìm sự khủng hoảng, hoặc là chột dạ. Nhưng Không có. Người im lặng không nhìn nữa.

Bùi Nguyên đã sớm đoán được, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Thần biết cứu giá như vậy sẽ vấy nước bẩn nên chân mình, nhưng lại không thể không cứu.”

Chu Đế hỏi: “Có ý gì, ngươi đã sớm biết trên đường có đạo tặc chặn giết?”

Bùi Nguyên gật đầu: “Đúng.”

Chu Đế bỗng nhiên dừng một chút, sau đó cười : “Ngươi đang thừa nhận?”

Bùi Nguyên chắp tay: “Có một nhân chứng chờ ở bên ngoài, mong bệ hạ cho phép nàng tiến vào.”

Chu Đế nhìn về phía cửa: “Vào đi.”

Dứt lời, Quý Hướng Chân chầm chậm đi tới, cũng cúi xuống: “Thần phụ cung thỉnh bệ hạ”.

Chu Đế nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”

Quý Hướng Chân nói: “Thần phụ là thê tử của Khinh xa Đô úy Giả Linh.”

“Trẫm nhớ rồi.” Chu Đế đánh giá nàng: “Ngươi đến làm chứng?”

Quý Hướng Chân nói: “Thần phụ đến vạch trần Khinh xa Đô úy Giả Linh có lòng mưu phản, lại lạm dụng chức quyền, liên kết với kẻ khác tiết lộ hành tung của bệ hạ, ý đồ mưu sát!”

Sắc mặt Chu Đế trầm trọng một chút: “Ngươi có chứng cứ?”

“Thưa có!” Quý Hướng Chân quỳ gối tiến đến, trình lên cuộn giấy: “Giả Linh say rượu tính tình không tốt lắm, hay gặp ác mộng, thần phụ nghe hắn nói lung tung trong mộng, lòng sinh nghi nên ép hỏi hắn. Bốn ngày trước, sau khi Giả Linh và bệ hạ trao đổi về chuyện xuất hành lần này, khi về nhà Giả Linh ở trong thư phòng hồi lâu, thần phụ lo lắng liền thừa dịp hắn không ở trong đó đi vào thư phòng, thấy được một phong thư mật, thông báo cho đối phương xe mà bệ hạ ngồi. Thần phụ lo lắng an nguy của bệ hạ, tự chủ trương sửa đổi mật tín, sửa chữ Tam đổi thành Thập Tam, cho nên hôm nay đám đạo tặc mới nhận lầm xa giá của Hoàng thượng. Thần phụ chép lại mật tín, mời bệ hạ xem qua!”

Chu Đế nhận lấy trang giấy, mở ra rồi lướt nhìn đại khái, ngẩng đầu lên nói: “Trên thư không có nhắc đến tên của đối phương, ngươi có đoán là ai?”

Quý Hướng Chân cắn răng nói: “Thần phụ không có chứng cứ rõ ràng, không dám nói bừa.”

“Cứ nói đừng ngại.”

Quý Hướng Chân dập đầu nói: “Nghe Giả Linh nằm mơ nói, đối phương là đương kim Thái tử điện hạ, Bùi Tiêu! Bọn hắn ngấm ngầm qua lại đã lâu, cũng không tiếp xúc với nhau ở bên ngoài, thông qua một gã sai vặt đi giao nước rửa chén giữa các phủ để trao đổi thư tín.”

Chu Đế lại hỏi: “Tứ Hoàng Tử sao mà biết được?”

Quý Hướng Chân nói: “Sau khi thần phụ biết việc này thì hoàng hốt không thôi, đúng lúc gặp Tứ Hoàng tử phi đến phủ thăm hỏi liền nói với nàng.”

Chu Đế nhìn về phía Bùi Nguyên: “Ngươi có gì muốn nói không?”

Bùi Nguyên nói: “Lời của Thế tử phi đều là sự thật.”

Chu Đế hỏi: “Gã sai vặt đi lấy nước rửa đâu?”

Bùi Nguyên nói: “Lúc người của thần tìm đến thì hắn đã chết.”

“Ồ, bị giết, cũng có đạo lý.” Chu Đế gật đầu, hắn lại hỏi: “Ngươi nghe nói việc này, vì sao không tìm ta trước?”

Bùi Nguyên nói: “Không dám xác định là thật hay giả, chỉ có thể kín đáo chuẩn bị trước.”

Chu Đế cười hỏi: “Ngươi rất tự tin có thể địch nổi đối phương?”

Bùi Nguyên nói: “Đúng vậy. Hơn nữa nhất định phải địch nổi. Nếu như thật sự có thể cứu bệ hạ, đối với thần mà nói sẽ mang công lớn, cũng giúp thần có cơ hội vực dậy một lần nữa.”

“Ngươi nói thật, có thể nhìn ánh mắt biết ngươi không nói dối.” Chu Đế gật đầu, cười nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Bùi Nguyên nói: “Muốn tiền, muốn quyền, nếu có cơ hội tra ra sự thật lúc trước, để kẻ tiểu nhân đền tội.”

Chu Đế nhìn hắn nửa ngày, bỗng nhiên nói: “Thế tử phi là tỷ tỷ của thê tử ngươi, trẫm chỉ tin một nửa lời nàng ta nói.”

Bùi Nguyên mím môi, vừa muốn nói cái gì lại nghe được giọng của Khương Yển bên ngoài: “Bệ hạ, Thái tử điện hạ tới, còn bị thương rất nặng.”

Chu Đế liếc về phía Quý Hướng Chân: “Người trong miệng ngươi đã đến, xem hắn nói thế nào.”

“Truyền.”

Sắc mặt Bùi Tiêu trắng bệch, vết thương trên cánh tay và trên bụng chỉ băng bó qua loa, còn đang thấm máu, được người khác đỡ lảo đảo đi vào. Vẻ mặt hắn bi thương, bịch một tiếng quỳ trên đất: “Phụ hoàng, là nhi thần không làm tốt, quá mức chủ quan, để kẻ đạo tặc có cơ hội lợi dụng!”

Hắn giãy dụa ngồi dậy: “Phụ hoàng, phụ hoàng không có bị thương chứ?”

“Trẫm rất tốt.” Chu Đế nhìn hắn: “Nhìn ngươi có vẻ bị thương rất nặng.”

Bùi Tiêu dập đầu nói: “Phụ hoàng không có chuyện gì là tốt, chỉ cần phụ hoàng an khang, nhi thần chết cũng không sợ!”

Chu Đế cười cười, hai đứa con trai này của hắn, tính tình quá khác nhau. Bùi Nguyên bị thương, hắn hỏi thì nhận được câu trả lời là không chết được. Bùi Tiêu bị thương, nhưng lại có thể kéo cơ thể trọng thương của mình đến, thuận tiện thể hiện lòng trung thành. Nói chuyện rất hay, hắn thích nghe. Nhưng đến cùng có mấy phần thực tình, ai nào biết được.

Chu Đế nhìn Khương Yển nói: “Giả đại nhân ở ngoài cửa đã đợi lâu đi, mời hắn vào đi.”

Hơi thở của Bùi Tiêu rối loạn, nhưng trong chớp mắt nhanh chóng điều chỉnh tốt.

Bị dẫn tới không chỉ có Giả Linh, còn có Tiết Phù mang bụng to đi theo, vẻ mặt hốt hoảng luống cuống.

Tiết Phù không biết vì sao mình lại bị gọi đến đây, nàng vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong Giả phủ, buổi sáng còn chưa kịp ăn điểm tâm, đã bị cưỡng ép đến nơi này.

Chu Đế hỏi: “Nữ tử này là ai?”

Bùi Nguyên nhìn về phía Giả Linh. Giả Linh cố gắng trấn tĩnh, tình thế đã thoát khỏi sự khống chế của hắn, hắn quỳ xuống nói: “Là thiếp thất của thần, tên là Tiết Phù.”

Chu Đế nói: “Hôm nay xảy ra chuyện hành thích, ngươi làm Khinh xa Đô úy, có lời gì muốn nói không?”

“Là thần thất trách!” Giả Linh hung hăng dập đầu nói: “Thần nguyện lấy cái chết tạ tội!”

Tiết Phù há miệng run rẩy quỳ trên mặt đất, nàng ta không dám nhìn Chu Đế, run sợ không thôi, trong đầu nghĩ nhớ lại bản thân đã làm sai chuyện gì, để Thánh thượng tự mình thẩm vấn. Chu Đế hỏi Bùi Nguyên: “Việc này, có liên quan gì đến Tiết Phù?”

Bùi Nguyên nói: “Bệ hạ hỏi một chút liền biết.”

Chu Đế còn chưa mở miệng, Tiết Phù liền khóc rống nghẹn ngào hét lên: “Bệ hạ, dân nữ không phải cố ý lừa bịp Giả đại nhân, thật sự nhất thời bị u mê làm đầu óc mê muội! Dân nữ nói thật!”

Tiết Phù khó khăn nhìn Giả Linh, dập đầu nói: “Giả đại nhân, Giả đại nhân ta sai rồi, ta không nên dối gạt ngươi, hài tử trong bụng ta không phải của ngươi, ta không nên dùng chuyện này uy hiếp…”

Giả Linh quá sợ hãi, hắn nhìn Tiết Phù, lại nhìn Quý Hướng Chân, đầu như bị búa gõ một cái, vang ong ong.

“Ngươi…”

Chu Đế hỏi Tiết Phù: “Chuyện Giả Linh có ý mưu phản, ngươi biết không?”

Nghe xong lời này, Giả Linh càng thấy run chân, hắn bối rối nhìn về phía Bùi Tiêu, Bùi Tiêu nhắm mắt không nhìn hắn, Giả Linh bị giội một chậu nước lạnh, tỉnh táo nhưng chết không thừa nhận nói: “Bệ hạ minh xét, chuyện hôm nay, thật sự là thần thất trách, nhưng chuyện mưu phản, đúng là vu khống! Bệ hạ, thần oan uổng quá!”

Chu Đế lại hỏi Tiết Phù một lần: “Ngươi biết không?”

“Dân nữ, dân nữ không biết” Tiết Phù ngơ ngác, giọng run run, nghe nàng ta nói như vậy, Giả Linh an tâm một chút, lại nghe Tiết Phù nói: “Bệ hạ, bệ hạ, dân nữ nhớ lại, có một lần sau khi Giả đại nhân say rượu ở lại trong phòng dân nữ, vô tình nhắc đến một câu, nói phú quý đang ở trước mắt. Dân nữ hỏi, làm Thế tử còn chưa đủ phú quý sao? Sùng Viễn Hầu bị bệnh, Thế tử sắp được kế thừa tước vị rồi? Giả đại nhân nói, làm gì có, còn phú quý hơn cả địa vị Hầu tước! Lúc này dân nữ mới thật quyết tâm, nhất định phải gả cho Giả đại nhân…”

Lông mày Bùi Tiêu hung hăng giật một cái, Giả Linh sợ hãi đến nằm rạp trên mặt đất, sau đó đứng dậy, tay chỉ Tiết Phù nói: “Đồ tiện nhân, ngươi giả mang thai hại ta còn chưa đủ à, còn đang nói nhảm cái gì? Ngươi là gian tế ai phái tới, muốn hại ta?”

Sắc mặt Chu Đế đã rất khó coi, hắn hỏi Giả Linh: “Ngươi không thừa nhận?”

Giả Linh kiên trì nói: “Nhất định là Tiết Phù muốn hại thần!”

Bảo Ninh nhìn về phía Quý Hướng Chân, ra hiệu cho nàng lấy chứng cứ ra, Quý Hướng Chân hít sâu một hơi, móc một cuốn sổ sách từ trong tay áo ra nói: “Bệ hạ, đây là sổ sách riêng của Giả Linh, bị thần phụ trộm được, phát hiện hai tháng gần đây, có một khoản tiền lớn được đưa vào, chắc là người kia hối lộ!”

Giả Linh trợn tròn mắt, cắn răng, nhìn tay Quý Hướng Chân.

Khương Yển trình sổ sách lên, Chu Đế lật vài tờ, ném mạnh dưới chân của hắn, sắc bén hỏi: “Ngươi còn gì để nói! Kẻ đứng sau là ai, nói!”

Giả Linh suy nghĩ hỗn loạn một hồi, hắn nghĩ không ra, bị người thê tử mà mình tin tưởng nhất đâm một đao ở sau lưng. Hắn còn muốn giải thích, nhưng tức giận dồn trong lồng ngực, không thể nói ra một chữ nào, hắn càng sợ nói nhiều sai nhiều, chỉ là dập đầu: “Xin bệ hạ minh xét.”

Bùi Nguyên bỗng nhiên nói: “Đào Mậu Binh tử trận. Hắn là một Đại tướng quân trải qua trăm chiến trận, mà lại bị một đám đạo tặc hơn trăm người giết chết, Giả đại nhân, ngươi không sợ sao?”